Sau khi tiến vào thời đại vũ trụ, loài người xuất hiện hai thể tiến hóa: “Lính gác” và “Dẫn đường”. Đại đa số Lính gác có các giác quan nhạy bén và sức mạnh vượt trội ngay từ lúc vừa sinh ra trong khi Dẫn đường lại thức tỉnh một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Một số Dẫn đường bẩm sinh đã có sức mạnh tinh thần rất lớn, một số thì lớn lên mới thức tỉnh, thậm chí có cả những trường hợp thức tỉnh muộn khi đã ngoài 30 tuổi.
Theo luật pháp Liên bang, sau khi thức tỉnh, Dẫn đường phải tới Hiệp hội Dẫn đường đăng ký thông tin. Họ sẽ được đưa tới “Viện Thánh” để tiếp nhận giáo dục cơ bản, học cách khống chế và sử dụng sức mạnh tinh thần. Sau khi học xong, các Dẫn đường nhỏ tuổi có thể tiếp tục chương trình phổ thông; Dẫn đường thức tỉnh khi đã tốt nghiệp Đại học sẽ được Chính phủ trực tiếp phân công công việc.
Căn cứ theo sức mạnh, Lính gác và Dẫn đường được phân chia theo các cấp bậc rạch ròi, từ thấp đến cao lần lượt là cấp C, cấp B, cấp A và cuối cùng là cấp S cực hiếm.
Dụ Nhiên nói rằng mình “Mới thức tỉnh tháng trước, chưa kịp tới Hiệp hội đăng ký”, lý do này cũng khá hợp lý. Thực thể tinh thần của cậu trông rất yếu, đại khái là một Dẫn đường cấp C. Nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, bề ngoài có thể ngụy trang, còn thế giới tinh thần mới là chân thực nhất.
Chỉ cần bước vào thế giới tinh thần của Dẫn đường, thử một lần là biết nói thật hay nói dối ngay.
Moore nhanh chóng nghĩ ra cách. Anh đặt tay lên vai thiếu niên, dịu dàng nhìn vào mắt đối phương: “Đừng sợ, anh là Dẫn đường hậu cần trong Đội đặc chiến Liệp Ưng của Liên bang. Người khi nãy cứu em là thiếu tướng Lục Tắc Hiên, đội trưởng của bọn anh. Anh ấy không có ác ý gì với em đâu, mới rồi cũng chỉ hỏi theo thói quen thôi.”
Vừa trò chuyện, Moore vừa âm thầm dùng năng lực trấn an tinh thần, xua tan cảm xúc hoảng loạn của thiếu niên. Quả nhiên, sức mạnh tinh thần của thiếu niên không mạnh lắm, không hề phản kháng lại hành động trấn an của Moore. Tâm trạng cậu nhanh chóng ổn định, ánh mắt nhìn Moore cũng tràn đầy sự tin tưởng.
Moore tranh thủ tình hình đang thuận lợi, hỏi tiếp: “Em có thể kể anh nghe em thức tỉnh trong tình huống thế nào không?” ---ĐỌC FULL TẠI
Dụ Nhiên nghiêm túc kể lại: “Em sống ở đây từ nhỏ, trước năm 18 tuổi vẫn là người bình thường. Tháng trước, hôm sinh nhật em, cha mẹ gặp tai nạn qua đời, em cũng bất ngờ thức tỉnh năng lực Dẫn đường… Nhưng mà em không biết dùng năng lực này, cũng không có tiền mua vé phi thuyền vũ trụ tới Hiệp hội Dẫn đường ở hành tinh Thủ đô nên vẫn chưa đăng ký được…”
Năng lực được thức tỉnh ở Dẫn đường chính là sức mạnh tinh thần, rất nhiều Dẫn đường sẽ đột ngột thức tỉnh khi tâm lý bị đả kích nặng nề. Thiếu niên đối mặt với biến cố cha mẹ cùng qua đời, cảm xúc đau khổ lên tới đỉnh điểm, thế giới tinh thần chịu tổn thương nghiêm trọng, vô tình thức tỉnh thành Dẫn đường. Mà gia cảnh cậu vốn khó khăn, giờ lại trở thành trẻ mồ côi, không thể tới hành tinh Thủ đô đăng ký với Hiệp hội Dẫn đường kịp thời… Nghe hợp tình hợp lý vô cùng.
Nhưng Moore lại cảm thấy những điều ấy giống như một cốt truyện được sắp xếp sẵn, mọi thứ rành mạch và logic đến mức siêu thực.
Moore hòa nhã nói: “Yên tâm, nếu trở thành Dẫn đường rồi, về sau em sẽ nhận được đãi ngộ rất tốt. Giờ em còn yếu lắm, về phòng anh ngủ một giấc trước đã.”
Dụ Nhiên ngoan ngoãn đi theo Moore về phòng anh.
Không gian trên phi thuyền có hạn, phòng Moore chỉ rộng khoảng 15 mét vuông, bên trong có một cái giường, một cái tủ quần áo và một phòng tắm riêng. Moore lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ từ trong tủ ra: “Đồ mới đấy, em vào phòng tắm thay đi. Anh băng bó cho em bằng băng gạc quân dụng chống thấm, có thể tắm qua bằng nước ấm.”
Thiếu niên gật đầu, nhận lấy đồ ngủ, vào phòng tắm. Bên trong lập tức vang lên tiếng nước róc rách.
Một tin nhắn xuất hiện trên thiết bị truyền tin, là của Lục Tắc Hiên gửi đến: “Dẫn đường kia thế nào?”
Moore trả lời: “Cảm xúc đã ổn định lại rồi, bảo rằng tháng trước cha mẹ qua đời, bị chấn động tâm lý nên thức tỉnh. Tôi sẽ thăm dò lại một chút.”
“Ừ, sau khi xác định lai lịch cậu ta xong thì mau chóng gửi thông tin về cho Hiệp hội Dẫn đường.”
“Đã rõ."
Một lúc sau, Dụ Nhiên ra khỏi nhà tắm.
Ngũ quan cậu rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt hai màu trong veo, xinh xắn. Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng hơn người một cỡ, ngọn tóc đen ướt nước dán sau tai, một dáng vẻ thật ngoan ngoãn, nghe lời, không khỏi khiến người ta yêu mến. Thực thể tinh thần cáo trắng nhỏ của cậu vẫn cuộn tròn thành một cục lông xù, dựa vào vai chủ nhân, không có chút uy hiếp nào.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô của cậu, Moore thấy cưng lắm, bèn kéo cậu ngồi xuống giường, vươn tua ý thức ra thử thăm dò, dịu dàng trò chuyện: “Hôm nay em bị hoảng sợ nhiều, có lẽ sẽ khó ngủ ngon, có cần anh giúp không?”
Dụ Nhiên đáp ngay không chút do dự: “Làm phiền bác sĩ Moore rồi, đúng là em không ngủ được thật.”
Moore thuận đà hỏi tiếp: “Anh có thể vào xem thế giới tinh thần của em không? Anh cần biết cấp bậc sức mạnh tinh thần của em để báo lại với Hiệp hội. Yên tâm, anh sẽ không phá vỡ lá chắn, tọc mạch chuyện riêng tư của em đâu.”
Thế giới tinh thần chính là thế giới do Lính gác và Dẫn đường xây dựng nên trong đầu mình, đồng thời là không gian sinh tồn cho thực thể tinh thần của họ. Nhỏ thì cỡ một căn phòng, một vườn hoa, lớn thì có thể là bầu trời, đại dương, sa mạc,… Lính gác và Dẫn đường càng mạnh, thế giới tinh thần trong đầu càng rộng lớn.
Tiến vào thế giới tinh thần của Dẫn đường, phán định cấp bậc sức mạnh tinh thần của người đó là một phân đoạn tất yếu khi Dẫn đường mới thức tỉnh đăng ký thông tin tại Hiệp hội.
Dụ Nhiên gật đầu, ngại ngùng đáp: “Được ạ. Thế giới tinh thần của em nhỏ lắm, chắc là cấp C thôi?”
Dường như đã bị Moore ám thị tâm lý, cậu cực kỳ tin tưởng anh.
Moore vươn vài sợi tua ý thức màu trắng ra, dịu dàng áp lên trán Dụ Nhiên. Dụ Nhiên trông thấy thực thể tinh thần của anh, là một con hươu trắng muốt với cặp sừng sáng bóng, trông vừa xinh đẹp, vừa thánh khiết. Nó đừng im bên cạnh chủ nhân, nhìn Dụ Nhiên. Ánh mắt nó dường như có khả năng khiến người khác bình tâm.
Dẫn đường cấp A với sức mạnh tinh thần vượt trội thuộc loại hình chữa trị.
Theo những sợi tua ý thức màu trắng nhẹ nhàng tới gần, Dụ Nhiên cảm thấy đầu óc mình mơ màng dần, tâm trạng cũng trở nên khoan khoái, nhẹ nhàng hơn. Chẳng mấy chốc, cậu đã nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Moore cũng thuận lợi tiến vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.
Đó là một hồ nước trong veo chỉ rộng tầm một cái sân bóng, bị sương mù bao quanh, liếc mắt nhìn qua là thấy được điểm cuối. Một con cáo trắng nhỏ đáng yêu đang ghé mình nghỉ ngơi bên hồ, chủ nhân ngủ rồi, nó cũng ngủ say tít.
Thế giới tinh thần nhỏ thế này, quả nhiên là Dẫn đường cấp C.
Moore vừa nghĩ, vừa tiếp tục thăm dò bên trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.
Phần lớn thế giới tinh thần của Dụ Nhiên đều là ký ức đẹp đẽ, ấm áp. Cậu và cha mẹ sống trên hành tinh hoang vu này, cha cậu là thợ mỏ, mẹ thì mở một tiệm bánh ngọt. Từ nhỏ, cậu đã học làm bánh, có thể dùng đôi tay linh hoạt làm ra rất nhiều món bánh đẹp mắt. Tiệm bánh không quá đắt khách, cả gia đình tuy sống khá khó khăn nhưng vẫn luôn hòa thuận, vui vẻ.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, tạo thành những gợn sóng trên mặt hồ. Một đám sương đen bay tới, bao trùm bên trên hồ mới là thế giới tinh thần thực sự của cậu.
Đám sương đó nhanh chóng lan rộng ra, như đám mây đen che lấp mất ánh nắng.
“Bố ơi, mẹ ơi!” Giữa đám sương đen là một đoạn ký ức rõ mồn một của Dụ Nhiên.
Thiếu niên đứng giữa đám đông, hét từng tiếng đứt ruột đứt gan về phía hầm mỏ đã sập.
Xung quanh đều là những tiếng khóc đau đớn. Một hầm mỏ trên hành tinh đã sập, không ít thợ mỏ bị chôn vùi vào lòng đất, trong đó có cả cha mẹ của Dụ Nhiên. Ngày hôm ấy vốn là sinh nhật Dụ Nhiên, mẹ cậu đã làm xong bánh sinh nhật. Buổi trưa, bác gái tiện đường đi đưa cơm cho chồng, không ngờ hầm mỏ bị sập, cả hai đều bị chôn vùi dưới lòng đất.
Dụ Nhiên nghe tin lập tức chạy tới, hiện trường đã bị phong tỏa, cậu chỉ có thể bất lực đứng từ phía xa, chờ đợi đội cứu viện với tia hy vọng cuối cùng.
Những thi thể được đào lên càng lúc càng nhiều, rất nhiều khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng. Dụ Nhiên ngơ ngác đi đến trước hai thi thể, run rẩy sờ vào cặp nhẫn trên tay hai người, giọng nghẹn ứ: “Bố ơi… Mẹ ơi…”
Thiếu niên tận mắt chứng kiến cha mẹ chết thảm, cảm xúc đau khổ đến tuyệt vọng ấy được phóng đại vô hạn trong thế giới tinh thần, thậm chí, Moore cũng bị ảnh hưởng theo. Đây là bóng ma nằm ở nơi sâu nhất trong ký ức Dụ Nhiên, là cảm xúc tiêu cực nặng nề nhất của cậu.
Trong thế giới tinh thần, cảm xúc tiêu cực sẽ biến thành sương đen, ảnh hưởng đến tâm trạng chủ nhân. Lúc này, vì sự xuất hiện của nó, thiếu niên chìm vào cơn ác mộng đáng sợ. Lông mày cậu nhíu chặt vào nhau, toàn thân căng lên, cáo trắng nhỏ trong thế giới tinh thần cũng đang run rẩy bất an.
Moore lập tức vươn tua ý thức ra, xua tan đám sương đen kia.
Bóng ma trong thế giới tinh thần của thiếu niên dần biến mất, ánh mặt trời một lần nữa rọi khắp mặt hồ. Cậu mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng, tiếp tục ngủ say.
Moore cẩn thận rời khỏi thế giới tinh thần của cậu. Trên giường, thiếu niên đang ngủ rất ngoan. Moore vươn tay, xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói: “Ngủ đi, những chuyện đó đều đã qua rồi, tương lai sẽ tốt hơn.”
---ĐỌC FULL TẠI
Vỗ về cảm xúc của Dụ Nhiên xong, Moore săn sóc tắt đèn, đứng dậy rời khỏi phòng.
Dẫn đường đi xa dần, con hươu trắng cũng rời đi theo chủ nhân, toàn bộ tua ý thức cũng được thu hồi.
Trong bóng tối, thiếu niên đáng lý ra nên “ngủ say” trên giường đột nhiên mở mắt.
Trong thế giới tinh thần của cậu, một cơn gió nhẹ thổi qua, sương mù dày đặc xung quanh hồ nước nhanh chóng tan đi, để lộ thế giới chân thực bị che giấu.
Đó là một khu rừng nguyên sinh vô biên, hồ nước chẳng qua chỉ là một góc trong đó.
Trong khu rừng không thấy đâu là điểm cuối, đâu đâu cũng là đại thụ cao chót vót. Những tán lá sum suê đan vào nhau, kết thành một bóng râm xanh mướt. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất xuyên qua khe lá, hoa cỏ dưới nền rừng sinh trưởng um tìm. Cả khu rừng tràn ngập sức sống ấy rộng lớn đến kinh người.
Đây mới là thế giới tinh thần thực sự của cậu.
Cáo trắng nhỏ vốn đang “ngủ say” bên hồ bỗng nhiên to ra gấp mấy lần, đứng dậy chạy nhanh vào trong rừng.
Chỉ lát sau, nó tìm được đồng bọn náu ở một góc sâu trong rừng.
Đó là một chú cáo chín đuôi màu đỏ với kích thước khổng lồ. Nó đứng ở một nơi sâu trong rừng, đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn theo đồng bọn đang chạy về phía mình. Chín cái đuôi nó vổng cao dưới ánh mặt trời, toàn thân như được ngọn lửa rực cháy bao quanh. Hình thể cáo trắng nhỏ hơn nó một chút, nhưng từng bước chạy rất khỏe khoắn, nhanh nhẹn, làm gì có dáng vẻ sống dở chết dở như khi nãy?
Sau khi chạm mặt nhau, cáo trắng nói như đang tranh công: “Khi nãy tôi giả làm thực thể tinh thần cấp C vừa đáng thương vừa yếu ớt đạt lắm đúng không?”
Cáo đỏ nói: “Chủ nhân, cậu dùng ảo ảnh tạm thời giấu giếm được Moore. Nhưng Lục Tắc Hiên khó đối phó hơn nhiều, anh ta là Lính gác cấp S đấy, trước mặt anh ta vẫn nên cẩn thận chút.”
Dụ Nhiên bình tĩnh đáp: “Anh biết rồi. Mũi anh ta thính lắm, ngửi được cả pheromone Dẫn đường của anh.”
Dẫn đường nhận biết nhau thông qua cảm giác tinh thần. Còn Lính gác lại có thể dùng khứu giác phân biệt mùi hương khác nhau trên người mỗi Dẫn đường.
Dụ Nhiên dùng “ảo ảnh tinh thần” đánh lừa Moore, khiến Moore tin quá khứ và thân thế của cậu là thật. Moore tưởng rằng đó là hiệu quả của việc anh trấn an tinh thần Dụ Nhiên, lại không biết ảo ảnh do Dụ Nhiên tạo ra đang hoàn toàn vây khốn mình.
Nhưng Lính gác không có tua ý thức, cũng không thể dễ dàng bước vào thế giới tinh thần của Dẫn đường, bọn họ tin tưởng vào ký ức và trực giác trong cảm nhận hơn. Khi ấy, Dụ Nhiên bị thương chảy máu vì gạch rơi trúng đầu, pheromone Dẫn đường đặc biệt tỏa ra từ cơ thể nồng hơn hẳn bình thường vừa hay bị Lục Tắc Hiên ngửi quan cậu rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt hai màu trong veo, xinh xắn. Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng hơn người một cỡ, ngọn tóc đen ướt nước dán sau tai, một dáng vẻ thật ngoan ngoãn, nghe lời, không khỏi khiến người ta yêu mến. Thực thể tinh thần cáo trắng nhỏ của cậu vẫn cuộn tròn thành một cục lông xù, dựa vào vai chủ nhân, không có chút uy hiếp nào.
“Cũng may, thông tin về anh trong Hiệp hội đã được xóa sạch cả rồi, chỉ bằng pheromone Dẫn đường thôi thì không tra ra được gì đâu… Tùy cơ ứng biến vậy, hy vọng anh ta không phá hỏng kế hoạch của anh.”
Dụ Nhiên tung người nhảy lên lưng cáo trắng. Cáo trắng chở cậu chạy vèo vèo trong rừng, cáo đỏ chín đuôi cũng theo sát bên cạnh.
Tiếng lá cây bị gió thổi nghe xào xạc bên tai. Thiếu niên nhắm mắt, yên tâm tắm mình trong ánh nắng.
Chỉ có khu rừng nguyên sinh rộng vô biên này mới là thiên đường tinh thần thực sự của cậu.
Lời tác giả:
Kết hợp giữa Lính gác và Dẫn đường bao gồm cả kết hợp thân thể và kết hợp tinh thần. Vậy nên tôi muốn miêu tả kỹ về thế giới tinh thần của Dụ Nhiên một chút để về sau có thể dung hợp hoàn hảo với Đội trưởng Lục.