Dẫn Dắt Từng Bước

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Mèo

“Đau.” Giang Tuân chẳng do dự thẳng thắn trả lời.

Không thấy bóng dáng đám người ngồi trước cửa bệnh viện than khóc ầm ĩ ngày hôm qua đâu nữa, coi ra mọi chuyện đã được kiểm soát, có điều vẫn chưa biết phương thức giải quyết là gì.

Tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, Cố Ảnh nâng tầm mắt nhìn qua hướng đó, vừa lúc nhìn thấy Giang Tuân đẩy cửa bước vào.“Ừ.” Ngữ khí Giang Tuân dửng dưng như thể chuyện đang nói đến chẳng liên quan gì anh.“Đồng nghiệp nhờ chị đổi lịch trực rồi, giao thừa mồng một mồng hai chị đều phải trực ban.” Cố Ảnh mỉm cười, “Chị kiếm thêm tiền tăng ca, họ thì đoàn tụ với gia đình, vẹn cả đôi đường.”Có đôi khi phản ứng thiếu tự chủ, đôi khi bật thốt ra những câu nói thiếu suy nghĩ, tự nhiên đến mức khiến chính bản thân cô cũng thấy kinh ngạc.“Tôi không chỉ ngoan mà còn tuỳ hứng nữa.”

Hôm sau Cố Ảnh đến bệnh viện đúng giờ làm.

Giang Tuân tựa người vào lưng ghế, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô lấy bông gòn ra thấm đẫm cồn rồi sát trùng vết thương giúp anh. Toàn bộ quá trình cô gái ấy mím chặt môi đỏ, mày chau lại, dường như đang bực dọc, nhưng lực tay chấm miếng bông gòn lên miệng vết thương vẫn thật nhẹ.

“Hử?”

“Này, sao bồ không ăn đi?”

Không cho người nọ tiếp lời, cô nói thêm: “Bạn tôi bị thương tay phải, bây giờ anh ấy bất luận sinh hoạt hay công việc gì thì đều bị ảnh hưởng đến. Tôi cho rằng ngoại trừ tiền phí chữa trị cần thiết ra thì còn phải thêm cả tiền bồi thường chi phí chậm tiến độ công việc. Anh ấy là người phụ trách của công ty niêm yết, số tiền kiếm được một ngày tính ước chừng khoảng trên năm con số, hiện giờ thì chưa tính được con số cụ thể, chờ xem tình hình hồi phục rồi lại tính tiếp. Bên phía anh có vấn đề gì nữa không?”

Cô làu bàu: “Anh hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà sao cứ tuỳ hứng giống như đứa con nít vậy?”

Trong căn phòng khách nhỏ, nồi lẩu ở trước mặt sôi kêu ùng ục, tiếng Lý Tư Di ngồi phía đối diện truyền đến qua làn hơi nghi ngút lượn lờ.

“Giờ anh ta cứ nhằm vào việc đó mà ăn vạ.” Trưởng khoa nói, “Cô xem tình hình này có cần gọi bạn trai cô đến đây để nói chuyện rõ ràng với anh ta không?”

“...... Đó là phương pháp trị liệu đấy.” Cố Ảnh thở dài, “Anh đưa tay đây tôi nhìn xem?”

Lúc cô lúi húi tìm chìa khoá mở cửa, mới phát hiện thuốc cầm máu và băng gạc nằm trong túi xách cô.

“À, ăn thôi.” Cố Ảnh ngẩng đầu, cầm đũa gắp một miếng ba chỉ bò thơm ngậy cho vào miệng, nhai vài cái, nhận xét: “Hình như hơi dai.”

Rành rành rằng những năm qua cô đã học được cách bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, nhưng đứng trước Giang Tuân sự bình tĩnh đấy dường như chẳng có hiệu quả gì cả.

“Ai kêu bồ cứ ngồi ngây ra đó làm gì?” Lý Tư Di nghiêng mặt liếc xéo cô, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, trên mặt cô bạn hiện lên vẻ đau lòng, “Vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc chiều sao? Hay tối nay bồ ngủ lại đây với mình đi.”

“Không biết nó có thích cô nàng nào chưa nhỉ?” Cố Ảnh nói, “Mình thật sự mong sao nó có thể tìm được cô bạn gái thật dễ thương tốt bụng.”

“Không cần đâu, mình không sao.”

Cố Ảnh trả lời ngắn gọn: “Không bị thương đến gân cốt ạ.”

“......” Cố Ảnh nói tiếp: “Ngày mai anh có ở công ty không? Hay là để tôi đem nó đến cho anh?”

Thực ra Cố Ảnh cũng biết hai từ mình vừa dùng không phù hợp với Giang Tuân, nhưng mà...... nhìn nhận thì sự thật đúng là như thế.

Trước đó khi đang đi trên xe, Cố Ảnh gửi tin nhắn cho Lý Tư Di nói là giờ sẽ đến nhà cô bạn, lúc đấy tình cờ Lý Tư Di đang đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị về nhà nấu lẩu nên bảo cô đến nhanh lên, sẵn tiện rủ thêm cả Dương Kiệt.

Tên cầm dao dù hành nghề bạo lực ngành y chuyên nghiệp nhưng nhất thời nghe xong vẫn cảm thấy chột dạ, mặc kệ lời Cố Ảnh nói có thật hay không, nhưng theo ấn tượng của anh ta đối với Giang Tuân ngày hôm qua, khí chất đối phương cao ngạo, nhìn qua là biết chẳng phải dạng người tầm thường.

Vừa gặp, Lý Tư Di chỉ nhìn một cái là biết liền cô không ổn, ngay lập tức hỏi cô nguyên nhân. Cố Ảnh kể sơ qua về chuyện đập phá ở bệnh viện, tự động lược đi đoạn Giang Tuân xông vào phòng đưa cô ra ngoài.

“Được thôi, anh cứ khám nghiệm thương tật đi.” Cố Ảnh nhất định không nhượng bộ, “Tính xem tiền thuốc men của anh bao nhiêu, bên chúng tôi cũng sẽ tính tiền phí chậm trễ tiến độ công việc.”

Thực tế thì vừa rồi cô thất thần không phải do chuyện đập phá ở bệnh viện, cô gần như quên luôn cả chuyện đấy. Vả lại ban nãy cô khóc xong, nỗi sợ lúc đấy coi như đã chảy xuôi theo nước mắt.

“Còn nói không sao nữa chứ!” Lý Tư Di vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Bị dọa tới ngẩn ra rồi này.”

“Băng vào không thoải mái nên tháo ra rồi.” Giang Tuân trả lời.

“......” Cố Ảnh cầm mâm khoai tây bên cạnh cho vào nồi nước lẩu đỏ au, ngẩng đầu lên lại thấy Dương Kiệt nhìn mình với nét mặt đầy lo lắng, cô thở dài, “Mình không sao thật mà, hai người ăn đi chứ.”

Cô giơ tay vẫy anh, “Ở đây này.”

“Nếu mà đổi lại là hồi nhỏ bồ gặp phải chuyện như thế, trái lại mình tuyệt nhiên không lo lắng.” Lý Tư Di múc vài con tôm nõn bỏ vào chén Cố Ảnh, “Nhưng mà bây giờ, bồ thích tỏ ra mạnh mẽ thích giả vờ bình thản, chuyện gì cũng ém nhẹm trong lòng, rốt cuộc chả biết là bồ có ổn thật hay không.”

“Làm hết tuần sau thì mình được nghỉ.” Lý Tư Di nói.

“Thú thật lúc đầu mình cũng hơi sợ, nhưng ban nãy có lén lút khóc thầm trên đường đến đây rồi, bây giờ mình đã quên sạch hết.” Được bạn thân quan tâm, cõi lòng Cố Ảnh ấm áp giống như con tôm nõn nóng hổi mình đang ăn trong miệng vậy.

Nghĩ thầm tất cả đều là nhờ Giang Tuân ban tặng, dường như anh luôn có thể khơi nguồn cho những cảm xúc nhỏ nhặt ít người biết đến của mình. Bất luận là vài lần hèn nhát trước đó, chống đối, khiêu khích, giận cá chém thớt hay tủi thân tấm tức giống ban nãy.

Dương Kiệt cười cười, hai người trả lời đúng như dự kiến của cậu.

“Khóc rồi?” Lý Tư Di trợn trừng mắt, nghiêm túc quan sát cô thêm chốc lát, “Đúng thật chẳng dễ dàng gì, ngoại trừ năm đó mẹ viện trưởng ngã bệnh nghe bồ khóc một lần qua điện thoại, sau này không thấy bồ khóc nữa. Tốt lắm, phát tiết ra được thì ổn rồi.”

“Ừ.” Ngữ khí Giang Tuân dửng dưng như thể chuyện đang nói đến chẳng liên quan gì anh.

Cố Ảnh mỉm miệng cười.

Dương Kiệt cười lắc đầu với cô, tỏ vẻ mình không cần nghỉ.

Nghĩ thầm tất cả đều là nhờ Giang Tuân ban tặng, dường như anh luôn có thể khơi nguồn cho những cảm xúc nhỏ nhặt ít người biết đến của mình. Bất luận là vài lần hèn nhát trước đó, chống đối, khiêu khích, giận cá chém thớt hay tủi thân tấm tức giống ban nãy.

Đặc biệt là Khổng Oánh, con nhóc đấy nghe nói là hôm qua có anh chàng đẹp trai đến đây giúp đỡ, ngay lập tức bắt được chủ đề hóng chuyện, tò mò hỏi đấy là ai không ngớt miệng.

Rành rành rằng những năm qua cô đã học được cách bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, nhưng đứng trước Giang Tuân sự bình tĩnh đấy dường như chẳng có hiệu quả gì cả.

Giang Tuân bị thương bàn tay phải, vết thương từ cổ tay chếch về bên trái một xíu, xem chừng việc gõ chữ hay ăn cơm đều sẽ bị ảnh hưởng.

Để tránh cho mình chìm đắm trong suy nghĩ miên man này, Cố Ảnh vội bắt chuyện, “À phải, sắp tết rồi, khi nào thì hai người được nghỉ?”

“Thí dụ như?” Giang Tuân hệt như cậu học trò tính ham học hỏi, giọng nói rề rà xen lẫn chút hứng thú cùng ý đùa ngả ngớn.

Có đôi khi phản ứng thiếu tự chủ, đôi khi bật thốt ra những câu nói thiếu suy nghĩ, tự nhiên đến mức khiến chính bản thân cô cũng thấy kinh ngạc.

Hết chương

Dù lời cảm ơn này xuất phát từ lòng chân thành, nhưng vẫn không ngờ được anh lại yêu cầu hành động thiết thực. Cố Ảnh chỉ nghĩ anh nghe xong vẫn sẽ không để tâm đến rồi trả lời ậm ừ cho qua giống trước, bị hỏi lại một câu như vậy làm cô không kịp trở tay.

Ban nãy cô thất thần cũng bởi vì việc này, nguyên nhân của nó thì cô không dám nghĩ, sợ sẽ cho ra đáp án nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Sau khi chấm nhẹ mấy cái, cô còn ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Đau không?”

Có đôi khi phản ứng thiếu tự chủ, đôi khi bật thốt ra những câu nói thiếu suy nghĩ, tự nhiên đến mức khiến chính bản thân cô cũng thấy kinh ngạc.

Để tránh cho mình chìm đắm trong suy nghĩ miên man này, Cố Ảnh vội bắt chuyện, “À phải, sắp tết rồi, khi nào thì hai người được nghỉ?”

Cố Ảnh mỉm miệng cười.

Dương Kiệt rửa bát xong, không muốn quấy rầy hai bà chị mình nói chuyện nên xin về nhà trước.

“Làm hết tuần sau thì mình được nghỉ.” Lý Tư Di nói.

Cảm ơn như thế nào đây? Đơn giản thì là tặng quà đáp lễ hay mời dùng bữa vân vân. Tặng quà thì rõ không cần thiết, thứ nhất hẳn là anh không thiếu thứ gì, thứ hai, nó dễ gây ra hiểu lầm không đáng có.

“Để chị rửa bát cho.” Cố Ảnh định giành lấy bát đũa trên tay cậu, “Em rửa với thái thức ăn rồi, giờ ngồi nghỉ lát đi.”

Dương Kiệt mím môi cười nhẹ, cậu dùng hai tay ra dấu bằng ngôn ngữ kí hiệu, nói hôm giao thừa mình mới bắt đầu kì nghỉ, có hẹn với đồng nghiệp đi biển nghỉ mát, còn hỏi bọn Cố Ảnh có muốn đi cùng hay không.

“Chị không đi được.” Lý Tư Di nói đến đấy gương mặt trở nên vô cảm, “Dù rằng rất không muốn, nhưng chị không thể không về nhà.”

“Đúng là trên nền có máu thật,” mặt trưởng khoa tỏ vẻ kinh ngạc, “Tôi còn tưởng của anh ta, hoá ra bạn học cô bị thương, vết thương nghiêm trọng không?”

“Khóc rồi?” Lý Tư Di trợn trừng mắt, nghiêm túc quan sát cô thêm chốc lát, “Đúng thật chẳng dễ dàng gì, ngoại trừ năm đó mẹ viện trưởng ngã bệnh nghe bồ khóc một lần qua điện thoại, sau này không thấy bồ khóc nữa. Tốt lắm, phát tiết ra được thì ổn rồi.”

“Đồng nghiệp nhờ chị đổi lịch trực rồi, giao thừa mồng một mồng hai chị đều phải trực ban.” Cố Ảnh mỉm cười, “Chị kiếm thêm tiền tăng ca, họ thì đoàn tụ với gia đình, vẹn cả đôi đường.”

Giang Tuân ngân giọng kéo dài từ ồ, trả lời, “Hiểu rồi.”

Trong căn phòng khách nhỏ, nồi lẩu ở trước mặt sôi kêu ùng ục, tiếng Lý Tư Di ngồi phía đối diện truyền đến qua làn hơi nghi ngút lượn lờ.

Dương Kiệt cười cười, hai người trả lời đúng như dự kiến của cậu.

Cố Ảnh sững người, kể từ tối hôm qua, nếu nói chuyện với Giang Tuân thì sẽ có tình huống bị đánh úp bất ngờ thế này xảy ra.

Điện thoại lại rơi vào im lặng, chỉ nghe được mỗi tiếng hơi thở hai người ở hai đầu điện thoại.

Ăn lẩu xong, Dương Kiệt chủ động đứng dậy bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, cậu lại đưa tay ra dấu một loạt, ý bảo bọn Cố Ảnh ra ngoài ghế xô pha ngồi nói chuyện.

“Tôi không chỉ ngoan mà còn tuỳ hứng nữa.”

Dường như cô hiểu ra được nguyên nhân vì sao hôm qua Giang Tuân bị thương.

“Để chị rửa bát cho.” Cố Ảnh định giành lấy bát đũa trên tay cậu, “Em rửa với thái thức ăn rồi, giờ ngồi nghỉ lát đi.”

“Thôi để nó rửa đi mà, hồi nhỏ bồ săn sóc nó nhiều rồi, nó săn sóc lại chị nó thì có làm sao?” Lý Tư Di kéo cô sang xô pha ngồi, vừa đi vừa nói, “Em trai dễ sai hơn bạn trai nhiều.”

“Cũng được.” Giang Tuân đáp.

Dương Kiệt cười lắc đầu với cô, tỏ vẻ mình không cần nghỉ.

Tự cô tin chắc rằng động tác của mình rất nhẹ, nếu có đau thì cũng không liên quan gì việc cô dùng thuốc sát trùng, chắc chắn là do vết thương tự đau.

“Ừ thật, còn rất đẹp trai nữa.” Lý Tư Di nhìn theo tầm mắt của cô, cười cười, “Tìm bạn gái được rồi.”

“Thôi để nó rửa đi mà, hồi nhỏ bồ săn sóc nó nhiều rồi, nó săn sóc lại chị nó thì có làm sao?” Lý Tư Di kéo cô sang xô pha ngồi, vừa đi vừa nói, “Em trai dễ sai hơn bạn trai nhiều.”

Tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, Cố Ảnh nâng tầm mắt nhìn qua hướng đó, vừa lúc nhìn thấy Giang Tuân đẩy cửa bước vào.

Cố Ảnh xoa xoa bên gò má nóng bừng lên của mình, nghiêm túc giải thích: “Thì là tập thể hình hay cầm xách vật nặng linh tinh gì đó.”

Hai người ngồi xuống xô pha, Cố Ảnh thoáng nhìn về phía nhà ăn, Dương Kiệt đang cúi đầu cẩn thận dọn dẹp bát đũa. Khi ngoảnh đầu đi phần tóc mái rủ xuống trán nhẹ nhàng lay động, đầy sức sống thanh niên. Nếu không có những khiếm khuyết kia, với vẻ ngoài này hẳn sẽ được rất nhiều nữ sinh trong trường yêu mến.

Thế nào thì phí chậm tiến độ công việc cũng sẽ cao hơn hắn ta rất nhiều lần.

“Tiểu Kiệt cao thật nhỉ?” Cố Ảnh bỗng cảm thán nói, “Mới đây nó vẫn còn là thằng nhóc, mà giờ đã lớn thành chàng trai cao ráo vậy rồi.”

“Có đi, giờ đang được nghỉ trưa.” Trước khi anh ngồi xuống Cố Ảnh kịp nhìn lướt qua tay anh, phát hiện băng gạc vốn dĩ phải buộc trên cổ tay phải đã biến đâu mất, vì bị ống tay áo che khuất nên cô không nhìn được tình hình vết thương.

Thấy không thoải mái thì tháo luôn băng gạc không phải tuỳ hứng thì gọi là gì?

“Ừ thật, còn rất đẹp trai nữa.” Lý Tư Di nhìn theo tầm mắt của cô, cười cười, “Tìm bạn gái được rồi.”

“...... Tôi nhớ mà.”

“Không biết nó có thích cô nàng nào chưa nhỉ?” Cố Ảnh nói, “Mình thật sự mong sao nó có thể tìm được cô bạn gái thật dễ thương tốt bụng.”

“Làm gì mà đơn giản vậy chứ.” Lý Tư Di cầm lon bia, cười tự giễu, “Bọn họ biết mình có bạn trai thì hỏi ngay khi nào định kết hôn, luôn miệng nhắc khéo bảo mình dẫn bạn trai về nhà, còn nói cái gì mà lễ hỏi bên kia tính trình tiền nhiều ít thế nào, lần đầu gặp mặt định bỏ bao lì xì cho trưởng bối bao nhiêu tiền, rồi phải nhớ mang theo chút ít quà lễ......”

“Chắc chắn rồi.” Lý Tư Di vẫn nhìn qua đó, những lời này xuất phát từ hi vọng và mong ước thực lòng của cả hai.

Dương Kiệt rửa bát xong, không muốn quấy rầy hai bà chị mình nói chuyện nên xin về nhà trước.

“Tiểu Kiệt cao thật nhỉ?” Cố Ảnh bỗng cảm thán nói, “Mới đây nó vẫn còn là thằng nhóc, mà giờ đã lớn thành chàng trai cao ráo vậy rồi.”

Cậu ấy đi rồi, Lý Tư Di mở tủ lạnh lấy ra vài lon bia đi đến trước xô pha, đưa cho Cố Ảnh một lon, “Uống đi, quên hết chuyện không vui ngày hôm nay.”

“Anh ấy không phải nhân viên bệnh viện, cũng không phải người nhà của tôi.” Vừa vào Cố Ảnh liền đánh đòn phủ đầu trước, “Hôm qua anh cứa anh ấy một dao, vết thương rất sâu, đúng lúc tôi đang muốn tìm anh nói chuyện tiền bồi thường đây.”

Cố Ảnh nhận lấy, tay vừa mới cầm nó thì cảm giác lạnh lẽo đã khiến cô chợt rùng mình một cái, “Lạnh quá.”

Giang Tuân đi đến ngồi xuống ghế trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Hôm nay cô không đi làm sao?”

“Vậy bồ để đó đợi lát nữa rồi uống.” Lý Tư Di bật nắp lon bia, đưa lên miệng nhấp một ngụm, “Mình thích nhất là uống bia lạnh vào mùa đông.”

“Uống ít thôi, kẻo lát nữa đau dạ dày đấy.” Cố Ảnh tựa người vào ghế xô pha, quay mặt qua nhìn Lý Tư Di, “Nếu bồ không muốn về nhà thì đừng về, gửi tiền về cho bọn họ là được rồi.”

Cố Ảnh ra khỏi phòng trưởng khoa, ngẫm ngợi một lát.

“Làm gì mà đơn giản vậy chứ.” Lý Tư Di cầm lon bia, cười tự giễu, “Bọn họ biết mình có bạn trai thì hỏi ngay khi nào định kết hôn, luôn miệng nhắc khéo bảo mình dẫn bạn trai về nhà, còn nói cái gì mà lễ hỏi bên kia tính trình tiền nhiều ít thế nào, lần đầu gặp mặt định bỏ bao lì xì cho trưởng bối bao nhiêu tiền, rồi phải nhớ mang theo chút ít quà lễ......”

Đến giờ nghỉ trưa, Cố Ảnh thay áo ra rồi đi đến dưới lầu toà nhà công ty của Giang Tuân.

Lý Tư Di nói đến đó thì dừng lại nhấp thêm ngụm bia nữa, “Có đôi khi mình thấy ganh tị với bồ đấy, may mà năm đó bọn người nhà kia chịu buông tha bồ.” Cô bạn tựa đầu vào vai Cố Ảnh, “Tuy rằng mình chịu ơn dưỡng dục của bọn họ mấy năm, nhưng thực lòng mình nghĩ, thà lúc trước mình không được ai nhận nuôi có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

“Không cần đâu, mình không sao.”

“Bây giờ bồ làm thế được mà.” Cố Ảnh nghiêng đầu tựa vào đỉnh đầu cô bạn, “Vừa tốt nghiệp cấp ba xong là bồ phải đi làm thuê kiếm tiền trả học phí cho cậu em trai kia, bồ báo đáp họ quá nhiều rồi, hơn cả những gì họ đã bỏ ra cho bồ. Mà mình nhớ bồ đâu phải kiểu người đội em trai lên đầu như vậy.”

“Cảm ơn tôi thế nào?” Giọng Giang Tuân vẫn rề rà hỏi lại.

“Mình mà không về, bọn họ sẽ kéo đến chỗ mình quậy ầm lên.” Lý Tư Di đành nở nụ cười miễn cưỡng, “Mình không muốn đối mặt với cục diện đấy đâu, thôi mặc kệ, ít nhất thì ở bên ngoài mình vẫn có tự do tuyệt đối của mình.”

Vì thế Cố Ảnh đưa mắt lườm anh, “Ai bảo anh tháo băng gạc ra làm gì?”

Vừa gặp, Lý Tư Di chỉ nhìn một cái là biết liền cô không ổn, ngay lập tức hỏi cô nguyên nhân. Cố Ảnh kể sơ qua về chuyện đập phá ở bệnh viện, tự động lược đi đoạn Giang Tuân xông vào phòng đưa cô ra ngoài.

Hai người ngồi trên xô pha hàn huyên hồi lâu, chín giờ ba mươi tối, Lý Tư Di muốn giữ Cố Ảnh ở lại nhưng cô một mực từ chối, bắt xe trở về nhà mình.

Cố Ảnh nhíu chặt mày, “Băng gạc trên tay anh đâu?”

Trước khi cúp điện thoại dường như Cố Ảnh có nghe thoảng qua tiếng cười thật khẽ ở bên kia điện thoại.

Lúc cô lúi húi tìm chìa khoá mở cửa, mới phát hiện thuốc cầm máu và băng gạc nằm trong túi xách cô.

Nhất thời Cố Ảnh thấy hơi áy náy, cô không soạn tin nhắn nữa mà nhấn mời thực hiện cuộc gọi thoại.

Mắt Cố Ảnh thoáng đờ ra, nghĩ thầm thôi chết, quên đưa thuốc cho Giang Tuân rồi.

Cô vào nhà lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Giang Tuân:【 Tay anh ổn chứ? 】

“Chị không đi được.” Lý Tư Di nói đến đấy gương mặt trở nên vô cảm, “Dù rằng rất không muốn, nhưng chị không thể không về nhà.”

“Anh......” Cố Ảnh đang định nói gì đó, sau khi nhả ra được một chữ thì lại quên mất mình vừa muốn nói gì.

Rất nhanh sau bên kia trả lời lại bằng giọng nói, “Như thế nào mới được tính là ổn?”

“Hôm nào mời anh đi ăn nhé?” Cố Ảnh hỏi.

Chất giọng nam hơi trầm đầy từ tính, Cố Ảnh nghe xong hai vành tai nóng lên, đang định chụp ảnh bao thuốc gửi cho anh thì đối phương lại gửi thêm tin nhắn văn bản đến:【 Gõ chữ khá khó khăn. 】

Giang Tuân bị thương bàn tay phải, vết thương từ cổ tay chếch về bên trái một xíu, xem chừng việc gõ chữ hay ăn cơm đều sẽ bị ảnh hưởng.

“Thú thật lúc đầu mình cũng hơi sợ, nhưng ban nãy có lén lút khóc thầm trên đường đến đây rồi, bây giờ mình đã quên sạch hết.” Được bạn thân quan tâm, cõi lòng Cố Ảnh ấm áp giống như con tôm nõn nóng hổi mình đang ăn trong miệng vậy.

Nhất thời Cố Ảnh thấy hơi áy náy, cô không soạn tin nhắn nữa mà nhấn mời thực hiện cuộc gọi thoại.

Cuộc gọi được kết nối nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, Cố Ảnh cố trấn tĩnh, mở lời: “Thuốc bệnh viện kê hôm nay tôi để trong túi xách mang về nhà tôi rồi.”

Ăn lẩu xong, Dương Kiệt chủ động đứng dậy bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, cậu lại đưa tay ra dấu một loạt, ý bảo bọn Cố Ảnh ra ngoài ghế xô pha ngồi nói chuyện.

Cố Ảnh rướn người về đằng trước, cẩn thận vén ống tay áo anh lên, sau khi thấy được tình hình vết thương thì mày cau chặt hơn nữa, “Vết thương chuyển biến xấu rồi, may mà đang mùa đông, bằng không chắc chắn sẽ lên mủ.”

“Ừ.” Ngữ khí Giang Tuân dửng dưng như thể chuyện đang nói đến chẳng liên quan gì anh.

Hàng mi Cố Ảnh run run, bỗng dưng có cảm giác tim mình vừa bị người ta chạm khẽ một cái.

“......” Cố Ảnh nói tiếp: “Ngày mai anh có ở công ty không? Hay là để tôi đem nó đến cho anh?”

“Tôi không chỉ ngoan mà còn tuỳ hứng nữa.”

“Cũng được.” Giang Tuân đáp.

“Bây giờ bồ làm thế được mà.” Cố Ảnh nghiêng đầu tựa vào đỉnh đầu cô bạn, “Vừa tốt nghiệp cấp ba xong là bồ phải đi làm thuê kiếm tiền trả học phí cho cậu em trai kia, bồ báo đáp họ quá nhiều rồi, hơn cả những gì họ đã bỏ ra cho bồ. Mà mình nhớ bồ đâu phải kiểu người đội em trai lên đầu như vậy.”

Điện thoại lại rơi vào im lặng, chỉ nghe được mỗi tiếng hơi thở hai người ở hai đầu điện thoại.

“Anh......” Cố Ảnh đang định nói gì đó, sau khi nhả ra được một chữ thì lại quên mất mình vừa muốn nói gì.

“Hử?”

“Anh nhớ là đừng để vết thương dính nước, đừng vận động quá mạnh.” Cố Ảnh sợ anh quên nên nhắc nhở thêm lần nữa.

“Thí dụ như?” Giang Tuân hệt như cậu học trò tính ham học hỏi, giọng nói rề rà xen lẫn chút hứng thú cùng ý đùa ngả ngớn.

Cô nói xong tiếp tục cúi đầu lau cồn sát trùng, nghĩ rằng anh sẽ đáp trả lại câu gì đó, nhưng chỉ nghe phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười thật khẽ.

Hai người ngồi xuống xô pha, Cố Ảnh thoáng nhìn về phía nhà ăn, Dương Kiệt đang cúi đầu cẩn thận dọn dẹp bát đũa. Khi ngoảnh đầu đi phần tóc mái rủ xuống trán nhẹ nhàng lay động, đầy sức sống thanh niên. Nếu không có những khiếm khuyết kia, với vẻ ngoài này hẳn sẽ được rất nhiều nữ sinh trong trường yêu mến.

Cố Ảnh xoa xoa bên gò má nóng bừng lên của mình, nghiêm túc giải thích: “Thì là tập thể hình hay cầm xách vật nặng linh tinh gì đó.”

“Chắc chắn rồi.” Lý Tư Di vẫn nhìn qua đó, những lời này xuất phát từ hi vọng và mong ước thực lòng của cả hai.

Giang Tuân ngân giọng kéo dài từ ồ, trả lời, “Hiểu rồi.”

“Ừ.” Giang Tuân thản nhiên trả lời, “Tôi không chỉ ngoan mà còn tuỳ hứng nữa.”

“Vậy hẹn ngày mai gặp.” Cố Ảnh nói xong định cúp điện thoại, chợt nhớ ra chuyện gì, giọng nhỏ nhẹ: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhé.”

Mắt Cố Ảnh thoáng đờ ra, nghĩ thầm thôi chết, quên đưa thuốc cho Giang Tuân rồi.

“Cảm ơn tôi thế nào?” Giọng Giang Tuân vẫn rề rà hỏi lại.

Dù lời cảm ơn này xuất phát từ lòng chân thành, nhưng vẫn không ngờ được anh lại yêu cầu hành động thiết thực. Cố Ảnh chỉ nghĩ anh nghe xong vẫn sẽ không để tâm đến rồi trả lời ậm ừ cho qua giống trước, bị hỏi lại một câu như vậy làm cô không kịp trở tay.

Cảm ơn như thế nào đây? Đơn giản thì là tặng quà đáp lễ hay mời dùng bữa vân vân. Tặng quà thì rõ không cần thiết, thứ nhất hẳn là anh không thiếu thứ gì, thứ hai, nó dễ gây ra hiểu lầm không đáng có.

——————

Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ấy của cô nàng, Cố Ảnh thuận miệng trả lời bừa một cái tên cho qua chuyện.

“Hôm nào mời anh đi ăn nhé?” Cố Ảnh hỏi.

“Được thôi.” Ngừng một giây, Giang Tuân nói tiếp: “Cô nói rồi nhớ phải giữ lời đấy nhé.”

“...... Tôi nhớ mà.”

“......” Mi mắt cụp xuống của Cố Ảnh khẽ máy, nhớ lại lời mình nói lần trước lúc đứng bên ngoài phòng bệnh của Trương Nghi Đình, giọng điệu anh nghe thì bình thản chứ thật ra là đang nói kháy cô.

Trước khi cúp điện thoại dường như Cố Ảnh có nghe thoảng qua tiếng cười thật khẽ ở bên kia điện thoại.

“Đồng nghiệp nhờ chị đổi lịch trực rồi, giao thừa mồng một mồng hai chị đều phải trực ban.” Cố Ảnh mỉm cười, “Chị kiếm thêm tiền tăng ca, họ thì đoàn tụ với gia đình, vẹn cả đôi đường.”

Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?

Cô nghèo thì nghèo thật, làm gì đến nỗi keo kiệt thế chứ?

Vừa dứt lời chính cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, hai chữ bạn học đấy dạo này sử dụng thường xuyên thật.

——————

Hôm sau Cố Ảnh đến bệnh viện đúng giờ làm.

Không thấy bóng dáng đám người ngồi trước cửa bệnh viện than khóc ầm ĩ ngày hôm qua đâu nữa, coi ra mọi chuyện đã được kiểm soát, có điều vẫn chưa biết phương thức giải quyết là gì.

Cố Ảnh vào phòng trực, vừa thay áo blouse trắng xong thì bị trưởng khoa gọi đến văn phòng.

Trưởng khoa nói vụ việc ngày hôm qua gần như được giải quyết, bọn người đó yêu cầu bồi thường, lần này bệnh viện không muốn phí thì giờ thương lượng cùng bọn họ, thẳng tay mời luật sư đến bàn luận với họ.

“Mình mà không về, bọn họ sẽ kéo đến chỗ mình quậy ầm lên.” Lý Tư Di đành nở nụ cười miễn cưỡng, “Mình không muốn đối mặt với cục diện đấy đâu, thôi mặc kệ, ít nhất thì ở bên ngoài mình vẫn có tự do tuyệt đối của mình.”

Trưởng khoa nói vụ việc ngày hôm qua gần như được giải quyết, bọn người đó yêu cầu bồi thường, lần này bệnh viện không muốn phí thì giờ thương lượng cùng bọn họ, thẳng tay mời luật sư đến bàn luận với họ.

Đám người hành nghề bạo lực ngành y đấy biết cân nhắc rất rõ việc mình có hay không nắm được phần thắng vụ kiện này, thế nên khi nghe bệnh viện bỏ qua bước thương lượng thì chuyển mục tiêu ngay lập tức, lái sang chuyện người nhà của nhân viên y tế đánh bị thương người của bọn họ.

Tên đàn ông cầm dao đòi đi khám nghiệm thương tật, ca cẩm rằng Giang Tuân đã đánh hắn ta bị thương.

“Giờ anh ta cứ nhằm vào việc đó mà ăn vạ.” Trưởng khoa nói, “Cô xem tình hình này có cần gọi bạn trai cô đến đây để nói chuyện rõ ràng với anh ta không?”

Khả năng rất cao là khi đó trong lòng anh đã băn khoăn không muốn bệnh viện xảy ra tranh chấp không đáng có vì anh. Lúc đấy anh không muốn làm người khác bị thương, thà rằng để người ta làm anh bị thương. Nguyên nhân này lại khiến Cố Ảnh lâm vào sự tự trách.

“Anh ấy không phải bạn trai cháu, là bạn học thôi ạ.” Cố Ảnh nói.

Cậu ấy đi rồi, Lý Tư Di mở tủ lạnh lấy ra vài lon bia đi đến trước xô pha, đưa cho Cố Ảnh một lon, “Uống đi, quên hết chuyện không vui ngày hôm nay.”

Vừa dứt lời chính cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, hai chữ bạn học đấy dạo này sử dụng thường xuyên thật.

“Để cháu đi nói chuyện với anh ta đã, đúng lúc cháu đang muốn tìm anh ta.” Cố Ảnh mím nhẹ môi, “Anh ta lấy dao làm bị thương bạn học của cháu, xem chừng trong phòng làm việc của cháu và hành lang vẫn thấy được vết máu để lại.”

“Đúng là trên nền có máu thật,” mặt trưởng khoa tỏ vẻ kinh ngạc, “Tôi còn tưởng của anh ta, hoá ra bạn học cô bị thương, vết thương nghiêm trọng không?”

“Này, sao bồ không ăn đi?”

Cố Ảnh trả lời ngắn gọn: “Không bị thương đến gân cốt ạ.”

Hết chương

“Vậy hẹn ngày mai gặp.” Cố Ảnh nói xong định cúp điện thoại, chợt nhớ ra chuyện gì, giọng nhỏ nhẹ: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhé.”

“Thế tạm ổn.” Trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông kêu người dẫn tên cầm dao kia đến giáp mặt thẳng với Cố Ảnh.

“Anh ấy không phải nhân viên bệnh viện, cũng không phải người nhà của tôi.” Vừa vào Cố Ảnh liền đánh đòn phủ đầu trước, “Hôm qua anh cứa anh ấy một dao, vết thương rất sâu, đúng lúc tôi đang muốn tìm anh nói chuyện tiền bồi thường đây.”

Thường ngày Giang Tuân luôn hành xử ung dung, bản tính vốn dĩ là một người tự tại, nếu không vì cô, sao phải băn khoăn đến những chuyện đó. Vì suy xét từ góc độ của cô, anh để bản thân mình bị thương một cách hoàn toàn không cần thiết.

Không cho người nọ tiếp lời, cô nói thêm: “Bạn tôi bị thương tay phải, bây giờ anh ấy bất luận sinh hoạt hay công việc gì thì đều bị ảnh hưởng đến. Tôi cho rằng ngoại trừ tiền phí chữa trị cần thiết ra thì còn phải thêm cả tiền bồi thường chi phí chậm tiến độ công việc. Anh ấy là người phụ trách của công ty niêm yết, số tiền kiếm được một ngày tính ước chừng khoảng trên năm con số, hiện giờ thì chưa tính được con số cụ thể, chờ xem tình hình hồi phục rồi lại tính tiếp. Bên phía anh có vấn đề gì nữa không?”

Nét mặt hùng hổ của tên cầm dao dần mất đi vẻ tự tin, nhưng mà anh ta vẫn cố chống chế đến cùng, “Anh ta cũng đánh tôi bị thương mà, tôi bị gãy xương tay đây thôi.”

Ban nãy cô thất thần cũng bởi vì việc này, nguyên nhân của nó thì cô không dám nghĩ, sợ sẽ cho ra đáp án nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

“Được thôi, anh cứ khám nghiệm thương tật đi.” Cố Ảnh nhất định không nhượng bộ, “Tính xem tiền thuốc men của anh bao nhiêu, bên chúng tôi cũng sẽ tính tiền phí chậm trễ tiến độ công việc.”

Cô đang ngồi trong quán trà sữa gần đó, năm phút trước cô đã gửi tin nhắn WeChat báo cho anh biết mình đang ở đâu.

Tên cầm dao dù hành nghề bạo lực ngành y chuyên nghiệp nhưng nhất thời nghe xong vẫn cảm thấy chột dạ, mặc kệ lời Cố Ảnh nói có thật hay không, nhưng theo ấn tượng của anh ta đối với Giang Tuân ngày hôm qua, khí chất đối phương cao ngạo, nhìn qua là biết chẳng phải dạng người tầm thường.

Cố Ảnh vào phòng trực, vừa thay áo blouse trắng xong thì bị trưởng khoa gọi đến văn phòng.

Thế nào thì phí chậm tiến độ công việc cũng sẽ cao hơn hắn ta rất nhiều lần.

Nghe Cố Ảnh nói muốn gọi Giang Tuân đến, tức khắc hắn ta hèn ngay, vừa hèn vừa bực quát một câu “Thôi bỏ đi” rồi định rời đi thật, nhưng đã bị trưởng khoa kêu lại, nói tiếp theo đây vẫn còn vấn đề gây rối trật tự công cộng, làm hư hỏng tài sản công chưa giải quyết xong.

“Còn nói không sao nữa chứ!” Lý Tư Di vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Bị dọa tới ngẩn ra rồi này.”

Cố Ảnh ra khỏi phòng trưởng khoa, ngẫm ngợi một lát.

Dường như cô hiểu ra được nguyên nhân vì sao hôm qua Giang Tuân bị thương.

Khả năng rất cao là khi đó trong lòng anh đã băn khoăn không muốn bệnh viện xảy ra tranh chấp không đáng có vì anh. Lúc đấy anh không muốn làm người khác bị thương, thà rằng để người ta làm anh bị thương. Nguyên nhân này lại khiến Cố Ảnh lâm vào sự tự trách.

Thường ngày Giang Tuân luôn hành xử ung dung, bản tính vốn dĩ là một người tự tại, nếu không vì cô, sao phải băn khoăn đến những chuyện đó. Vì suy xét từ góc độ của cô, anh để bản thân mình bị thương một cách hoàn toàn không cần thiết.

Trời hôm nay có mưa phùn nhè nhẹ, bầu không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt.

Quay về phòng trực, Khổng Oánh và vài vị bác sĩ khác trong khoa tìm đến ân cần hỏi thăm cô.

Đặc biệt là Khổng Oánh, con nhóc đấy nghe nói là hôm qua có anh chàng đẹp trai đến đây giúp đỡ, ngay lập tức bắt được chủ đề hóng chuyện, tò mò hỏi đấy là ai không ngớt miệng.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ấy của cô nàng, Cố Ảnh thuận miệng trả lời bừa một cái tên cho qua chuyện.

Đến giờ nghỉ trưa, Cố Ảnh thay áo ra rồi đi đến dưới lầu toà nhà công ty của Giang Tuân.

Trời hôm nay có mưa phùn nhè nhẹ, bầu không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt.

Cô đang ngồi trong quán trà sữa gần đó, năm phút trước cô đã gửi tin nhắn WeChat báo cho anh biết mình đang ở đâu.

Tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, Cố Ảnh nâng tầm mắt nhìn qua hướng đó, vừa lúc nhìn thấy Giang Tuân đẩy cửa bước vào.

Cô giơ tay vẫy anh, “Ở đây này.”

Cố Ảnh nhận lấy, tay vừa mới cầm nó thì cảm giác lạnh lẽo đã khiến cô chợt rùng mình một cái, “Lạnh quá.”

Giang Tuân đi đến ngồi xuống ghế trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Hôm nay cô không đi làm sao?”

Cô vào nhà lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Giang Tuân:【 Tay anh ổn chứ? 】

Nghe Cố Ảnh nói muốn gọi Giang Tuân đến, tức khắc hắn ta hèn ngay, vừa hèn vừa bực quát một câu “Thôi bỏ đi” rồi định rời đi thật, nhưng đã bị trưởng khoa kêu lại, nói tiếp theo đây vẫn còn vấn đề gây rối trật tự công cộng, làm hư hỏng tài sản công chưa giải quyết xong.

“Có đi, giờ đang được nghỉ trưa.” Trước khi anh ngồi xuống Cố Ảnh kịp nhìn lướt qua tay anh, phát hiện băng gạc vốn dĩ phải buộc trên cổ tay phải đã biến đâu mất, vì bị ống tay áo che khuất nên cô không nhìn được tình hình vết thương.

Rất nhanh sau bên kia trả lời lại bằng giọng nói, “Như thế nào mới được tính là ổn?”

Cố Ảnh nhíu chặt mày, “Băng gạc trên tay anh đâu?”

Quay về phòng trực, Khổng Oánh và vài vị bác sĩ khác trong khoa tìm đến ân cần hỏi thăm cô.

“Băng vào không thoải mái nên tháo ra rồi.” Giang Tuân trả lời.

“Uống ít thôi, kẻo lát nữa đau dạ dày đấy.” Cố Ảnh tựa người vào ghế xô pha, quay mặt qua nhìn Lý Tư Di, “Nếu bồ không muốn về nhà thì đừng về, gửi tiền về cho bọn họ là được rồi.”

“...... Đó là phương pháp trị liệu đấy.” Cố Ảnh thở dài, “Anh đưa tay đây tôi nhìn xem?”

Mi mắt Giang Tuân giật nhẹ, làm theo lời đưa tay đặt lên bàn.

Cố Ảnh rướn người về đằng trước, cẩn thận vén ống tay áo anh lên, sau khi thấy được tình hình vết thương thì mày cau chặt hơn nữa, “Vết thương chuyển biến xấu rồi, may mà đang mùa đông, bằng không chắc chắn sẽ lên mủ.”

Cô làu bàu: “Anh hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà sao cứ tuỳ hứng giống như đứa con nít vậy?”

Lý Tư Di nói đến đó thì dừng lại nhấp thêm ngụm bia nữa, “Có đôi khi mình thấy ganh tị với bồ đấy, may mà năm đó bọn người nhà kia chịu buông tha bồ.” Cô bạn tựa đầu vào vai Cố Ảnh, “Tuy rằng mình chịu ơn dưỡng dục của bọn họ mấy năm, nhưng thực lòng mình nghĩ, thà lúc trước mình không được ai nhận nuôi có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

“Ừ.” Giang Tuân thản nhiên trả lời, “Tôi không chỉ ngoan mà còn tuỳ hứng nữa.”

Đám người hành nghề bạo lực ngành y đấy biết cân nhắc rất rõ việc mình có hay không nắm được phần thắng vụ kiện này, thế nên khi nghe bệnh viện bỏ qua bước thương lượng thì chuyển mục tiêu ngay lập tức, lái sang chuyện người nhà của nhân viên y tế đánh bị thương người của bọn họ.

Mi mắt Giang Tuân giật nhẹ, làm theo lời đưa tay đặt lên bàn.

“......” Mi mắt cụp xuống của Cố Ảnh khẽ máy, nhớ lại lời mình nói lần trước lúc đứng bên ngoài phòng bệnh của Trương Nghi Đình, giọng điệu anh nghe thì bình thản chứ thật ra là đang nói kháy cô.

“Anh nhớ là đừng để vết thương dính nước, đừng vận động quá mạnh.” Cố Ảnh sợ anh quên nên nhắc nhở thêm lần nữa.

Thực ra Cố Ảnh cũng biết hai từ mình vừa dùng không phù hợp với Giang Tuân, nhưng mà...... nhìn nhận thì sự thật đúng là như thế.

Thấy không thoải mái thì tháo luôn băng gạc không phải tuỳ hứng thì gọi là gì?

Vốn Cố Ảnh định đưa thuốc cho anh xong thì đi ngay, nhưng giờ không còn tâm trí đâu để quan tâm việc khác nữa, vội cúi đầu lấy thuốc trong túi xách ra, đứng lên đi sang ngồi xuống bên cạnh Giang Tuân, “Anh vén tay áo lên trên chút đi, tôi bôi thuốc cho anh.”

Vốn Cố Ảnh định đưa thuốc cho anh xong thì đi ngay, nhưng giờ không còn tâm trí đâu để quan tâm việc khác nữa, vội cúi đầu lấy thuốc trong túi xách ra, đứng lên đi sang ngồi xuống bên cạnh Giang Tuân, “Anh vén tay áo lên trên chút đi, tôi bôi thuốc cho anh.”

Giang Tuân tựa người vào lưng ghế, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô lấy bông gòn ra thấm đẫm cồn rồi sát trùng vết thương giúp anh. Toàn bộ quá trình cô gái ấy mím chặt môi đỏ, mày chau lại, dường như đang bực dọc, nhưng lực tay chấm miếng bông gòn lên miệng vết thương vẫn thật nhẹ.

Sau khi chấm nhẹ mấy cái, cô còn ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Đau không?”

“Đau.” Giang Tuân chẳng do dự thẳng thắn trả lời.

Cố Ảnh sững người, kể từ tối hôm qua, nếu nói chuyện với Giang Tuân thì sẽ có tình huống bị đánh úp bất ngờ thế này xảy ra.

Cô theo bản năng hỏi một câu theo quy trình như thế, cứ nghĩ rằng anh sẽ nói không đau.

Tự cô tin chắc rằng động tác của mình rất nhẹ, nếu có đau thì cũng không liên quan gì việc cô dùng thuốc sát trùng, chắc chắn là do vết thương tự đau.

Vì thế Cố Ảnh đưa mắt lườm anh, “Ai bảo anh tháo băng gạc ra làm gì?”

Cô nói xong tiếp tục cúi đầu lau cồn sát trùng, nghĩ rằng anh sẽ đáp trả lại câu gì đó, nhưng chỉ nghe phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười thật khẽ.

Hàng mi Cố Ảnh run run, bỗng dưng có cảm giác tim mình vừa bị người ta chạm khẽ một cái.

Cô nghèo thì nghèo thật, làm gì đến nỗi keo kiệt thế chứ?

“Này, sao bồ không ăn đi?”Hết chương

Truyện Chữ Hay