Dẫn Dắt Từng Bước

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Mèo

điều muốn được làm cùng Giang Tuân

Ban ngày hẹn Khổng Oánh về việc mời cơm vào cuối tuần, tối đó Cố Ảnh chưa kịp nói chuyện này với Giang Tuân thì đã nhận được tin nhắn WeChat cô nàng gửi đến, nói cuối tuần này nhóm bạn kí túc xá của cô nàng hẹn cùng nhau ra biển ngắm bình minh.

Kế hoạch mời ăn cơm tạm thời gác lại.

Cố Ảnh thở phào nhẹ nhõm, bởi cô chưa biết phải mở lời thế nào với Khổng Oánh chuyện đối tượng yêu đương của mình chính là anh họ cô nàng.

Dạo gần đây Giang Tuân phải tăng ca liên tục, Cố Ảnh cũng thường xuyên trực ca đêm, hai người rõ ràng chỉ cách nhau một tầng lầu, song lại ít khi gặp mặt nhau.

Hôm nay là thứ bảy, ngày hôm trước Cố Ảnh trực ca đêm, về nhà xong ngủ một giấc thức dậy vừa đến giờ ăn trưa.

Điện thoại hiển thị tin nhắn WeChat Giang Tuân gửi đến nửa tiếng trước:【 Khi nào dậy thì nhắn tin cho anh. 】

Cố Ảnh trở mình, nằm bò ra giường trả lời tin nhắn của anh:【 Dậy rồi. 】

Tin nhắn vừa gửi đi thì Giang Tuân liền gọi điện thoại đến: “Xuống giường chưa?”

“Vẫn chưa.” Mới vừa ngủ dậy nên giọng Cố Ảnh đặc âm mũi: “Vừa mới dậy thôi, anh vẫn đang tăng ca sao?”

Giang Tuân ừ một tiếng: “Khoảng một giờ nữa thì xong, em dậy rồi thì ăn tạm gì đó đi, lát nữa anh đến đón em.”

“Đón em làm gì?” Cố Ảnh hỏi.

“Không phải hôm qua nói muốn đến thăm cô nhi viện sao?” Bên phía Giang Tuân vang lên tiếng gõ phím, hiển nhiên đang bận.

Cố Ảnh à lên: “Phải rồi, em định trễ chút nữa mới đi.”

Giang Tuân cười: “Vừa hay tranh thủ chút thời gian hẹn hò luôn.”

Khoé môi Cố Ảnh khẽ cong: “Vậy anh đừng đến đón em, để em đến tìm anh.”

“Sao?”

“Vậy thì có thể tranh thủ được thêm chút thời gian nữa.” Cố Ảnh nói xong, nghe được tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia, cũng gần như cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh qua điện thoại: “Được, anh chờ em.”

Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh xoay người bước xuống giường, mở rèm cửa phòng mình ra.

Mất đi màn chắn, ánh nắng chói chang giữa trưa hè từ bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ chiếu thẳng vào khiến Cố Ảnh phải híp mắt lại giây lát.

Cô vươn vai, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tại văn phòng Giám đốc công ty Khoa học công nghệ Sở Nhất.

Giang Tuân đang bận hoàn tất lần chạy thử cuối cùng, Đường Khoa gõ cửa, ôm theo một chồng tài liệu bước vào: “Đây là bản thảo hoàn chỉnh của tổ thiết kế, mày kiểm tra đi.”

“Để đó trước đi.” Giang Tuân trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Tối nay đi nhậu lai rai không?” Đường Khoa ngồi xuống ghế xô pha, bắt chéo chân: “Dạo này vất vả quá, phải đi thư dãn đầu óc thôi.”

“Không rảnh.” Giang Tuân giương mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lát xong việc có người đến đón rồi.”

“Ai?” Đường Khoa hỏi xong lập tức nghĩ ra là ai, mặt tối sầm lại: “Bác sĩ Cố hả?”

Giang Tuân không trả lời, đồng nghĩ với thừa nhận.

“Tao không định nói nhưng mà hai đứa mày cứ vậy là không ổn đâu.” Đường Khoa làm ra vẻ trải đời, chân thành khuyên bảo:

“Nếu không phải mày đi đón cô ấy thì là cô ấy đến đón mày, tụi mày không cho nhau chút không gian riêng tư thì chẳng thể lâu dài được.”

Giang Tuân vẫn chẳng thèm quan tâm đến anh ta.

Điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, hiển thị cuộc gọi đến từ Cố Ảnh, anh nhấn nhận cuộc gọi.

Đường Khoa ngồi trước mặt vẫn đang lải nhải: “Vả lại mày cứ chiều chuộng cô ấy như vậy là không được đâu, dạo này công việc ngập đầu mà mày còn phải dành thời gian đưa đón cô nàng, con gái mà được chiều chuộng quá thường sinh thói kiêu căng, chẳng thà mày lạnh nhạt với cô nàng, trái lại cô nàng mới ngoan được.”

Đường Khoa thấy mình nói nhiều như vậy mà Giang Tuân chẳng mảy may phản ứng, bèn đứng dậy bước tới gõ tay vào mặt bàn làm việc của anh.

Lời đang định nói tiếp của anh ta bị một giọng nữ trong trẻo vang lên chặn lại: “Giang Tuân, em sẽ ngoan mà.”

Đường Khoa cứng người, ngay sau đó nhìn đăm đăm vào điện thoại Giang Tuân với vẻ mặt khó tin, khoảnh khắc nhìn thấy anh cầm điện thoại lên áp vào bên tai vừa cười vừa trả lời “Được”, Đường Khoa cảm nhận được đây là lần mình bị tổn thương sâu sắc nhất trong suốt hành trình độc thân: “Fuck!”

Giang Tuân ngả lưng ra ghế, nhìn Đường Khoa đóng sầm cửa bỏ đi, anh thì thong thả nói với đầu dây bên kia: “Anh xuống ngay đây.”

Còn Cố Ảnh lúc này đang ngồi trong tiệm trà sữa mà dạo trước cô từng đến thay thuốc giúp Giang Tuân, cô dời mắt khỏi chiếc điện thoại vừa cúp máy, đôi bàn tay vỗ vào hai bên má.

Cô lại cầm ly trà chanh đá trước mặt lên hút mấy ngụm liên tục, mà độ nóng trên mặt vẫn không giảm bớt.

Cố Ảnh thầm hối hận, sớm biết vậy ban nãy không bảo nhân viên phục vụ cho đá vào.

Năm phút sau, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên bên phía cửa ra vào.

Cố Ảnh ngẩng mặt lên, thấy Giang Tuân đang vẫy tay với mình: “Tới đây.”

Nắng tháng sáu hoà với cơn gió nhẹ nhàng dường như cũng bớt phần nào cơn oi bức.

Cố Ảnh cầm ly trà chanh bước ra khỏi tiệm trà sữa, sánh vai bên anh dạo bước trên đường.

“Ăn cơm chưa?” Giang Tuân dắt cô đi bên dưới bóng cây râm mát, thuận miệng hỏi.

Cố Ảnh lắc đầu, đáp “Chưa.” Sau đó cô lại nhớ ra mình chỉ mua có một ly nước, bèn dừng bước, hỏi lại: “Anh muốn uống ly nước trước không?”

“Không uống.” Ngay khi Cố Ảnh đang định tiếp tục bước về trước, Giang Tuân đã cầm tay cô nhấc lên cao: “Để thử xem sao.”

Anh dùng ống hút của cô hút thử một ngụm trà chanh, tiếp đó đưa ra nhận xét: “Chua vậy.”

Cố Ảnh ngẩn ngơ rụt tay lại, gắng giả vờ bình tĩnh: “Em thấy cũng được mà.”

Giang Tuân chăm chú nhìn đôi gò má trắng nõn hơi ửng hồng của cô, cười hỏi: “Thích ăn chua à?”

“…” Cố Ảnh không trả lời, mà chỉ cúi đầu hút một ngụm trà chanh.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Giang Tuân vẫn đang nhìn cô.

Tầm mắt Cố Ảnh dừng trên đôi môi mỏng vẫn còn dính vết nước, vết nước ấy giống như nhắc nhở cô về hành động tiếp xúc thân mật gián tiếp khi nãy của hai người.

Dòng nước lạnh lẽo chảy qua cuốn họng, chẳng những không thể làm cơ thể mát hơn mà trái lại càng khiến cô thấy nóng hơn nữa.

“Đi đâu ăn nhé?” Cố Ảnh chuyển tầm mắt: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Giang Tuân lướt mắt xem đồng hồ: “Em muốn ăn gì?”

“Sao cũng được.” Cố Ảnh nói: “Em không ý kiến.”

“Này.” Giang Tuân bật cười: “Không cần ngoan tới vậy đâu.”

“…” Cố Ảnh nhớ lại câu mình buột miệng nói ra ban nãy trong điện thoại, nhất thời nghẹn giọng.

“Cố Ảnh.”

“Dạ?”

Giang Tuân tém lại mái tóc bị gió thổi tán loạn giúp cô, giọng nói bình thản nhưng thái độ thì hết sức nghiêm túc: “Bên cạnh anh, em kiêu căng thế nào cũng được.”

Kết hợp với lời Đường Khoa nói trước đó, rõ ràng đây là câu nói khiến người nghe vô cùng cảm động, nhưng Cố Ảnh lại rất muốn cười.

Giang Tuân bắt được nụ cười nhẹ trên môi cô, anh hỏi: “Sao lại cười?”

“Thấy vui.” Cố Ảnh đáp.

Giang Tuân nhướng mày: “Vậy thì em cứ tiếp tục.”

Giang Tuân nói đằng trước có một nhà hàng mùi vị thức ăn khá ngon, nên dẫn cô đến ăn thử: “Có nóng không, hay anh lấy xe đi?”

“Xa lắm không?” Cố Ảnh hỏi.

“Không xa.” Giang Tuân hất cằm chỉ: “Đến ngã tư phía trước đi sang đường là đến rồi.”

“… Gần như vậy cần gì phải đi xe?” Suýt nữa là Cố Ảnh trợn trừng mắt.

“Chứ em nghĩ anh muốn đi xe à?” Giang Tuân bảo, “Đi thôi.”

Khu phố trung tâm ngày cuối tuần, người đi lại trên đường rất nhiều, những chiếc dù che với đủ màu sắc xuất hiện khắp nơi.

Bên ngoài ly trà chanh đá Cố Ảnh đang cầm đọng lại một lớp nước nhỏ li ti, làm tay cô vừa lạnh vừa ướt.

Cô uống xong hai ngụm cuối, thuận tay vứt cái ly cạn vào thùng rác ven đường.

Giang Tuân đi bên phải cô, đang bận nghe điện thoại.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, trùng hợp hôm nay Cố Ảnh cũng mặc áo T-shirt dáng ngắn màu đen, phối với quần cạp cao màu xám.

Như mặc áo đôi tình nhân.

Trên đường cũng có nhiều đôi trai gái mặc áo đôi, họ nắm tay nhau với cử chỉ thật thân mật.

Cố Ảnh nhìn thoáng qua người đi bên cạnh mình, người đàn ông áp điện thoại vào bên tai, vẻ mặt dửng dưng, chỉ có người đầu dây bên kia nói chuyện, anh thì thi thoảng trả lời lại đôi ba câu.

Hai người cách rất gần nhau, tầm mắt Cố Ảnh dời xuống, dừng tại bàn tay trái anh đang buông thõng bên người.

Cô liếm môi, ngập ngừng vươn tay chạm nhẹ một cái.

Ngay giây sau, tay cô bị người đó tóm lại, bàn tay Giang Tuân to với khớp xương nổi rõ trên từng ngón tay vừa vặn bao trọn lấy bàn tay cô.

Cố Ảnh ngẩng đầu, theo tầm mắt anh vẫn đang nghe điện thoại, trông bộ dáng dường như chẳng khác gì mới nãy.

Thế nhưng cái người nhìn bề ngoài thì nghiêm túc đấy, lại đang đưa ngón tay cái gãi nhẹ lòng bàn tay lành lạnh của cô.

Cố Ảnh kìm nén rung động trong lòng, ngoảnh mặt qua hướng khác.

“Sao tay em lạnh vậy?” Giang Tuân nghe điện thoại xong, xoa xoa bàn tay cô: “Đã vào tháng sáu rồi mà.”

“Không phải, chắc tại ban nãy cầm ly trà chanh nên vậy.” Cố Ảnh giải thích.

“Lát nữa em muốn đi đâu chơi không?” Ánh mắt Giang Tuân dừng tại cái cổ trắng nõn của cô.

“Tuỳ anh thôi, nhưng cũng không chơi được lâu, còn phải đến cô nhi viện nữa.” Hôm nay Cố Ảnh vấn tóc thành búi tròn, đường gân xanh nổi rõ trên cái cổ trắng mượt trông vừa mong manh vừa yêu kiều.

Giang Tuân ừm một tiếng, dời tầm mắt: “Đợi lát tính sau.”

Nhà hàng nằm tại lầu ba của một trung tâm thương mại, lúc Cố Ảnh đi lên đó thoáng thấy bên dưới lầu hai có một cửa hàng chuyên bán áo đôi tình nhân.

“Ăn cơm xong chúng ta xuống lầu dưới dạo thử nhé.” Cố Ảnh lật xem thực đơn, vờ như lơ đãng hỏi: “Được không anh?”

“Được.” Giang Tuân nói: “Nghe theo em.”

“Hay là anh chọn món đi.” Cố Ảnh đưa thực đơn sang: “Em chưa ăn ở đây bao giờ, không biết được món nào ngon.”

“Cứ chọn món mà em thích.” Giang Tuân không nhận lấy: “Em thích ăn gì thì chọn món đó.”

“…” Thực tế thì, Cố Ảnh cảm thấy giá cả chỗ này quá đắt nên không dám chọn.

Dạo này hẹn hò với Giang Tuân, phần lớn thời gian đều làm cơm ăn tại nhà, có lúc cô mua nguyên liệu, có khi là Giang Tuân mua, nhưng nếu đi ăn ngoài hàng thì hầu hết đều là Giang Tuân chi trả.

Việc này gần như đã thành thói quen ăn ý giữa hai người họ, hơn nữa cô đang thích ứng khá tốt.

“Hay thử món tôm đốt rượu[] ở đây đi, khá ngon đấy.” Giang Tuân nghĩ cô vẫn đang đắn đo gì đó, nên thong thả đưa ra đề nghị.

“À.” Thái độ cực kì tự nhiên đấy của Giang Tuân xua tan đắn đo trong lòng cô, Cố Ảnh tìm món tôm đốt rượu, đánh dấu vào đó, tiếp theo chọn thêm hai món nữa rồi gọi nhân viên phục vụ đến đặt món.

Ăn xong, hai người đi xuống lầu hai.

Giang Tuân nhàn nhã nhìn quanh một lượt, hỏi: “Em muốn mua quần áo sao?”

Cố Ảnh bối rối đưa tay chỉnh lại mái tóc: “Đi xem thử thôi.”

Giang Tuân giương mắt: “Vậy đi thôi.”

Cố Ảnh dắt tay anh đi về phía trước, mắt thấy sắp đi qua cửa hàng bán áo đôi tình nhân kia, cô vờ như tự nhiên tình cờ nhìn thấy nó, điềm nhiên dừng bước: “Mình vào xem thử ha?”

Giang Tuân nhìn thoáng vào bên trong, rồi nhìn lại người trước mặt, vừa chợt hiểu ra: “Được thôi, đúng lúc anh muốn mua áo phông.”

Cố Ảnh nhìn vẻ mặt tự nhiên của anh, nét mặt trở nên vui vẻ: “Em cũng vậy.”

Giang Tuân cố nín cười, đi vào trước: “Vậy, hay là mình mua kiểu giống nhau luôn nhé?”

Cố Ảnh nhoẻn môi cười, đi theo sau anh: “Cũng được.”

Vốn Cố Ảnh định mua một cặp, nhưng nghe cô nhân viên bán hàng khen tới tấp nên không dằn lòng được, rốt cuộc mua luôn ba cặp.

Cô ấy khen nào là hai người thật xứng đôi, nào là lần đầu tiên gặp được cặp trai gái đẹp cả đôi như vậy.

Về sau Cố Ảnh lại cảm thấy người được khen chắc chỉ có mỗi Giang Tuân, bởi vì thoạt trông anh rất vui vẻ, mình đang phân vân không biết chọn kiểu nào thì anh đã cầm hết ra quầy thanh toán.

Ra khỏi trung tâm thương mại, hai người quay lại bãi đỗ xe dưới toà nhà công ty Giang Tuân, lái xe thẳng đến cô nhi viện.

Cố Ảnh có mua ít quần áo mùa hè trên mạng, đến cô nhi viện, cô định đi cùng nhân viên công tác đến từng phòng phát cho bọn nhỏ.

“Anh không cần phải đi cùng em đâu.” Cố Ảnh nhận lại thùng giấy từ tay Giang Tuân, “Anh đến thăm mẹ viện trưởng đi, trò chuyện với bà ấy một lát, có vẻ bà rất thích anh đó.”

Giang Tuân gật đầu, nhấc chân đi về hướng sân sau.

Anh đi rồi, Cố Ảnh xoay người vào trong thăm bọn nhỏ, có lẽ do tâm trạng đã khác trước. Trước đây, khi đến thăm những đứa trẻ không nói được hoặc nằm liệt giường không thể cử động thì lòng cô luôn rất khó chịu, nhưng hiện giờ cô chỉ thấy đau xót đồng thời muốn khích lệ tụi nhỏ.

Ngồi trò chuyện với những đứa trẻ vẫn còn khả năng giao tiếp thêm một lát, Cố Ảnh lại đến văn phòng của Viện trưởng Lý một chuyến.

“Tiểu Ảnh đến đấy à?” Viện trưởng Lý đứng lên định pha cho cô ly trà: “Dạo này công việc của con thế nào?”

“Dạ vẫn tốt.” Cố Ảnh nói bà không phải bận: “Con không uống trà đâu, cô ngồi đi ạ.”

“Thôi được.” Viện trưởng Lý ngồi trở lại: “Con đến là vì buổi lễ cảm ơn đúng không?”

“Dạ.” Cố Ảnh ngồi xuống ghế đối diện bà: “Cô có mời chú Nguỵ không ạ?”

“Chuyện mời chắc chắn phải mời,” Viện trưởng Lý đẩy gọng kính ngay ngắn lại: “Nhưng khả năng ông ấy đến dự không cao, căn bản người ta không quá coi trọng chuyện này, xem đấy như việc tốt vẫn làm hằng ngày, chúng ta thường xuyên gọi điện đến nhắc trái lại đang làm phiền ông ấy.”

“Vậy sao ạ? Con lại nghĩ không phải vậy.” Giọng Cố Ảnh rất nhỏ, như đang lẩm bẩm một mình.

“Con nói sao?” Viện trưởng Lý nghe không rõ.

“Không gì đâu ạ.” Cố Ảnh mỉm cười, “Nếu chú ấy có đến, phiền cô báo cho con biết một tiếng.”

“Được.” Viện trưởng Lý trả lời: “Cô biết rồi.”

Ra khỏi văn phòng của Viện trưởng Lý, Cố Ảnh bước chậm chạp về hướng sân sau.

Bây giờ cô không lo lắng chuyện Cố Từ sẽ tiết lộ bất cứ bí mật nào của mình nữa, bởi vì đứng trước Giang Tuân, chẳng còn gì gọi là bí mật.

Nhưng cô đâu ngờ rằng, Cố Từ còn đang nắm trong tay một bí mật khác của cô.

Vẫn là mảnh vườn trồng rau đó, cũng là hai người đó, cùng một tư thế đó.

Chẳng qua ánh nắng chói chang vào bốn giờ rưỡi chiều quá choá mắt, ghế xếp của Cố Từ được đặt vào chỗ râm mát.

Giang Tuân ngồi xổm bên cạnh bà, trên tay cầm một cuốn sổ tay ố vàng đang lật dở.

“Anh đang xem gì đó?” Cố Ảnh bước đến.

Cố Từ thấy cô đi đến, nhanh chóng giật lấy cuốn sổ từ tay Giang Tuân ôm vào lòng: “Có người đến kìa, lát nữa tôi cho cậu xem tiếp.”

“…” Cố Ảnh bĩu môi, bước đến ngồi xổm xuống phía còn lại bên cạnh bà ấy: “Gì vậy mẹ, sao lại không cho con xem chứ?”

“Sổ tay của Tiểu Ảnh nhà tôi đấy.” Cố Từ cười đầy bí hiểm: “Trong này còn có bí mật nữa đó.”

Cố Ảnh mù mờ giây lát, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cuốn sổ tay Cố Từ đang ôm trong lòng, bỗng nhớ ra một chuyện, đưa tay định giật lấy nó thì lại bị Cố Từ né được: “Sao cô lại giật đồ của tôi.”

“Nó là của con!” Cố Ảnh đứng lên, nắm một góc cuốn sổ dùng sức kéo nó về phía mình, giờ phút này cô chẳng còn tâm trí để tâm đến việc có làm Cố Từ bị thương hay không: “Mẹ trả lại cho con đi mà.”

Cố Từ: “Không trả.”

Thấy nửa người trên của Cố Từ sắp nhoài ra khỏi ghế, Giang Tuân ngồi bên cạnh thư thả lên tiếng: “Đừng giành nữa.”

Cố Ảnh dừng tay lại, giương mắt nhìn sang.

“Anh xem xong hết rồi.” Một tay Giang Tuân gác lên đầu gối, ngửa mặt nhìn thẳng cô, giọng nói từ tốn: “Chẳng phải chỉ là bản nháp thôi sao?”

Cố Ảnh sững người tại chỗ, cuốn sổ tay bị Cố Từ giật lại.

Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt Giang Tuân, như muốn đọc được gì từ bên trong đó.

Hồi lâu sau, cô mới khẽ khàng đáp một tiếng ừm.

Cố Ảnh nhớ lại suốt khoảng thời gian cô theo đuổi Giang Tuân, thường xuyên ghi chép lại tâm tình của mình khi đó, mà cuốn sổ tay ghi chép đấy được cô mang theo bên người giữ gìn cẩn thận, chưa từng cho ai xem qua.

Cuốn sổ tay mà Cố Từ giữ vốn là bản nháp, một hôm nọ vào giờ tự học buổi tối bỗng bột phát ý tưởng, viết vào đó《 điều muốn được làm cùng Giang Tuân 》.

Cô nhớ đại khá mấy điều, chẳng hạn như muốn được cùng anh lên núi ngắm sao trời, đến mùa hè muốn được ăn dưa hấu cùng anh, muốn được cùng anh đạp xe đi dạo bên sông, muốn được chụp hình chung với anh…

Và điều mà Cố Ảnh ấn tượng sâu sắc nhất, cũng chính là điều cuối cùng mà cô viết: Muốn được đi dạo trong rừng với Giang Tuân, rồi bất ngờ hôn trộm cậu ấy.

Nhớ đến điều đó, Cố Ảnh vội lảng tầm mắt sang hướng khác không dám tiếp tục nhìn vào mắt Giang Tuân nữa.

Lúc này đây, Giang Tuân và Cố Từ lại tiếp tục trò chuyện cùng nhau, nội dung chủ yếu xoay quanh một vài chuyện vặt hồi bé của Cố Ảnh.

Cố Từ kể chi tiết, Giang Tuân chăm chú lắng nghe.

Khoảng chừng hai phút sau, Cố Ảnh ngồi xổm xuống lần nữa, lẳng lặng ngồi kế bên nghe hai người họ trò chuyện.

Chạng vạng.

Ra khỏi cô nhi viện, Giang Tuân không hỏi cô về chuyện điều muốn làm kia, cũng không chọc ghẹo gì cô.

Như thể anh thật sự chưa đọc đến đó, nỗi thấp thỏm trong lòng Cố Ảnh dần được thả lỏng.

Mãi đến khi xe chạy ra đường cái, cô nhận ra đấy không phải hướng về nhà: “Không về nhà sao? Đi đâu vậy?”

“Đến Trường Trung học Vân Thành.” Giang Tuân đáp.

Trong đầu Cố Ảnh dự cảm có điều không lành sắp xảy ra: “Đến đó làm gì?”

“Giúp em thực hiện mong ước.” Giang Tuân nói tiếp.

“Hả?” Tim Cố Ảnh đập dồn dập hơn.

Giang Tuân nghiêng đầu đưa mắt liếc cô, khoé môi cong lên: “Vào rừng đi dạo.”

[] Món Tôm đốt rượu:

mon-tom-dot-ruou-x-

Hết chương

Truyện Chữ Hay