Lam Vũ Hàn khẽ nhếch môi, ra sức thuyết phục: “Thử một ít.”
Con ngươi dừng mãi một chỗ nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn, cô sống lại với nguyện vọng như thế nào? Ăn những gì mình thích làm những gì mình muốn cơ mà?
Nghĩ như thế Cao Tử Hạ lập tức gật đầu, Lam Vũ Hàn chỉ chờ có thế, phục vụ đem món tráng miệng lên là bánh mochi hình giọt nước trong suốt.
Cả ngày hôm đó ký ức đọng lại trong đầu cô chỉ toàn là bánh ngọt, nếu phải liệt kê một thứ khác thì chính là nội dung quyển sách đọc trong lúc rảnh rỗi.
Đến giờ tan làm Lam Vũ Hàn cố ngồi thêm một chút, hắn đã hỏi qua ý kiến của cô.
Công việc quan trọng hơn, đối phương vừa nhận chức Cao Tử Hạ dù không hiểu đó là những gì nhưng chắc chắn khối lượng công việc chẳng ít.
Cô ra ngoài hành lang đi tới đi lui vài vòng, ánh chiều tà xuyên qua mặt kính soi rọi lối đi.
Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn rồi dừng hẳn, cô đứng bất động chiêm ngưỡng bức tranh hoàng hôn với màu sắc cam đỏ vàng đan xen.
Nhìn lên trên bầu trời trong vắt khiến đầu óc không còn nghĩ được gì, nhìn xuống dòng người qua lại hối hả ngược xuôi, khung cảnh thật đẹp.
Đôi mắt nhìn xa xăm đã không còn mấy phần chú tâm, Cao Tử Hạ nhớ đến mình của trước đây.
Một cô gái nghiêm túc với công việc, miệt mài với những vụ án, bản thân được thảnh thơi thì về nhà với ba mẹ cuộc sống quá ưu ái cô.
Khác xa với thân phận của hiện tại, là đứa con bị mẹ ruồng bỏ có nhớ cũng không thể tìm, bà ấy chết rồi.
Ba không thương, ông ta đều dành nó cho kẻ khác, sống quá mệt mỏi.
Đến lúc nhận được chút lợi lộc chỉ tiếc ra đi quá sớm.
“Em nghĩ gì vậy?” Lam Vũ Hàn đứng bên cạnh, thứ hắn nhìn được là những tia sáng le lói sắp tắt đi.
Cao Tử Hạ thu lại ánh mắt xoay đầu nhìn hắn: “Không có gì cả, chúng ta về thôi.”
“Muốn đi ăn trước không?”
“Có được không?”
Lam Vũ Hàn nhếch môi cười vui vẻ: “Sao lại không được?”
Chỉ cần đó là cô thích hắn đều đáp ứng, không khí gia đình có chút khác biệt không giống với ngày thường.
Hắn sợ cô không quen, nuốt không trôi.
Bọn họ rời khỏi công ty lắp đầy cái bụng rỗng mới thong dong về nhà, ánh trăng đã lên cao, ngọn đèn từ cổng thắp sáng cho đến cửa nhà.
Một ngày bộn bề với đống giấy tờ cần được thông qua, khoảnh khắc nhìn thấy Cao Tử Hạ thất thần đứng đó, hắn cảm thấy dây thần kinh bị kéo căng, lo lắng nhiều hơn là mệt mỏi.
Sợ một ngày nào đó, cô không phải là cô.
Cao Tử Hạ khép nép đứng bên cạnh hắn, lão phu nhân ngồi ở sảnh lớn đang đọc tin tức cùng với tách trà nóng.
Vốn biết nên lễ phép một chút, lời còn chưa phát ra vị đó đã giành lời nói trước.
“Ta đã đồng ý cho Diên Ảnh ở lại, lát nữa nó sẽ đến.” Giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn lọt vào tai người cần nghe.
Lam Vũ Hàn nhẹ nhàng đáp trả: “Tùy người.”
“Lão, lão phu nhân, con vừa về.” Cao Tử Hạ trong lòng sinh ra chút sợ hãi, lắp bắp nói “Thời gian này con làm phiền rồi.”
Lão phu nhân thở ra một hơi: “Làm phiền gì chứ? Đến đây.”
Cô khó hiểu nhưng bước chân thoăn thoắt đã đến bên cạnh, hai tay trống trãi đan vào nhau.
Bất ngờ khi tấm thẻ đen được lão phu nhân đưa đến trước mặt.
Lời nói như lẽ đương nhiên: “Ngày mai con có hẹn đúng chứ? Mua cái gì đó cho bản thân, đừng để thiệt thòi muốn cái gì cũng phải thông qua người khác.”
Cao Tử Hạ tái xanh mặt mày, đột nhiên lại như vậy?
Cô cứng nhắc quay đầu nhìn Lam Vũ Hàn, bàn tay liền cảm nhận được luồn nhiệt ấm áp.
Lão phu nhân đang bao bọc đôi bàn tay của cô, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
“Cái này là ta cho con, xin phép gì chứ?” Lão phu nhân đanh giọng.
Là do bản thân ngu muội, đến hiện tại cô chưa phân biệt được đâu là thật đâu là giả, lão phu nhân muốn những gì hoàn toàn không đoán trước được.
Cao Tử Hạ lập tức quỳ rạp hai gối xuống sàn.
Lam Vũ Hàn đứng quan sát một lúc mắt thấy cô quỳ xuống không tự chủ được đã chìa đôi bàn tay ra.
Cô sợ hãi nói: “Cái này con không thể nhận.”
Lão phu nhân cảm thấy vô cùng có lỗi, đều do thằng cháu ác ôn bài ra cái chiêu trò này, mục đích của nó thì vô cùng rõ ràng mà chẳng hề cho người xung quanh biết phải diễn trong bao lâu.
Báo hại cháu dâu đứng trước mặt bày ra dáng vẻ rụt rè muốn né càng xa càng tốt.
Lão phu nhân nhét tấm thẻ vào tay cô, quay mặt sang hướng khác nói: “Không nhận thì ta đuổi hai đứa về, chọn đi.”
Nội tâm đang kịch liệt phản đối câu này, chỉ muốn hai đứa ở lại càng lâu càng tốt, còn muốn xoa xoa đầu con mèo ngu ngốc ở trước mặt.
Lam Vũ Hàn bước nhanh đến đỡ cô đứng dậy: “Sàn nhà lạnh.”
Cao Tử Hạ cuối người thành thật đáp: “Vậy, vậy con sẽ dùng tiết kiệm.”
Lão phu nhân bày ra vẻ mặt không quan tâm, hờ hững nói: “Không cần tiết kiệm.”
“Vâng, vâng ạ.”