CHƯƠNG
Ngọn nến trên bàn đã tắt từ lâu, sắc trời dần sáng.
Ta hôn lên sợi tóc mềm mại bên tay, nhẹ giọng nói: “Đã đi lâu như vậy, ta cũng sắp phải về rồi.”
Người nằm bên cạnh ta quay đầu đi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không đáp.
“Thế nào?” Ta đưa tay, dè dặt ôm lấy thân thể Khúc Lâm Uyên, dịu dàng hỏi, “Đau lắm sao?”
Y chậm rãi lắc đầu, giọng căm hận nói: “Chính là bởi vì một chút cũng không đau, cho nên ta mới giận.”
“Vì sao?” Ta nhíu mày, hoang mang không giải thích nổi.
Là ta vừa rồi quá mức nóng ruột, hay là tâm tình quá ít?
“Còn hỏi ta vì sao?” Y hung hăng trừng ta, dùng sức tránh khỏi ôm ấp của ta, nghiến răng nghiến lợi, đáp, “Dâm tăng!”
Dứt lời, kéo chăn qua, che mặt y đi.
Mới vừa rồi vẫn còn tốt, sao thoáng cái đã trở thành tiểu hài tử thế này?
Ta chẳng hiểu y ra làm sao, đành phải cười khổ, lặng lẽ vén chăn lên, luồn tay qua, ôm chặt lấy y không buông.
“Rốt cục đang giận cái gì? Không thể nói với ta sao?”
Khúc Lâm Uyên rốt cục cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta một hồi, trong đôi con người đẹp ấy nhiễm chút hơi nước.
Sau đó, ta chỉ thấy y cắn răng, nói từng chữ một: “Dâm tặc không biết xấu hổ! Ngươi thạo như thế, vốn không phải lần đầu tiên. Còn giả vờ gì mà hòa thượng thanh cao, gạt người, đáng ghét!”
Ta ngẩn ngơ, lập tức hiểu rõ ý tứ y nói, không khỏi mỉm cười.
Thì ra, y đúng là đang giận cái này.
Quả là… đáng yêu quá mà.
Ta dán môi vào vành tai y, ngón tay nhẹ nhàng quấn sợi tóc đen của y, khàn giọng hỏi: “Bây giờ, ngươi… đang ghen sao?”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy một trận hoa mắt.
Giây tiếp theo, người đã nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Ta kinh ngạc há to miệng, nhưng nói không ra lời.
Không ngờ tới, mình lại bị người ta đá một phát xuống giường.
Đối với Trường Ly luôn luôn tự phụ, quả thực là điều vô cùng nhục nhã, giờ này khắc này, hắn lại chẳng có chút sầu lo nào. Thứ tình yêu như vậy, quả thực đáng sợ.
Vùng người dậy, ta thở dài một hơi.
Thiếu chút thì quên mất, người mình thích phải kia, không chỉ dễ ghen, tính tình càng xấu xa tồi tệ.
“Này! Hòa thượng thối, ngươi không sao chứ?” Khúc Lâm Uyên vẫn bọc chăn như cũ, chỉ ló một cái đầu ra, tức giận hỏi một câu.
Nét mặt y cũng không có ý cười, nhưng tốt hơn lúc nãy một chút, coi như cũng đã nguôi giận.
Còn nói ta tính xấu, y thì tốt chỗ nào?
Nhưng mà, ta lại cứ thích đúng vào nam nhân này.
Ta liếc y một cái, cười nhàn nhạt, một lần nữa ngồi trở lại giường.
“Trường Ly…” Y đột nhiên nhẹ gọi một tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào ta.
“Sao?” Ta bất giác lui chân, y sẽ không đá nữa chứ?
Khúc Lâm Uyên vươn một tay ra, chậm rãi xoa vai trái của ta, vẻ mặt kinh nghi hỏi: “Vết thương trên người ngươi đâu?”
“Vết thương?” Cúi đầu nhìn vai mình, trơn bóng trắng nõn, ngay cả vết sưng cũng không có, không biết y đang nói về cái gì?
“Lần trước, ngươi không phải đã trúng một vuốt của bạch hổ sao? Sao ngay cả dấu vết cũng không lưu lại?”
“Cái kia à…” Ta chớp chớp mắt, cười vô tội, “Đã khỏi hẳn rồi.”
Y nghẹn lời, nâng mắt, gắt gao nhìn ta, im lặng.
Cách một hồi, y bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trường Ly, ngươi có phải là… người thật không?”
Ánh mắt vẻ mặt ấy, quả thực không khác gì Minh Tâm lúc đầu.
Chỉ có điều, Minh Tâm thì dễ đối phó, còn y thì…
Trường Ly cũng không nói dối gạt người, đặc biệt sẽ không lừa dối người mình thích.
Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên ta ngược lại cũng không lên tiếng.
Ta nhếch môi, nhàn nhạt mỉm cười, lo lắng hỏi: “Nếu Trường Ly thật sự là yêu quái, ngươi… sẽ làm thế nào?”
Thoáng cái đã im ắng.
Khúc Lâm Uyên lẳng lặng nhìn ta, mặt bỗng đỏ lên.
Y cúi đầu, khẽ nói: “Còn có thể làm sao? Gặp phải yêu tăng ngươi, ta tự nhiên đành phải nhận mệnh thôi.”
Trong lòng khẽ động, ta nhịn không được vươn tay ra, ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấy.
Cái hôn nhẹ nhàng vừa hạ xuống, hô hấp dần trở nên hỗn loạn.
“Ô… Hòa thượng thối! Dâm tăng! Buông…”
Bị mắng đến mức tồi tệ, trên người càng trúng thêm mấy đấm, nhưng ta vẫn giãn mặt cười khẽ.
Thì ra, đây là cái mà người ta gọi là thích.
Chỉ một lần đánh đàn, đã là chuyện mấy năm trước, lúc đó vì dạy cầm nghệ cho Mạc Tây, ta đã cố ý đi mua một cây đàn cổ về.
Hôm nay lục tung tìm nó, vậy mà còn có thể sử dụng.
Ngồi bên cửa sổ, tùy ý gảy vài dây, đàn vang lên một chuỗi tạp âm.
Ta cười nhẹ lắc đầu, đã lâu không gảy, đúng là xa lạ.
Nhớ năm đó, vì chút hư danh vô vị, vậy mà đã từng hao hết tâm tư để học. Giờ trở lại với cầm kỳ thư họa, rồi lại là một phen tình ý khác, nói đến nói đi, toàn bộ chỉ để làm ai đó vui lòng.
Đang nghĩ ngợi, người ấy đã đẩy cửa đi vào, mặt mang theo ý cười đi tới, đặt một hộp thức ăn trên bàn.
“Gì thế?” Ngón tay ta chậm rãi mơn trớn bề mặt đàn, thuận miệng hỏi một câu.
“Tây thành mới mở một Bát Bảo Trai, nghe nói bánh hoa quế ở đó rất ngon, cho nên tiện đường mua nhiều chút.” Dừng một chút, nhỏ giọng nói, “…Cho ngươi nếm thử.”
Ta ngẩn người, nâng mắt nhìn y một cái, cười nhẹ.
“Nhưng mà, Phổ Pháp Tự hình như là ở phía đông thành. Như vậy, cũng tiện đường ư?”
Khúc Lâm Uyên chật vật lườm ta, giương giọng nói: “Nhảm nhí! Ta nói tiện đường thì tiện đường, không được chắc?”
Ta che miệng cười nhẹ, một mặt đáp: “Hầu gia nói thế, dĩ nhiên toàn bộ đều là đúng.”
Ta cũng không ham đồ ngọt, nhưng Minh Tâm thì thích lắm. Nghe nói, muốn mua bánh hoa quế của Bát Bảo Trai, phải xếp hàng nửa canh giờ mới mua được.
Có điều, chỗ khẩu thị tâm phi của y, ta cũng thích lắm.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Khúc Lâm Uyên rốt cục biến đổi chút, tùy ý kiếm ghế ngồi xuống, lẳng lặng nghe ta đánh đàn.
Qua một lúc, y đột nhiên sờ mặt ta, hỏi: “Trường Ly, ngươi có thể để tóc dài hay không?”
“Làm sao thế?” Ấn dây đàn xuống, ta có phần nghi hoặc, hỏi.
“Không có gì, ta chỉ là muốn…” Y một tay chống cằm, cười khẽ, trong mắt ám quang lưu chuyển, “Dù là ai, nhiều ít cũng sẽ có chút ưu điểm ha? Ngươi tuy rằng mặt khó coi, nói không chừng tóc lại đẹp thì sao? Nếu như có thể, ta rất muốn nhìn một lần coi sao.”
Cái kia à… Vẫn không nên ôm hi vọng quá lớn thì tốt hơn.
Ta nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Trường Ly dù để tóc dài, hoàn tục, cũng vẫn chỉ là một nam nhân. Cùng ta sống chung, tất nhiên sẽ bị khiển trách của thế nhân, ngươi có rõ điều này chứ?”
“Bây giờ mới hỏi, có phải đã chậm rồi không?” Y nhẹ nhàng chắp lấy tay ta, đáp, “Lúc ấy ta đã dám thừa nhận thích ngươi, tự nhiên là đã liệu điều này từ lâu. Có điều, người bên ngoài nghĩ thế nào, ta không thèm để ý tới! Huống chi, cha nương ta mất đã lâu, trong thiên hạ này, còn có ai dám quản chuyện của ta?”
“Đương kim thánh thượng thì sao?” Hoàng thượng xưa nay sủng ái có thừa với y, cho nên chắc hẳn không mở to mắt nhìn y lạc vào tà đạo.
“Hoàng thượng thì làm sao?” Khúc Lâm Uyên nhướng mày, cười nhạo nói, “Cho dù làm trò khắp thiên hạ, ta cũng dám nói… người mình thích là ngươi.”
Trong lòng hơi nhói đau, dường như có một chỗ nào đó đã trở nên mềm mại hẳn.
“Ha ha…” Ta liếc nhìn y, nhịn không được cười ra tiếng.
Y đá bàn một cái, lập trừng ta. “Ta đang nói nghiêm túc, ngươi cười cái gì?”
Ta miễn cưỡng ngừng cười, dịu dàng nói: “Trường Ly không gan dạ sáng suốt như vậy, lời có thể nói ra miệng, cũng chỉ có bốn chữ mà thôi.”
“Cái gì?”
Ta nhẹ nhàng cầm tay y, mười ngón xen kẽ, sau đó, nhếch một cái cười nhàn nhạt.
“Không bỏ, không rời.”