Damegami to Issho ni Isekai Musou

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

này hơi ngắn một chút.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chuyến đi này đúng là dễ dàng mà.

Chuyến đi này khá là dễ dàng.

Việc của Rorona là ngồi ở chiếc xe ngựa phía trước và yên lặng nghe ngóng tình hình xung quanh với đôi tai elf của mình và đưa ra chỉ thị.

“Dừng lại.”

Chiếc xe ngựa dừng lại và Rorona nhảy ra khỏi xe.

“Ta biết là bọn ngươi ở đấy.”

Bọn cướp xuất hiện.

“Hehe. Được rồi, đây đúng là một người đẹp đấy nhỉ.”

“Một nữ tộc người elf, và còn là một hiệp sĩ nữa chứ…”

“Tao muốn cô quá….” [note4490]

Sau khi Rorona chế giễu như thể “Hmph…” cô ấy xông lên với thanh kiếm vẫn ở trong vỏ.

Một vết chém hình trăng lưỡi liềm được cô ấy phóng ra.

Đầu của 3 tên cướp bị cắt ngay tức khắc.

Một tên cướp vung chiếc dùi cui gỗ của hắn ta vào Rorona nhưng mà cô ấy né nó bằng cách nhảy ra đằng sau.

Một vết chém ngọt, một nửa chiếc dùi cui bị chém làm đôi.

Rorona nhảy lên.

Cô ấy dễ dàng nhảy qua đầu của 2 tên cướp và đáp xuống phía sau bọn chúng.

Ngay vào cái khoảnh khắc đó, 2 tên cướp bị chém làm đôi.

5 tên cướp nhắm chiếc nỏ của chúng và bắn cùng một lúc.

Rorona né bốn mũi tên chỉ với một cú nghiêng người đơn giản và bắt lấy mũi tên cuối cùng bằng tay của cô ấy.

“Nếu mà 300 người các ngươi thì đây có thể sẽ là một trận chiến thú vị đó.”

Cô ấy tiếp tục giết bọn cướp trong khi nói điều gì đó như thế.

Máu tung tóe khắp mọi nơi, tung bay trên không nhưng mà cô ấy lại không bị dính một chút nào vào người cả.

Rorona khẳng định với một giọng đầy ngạo mạn, nhưng mà cô ấy không hề tự tin thái quá hay là nói quá về mình.

Đó là một lời tuyên bố cùng với kĩ năng của mình đã khẳng định được tài năng tuyệt vời và sự rèn luyện không ngừng nghỉ của cô ấy.

“Nhưng mà, Kehma mạnh hơn 3 lần cô ấy phải không.”

“Ừ thì, sức mạnh của tôi đến từ sự gian lận.”

Đó là lí do tại sao, tôi cảm thấy rất kính trọng những người trở nên mạnh hơn nhờ mồ hôi và công sức của chính bản thân mình.

Trong khi ôm Laura để tránh tên lạc, tôi ăn một quả táo.

Teeretererere ~ ~.

Tôi lên cấp.

Rorona không hề lên cấp sau khi đánh bại 30 tên cướp, nhưng mà tôi lên cấp chỉ với 1 quả táo.

Đúng thật là….mình đúng là gian lận mà.

Trận chiến kết thúc.

Bọn cướp bị tiêu diệt mà không thể chạy trốn được.

Không kể đến Rorona, thanh kiếm của cô ấy còn không có một giọt máu nào ở trên đó. [note4491]

Thanh kiếm đó tỏa ra một thứ ánh sáng trắng lấp lánh giống như là trang sức vậy.

“Đúng là một thanh kiếm tốt.”

“Đó là

một thứ mà Lalana-oneecha….onee-sama đã làm cho tôi, đương nhiên là nó phải xuất sắc rồi.”

Trong khi nói vậy, Rorona lấy ra một cái chai nhỏ.

Cô ấy rải một thứ bột trắng ra.

“Cô đang làm gì vậy?”

“Đốt bọn chúng.”

“Chẳng phải là cần phải lấy vài thứ ra sao, chẳng hạn như là trang bị của chúng vậy?”

“Nếu mà trang bị của chúng có giá trị thì nó sẽ không bị phân hủy chỉ vì bị đốt lên đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Rorona lấy ra một hòn đá màu đỏ sau khi rải bột xong.

Cô ấy cọ nó vào vỏ kiếm của mình và nó sáng lên giống như là diêm vậy.

Cô ấy ném nó vào chỗ xác bon cướp.

Những cái xác bùng cháy lên.

Sau khi đợi một chút, ngọn lửa biến mất.

Chúng tôi tiến về phía trước.

Chúng tôi bị tấn công bởi goblins và orcs, nhưng mà Rorona tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.

Cô ấy đúng là mạnh giống như cô ấy nói mà.

Sau chuyện này chuyện kia, màn đêm buông xuống.

Chúng tôi ngồi xung quanh đống lửa mà Rorona tạo ra.

Chúng tôi lấy thịt từ trong xe và ăn chúng sau khi nấu.

“Kể cả vậy thì, đúng là một quãng thời gian dễ dàng mà.”

“Ừ thì…đúng vậy.”

“chúng ta có thể kiếm được 20000 Barse một ngày mặc dù như thế này, vì vậy đó là tuyệt vời trong tuyệt vời phải không.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý.”

“Auu ~ ~….”

Laura va Femil hưởng thụ nó một cách ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, Femil trong có vẻ một chút tồi tệ.

Em ấy khom mình lại trong khi cầm một chiếc cốc chứa nước nho với 2 tay của mình.

2 tai của em ấy cũng đang rủ xuống nữa.

Rorona lườm tôi.

“Cậu…Cậu ổn với điều này ư?”

“Eh?!”

“Được hưởng lương và thức ăn, nhưng mà cậu không hề làm một bất cứ thứ gì cả. Cậu không thấy xấu hổ hả?”

“Nếu như mà cô nói ‘giúp’ thì tôi sẽ giúp cô thôi mà.”

“Mà chẳng phải cô nói chúng tôi chẳng cần phải làm gì mà đúng chứ!!”

Laura và tôi nói cùng nhau.

Lông mày của Rorona thu hẹp lại và nhìn tôi với ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

“Cậu không nghĩ rằng bởi vì cậu không có năng lực, cậu nên bù đắp nó lại bằng cách làm việc chăm chỉ hay sao…?”

“Tôi thật sự không nghĩ về nó nhiều đến thế.”

“Cậu không có một chút phẩm giá nào sao….?”

“Đương nhiên là chúng tôi có rồi!!”

Laura khẳng định một cách cứng rắn.

“Ta là một nữ thần! Laura Gine Amara!

Một nữ thần sống một cuộc đời không cần làm việc và chỉ cần ngủ, đó chính là hình tượng và phẩm giá của 1 nữ thần.”

[note4492]

Đúng là một cô nữ thần vô dụng mà.

Ngay cả tôi là đồng minh của cô ấy còn thấy tởm lợm nữa là.

Rorona cảm thấy khinh thường và tự nhủ với bản thân.

“Lilina-oneecha…onee-sama, chị đã nghĩ cái gì mà lại để em với mấy người này vậy….”

Và rồi cô ấy quay lại và đi vào trong chiếc xe ngựa.

Cô ấy nhắm mắt lại.

Đó là một cách ngủ, làm cho cơ thể mình nghỉ ngơi nhưng mà đôi tai vẫn nghe ngóng xung quanh, phát hiện bất cứ kẻ thù nào tiến đến.

Cô ấy chắc chắn là đang tức giận mà.

Tuy nhiên, cô nữ thần vô dụng Laura này, cô ấy đang hài lòng từ tận sâu trong tim của mình đây mà.

“Nghĩ rằng cô ấy lại tự mình làm hết mọi việc và để mình nghỉ ngơi thư giãn cả ngày như thế này, Rorona-chan đúng là một cô gái tốt mà.”

Tôi nghĩ tôi cũng là một thằng mặt dày, nhưng mà cái độ mặt dày của tôi không thể nào bì được với cô nàng này.

“Laura-san…..tuyệt vời….”

[note4493]

Femil, một người cần cù chịu khó lại đang tôn trọng cô ấy.

Truyện Chữ Hay