Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Giang Tuân nhìn chằm chằm vào hai tấm bưu thiếp được đưa tới trước mắt, điệu cười nơi khóe miệng Liêu Tuấn giống như đang không nể nang cười nhạo anh.
Anh không nhận mà dời mắt lên gương mặt Cố Ảnh: "Em nói gì?"
"Em nói giúp em tìm Liêu…"
Cố Ảnh còn chưa nói hết lời đã bị anh ung dung cắt ngang: "Em nghĩ cho rõ ràng rồi hẵng nói."
Lúc Giang Tuân không cười, ánh mắt anh hơi lạnh, bị ánh mắt như vậy của anh khóa lại thật sự có phần dọa người, chứ đừng nói là trong lời nói của anh còn có ý uy hiếp rõ ràng.
Trước kia Cố Ảnh cũng hơi sợ, không phải vì sợ anh đối xử với cô thế nào mà sợ cô khiến anh mất hứng.
Nhưng bây giờ, cô không hề sợ, trái lại bởi phản ứng này của anh ảnh hưởng mà chút bất an do sợ quấy rầy đến anh sinh ra trong lòng tan đi hơn nửa.
"Em nghĩ rõ rồi."Cố Ảnh cố gục mặt xuống: "Nhưng em cảm thấy anh sẽ không cho em cơ hội nói ra miệng."
Giang Tuân bắt được ý cười vụn vặt trong mắt cô, khẽ nhướng mày: "Thì ra em vui như vậy là vì được tới gặp thần tượng à?"
"Không phải." Cố Ảnh thu bưu thiếp lại vào trong túi xách, chuyển sang kéo tay anh: "Em tới gặp bạn trai em."
"Ít nhất thì cũng phải nói mấy lời này với anh chứ." Giang Tuân vốn muốn tránh khỏi tay cô, đầu ngón tay chạm phải một thứ lạnh như băng thì lại trở tay cầm lấy: "Lần trước anh đúng là bị lời ngon tiếng ngọt của em lừa."
"Em nói thật mà." Cố Ảnh mỉm cười: "Anh không thích thì không ký nữa, chúng ta đi ăn cơm."
"Đưa hai tấm hình đó cho anh." Giang Tuân hơi nâng cằm, giọng uể oải.
"Anh đổi ý rồi à?" Cố Ảnh không nghi ngờ anh, lần nữa lấy hình ra cho anh.
"Nghĩ gì vậy?" Giang Tuân cười khẽ, sau đó đút hình vào túi.
Cố Ảnh chậm mất nửa nhịp mới kịp phản ứng được anh làm thế này là có ý tịch thu: "Đây không phải của em, mà là của Khổng Oánh nhờ em lấy hộ."
Giang Tuân kéo cô về phía bãi đỗ xe: "À, còn lấy dê con ra thế tội."
"Không phải..." Cố Ảnh đuổi theo bước chân anh: "Đúng là em ấy đưa em mà."
Giang Tuân không ngừng bước: "Không phải có hai tấm à?"
"Còn một tấm là của Giai Giai." Cố Ảnh sợ anh không biết Giai Giai là ai, vì vậy giải thích thêm một câu: "Là một thực tập sinh khác ở khoa bọn em."
"Em phủi cho mình sạch quá nhỉ." Đi tới cạnh một chiếc xe thương vụ, Giang Tuân lấy một tay dùng sức chặn cô bên phía ghế phụ lái: "Thích như vậy cơ à?"
Mặt người đàn ông từ từ tới gần, môi dừng lại cách môi cô chừng một centimet, anh hơi nâng mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo long lanh của cô.
"Hả?" Tay Cố Ảnh vô thức siết vạt áo vest của anh, trong đầu chưa định hình được.
Một lúc lâu sau, một cảnh phim chợt lóe lên trong đầu cô, cô chớp mắt một cái, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "Ừm, thích."
Giang Tuân nắm tay với qua sau lưng Cố Ảnh mở cửa xe, sau đó lùi ra một chút, ung dung nói: "Lên xe, tốt nhất bây giờ em đừng nói chuyện."
"Em nói thích anh như vậy." Cố Ảnh đưa tay ôm người anh lùi về đằng sau: "Nếu không em sẽ không nghe có người đi nhét thẻ phòng vào tay anh đã không chờ nổi muốn chạy tới tuyên bố chủ quyền."
Giang Tuân ngẩn ra: "Cái gì?"
Cố Ảnh chôn mặt vào ngực anh, không lên tiếng.
Vốn cô không dám thể hiện sự chiếm hữu không sao nói rõ được trong lòng kia ra, thậm chí cô không dám ghen trắng trợn như Giang Tuân.
Cố Ảnh cũng không biết mình đang kiêng dè chuyện gì, hơi ngượng ngùng, hoặc có lẽ là sợ Giang Tuân cảm thấy cô phiền phức.
Giang Tuân mất mấy giây phản ứng mới chợt cười lên: "Lần trước em nghe được à?"
Cố Ảnh khẽ "ừm" một tiếng.
"Yên tâm." Giọng Giang Tuân nghịch ngợm: "Anh chỉ lấy thẻ phòng của em."
"..."
"Cho nên," Giang Tuân nghiêng đầu nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Lúc nào em định đưa cho anh?"
"..." Mặt Cố Ảnh nóng bừng, "Nhưng em không có."
Giang Tuân thấy bên tai cô đỏ lên, khẽ cười mỉm: "Tới tuyên bố chủ quyền thật ư?"
"Đương nhiên." Cố Ảnh ôm chặt anh: "Anh là của em."
Giang Tuân rũ mắt, nhìn chằm chằm cái đầu trước ngực này, đáy mắt lộ ra ý cười thích thú: "Ngang ngược vậy à?"
Cố Ảnh gật đầu.
"Em định cứ ôm anh mãi vậy hả?" Giang Tuân buồn cười nói.
Cuối cùng Cố Ảnh cũng ngẩng đầu lên, hình như đã bỏ xuống tất cả sự kiêng dè, nói: "Cho nên đúng ra là em giận anh mới đúng."
Giang Tuân ôm eo cô dịch lên, cúi người cắn một cái lên môi cô: "Được, đợi lúc nữa rồi đi."
Ban đầu Cố Ảnh không hiểu lời này của anh có ý gì, cho đến khi cơm nước xong xuôi, Giang Tuân dẫn cô về câu lạc bộ, đi tới một phòng làm việc kín người.
Sau khi hai người đi vào, gần như tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ bọn họ, ngoại trừ con ngươi chậm rãi đưa qua đưa lại theo sự di chuyển qua lại của hai người thì cả phòng giống như bị ấn phím tạm ngừng vậy.
Người phản ứng đầu tiên là Đường Khoa, anh ấy khẽ mỉm cười với Cố Ảnh sau đó dời tầm mắt sang Giang Tuân: "Bỏ mặc bọn tôi ở đây ăn cơm hộp còn cậu dẫn bạn gái đi ăn tiệc lớn về đấy ư?"
Giang Tuân kéo Cố Ảnh ngồi xuống ghế sofa: "Cậu có ý kiến à?"
"Cậu là ông chủ thì tôi có thể ý kiến gì." Đường Khoa cười nhạt, cúi đầu dọn hộp cơm của mình ném vào thùng rác.
Những người khác trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, không thì đang nghịch điện thoại, hoặc là vẫn đang ăn cơm hộp, nghe xong lời nói của Đường Khoa, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cố Ảnh dần trở nên thích thú, có người hỏi: "Ông chủ, đây là bạn gái anh à?"
Giang Tuân nắm tay Cố Ảnh thờ ơ nghịch, nghe vậy thì lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Mà tiếng này giống như cái phím vừa bị ấn xuống lần nữa nhả ra, đám người bắt đầu lầm rầm trò chuyện.
Còn có người to gan bất chấp gọi Cố Ảnh là bà chủ.
Cố Ảnh không hề ung dung bình tĩnh như Giang Tuân được, cô căng thẳng lại ngượng ngùng, đặc biệt là sau khi thấy Dương Kiệt đứng một góc, sự ngượng ngùng này đạt tới đỉnh điểm.
Cô định rút tay mình về nhưng không thành công: "Tiểu Kiệt, ăn cơm chưa?"
Dương Kiệt cười nhẹ gật đầu với cô một cái, thấy Cố Ảnh xuất hiện ở đây, ngoại trừ chút kinh ngạc ban đầu, cậu nhanh chóng điềm tĩnh lại.
"Mẹ nó, tôi bảo sao nhìn quen quen." Nhóc mập mạp đeo gọng kính đen kia bên cạnh Dương Kiệt chợt vỗ vai cậu: "Thì ra là chị cậu, trước đó còn mời chúng ta uống trà sữa mà."
Mấy đồng nghiệp chương trình khác trong phòng cũng rối rít phụ họa: "Đúng đúng, tôi cũng nhớ ra rồi."
"Ồ, duyên phận bắt đầu từ lúc đó sao?"
"Dương Kiệt, cậu cũng giấu kỹ quá đó!"
Tiếng nói chuyện rối rít này được kết thúc bởi một câu nói của Giang Tuân: "Ăn cơm xong thì qua đại sảnh chuẩn bị cuộc thi biểu diễn buổi chiều đi, thời gian này vất vả rồi, buổi tối cùng đi ăn mừng."
"Được, ông chủ."
"Vậy chúng tôi đi trước."
Chưa tới hai phút, căn phòng ban nãy còn náo nhiệt chỉ còn lại năm sáu người.
Có hai người còn đang dùng cơm, Đường Khoa đi tới trước ghế sofa nhìn lướt qua tay Giang Tuân, khẽ bĩu môi: "Cậu định cứ nắm tay người ta mãi thế à? Ban nãy người bên câu lạc bộ còn tìm cậu đó!"
"Chuyện này không phải do cậu nhiều lời quá đó sao?" Giang Tuân giương mắt: "Ai bảo lần trước cậu đùa?"
"Là sao?" Đầu Đường Khoa mơ màng.
"Bạn gái tức giận." Đầu ngón tay Giang Tuân lướt qua lòng bàn tay Cố Ảnh, giọng không đứng đắn: "Đang dỗ đó."
Cố Ảnh vô thức rút tay về, trên mặt đỏ bừng: "Em không có..."
"Hửm?" Giang Tuân thong dong nhìn qua, hơi ngân âm cuối.
"..." Mí mắt Cố Ảnh giật giật, cô ngẩng đầu nhìn Đường Khoa, bình tĩnh nói: "Ừm, tôi hơi tức giận."
Đường Khoa: "???"
Cố Ảnh mím môi: "Cho nên lần sau anh đừng nói đùa kiểu đó."
"!!!" Rốt cuộc Đường Khoa cũng kịp phản ứng được bọn họ đang nói chuyện gì, nhìn về phía Giang Tuân với vẻ ngạc nhiên không tin nổi: "Tôi mẹ nó..." Có nói đùa ư?
Câu nói kế tiếp của anh ấy lập tức nuốt lại sau khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Giang Tuân.
"Mẹ nó, tôi ăn cơm chó no rồi, đi làm đây." Đường Khoa để lại những lời này rồi xoay người ra khỏi phòng.
Nối đuôi theo Đường Khoa còn có cả hai người yên lặng ăn cơm hộp ban nãy.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người trên ghế sofa.
Cố Ảnh nghiêng đầu: "Đường Khoa nói có người tìm anh?"
Giang Tuân "ừm" một tiếng: "Anh biết."
"Vậy anh còn không mau đi đi?"
"Không phải anh đang dỗ em đó sao?"
"..." Cố Ảnh hùa theo câu nói sến súa bất thình lình của anh: "Anh đi làm việc trước đi, lát nữa em tìm anh tính sổ."
Giang Tuân cười khẽ vài tiếng: "Được, anh chờ."
Trước khi đi, anh đưa cho Cố Ảnh một chai nước suối và một thẻ công tác, dặn cô buổi chiều có thể đi tới tận nơi xem thi đấu Esport hoặc có thể nghỉ ngơi ở phòng này, tùy ý cô.
"Em biết rồi." Dừng một giây, Cố Ảnh nói thêm một câu: "Nếu như không phiền thì cứ xin chữ ký giúp Khổng Oánh chút."
"..." Hai tay Giang Tuân chống lên bàn uống trà nhỏ, cúi người đối mắt với cô: "Hai đứa mình ai tìm ai tính sổ đây?"
Cố Ảnh vặn nắp chai nước suối, uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Nào có ai nhét thẻ phòng cho em đâu mà biết."
"..."
Sau khi Giang Tuân đi, Cố Ảnh ngồi ở phòng một lúc. Đến hai giờ rưỡi chiều, cô đi ra khỏi phòng tới đại sảnh xem cuộc thi một lát.
Bên trong mọi người ồn ào, Cố Ảnh nhìn một vòng quanh không tìm được Giang Tuân mà trái lại thấy Liêu Tuấn trên ghế trung tâm của cuộc thi Esport, còn bên trên anh ta... Dương Kiệt.
Dương Kiệt mặc một bộ đồ gió màu đen, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, liên tục nghiêng đầu lắng nghe đồng đội ở bên cạnh nói chuyện.
Gương mặt thiếu niên thanh tú, nhìn giá trị nhan sắc cũng không thua Liêu Tuấn bên cạnh cậu.
Cố Ảnh không có hứng thú với game, lại không tìm được Giang Tuân, cô đứng chưa được mấy phút lại quay về phòng nghỉ ngơi.
Vừa rảnh lại nhàm chán, cô mở WeChat ra bắt đầu lướt vòng bạn bè.
Còn chưa kéo tay xuống thì đã có một tin nhắn nhảy ra: [Chị Tiểu Ảnh, chị đang ở sân khấu diễn ra thi đấu ạ?"
Cố Ảnh thoát ra khỏi vòng bạn bè WeChat trả lời tin nhắn của Khổng Oánh: [Không có ở sân khấu, ở cách vách.]
Khổng Oánh: [Chị có thể chụp giúp em vài tấm ảnh của Liêu Tuấn không?]
Cố Ảnh đang định từ chối từ sau đó lại có một tin nhắn nữa gửi tới: [Làm ơn, làm ơn! Nũng nịu.jpg]
Cố Ảnh:...
Trước sau cách nhau chưa tới mười phút, Cố Ảnh lại lần nữa quay lại sân khấu diễn ra cuộc thi.
Cô đứng ở lối vào nhanh chóng chụp một tấm hình Liêu Tuấn gửi cho Khổng Oánh.
Khổng Oánh: [Có thể đưa ống kính về bên trái một chút không ạ?]
Cố Ảnh lại chụp một tấm gửi qua.
Khổng Oánh: [Dịch sang bên trái chút nữa ạ.]
Cố Ảnh chụp tấm thứ ba.
Khổng Oánh: [Có thể dịch chút nữa về bên trái không ạ?]
Cố Ảnh nghi ngờ mở tấm ảnh cô chụp cuối cùng kia, phát hiện ra chỉ có nửa người Liêu Tuấn trong ảnh, trái lại cả người Dương Kiệt cũng sắp vào ảnh rồi.
Còn dịch nữa về bên trái?
Chụp Liêu Tuấn hay Dương Kiệt?
Đầu Cố Ảnh thoáng lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng cô cong cong, lần nữa cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh rồi gửi đi.
Khổng Oánh nhanh chóng trả lời: [Cảm ơn chị Tiểu Ảnh, moah!]
Nhìn Dương Kiệt mình chụp trên ảnh, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô giống như đã được chứng thực, cô vừa bất ngờ đồng thời lại cảm thấy buồn cười.
Lần đầu tiên cô thấy Khổng Oánh ngượng ngùng như vậy, bày mấy trò cẩn thận vòng vo Tam Quốc như vậy, hoàn toàn không có sự tự nhiên khi xin chữ ký Liêu Tuấn trước đó.
Cố Ảnh bật cười nhắn lại, cùng lúc đó mắt cô sáng lên, kết hợp với lời Khổng Oánh đã nói trước đó, trong đầu tự dưng có sinh ra một suy đoán: Đối tượng vừa gặp đã yêu của Khổng Oánh không phải là Dương Kiệt đó chứ?
Còn chưa kịp suy ngẫm vấn đề này thì Cố Ảnh đã bị một người đối diện đi tới hấp dẫn sự chú ý: "Đan Hạo Thiên? Sao cậu ở đây?"
Đan Hạo Thiên từ một hành lang khác đi tới, thấy Cố Ảnh thì có vẻ không bất ngờ lắm: "Về thủ đô làm vài chuyện, tiện tới gặp Giang Tuân một lát."
"Đến đây lúc nào?" Cố Ảnh dừng bước lại, mỉm cười hỏi: "Có gặp Giang Tuân chưa?"
"Gặp rồi, vừa trò chuyện mấy câu." Đan Hạo Thiên nhướng mày, vẻ mặt hài hước: "Cậu tới đây để thăm ban à?"
Cố Ảnh mất tự nhiên "ừm" một tiếng, đồng thời chỉ chỉ vào cửa phòng bên trái: "Có muốn vào ngồi chút không?"
"Không ngồi." Đan Hạo Thiên xem thời gian: "Bốn giờ rưỡi chiều tôi bay rồi, phải tới sân bay."
"Được." Cố Ảnh mỉm cười: "Vậy lần sau về lại tụ tập."
Đan Hạo Thiên cười cười: "Được, lần sau về hi vọng là được uống rượu mừng của hai cậu."
"..." Ánh mắt Cố Ảnh hơi đổi sắc: "Không nhanh vậy đâu."
"Không nhanh." Đan Hạo Thiên: "Giang Tuân đợi cậu nhiều năm như vậy, chắc chắn phải cấp tốc kết hôn chứ."
"Cái gì?" Cố Ảnh lập tức ngẩng đầu, giọng thoáng tỏ ra chần chừ: "Giang Tuân đợi tôi?"
"Đúng vậy." Mắt Đan Hạo Thiên lộ ra vẻ không đồng ý: "Cậu cũng độc ác thật, để cậu ấy đợi cậu, cứ một mình xuất ngoại nhiều năm không về như vậy."
Cố Ảnh đột nhiên cảm thấy não mình không đủ dùng, từng chữ Đan Hạo Thiên nói cô hiểu hết nhưng sao ghép vào một chỗ lại không hiểu?
"Cậu nói anh ấy đợi tôi?" Cô liếm liếm môi, hỏi tiếp: "Lại còn là tôi bảo anh ấy chờ?"
Đan Hạo Thiên: "Vẻ mặt này của cậu là sao? Không phải cậu thì ai? Có người nào có bản lĩnh lớn giống vậy để cậu ấy phải đợi nhiều năm thế sao?"
Con cưng kiêu ngạo của trời như Giang Tuân, ngay lúc học đại học cũng là người theo đuổi trước gục xuống, người sau lại tiến lên. Lúc đó ai ai bên cạnh đều tò mò anh không vừa ý người nào, ngay cả Đan Hạo Thiên cũng không nhịn được hỏi: "Không phải cậu không định yêu đương thời đại học đó chứ?"
Lúc ấy, hai người đang hút thuốc ở cầu thang ký túc xá, anh ấy nhớ mình đã hỏi lời này, đối phương im lặng rất lâu, cho đến khi hút xong điếu thuốc, Giang Tuân mới thấp giọng mở miệng: "Tôi đang đợi người."
Lần này não Cố Ảnh bùng nổ hoàn toàn, nhìn Đan Hạo Thiên, một câu cũng không hỏi ra được.
"Dù sao chuyện này cũng không sai được." Đan Hạo Thiên lại liếc thời gian: "Tôi phải đi rồi, có thắc mắc thì tự đi hỏi cậu ấy đi."
Sau khi anh ấy đi, Cố Ảnh trở lại phòng nghỉ ngồi yên rất lâu.
Trông Đan Hạo Thiên không giống nói đùa mà giống như đang bất bình thay bạn mình hơn.
Giang Tuân đợi cô?
Cô bảo Giang Tuân đợi cô?
Cô nào dám?
Khoảng thời gian trước khi ra nước ngoài đó, tâm trạng cô rất kém, lúc nào người cũng tiêu cực khủng khiếp, cũng không dám nói chuyện với Giang Tuân ở trường, càng không thể bàn tới lời hẹn đáng sợ này được!
Cố Ảnh vắt óc suy nghĩ hết cỡ để nhớ lại chuyện cũ, nghĩ xem liệu có phải là một chuyện nào đó bị cô sơ xuất tạo thành hiểu lầm này hay không.
Hoặc là có khi nào cô đã nói gì mà bản thân không nhớ?
Nhưng gần như không có khả năng này, lời cô đã nói, nhất là với Giang Tuân không thể nào có chuyện không nhớ ra được.
Trừ khi là nói trong trạng thái đầu óc cô không tỉnh táo.
Không tỉnh táo?
Đại não Cố Ảnh chợt như bừng sáng, đột nhiên trào lên một suy đoán.
Chẳng lẽ có liên quan tới cuộc điện thoại cô gọi cho Giang Tuân trước khi xuất ngoại kia sao?
Nhịp tim Cố Ảnh bắt đầu tăng tốc, càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Đêm đó bọn họ nói chuyện điện thoại gần nửa tiếng, cô lại không hề có chút xíu ấn tượng nào.
Lần đó ở cô nhi viện, Giang Tuân cũng vì chuyện này mà giận cô.
Cho nên anh cảm thấy tức giận là vì cô quên đi chuyện quan trọng đó sao?
Di động brừ brừ vang lên vài tiếng, rung tới mức lòng bàn tay Cố Ảnh tê dại, cô thu hồi suy nghĩ cúi đầu nhìn thử.
Là tin nhắn của Lý Tư Di gửi tới: [Bạn trai cậu hot rồi.]
Mắt Cố Ảnh thoáng ngẩn ra, trả lời: [Là sao?]
Lý Tư Di gửi một link Weibo tới.
Cố Ảnh mở link ra thì phát hiện là một tấm ảnh, nội dung Weibo đi cùng:
— Hôm nay bắt được anh giai siêu đẹp trai ở sân khấu cuộc thi của SNH! Giết sạch đám tiểu thịt tươi trong vòng giải trí chỉ trong nháy mắt có được hay không!!!
SNH: Viết tắt của công ty Sở Nhất (công ty của Giang Tuân)
Cảnh trong bức ảnh là sân khấu cuộc thi cô vừa đi qua ban nãy, ống kính không nhắm trúng tuyển thủ dự thi mà là một góc khán đài.
Giang Tuân trong ảnh mặt một bộ vest màu đen hờ hững ngồi trên ghế.
Mắt người đàn ông nhìn chằm chằm điện thoại, dưới ánh đèn mờ tối, vẻ mặt không cảm xúc.
Cho dù như vậy cũng không tài nào che giấu được khí chất cao quý thong dong của anh.
Cố Ảnh phát hiện thời gian đăng bài Weibo này là buổi sáng, hiện giờ ở dưới bình luận đã lên tới hàng nghìn.
Cô mở ra xem thử, gần như đều là khen Giang Tuân đẹp trai:
- -- A a a a! Trong năm phút tôi phải biết được toàn bộ thông tin của anh đẹp trai này, các chị em ơi, tôi có thể thoát ế hay không dựa vào các chị em đó!
- -- Đây chính là cậu chủ cao quý bước ra từ nhà giàu rồi!
- -- Các chị em à, chụp thêm vài bức đi, đẹp trai muốn bùng nổ ghê!
Đang lướt bình luận, Lý Tư Di lại gửi tới một tin nhắn: [Thấy chưa? Bạn trai cậu lại được chào đón quá nhỉ?]
Cố Ảnh yên lặng mấy giây, thành thật trả lời: [Vẫn luôn vậy mà.]
Giây kế tiếp, Lý Tư Di gọi điện thoại tới: "Chà chà, không hề khiêm tốn chút xíu nào nha."
"Tớ nói thật mà." Cố Ảnh nói.
"Vâng, vâng, vâng, bạn trai cậu ưu tú nhất!" Lý Tư Di hỏi: "Cậu không sợ bạn trai ưu tú vậy sẽ bị người khác cướp mất sao?"
Cố Ảnh nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Sợ."
"Tớ đùa thôi, cậu sợ cái quái gì!" Lý Tư Di thở dài: "Cũng đâu phải bây giờ Giang Tuân mới ưu tú như vậy, không phải từ nhỏ anh ta vẫn vậy à? Cậu với anh ta chia xa nhiều năm vậy, anh ta cũng không thích người khác, cậu từng học đại học hẳn là cũng biết đại học là kiểu môi trường thế nào, kiểu người như Giang Tuân chắc chắn là nhân vật làm mưa làm gió trong trường đại học, không biết đã được bao nhiêu người bắt chuyện theo đuổi, người ta trải qua bao nhiêu lựa chọn và cám dỗ như vậy, cuối cùng vẫn thua trong tay cậu."
"Giống như đang cố ý đợi cậu vậy." Lý Tư Di cười: "Không biết bao nhiêu người hâm mộ cậu muốn chết!"
Đan Hạo Thiên cho cô một cú gõ nặng nề, Lý Tư Di lại tăng thêm chút lực trên cái trụ đó lần nữa đụng vào lồng ngực cô.
Rất đau, rất khó chịu.
Cố Ảnh ngửa đầu dựa vào ghế sofa, trong lòng cảm xúc hỗn độn: "Ừm, tớ biết rồi."
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Cố Ảnh đang nghĩ lại mấy năm cô đi nước ngoài vừa rồi, hẳn là Giang Tuân gặp không ít chuyện tương tự như hôm nay.
Lần trước Đường Khoa nói với vào trong điện thoại, tuy nói là anh ấy giỡn chơi nhưng Cố Ảnh cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
Giang Tuân quá ưu tú, không chỉ nói mỗi mặt mũi.
Gia thế, bối cảnh, điều kiện bản thân và thành tích, chọn bất cứ một cái nào đều là điểm sáng.
Thế mà người được ông trời tuyển chọn này, sẽ thật sự vì một lời nói trong lúc say của cô bỗng dưng vô cớ cứ đợi nhiều năm vậy sao?
Đối với câu hỏi này, tối hôm đó Cố Ảnh lập tức có câu trả lời.
Sau khi cuộc thi kết thúc, tất cả nhân viên công tác liên quan và nhân viên dự thi đều được mời tới nhà hàng Giang Tuân đặt trước tham gia tiệc liên hoan.
Ban đầu Cố Ảnh không muốn đi, cô cảm thấy trường hợp thế này Giang Tuân sẽ không tránh được xã giao nên không muốn tới làm phiền anh.
Trong phòng nghỉ, đoàn người đang thu dọn hành lý, Cố Ảnh kéo vạt áo Giang Tuân một cái, anh vừa cúi đầu nhìn qua, cô nhẹ giọng nói: "Nếu không em về thẳng khách sạn đợi anh là được rồi."
Giang Tuân khẽ nhướng mày, giọng nói có vẻ hơi không đứng đắn: "Muốn tìm anh tính sổ gấp vậy à?"
"..." Cố Ảnh nói: "Không phải."
"Cùng đi ăn cơm đã, yên tâm," Giang Tuân cầm lấy tay kéo vạt áo mình của cô, nhéo một cái: "Anh sẽ không ở lâu quá đâu."
Cuối cùng Cố Ảnh vẫn đi cùng anh tới nhà hàng, chẳng qua là sau khi đi vào, cô chọn ngồi cùng một chỗ với đám Dương Kiệt, Giang Tuân vào phòng bao.
Trước khi vào phòng bao, anh giao áo khoác dài của mình cho Cố Ảnh giữ trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhờ anh ban tặng mà suốt quá trình dùng cơm, Cố Ảnh đều nhận được rất nhiều cái nhìn chăm chú, vẻ đỏ ửng trên mặt chưa từng tản đi.
Những người còn lại trong bàn này đều giống Dương Kiệt, đều là thanh niên trẻ tuổi, bọn họ giống như vừa kết thúc kỳ thi vào đại học, cực kỳ thả lỏng tinh thần, uống rượu đều rót đầy ly.
Cố Ảnh cũng uống một ít, không ai rót rượu cho cô mà chính cô muốn uống.
Dù sao cảm xúc không tên dâng trào trong lòng cô từ chiều đang cuồn cuộn, kẹt lại ở trong lồng ngực không ra được.
Dương Kiệt ngồi bên cạnh nhìn cô lại bưng tiếp ly rượu lên, tay khẽ giơ lên định ngăn cản thì lập tức thay đổi suy nghĩ, dù sao ông chủ cũng ở đây, không cần cậu lo lắng, thế là lại để tay xuống.
Ăn xong, đám Dương Kiệt còn muốn đi quán bar thư giãn, nói là toàn bộ chi tiêu tối nay đều do công ty thanh toán.
Cố Ảnh từ chối lời mời của bọn họ, một thân một mình đi tới đại sảnh nhà hàng chờ Giang Tuân.
Cô ôm áo khoác trong tay, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Không bao lâu, Cố Ảnh nhận được điện thoại của anh hỏi đang ở đâu.
"Em ngồi trên khu ghế sofa ở đại sảnh."
"Được, anh tới tìm em."
Cúp máy chưa tới hai phút, Giang Tuân đã xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông đi tới với bước chân hơi dồn dập, cà vạt vốn được thắt trên cổ không biết đã bị anh kéo ra nắm trong tay từ bao giờ, cúc cài áo sơ mi đen cũng được cởi hai cúc, lộ ra xương đòn mạnh mẽ.
Giang Tuân đi tới trước ghế sofa dừng lại: "Đợi lâu lắm chưa?"
Vì những lời này, những cảm xúc dâng trào kia trong lồng ngực Cố Ảnh trực tiếp xộc lên, hốc mũi cô cay cay, thoáng kìm nén cảm xúc, cô mới mở miệng: "Không, vừa tới."
"..." Phát hiện trạng thái của cô khác thường, Giang Tuân cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Uống rượu à?"
"Ừm." Cố Ảnh nói: "Uống chút chút."
"Chút chút?" Giang Tuân cười khẽ: "Giọng khàn tới nơi rồi còn chút chút."
Cố Ảnh đưa tay phải ra, xòe năm ngón tay, cực kỳ nghiêm túc nói: "Năm ly."
"..." Giang Tuân nhéo lên mặt cô một cái không nặng không nhẹ: "Giỏi quá nhỉ, còn tự hào nữa?"
"Rượu vang." Cố Ảnh bổ sung.
Giang Tuân bị chọc cười: "Có phải tặng phần thưởng cho em không?"
"..."
"Đi nào." Giang Tuân kéo cô ra ngoài: "Đưa em về khách sạn."
Đi ra cửa nhà hàng, không khí lạnh lẽo ập vào mặt, Cố Ảnh không quên đưa áo khoác trong tay cho anh: "Lạnh rồi, mau mặc vào."
Giang Tuân nghe lời nhận lấy áo mặc vào: "Có khó chịu ở đâu không?"
"Không có." Cố Ảnh lắc đầu một cái, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Em vẫn chưa muốn về khách sạn, anh có thể dẫn em đi dạo Kinh Đại một lúc không?"
Kinh Đại (京大): Có thể là viết tắt của Đại học Bắc Kinh (北京大学)
Giang Tuân chỉnh lại khăn quàng giúp cô, giọng trêu chọc: "Muốn đi xem thử đại học của anh à?"
Ngập tràn trong mắt Cố Ảnh đều là sự mong đợi: "Ừm, muốn đi."
"Được." Giang Tuân cười: "Dẫn em đi."
Hai người bắt một chiếc taxi ở ven đường, đến khi tới cửa trường Kinh Đại đã là nửa tiếng sau.
Vừa xuống xe, điện thoại Giang Tuân đã vang lên, anh liếc nhìn màn hình cuộc gọi tới, thoáng bất đắc dĩ nói với Cố Ảnh: "Đợi anh chút, anh đi nghe cuộc điện thoại, có thể là cần chút thời gian."
"Không sao." Giọng Cố Ảnh chậm rãi: "Bao lâu em cũng đợi được."
"Không để em đợi lâu quá đâu." Giang Tuân cảm giác lời này hơi kỳ lạ, chỉ coi là do cô uống rượu nên không để ý nhiều đi nghe điện thoại.
Cố Ảnh được anh dắt vào trong sân trường Kinh Đại.
Bởi vì tuyết rơi mấy ngày trước, cây bạch quả hai bên đường chính đã được phủ lên màu bàng bạc, dường như có thể loáng thoáng thấy được vài phiến lá cây màu vàng óng dưới lớp tuyết mỏng trên mặt đất, chân giẫm lên bên trên vang lên tiếng xào xạc.
Cố Ảnh khẽ dựa đầu vào cánh tay Giang Tuân, cuốn lấy nhiệt độ trên người anh.
Giang Tuân cảm nhận được cô đến gần, cúi đầu nhìn một cái, sau đó thả chậm bước chân.
Chừng trên dưới mười phút, cuối cùng anh cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.
"Choáng đầu à?" Giang Tuân cất điện thoại vào túi, cánh tay khẽ động nhẹ một cái: "Còn đi được không?"
"Sao anh đã gọi xong rồi?" Giọng Cố Ảnh rầu rĩ: "Sao không để em đợi thêm nhiều chút?"
"Này, em sao đó?" Giang Tuân buồn cười nói: "Thích đợi người khác à?"
"Không phải." Cố Ảnh ngẩng đầu lên: "Bởi vì em muốn công bằng một chút."
"Là có ý gì?"
"Giang Tuân." Không biết do uống rượu nhiều hay còn nguyên nhân khác, giọng Cố Ảnh hơi nhuốm âm mũi: "Có phải em để anh đợi lâu lắm rồi hay không?"
Giang Tuân thoáng dừng chân, trong đôi mắt hơi rũ xuống của anh ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sau chút yên lặng ngắn ngủi, anh khẽ cười một tiếng: "Em nhớ ra rồi à?"