Lâm Kinh Thước tự nhiên nắm tay anh đi vào nhà, bên ngoài đông lạnh quá lâu, da thịt chạm vào giống như khối băng, nhưng cô vẫn không buông ra, ngón tay mảnh khảnh lại nắm chặt thêm một chút, dịu dàng nói: “Sủi cảo anh làm em ăn hết rồi, nấm hương lần sau nhớ cắt nhỏ lại, mùi vị rất ngon.”
Hạ Tư Phạm cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, im lặng không nói gì.
Lâm Kinh Thước khom lưng, lấy dép bông màu xám nhạt trong tủ giày cho anh rồi chậm rãi ngẩng đầu lên: “Bơ em thật à?”
Sắc mặt Hạ Tư Phạm rất khó coi, trên đường trở về, anh đã tưởng tượng qua khả năng biệt thự đã tắt đèn, người phụ nữ đáng giận Lâm Kinh Thước này phỏng chừng đã sớm lên giường đi ngủ, hoặc một mình ngồi trên sô pha, chờ anh trở về mỗi người đi một ngả.
Nhưng không ngờ, cô lại chủ động giơ tay lên bám vào vai anh: “Nói với anh nửa ngày cũng không đáp lại, xem ra là không thích nghe nhỉ? Vậy em sẽ nói mấy lời anh thích nghe nhé?”
Hạ Tư Phạm quyết tâm bắt chước dáng vẻ bạo lực lạnh này của cô, đang muốn bắt lấy cổ tay cô, bên tai lại nghe thấy mấy chữ dịu dàng: “Em rất ghen tị với Quý Nhân Nhân.”
Động tác của anh chợt dừng lại.
Ánh mắt đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Kinh Thước, tựa như bị cô ngoắc ngón tay dỗ dành không chỉ một lần, lần này tiềm thức cũng cảm thấy, đây có thể lại là mỹ nhân kế vụng về của cô.
Lông mi Lâm Kinh Thước khẽ run lên, nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện lỗ tai cũng đang lặng lẽ đỏ lên.
Lời đã nói ra.
Không có lý nào lại cắt ngang, cô nói: “Cho dù Quý Nhân Nhân chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, nhưng lại độc chiếm anh ba bốn năm, cả vị tiểu thư nhà họ Lôi kia nữa, cô ấy có thể có tự do đứng ở bên cạnh anh, còn em, dường như lần nào cũng chỉ có thể mượn mối quan hệ với Tiểu Lý Nhi để ở bên anh một thời gian ngắn.”
“Anh và bọn họ ——” Hạ Tư Phạm vô thức muốn giải thích trong thời gian đó chưa từng phát sinh chuyện gì, lời đến bên miệng, đã bị Lâm Kinh Thước chủ động hôn chặn lại.
Dưới quầng sáng của đèn tường màu vàng ấm áp, thân ảnh cao thẳng và mảnh khảnh của hai người lặng lẽ chồng lên nhau. Cô rất ít khi chủ động thân mật, bay giờ đã mười phút trôi qua vẫn không chịu buông ra, dấu răng tinh tế rơi vào khóe miệng anh, có chút nặng nề: “Tư Phạm, kỹ thuật hôn của anh không bằng em, hình như anh không cần phải chứng minh mình vô tội nữa.”
Hạ Tư Phạm trầm mặc, một giây sau khó kìm được bóp chặt cô: “Lâm Kinh Thước, sớm muộn gì anh cũng bị anh đũa giỡn đến chết.”
Lâm Kinh Thước nhẹ nhàng nở nụ cười, một lần nữa hôn anh.
*
Nếu thời gian quay ngược lại, ai cũng không thể tin được Hạ Tư Phạm đường đường nổi tiếng là trái tim sắt đá lại dễ dỗ như vậy.
Hai người chen chúc trên sô pha, thái độ của Lâm Kinh Thước cũng không giống như đang nói chuyện với anh, thừa dịp không khí vừa vặn, cô cho phép anh hỏi một vấn đề.
Cánh tay thon dài của Hạ Tư Phạm ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô trở mình, suy nghĩ hồi lâu, giọng nói trầm thấp từ tính tràn ra môi mỏng: “Anh nấu cơm khó ăn lắm sao?”
Lần này đổi lại là Lâm Kinh Thước suy nghĩ.
Hạ Tư Phạm nhìn cô: “Khó trả lời lắm à?”
“Không khó.” Đầu ngón tay Lâm Kinh Thước quấn nhẹ cà vạt của anh rồi lặng lẽ cởi ra, nhẹ giọng nói: “Cái khó là nếu em nói ngon, anh nhất định lật lại từng chữ em nói hôm nay. Nếu em dở thì lại quá đả kích lòng tự trọng của anh.”
Từ trong lời nói của cô, Hạ Tư Phạm cuối cùng đưa ra kết luận mờ mịt là.
Thật sự rất khó ăn.
Lâm Kinh Thước không hề kén ăn, trước kia khi đi lưu diễn khắp nơi với đoàn kịch, lúc bận rộn nhất nhét đại một miếng cơm rau dưa cũng thấy no bụng, huống hồ độ khoan dung của cô đối với Hạ Tư Phạm từ trước đến nay đều rất cao, dưới tình huống không chạm đến điểm mấu chốt, hầu như đều rất vui lòng dỗ dành tâm tình của anh.
Sau khi làm hòa, Hạ Tư Phạm có hỏi về thân thế của cô.
Cho dù lúc trước đã điều tra qua, nhưng cảm giác không giống với lời Lâm Kinh Thước nói.
Giống như trong đêm tuyết, quấn cùng một tấm chăn, trao đổi của cải với nhau:
“Khi em còn nhỏ, mẹ em bị bệnh và qua đời, bố cũng mất cùng năm, bà nội tuổi già không nuôi được em, bèn đưa đến đoàn kịch học nghệ.”
Thân thế của cô đơn giản như tờ giấy trắng viết lên lác đác mấy chữ, số phận và tình thân thực sự mỏng manh đến đáng thương.
Hạ Tư Phạm trầm mặc mấy giâu rồi nói: “Bố mẹ anh còn sống.”
Lâm Kinh Thước nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô biết.
Hạ Tư Phạm lại nói rất chi tiết: “Bố mẹ anh đã sớm định cư ở nước ngoài không quan tâm đến nhà họ Hạ nữa, chú Hai, cũng chính là bố của Tiểu Lý Nhi, chú ấy cũng là người họ hàng ruột thịt thứ hai của anh, bình thường sống ở nhà tổ với thím, chủ quản sự vụ trong gia tộc, có ân oán cá nhân gì không thể giải quyết, đều có thể tìm chú ấy ra mặt làm chủ.”
Lâm Kinh Thước phối hợp với anh, lại ừ một tiếng: “Vậy chú của anh chắc chắn là người có cá tính ôn hòa.”
“Lúc còn nhỏ anh đã từng mong rằng ông ấy là bố của anh.” Hạ Tư Phạm cúi đầu, hôn lên ấn đường của cô: “Chờ sau này chúng ta có con, anh sẽ học theo chú ấy.”
Lâm Kinh Thước chậm rãi v,uốt ve anh, gần như là mặc định.
Một lát sau, Hạ Tư Phạm còn nói: “Đêm giao thừa về nhà đi.”
“Ừ.”
…
Lâm Kinh Thước đồng ý quá dễ dàng, ngược lại cho Hạ Tư Phạm một loại ảo giác hư vô mờ mịt như rơi vào trong giấc mộng. Nhưng khi anh còn đang nghi thần nghi quỷ, tâm tình của cô đã bình tĩnh, bắt đầu chuẩn bị quà gặp mặt trưởng bối.
Khoảnh khắc số tiền bị quẹt khỏi thẻ, tảng đá treo trong lòng Hạ Tư Phạm mới rơi xuống đất.
Rốt cuộc cũng nghe được một tiếng vang.
Lâm Kinh Thước dùng thẻ của anh mua không ít đồ, bao gồm một đôi nhẫn trơn rất bình thường.
Một ngày trước khi đếm ngược đêm giao thừa, sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, không biết thế lại nói đến chuyện làm tư thế nào dễ dàng thụ thai, Lâm Kinh Thước bèn lấy nhẫn ra, sờ ngón áp út của anh rồi đeo lên.
Tầm mắt của Hạ Tư Phạm khựng lại ước chừng một phút, lại nhìn về phía người phụ nữ mặc áo ngủ ren màu trắng.
“Em không thể nhường cơ hội cầu hôn cho anh sao?”
Lâm Kinh Thước cong môi, giong nói mềm mại nhưng rõ ràng vang lên: “Em không thích phô trương, cứ như vậy đi, anh đừng vào nhóm wechat quấy rầy Tạ Thẩm Ngạn nữa.”
Kế hoạch cầu hôn long trọng của Hạ Tư Phạm, cuối cùng chết non trên đôi nhẫn trơn của Lâm Kinh Thước.
Cũng may đêm giao thừa không phát sinh chuyện gì bất ngờ.
Nhà tổ đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt giống như những năm trước, trên lầu dưới lầu truyền đến từng tiếng cười nói.
Hạ Tư Phạm vào Lâm Kinh Thước vào cửa muộn một chút, chỉ vì anh muốn mặc trang phục tình nhân, lúc mở tủ quần áo ra, từ trong lớp âu phục màu đen và màu xám đậm, thật sự muốn chọn một bộ giống với váy của cô.
Vừa xuất hiện, tầm mắt trong phòng khách rộng rãi mờ mịt nhìn qua.
Chỉ thấy Lâm Kinh Thước vừa mới đứng vững, Hạ Tư Phạm nổi tiếng là lạnh lùng cấm dục lười quan tâm đến suy nghĩ của phụ nữ lại chủ động tiếp nhận áo khoác lông của cô, thuận thế trượt dọc theo cổ tay nắm lấy tay cô.
Mọi người lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn của hai người.
Sau đó, lại cẩn thận quan sát mặt mày của Lâm Kinh Thước, thanh tú thoát tục, là vẻ đẹp rất được các trưởng bối yêu thích.
Có người liền tỏ ra hâm mộ.
Người phụ nữ thanh nhã ngồi Cố Thanh Sương trêu ghẹo: “Con dâu của Tư Tình ngó bộ là một người rất tốt tính, vẫn là đàn ông nhà họ Hạ chúng ta biết cách chọn người, cũng là một phần độc nhất.”
“Xem ra đã quyết định mối này rồi nhỉ?”
“Còn phải hỏi? Nếu không thì ai có thể khiến Tư Tình và Vân Tiệm từ xa chạy về nước đón giao thừa với chúng ta chứ?”
Phải biết rằng hai vị hôn thê trước của Hạ Tư Phạm, Dụ Tư Tình chưa bao giờ đến nhà họ Hạ với tư thái là mẹ chồng, bị hỏi, đó là một câu có Cố Thanh Sương ở nhà giúp xem tướng rồi nhẹ nhàng bỏ qua.
Bây giờ mọi người nghĩ lại, hiển nhiên Dụ Tư Tình biết rõ tính tình con trai mình.
…
Dụ Tư Tình rất hài lòng Lâm Kinh Thước, hai người phụ nữ EQ khá cao tụ lại với nhau, ở chung ít nhất rất thoải mái.
Bà nhìn thấy đôi nhẫn thì cũng chỉ hỏi một câu: “Khi nào thì đăng ký kết hôn?”
Lâm Kinh Thước biết Hạ Tư Phạm nhìn thì rất kinh nghiệm trong chuyện kết hôn, nhưng thật ra không hiểu gì cả, căn bản vẫn chưa nói với bố mẹ trước, cô đành ngượng ngùng đáp: “Anh ấy vẫn chưa quyết định ạ, nói là muốn nhờ trưởng bối nhà họ Hạ chọn ngày lành.”
Dụ Tư Tình ôn hòa nói: “Ít gì cũng phải để cháu lựa chọn chứ”.
Lâm Kinh Thước nghĩ thầm cũng đúng.
Dụ Tư Tình còn nói: “Bác có một món quà tặng cháu.”
Lúc Lâm Kinh Thước đến nhà họ Hạ đón giao thừa, Hạ Tư Phạm đã cố ý dặn dò cô đừng có gánh nặng tâm lý, nếu các phu nhân nhà họ Hạ muốn tặng cô ít châu báu trang sức gì đó, cứ nhận là được, còn nói Tiểu Lý Nhi hàng năm đều nhận như vậy.
Đặc biệt là khi còn nhỏ, nhà ai cho thiếu một viên kim cương nhỏ, cô ấy cũng lấy bút ghi lại.
Hạ Tư Phạm còn nói, mẹ anh sẽ không tặng những thứ hào nhoáng và tục, có thể sẽ tự tay làm.
Lâm Kinh Thước cũng nghiêng về vế sau, chỉ là không ngờ Dụ Tư Tình tặng quà gặp mặt cho cô, là một quyển album ảnh nhìn như bình thường nhưng mở ra xem mới biết được, mỗi một tấm đều là ảnh chụp Hạ Tư Phạm từ nhỏ đến thiếu niên trưởng thành.
Cô bắt đầu đọc từ thời niên thiếu quen thuộc trong trí nhớ, từng trang từng trang, cho đến khi lật đến tuổi Hạ Tư Phạm có răng khểnh.
Anh nằm trong tuyết phơi nắng, bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có lẽ là thấy mẹ lặng lẽ tới gần nên không nhịn được nở một nụ cười trẻ con.
Anh ngồi ngay ngắn ở phòng sách viết thư pháp, sườn mặt thanh tú như ngọc tạc, còn Tiểu Lý Nhi bên cạnh không chịu ngồi yên muốn quấy rối, bị anh vô tình vẽ mặt mèo lớn, tiện đà, lại nhịn không được lộ ra nụ cười.
Anh ôm quyển truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng ghé vào bên giường chảy nước miếng.
Còn cả hình ảnh anh lấy kẹo vị dâu tây len lén nhét vào trong túi âu phục của bố bị chụp lại ….
Lông mi Lâm Kinh Thước hơi rủ xuống, cẩn thận xem nhiều lần, đầu ngón tay lướt qua răng khểnh nhỏ của cậu bé trong ảnh.
Món quà của Dụ Tư Tình là độc nhất vô nhị.
Cố Thanh Sương cũng công khai tặng cô quà gặp mặt.
Là ngọc bài tổ truyền từ các đời chủ mẫu Hạ thị để lại.
Lâm Kinh Thước tuy rằng không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng nhận ra mọi người vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô lại thêm vài phần tôn trọng.
Cho đến khi không biết là ai đè giọng nói thầm: “Tôi nhớ ngọc bài là bà cô giữ à?”
Cố Thanh Sương liếc mắt nhìn qua, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ tôi lấy đồ giả ra lừa mọi người?”
Không ai dám nói tiếp.
Cố Thanh Sương nhìn về phía Lâm Kinh Thước, tư thái cao quý của phu nhân người đứng đầu gia tộc lại dịu xuống: “Đây là đồ thật, Tiểu Lý Nhi nhà chúng ta mất nửa tháng ăn chay niệm Phật mới xin được đấy.”
Ngọc bài tổ truyền là hàng thật giá thật.
Lâm Kinh Thước lấy được, chứng minh thân phận đã được bà cô thừa nhận.
Nhắc đến cô bé được mọi người yêu quý này, Cố Thanh Sương lại nhẹ nhàng lắc quạt, còn thở dài một câu: “Đây là lần đầu tiên con bé không đón giao thừa ở nhà…”
Phu nhân của người đứng đầu gia tộc, thật sự rất nhớ cô con gái cành vàng lá ngọc đã gả đi.
*
Khi màn đêm buông xuống.
Nhà tổ nhà họ Tạ lên đèn rực rỡ, mọi người đều tụ tập ở phòng khách lầu một, Khương Nại đích thân xuống bếp, Tạ Âm Lâu và quản gia người giúp việc phối hợp giúp đỡ, Lam Anh thỉnh thoảng len lén đi vào ăn vụng một miếng thịt, lại mang theo một miếng đi ra ngoài.
Ném vào miệng Tạ Thầm Thời đang lười biếng nằm trên sô pha.
Theo một tiếng thét chói tai của Hạ Nam Chi, không khí đột nhiên yên tĩnh mấy giây, chiến tranh bùng nổ.
Cô đếm tiền lì xì cả nửa ngày, phát hiện thiếu một bao, hung dữ cảnh cáo Tạ Thầm Thời: “Anh lại tiện tay lấy của em rồi đúng không!!!”
Tạ Thầm Thời nhếch môi mỏng: “Đầu cá ngốc như em còn có thể đếm đúng sao?”
“Cậu hai Tạ, nếu bao lì xì của em thiếu mất một tấm, anh chờ thân bại danh liệt đi.”
Hạ Nam Chi nắm chặt cổ áo hoa văn đen đỏ của anh ấy, mà Thang Nguyễn bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cũng chính là cậu bé câm trợ lý của Tạ Âm Lâu, điên cuồng khoa tay múa chân, đang nói: “Đánh anh ấy đi!”
Trên lầu.
Tạ Thầm Ngạn mặc âu phục thoải mái cùng anh rể Phó Dung Dữ mới từ phòng sách của bố ra, sóng vai đứng ở đầu cầu thang xoắn ốc, vừa vặn thấy Hạ Nam Chi phát hiện thiếu một bao lì xì, yêu cầu Tạ Thầm Thời bồi thường cho cô một trăm vạn.
Khóe môi Lam Anh chậm rãi nhếch lên, ‘khuyên can’ kiểu đổ thêm dầu vào lửa: “Công chúa điện hạ, một trăm vạn sao có thể xứng đôi với tâm hồn yếu đuối bị tổn thương của cô được, ít nhất phải một nghìn vạn, bắt Tạ Thầm Thời ký tên nhận tội ngay tại chỗ.”
Tạ Thầm Thời nhướng mày: “Định hố nhị thiếu gia nhà em à?”
Hạ Nam Chi lập tức tăng giá tại chỗ: “Hai nghìn vạn, cũng xứng đáng với giá trị con người anh.”
Đang lúc hai người lại sắp bùng nổ chiến tranh, Tạ Thầm Thời sống chết không muốn trả lại bao lì xì cho cô, ngoài cửa biệt thự, Khương Lý chuẩn bị quà không đích thân mình đến, quản gia vừa thông báo…..
Không đợi Tạ Thầm Thời vừa nghe đến họ Khương là bùng nổ tính điên, Hạ Nam Chi nói: “Mời mời! Mời người vào.”
Ngay sau đó, Tạ Thầm Thời cũng trả thù, lại cướp một bao lì xì của cô trước mặt mọi người.
“A a a a!!!”
Phó Dung Dữ mặt mày ôn hòa lịch nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn đang bình tĩnh đứng đó: “Không đi quản à?”
Giây tiếp theo.
Tạ Thầm Ngạn từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Thầm Thời.”
Xem ra vẫn rất thiên vị, cho dù là em trai ruột nhu nhược không thể tự gánh vác thì đứng trước Hạ Nam Chi cũng không đáng nhắc tới.
Vị trí được cưng chiều nhất nhà của Tạ Thầm Thời đành phải nhường lại
….
Sân sau nhà họ Hạ.
Cho dù con gái đã xuất giá, Cố Thanh Sương vẫn giữ lại tiết mục truyền thống tan cuộc đi bắn pháo hoa.
Việc này Hạ Nam Chi thuở nhỏ đã thích xem, hơi lớn một chút cũng to gan, muốn tự mình bắn, sau khi châm lửa sẽ quay đầu trốn vào trong lòng Hạ Tư Phạm, lại chạy vội ngã trong tuyết, ấm ức hô: “Anh, cứu em.”
Cùng với chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm như mực đậm, màu hoa hồng rực rỡ giống như ngân hà, cánh cửa hậu viện không khóa két một tiếng, Cố Thanh Sương theo tiếng nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Hạ Nam Chi thò đầu ra, giọng nói trong trẻo xuyên qua động tĩnh huyên náo, giống như xa xôi lại giống như gần truyền lại đây: “Mọi người bắn pháo hoa không đợi con à?”
Hạ Tư Phạm đang tận tay dạy Lâm Kinh Thước bắn pháo hoa, cũng thấy cô xuất hiện.
Hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.
Rạng sáng đêm giao thừa đã qua, bên ngoài lại rơi tuyết, trong khoảnh khắc phủ kín cả con đường, không còn nhiễm bụi bặm.
Hạ Nam Chi và Lâm Kinh Thước đi chậm theo phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc trong trí nhớ, nắm tay nhau, tựa như lúc nhỏ cô cũng được đàn chị dắt như vậy, đi thẳng về phía rạp hát.
Đằng sau.
Tạ Thầm Ngạn cùng Hạ Tư Phạm sóng vai, bước chân nhất quán đi theo, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với hai bóng dáng mảnh mai trước mặt.
“Đàn chị, em thấy đàn anh Thành Trúc xách theo đèn lồng tới đây.”
“Ừ.”
“Còn có rất nhiều nhiều trong đoàn kịch nữa…. họ đều đang chờ chúng ta.”
Bông tuyết nhỏ vụn trôi nổi tình cờ dừng lại giữa lông mày Hạ Nam Chi, một năm mới, trên bầu trời là dòng sông Ngân hà, dưới mặt đất là ngàn vạn ngọn đèn, tất cả đều tới đúng lúc.
Người cô yêu trong cuộc đời này, cũng luôn luôn ở bên cạnh.
(Hoàn toàn văn)