Qua quá trình điều tra kỹ càng, Kloger và Kane phát hiện Leonard không phải kiểu người sẽ sơ suất đến mức trượt chân ngã lầu, ngược lại, gã là một kẻ rất sợ chết, nếp sống bình thường cũng vô cùng cẩn thận. Vậy nên dù hiện trường ngã lầu của gã không phát hiện dấu hiệu bất thường nào nhưng nếu giải thích là “tai nạn” thì rất khó khiến người ta tin tưởng. Không thể hoàn toàn loại trừ khả năng “bị giết”.
Mà Dẫn đường nạn nhân từng tiếp xúc chỉ có Moore và Dụ Nhiên. Moore là một Dẫn đường cực mạnh thuộc loại hình chữa trị, Kloger biết rất rõ về anh, hươu trắng của anh không hề có bất kỳ khả năng tấn công nào. Người có hiềm nghi lớn nhất lúc này chính là Dụ Nhiên, một người Dẫn đường chưa ai biết đến, sống trên hành tinh hoang vu này.
Rốt cuộc lai lịch của Dụ Nhiên ra sao… Kloger đã có cách thẩm vấn.
Là chuyên viên thẩm vấn xuất sắc nhất Phòng Điều tra, thủ đoạn làm việc của anh không hề mềm mỏng, đại đa số Lính gác đều không tài nào giấu giếm nổi khi bị anh thẩm vấn tinh thần. Trái lại, lá chắn tinh thần của Dẫn đường khó vượt qua hơn nhiều so với Lính gác, vậy nên anh mới tập kích bất ngờ khi Dụ Nhiên chưa kịp đề phòng. Chỉ có thế anh mới có thể thấy được thế giới tinh thần chân thật của cậu.
Trước mắt là một hồ nước trong vắt rộng cỡ một sân bóng, xung quanh hồ là sương trắng dày đặc bao quanh. Đây là thế giới tinh thần thường thấy ở Dẫn đường cấp C, nhìn một lượt là thấy được điểm cuối.
Cáo nhỏ trông thấy đàn bướm ồ ạt bay tới thì hoảng sợ rụt người lại, run rẩy. Những con bướm rực rỡ màu sắc nhanh chóng bao vây nó. Cáo nhỏ muốn chạy trốn nhưng đàn bướm quá đông, vây kín nó từ tất cả các phía không chừa một khe hở nào. Cáo nhỏ hoàn toàn không có đường thoát thân.
Trong nháy mắt, đàn bướm nhấc bổng cáo trắng lên cao như một cơn gió xoáy.
Thực thể tinh thần rời khỏi thế giới tinh thần ban đầu, trước mắt Dụ Nhiên xuất hiện một không gian kỳ lạ.
Đó là một phòng thẩm vấn kín bưng, Dụ Nhiên ngồi một mình trong đó, trên đầu có một bóng đèn dây tóc chiếu thẳng xuống người cậu, cực kỳ chói mắt. Cẩn thận quan sát xung quanh, cậu lờ mờ nhìn thấy những dụng cụ tra tấn hình thù kỳ dị treo trên tường, trên đó còn dính vết máu chưa khô hết.
Cáo nhỏ bỗng nhiên bị đưa tới một thế giới tinh thần lạ lẫm, nó sợ đến mức lông trên người dựng đứng hết lên.
Trong môi trường quen thuộc, con người thường dễ thả lỏng, dễ ngụy trang, nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm sẽ vô thức căng thẳng, dễ để lộ sơ hở hơn nhiều.
Với cách thức đưa đối tượng tình nghi rời khỏi thế giới tinh thần ban đầu và cưỡng chế thực thể tinh thần vào phòng thẩm vấn kín này của Kroger, người có tâm lý yếu rất dễ sụp đổ.
Một giọng nói vang lên trong phòng: “Cậu tên gì?”
Dụ Nhiên sợ run cả giọng: “Tôi… Tôi tên là Dụ Nhiên.”
“Cậu có quan hệ gì với Leonard?”
“Tôi không quen ông ấy, chỉ biết ông ấy là Thống đốc của căn cứ thôi.”
“Tại sao 9 giờ sáng nay cậu lại vào bệnh viện?”
“Tôi tới từ biệt chị họ tôi.”
“Khi ở trong bệnh viện, cậu có dùng tua ý thức tiếp xúc với Leonard không?”
“Không, tôi không biết cách dùng tua ý thức.”
Vách tường đối diện Dụ Nhiên bỗng nhiên biến thành một cảnh tượng khác. Trên tòa nhà cao tầng, một người đàn ông trung niên béo tốt đột ngột rơi xuống từ cửa sổ, hai mắt gã ta trợn trừng, nhìn chằm chằm Dụ Nhiên. Tiếp đó, “bộp” một tiếng, đầu gã ta đập xuống đất, xương sọ vỡ vụn, máu tươi đặc quánh bắn ra tung tóe ngay trước mặt Dụ Nhiên.
“…” Dụ Nhiên sợ hãi nhắm tịt mắt. Hình ảnh máu me này cực kỳ kinh khủng, khiến thiếu niên không ngừng run rẩy.
“Người thân của cậu chết trong vụ tai nạn hầm mỏ ngày 21 tháng 11, Leonard có liên quan đến vụ việc đó, cậu có động cơ gây án. Cậu muốn báo thù cho cha mẹ, đúng không?” Giọng nói trong phòng thẩm vấn trở nên sắc bén, lạnh lùng như có là Dẫn đường cấp S cũng không thể dùng tua ý thức khống chế Leonard đang ở trong tòa thị chính cách bệnh viện hơn 2km. Huống hồ, lúc đó Lục Tắc Hiên đang ở ngay bên cạnh cậu, một khi sử dụng tua ý thức khống chế Lính gác khác từ khoảng cách cực kỳ xa, chắc chắn cậu sẽ phải tập trung sức mạnh tinh thần. Như vậy, nhất định Lục Tắc Hiên sẽ phát hiện ra hành vi của cậu.
“Phải!” Thiếu niên như không còn chống chịu nổi áp lực tinh thần nữa, rốt cuộc nghẹn ngào tuôn hết ra, “Tôi muốn gã ta phải chết, tất cả cư dân sống ở đây đều mong gã chết! Loại súc sinh như gã không đáng được sống! Gã hại chết 127 người, gã còn vơ vét hết số tiền đền bù của Chính phủ Liên bang gửi tới. Chúng tôi, người nhà của những nạn nhân, không nhận được dù một đồng một cắc!”
Cảm xúc tiêu cực dữ dội nhất bắt đầu cuộn trào trong phòng thẩm vấn. Đây mới là suy nghĩ thực sự chôn sâu trong lòng cậu ta?
Kloger thấy thẩm vấn có hiệu quả bèn tiếp tục truy hỏi: “Vậy nên cậu giết ông ta?”
Dụ Nhiên ngẩn người rồi bất lực lắc đầu, giọng đã hơi khàn đi: “Tôi muốn giết gã, nhưng xung quanh gã có rất nhiều Lính gác bảo vệ, tôi hoàn toàn không thể tiếp cận gã… Tôi hận bản thân mình chỉ là một Dẫn đường cấp C lại còn không biết cách không chế sức mạnh tinh thần! Nếu tôi là Dẫn đường cấp S thì tốt rồi, tôi sẽ có thể dùng sức mạnh tinh thần quấy phá tâm trí gã, khiến gã phải chết bằng cách thức khổ sở nhất! Phải rồi, trước khi chết, gã còn phải nôn món tiền kia ra nữa! Số tiền bồi thường cho gia đình của 127 nạn nhân đó tổng cộng lại cũng phải lên tới cả triệu tinh tệ!”
“…” Kloger nhíu mày. Lời thiếu niên nói có nét khờ dại của trẻ con. Cậu thực sự là người bị hại trong sự cố sập hầm mỏ đó, đồng thời cũng thực sự muốn Leonard chết, suy nghĩ ác độc, luôn giấu kín trong lòng này đã bị ép ra.
Nhưng cậu không phải hung thủ.
Cậu có động cơ nhưng lại không có năng lực gây án.
Kloger nhìn thiếu niên đang không ngừng run rẩy sau khi bộc bạch hết mọi cảm xúc tiêu cực bị giấu kín trong phòng thẩm vấn, nhất thời rơi vào trầm tư.
Dù có là Dẫn đường cấp S cũng không thể dùng tua ý thức khống chế Leonard đang ở trong tòa thị chính cách bệnh viện hơn 2km. Huống hồ, lúc đó Lục Tắc Hiên đang ở ngay bên cạnh cậu, một khi sử dụng tua ý thức khống chế Lính gác khác từ khoảng cách cực kỳ xa, chắc chắn cậu sẽ phải tập trung sức mạnh tinh thần. Như vậy, nhất định Lục Tắc Hiên sẽ phát hiện ra hành vi của cậu.
Bên cạnh việc kéo Dụ Nhiên và cáo trắng vào phòng tối thẩm vấn, Kloger cũng đang cẩn thận quan sát thế giới tinh thần nguyên bản của Dụ Nhiên.
Sương mù dày đặc xung quanh hồ nước kia không hề thay đổi, cho thấy rằng thế giới tinh thần của cậu thực sự chỉ có kích thước chừng ấy.
Có điều, ngay lúc này, phía trên hồ nước đang xuất hiện khá nhiều cảm xúc tiêu cực, tất cả đều là những gì cậu chứng kiến ở hiện trường tai nạn hầm mỏ. Rất nhiều khuôn mặt người chết bê bết máu, thai phụ bụng bầu vượt mặt ôm thi thể chồng mình mà khóc, đứa trẻ gào thét nức nở vì mất mẹ, cha mẹ già ngã khuỵu trên đất khi thấy thi thể con mình…Kloger cho rằng anh đã ép toàn bộ cảm xúc tiêu cực của Dụ Nhiên ra, đã biết suy nghĩ chân thực nhất nằm sâu trong nội tâm thiếu niên.
127 cỗ thi thể xếp song song nhau ở hiện trường tai nạn, hình ảnh ấy không khác gì địa ngục trần gian.
Nước trong hồ bỗng nhiên dậy sóng, toàn bộ thế giới tinh thần rung lắc như động đất, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện những vết nứt rõ rệt.
Kloger lập tức thu hồi đàn bướm, thả cáo nhỏ ra, đồng thời hô lên với hai Dẫn đường bên cạnh: “Moore, bà Joseph… Mau, mau cứu cậu ấy! Thế giới tinh thần của cậu ấy sắp sụp đổ!”
Bà Joseph biến sắc, lạnh lùng chất vấn: “Cậu làm gì Dụ Nhiên nhà tôi rồi?!”
Kloger cũng hoảng, sắc mặt anh rất khó coi: “Tôi… Giờ không phải lúc giải thích, cứu người quan trọng hơn!”
Moore và bà Joseph lập tức tiến đến bên giường, đồng loạt vươn tua ý thức ra. Hai sợi tua ý thức màu trắng cẩn thận dò vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên. Thế giới tinh thần của thiếu niên thực sự đang rung lắc dữ dội, vô số cảm xúc tiêu cực gần như bao trùm, nuốt trọn cậu.
Bình thường, thế giới tinh thần của Dẫn đường ổn định hơn Lính gác rất nhiều. Nhưng Dụ Nhiên thì khác, cậu là một Dẫn đường vừa thức tỉnh, còn chưa biết cách khống chế sức mạnh tinh thần. Thế giới tinh thần của cậu vốn chưa đủ vững chắc, Kloger lại thẩm vấn cậu bằng thủ đoạn đối phó với hung phạm xảo trá, ép toàn bộ cảm xúc tiêu cực nằm sâu nhất trong tâm trí cậu ra, khiến thiếu niên đáng thương suýt chút nữa sụp đổ tinh thần. ---ĐỌC FULL TẠI
Kloger thật là đáng chết mà!
Giờ khắc này, cả bà Joseph lẫn Moore đều cực kỳ khó chịu với vị chuyên viên thẩm vấn này của Phòng Điều tra.
Sao có thể thô bạo như thế với Dẫn đường bé nhỏ nhà bọn tôi chứ!
May mà bà Joseph và Moore đều mang sức mạnh loại hình chữa trị. Hai người phối hợp. cùng nhau điều chỉnh thế giới tinh thần giúp Dụ Nhiên. Tua ý thức màu trắng di chuyển rất nhanh, xua tan từng đám sương đen cảm xúc tiêu cực đi. Hồ nước dậy sóng cuối cùng cũng dần dần lắng lại dưới sự trấn an cẩn thận của hai người.
Thế giới tinh thần của Dụ Nhiên khôi phục nguyên trạng, tuy vậy, cáo trắng nhỏ vẫn bị thương khá nặng, đang ghé mình bên hồ thoi thóp từng hơi.
Hai người rời khỏi thế giới tinh thần của cậu.
Bà Joseph quay sang, nhìn chằm chằm thanh niên tóc vàng đối diện: “Kloger, giờ cậu vừa lòng rồi chứ? Cậu suýt nữa giết chết Dẫn đường nhỏ này của tôi đấy! Nếu không phải có tôi và Moore ở đây, hôm nay cậu ấy đã bị cậu thẩm vấn đến mức sụp đổ tâm lý, biến thành người điên rồi!”
Moore cũng trách cứ: “Cách thức làm việc của Phòng Điều tra các anh có phải bạo lực quá rồi không?”
Lục Tắc Hiên nhìn về phía Dụ Nhiên hai mắt nhắm nghiền trên giường. Thiếu niên vã mồ hôi lạnh đầy người, quần áo đã ướt sũng nước, môi cậu trắng bệch như tờ giấy, mặt cũng tái xanh, hệt như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, trông yếu ớt đến mức thấy mà xót.
Lục Tắc Hiên nhíu mày, nhìn Kloger bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thẩm vấn xong rồi đúng không? Nếu không còn việc gì khác, mời hai anh đi cho.”
Bị tất cả mọi người ghét ra mặt, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Kloger. Anh xấu hổ cười hòa hoãn, “Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý mà. Dụ Nhiên không sao là tốt rồi, tiếp sau…”
Lục Tắc Hiên lạnh nhạt nói: “Tiếp sau không cần anh quan tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”
Lệnh đuổi khách quá rõ ràng. Kane thức thời kéo tay áo đồng nghiệp, Kloger, nói: “Tướng quân Lục, làm phiền anh rồi. Chúng tôi về viết báo cáo điều tra trước đây.”
Hai người rời khỏi phi thuyền Liệp Ưng như đang bỏ chạy.
Dụ Nhiên vẫn đang mê man, bà Joseph đau lòng xoa đầu cậu: “Đứa nhỏ đáng thương, Dẫn đường cấp C bị Dẫn đường cấp A+ cưỡng chế xâm phạm thế giới tinh thần chắc đau đớn lắm. Đừng sợ, có tôi đây rồi. Sau này cái tên Kloger kia đừng hòng lại gần cậu.”
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Phu nhân, giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, cho cậu ấy chút thời gian đi.”
Bà Joseph đứng dậy: “Được, chúng ta ra ngoài cả đi, để cậu ấy nghỉ ngơi thoải mái.”
Ba người lần lượt ra khỏi phòng, Moore cẩn thận đóng cửa lại.
Đến khi tiếng bước chân của mọi người đã rời xa, thiếu niên đang “mê man” trên giường mới nhăn mặt, bắt đầu chữa trị thế giới tinh thần của chính mình.
Dẫn đường cấp A+ còn có kỹ năng thẩm vấn chuyên nghiệp quả nhiên khó đối phó, khiến cậu tiêu tốn kha khá sức mạnh tinh thần.
Dụ Nhiên đứng giữa khu rừng nguyên sinh, nhìn mớ hỗn độn xung quanh, chợt nhớ tới một câu nói: Nếu một ngày nào đó cậu lọt vào tay kẻ địch, đối mặt với sự thẩm vấn khắc nghiệt nhất, nếu muốn che giấu mục đích thật sự của mình thì phải biết giả bộ yếu thế, cho kẻ thẩm vấn cậu chút ngon ngọt, để hắn tưởng rằng mình đã moi được thông tin hữu dụng thì sau đó hắn mới chịu buông tha cậu.
Kloger cho rằng anh đã ép toàn bộ cảm xúc tiêu cực của Dụ Nhiên ra, đã biết suy nghĩ chân thực nhất nằm sâu trong nội tâm thiếu cỗ thi thể xếp song song nhau ở hiện trường tai nạn, hình ảnh ấy không khác gì địa ngục trần gian.
Anh đâu ngờ rằng ấy là bởi Dụ Nhiên chủ động nhượng bộ, cố tình để anh biết.
Hồ nước dậy sóng, thế giới tinh thần cận kề ranh giới sụp đổ cũng là biểu hiện giả dối Dụ Nhiên cố ý bày ra cho anh thấy, đồng thời cũng nhằm ép đàn bướm của anh phải lui lại.
Trong khu rừng nguyên sinh không thấy đâu là điểm cuối, có không ít cây cối héo rũ, gãy đổ. Có thể thấy, lần này Dụ Nhiên đã hao tổn sức mạnh tinh thần rất nghiêm trọng. Cáo trắng nhỏ quả thật quá mệt mỏi, cần phải ngủ một giấc để hồi phục. Ngược lại, cáo chín đuôi trốn kỹ trong rừng thì không hề hấn gì.
Dụ Nhiên đưa tay lên, tua ý thức màu xanh lục với năng lực chữa trị vươn ra từ ngón tay cậu. Những sợi tua xanh lục ấy như những sợi dây leo phát triển thần tốc, nhanh chóng luồn lách vào sâu trong rừng rậm. Những nơi chúng trườn qua, cây cối vốn đang héo rũ, gãy đổ lại đứng thẳng dậy một cách thần kỳ, một lần nữa tràn trề nhựa sống như được rót nguồn sinh lực dồi dào vào trong.
Đây chính là năng lực chữa trị vô cùng mạnh mẽ Dụ Nhiên có được.
Tốc độ thiếu niên chữa trị thế giới tinh thần thậm chí còn nhanh hơn cả Moore và bà Joseph cùng làm.
Lời tác giả:
Trong truyện này, hệ thống dị năng của Lính gác và Dẫn đường sẽ được thiết lập hoàn chỉnh.
Năng lực của Dẫn đường được chia thành hai loại hình lớn là chữa trị và tấn công.
Bối cảnh thế giới: Địa vị của Dẫn đường và Lính gác là ngang nhau.
Lai lịch và mục đích của Dụ Nhiên sẽ dần dần được hé lộ.