"A." Sở Tích Vũ ngây thơ rũ mắt, lông mi run rẩy.
Phòng tắm tràn đầy sương mù, phảng phất như được ngăn cách bằng tầng sa mỏng, khiến ánh đèn sáng ngời trở nên mông lung.
Đột nhiên, Sở Tích Vũ mở to con ngươi, một tay bưng kín miệng mình.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống tự động phát sóng trực tiếp chợt vang lên trong đầu Sở Tích Vũ.
【 đinh! 】
【 đã tự động mở phát sóng trực tiếp 】
【 thời gian phát sóng trực tiếp: 30 phút 】
Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, sợ hãi đối với thanh âm máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu. Cậu quay đầu nhìn về phía Tần Kế, kinh hoàng nói, "Chồng ơi, có thanh âm kỳ lạ lắm."
"Không kỳ lạ." Tần Kế nửa ngồi xổm, không dao động.
Ngón tay hắn thon dài hữu lực, trên tay dính không ít tinh dầu hoa hồng.
【 nhắc nhở: Kiểm tra đo lường thấy người chơi đang trong hoàn cảnh riêng tư, hiện đã che chắn hình ảnh phát sóng trực tiếp, chỉ giữ lại thanh âm. 】
【 vừa vào đã đen màn rồi??? 】
【 tôi còn chưa nhìn rõ đâu, a a a a vì sao lại làm đen rồi! 】
【 thống ca tôi hận cậu, hận cậu 】
【 che chắn nhanh thật... Gì cũng không thấy được ( ngã xuống đất khóc lớn) 】
......
【 lão bà đang thở gấp, hắc hắc 】
【 ai da mới nghe thôi đã thích, chỉ nghe thanh âm cũng đã cứng ( phiết miệng) ( phiết miệng) ( phiết miệng) 】
【? Sao tôi nghe thấy thanh âm quen thuộc giống đồ chơi nhỏ trong nhà mình! 】
【 ông trời ơi, ô ô ô ô sao lại có thể đối đãi như vậy với vợ xinh đẹp của tôi ô ô ô mlem mlem 】
【 hiện tại hẳn là mới bắt đầu, quật khởi đi, ngưu tử đại nhân! 】
【 trà đắng nhỏ bay bay ~ ngưu ngưu quật khởi ~】
【 là ai! Trộm! Ta! Ngưu ngưu! 】
【 từ từ, tôi cảm giác hôm nay vợ có chút kỳ quái, vợ bảo bối làm sao vậy? 】
【 tôi cũng phát hiện, sao vợ lại sợ âm thanh nhắc nhở của hệ thống chứ? 】
【+1】
【 bảo bối vợ rốt cuộc làm sao vậy? 】
......
【 tôi vừa mới đi xem qua phó bản của Tiểu Vũ Mao, dm, vợ thế mà có thuộc tính ẩn, di truyền chứng mất trí nhớ?! 】
【 mất trí nhớ? 】
【 vợ mất trí nhớ? Càng yêu!! 】
【 như vậy sao? Làm tôi thích thú rồi đấy hắc hắc hắc hắc 】
【 cảnh tỉnh mọi người, khó trách bảo bảo nhanh như vậy đã ngoan ngoãn gọi hắn là chồng 】
【 đáng giận, thật không công bằng, vì sao bảo bối không gọi tôi là chồng ( phiết miệng) 】【 thật là tiện nghi cho hắn ( chanh tinh) 】
【 ghen tị chết tôi rồi 】
【+1】
【+10086】
"Chồng ơi, thật sự có thanh âm lạ lắm." Sở Tích Vũ rõ ràng nhớ rõ âm thanh máy móc vừa rồi, âm tuyến cậu mềm mại, hướng hắn xin giúp đỡ: "Vừa rồi em lại nghe thấy được."
"Ừ?" Tần Kế dò hỏi, "Là thanh âm này sao."
Sở Tích Vũ kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng lắc đầu.
............
Ban đêm.
Sở Tích Vũ súc trong lòng ngực Tần Kế, một tay nắm chặt vạt áo hắn, phát ngốc nhìn về phía bức màn lụa trắng cách đó không xa đang nhẹ đung đưa.
Cậu hơi cau mày, phảng phất còn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Mao."
Gương mặt Sở Tích Vũ hồng thấu, lắc lắc đầu, như là nhớ tới sự tình thẹn thùng, vùi mặt vào trong ổ chăn.
Tay Tần Kế nhẹ nhàng vuốt dọc phía sau lưng cậu, dỗ cậu ngủ, nhẹ giọng nỉ non bên tai, "Mau ngủ đi, bảo bối."
Sở Tích Vũ trốn ở trong chăn, "Vâng" một tiếng, trở mình, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã ngủ trong lồng ngực Tần Kế.
Ngủ một giấc dậy, Tần Kế bên người đã sớm không thấy, cậu ngồi dậy, bất an gọi hắn vài tiếng, "Chồng, huhuu chồng ơi."
Cậu mới vừa tỉnh, thần sắc có chút buồn ngủ ngây thơ, nhìn quanh một vòng trong phòng ngủ, cảm thấy chung quanh xa lạ lại sợ hãi.
Cậu lại nằm trở về, cuộn vào trong chăn còn vương mùi của Tần Kế, mở to đôi mắt đào hoa đầy khiếp đảm, ánh mắt cảnh giác.
Cậu đợi vài phút, mới nghe được lời đáp lại của Tần Kế.
"Ta tới đây, A Vũ." Tiếng bước chân Tần Kế chậm rãi tới gần, cửa phòng ngủ bị mở ra, "Làm sao vậy em?"
"Anh đi đâu vậy chứ." Sở Tích Vũ trốn trong ổ chăn, ngẩng đầu lên, âm cuối mang theo một chút ủy khuất.
"Chồng đi chuẩn bị bữa sáng cho em." Tần Kế kéo chăn trên người Sở Tích Vũ ra.
Sở Tích Vũ ngồi dậy, vươn đôi tay muốn ôm.
Tần Kế cúi người ôm cậu vào trong ngực, trấn an vỗ vỗ phía sau lưng, "A Vũ ở một mình trong phòng sợ hãi có phải hay không?"
Sở Tích Vũ chôn mặt trong hõm vai Tần Kế, ủy khuất "Vâng" một tiếng.
Tần Kế chủ động nhận sai, dỗ cậu: "Là do chồng sai, lần sau ta sẽ không để em một mình trong phòng."
"Vâng." Sở Tích Vũ hai tay ôm sát Tần Kế, đối với sự vật quanh mình đều rất xa lạ bất an, ký ức trống không đem đến cho cậu cảm giác sợ hãi, khiến cậu hoàn toàn đem Tần Kế coi là bến cảng duy nhất có thể dựa vào.
Tần Kế dẫn cậu đi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Sở Tích Vũ miệng nhỏ uống cháo, nhìn cửa sổ cách đó không xa, ánh mặt trời vàng rọi trong sáng, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu vào trong nhà, phảng phất làm cho gian nhà trở nên sáng bừng.
"Thời tiết hôm nay đẹp quá." Sở Tích Vũ uống cháo, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cũng mạc danh tốt lên, cậu quay đầu nói với Tần Kế, "Chồng ơi, hôm nay chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi."
Tần Kế đang lau khóe miệng, động tác hơi khựng lại, có chút kinh ngạc, cho dù Sở Tích Vũ mất trí nhớ, cũng sẽ không quên mất thói quen thường ngày.
Thời tiết tốt thì sẽ ra cửa mua đồ ăn, thời tiết xấu thì đi hái rau trong vườn nhỏ.
Trước kia Tần Kế ở trên gác mái, rất nhiều lần nhìn hình bóng cậu đi ra ngoài.
Sở Tích Vũ luôn cầm theo túi có hoa văn màu tím được bà ngoại làm cho, cậu rất thích chiếc túi này, cậu sẽ đi ngang qua bãi cỏ lau mênh mông vô bờ cát cánh, có khi là dưới ánh hoàng hôn, có khi là bên tia nắng ban mai, đi trong ánh sáng tươi đẹp, đi về phía chợ bán thức ăn ở trấn trên.
Mỗi bước cậu đi, đều thể hiện yêu thích với sinh hoạt thường ngày.
Tần Kế ở trên gác mái u lãnh, mỗi lần đều chờ đợi nhìn thấy thân ảnh kia......
Hiện giờ.
Sở Tích Vũ đang ở bên người hắn, tương lai của bọn họ, mỗi ngày đều sẽ cùng nhau ra cửa, ban đêm ân ái triền miên.
Nội tâm Tần Kế cảm thấy thỏa mãn không gì sánh kịp, hắn âm u muốn độc chiếm sự tốt đẹp này vĩnh viễn.
Tần Kế mỉm cười, mắt hàm chứa tình yêu, "Được, ta đưa em đi."
"Vâng."
Sở Tích Vũ gật đầu, cậu nhanh chóng ăn cháo, chờ mong được ra ngoài.
Ăn cơm xong, Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ cùng nhau ra cửa.
Sở Tích Vũ đối với hết thảy chung quanh đều rất tò mò, cậu ngửa đầu nhìn về phía đèn lồng đỏ phía sân trước, "Những cái đèn lồng này có thắp sáng được không anh?"
"Được chứ." Tần Kế cười, nói, "Lúc trước vốn là hỏng. Ta biết em buổi tối sẽ sợ, nên đã sửa lại hết rồi."
"À, ra là vậy......" Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, phảng phất có chút ký ức rải rác mơ hồ cùng với mảnh nhỏ ý thức muốn nhớ lại, nhưng bất luận cậu nghĩ như thế nào cũng khó có thể nhớ lại hoàn chỉnh chuyện cũ.
Cậu chỉ nhớ rõ xác thật có chuyện này.
Lúc ấy cậu tựa hồ nằm trên ghế đá, Tần Kế đứng ở gác mái, khi đó đình viện rất tối, chỉ nghe được tiếng sàn sạt do lá trúc bị gió thổi qua......
Ánh mắt cậu giật mình, phục hồi tinh thần lại, nói: "Chồng ơi anh tốt quá."
Tần Kế phảng phất thực hưởng thụ, một tay ôm bả vai Sở Tích Vũ, hôn lên gương mặt cậu.
Sở Tích Vũ mắc cỡ đỏ mặt, trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn thấy vườn rau cách đó không xa.
"Đó là của nhà chúng ta ạ?" Sở Tích Vũ nhìn vườn rau, mạc danh có cảm giác rất quen thuộc, cậu buông tay đang nắm Tần Kế, chạy chậm vài bước đi đến trước hàng rào tre.
Cậu mở to con ngươi tròn xoe, ngồi xổm xuống, cách hàng rào tre nhìn kỹ bên trong, trong vườn trồng không ít mầm, chồi non xanh biếc, tỷ lệ mọc rất khả quan.
"Đúng vậy." Tần Kế chậm rãi đến gần, giơ tay sờ sờ đầu cậu, "Đây là rau do em trồng."
"Em ư?" Sở Tích Vũ ngửa đầu, ánh mắt ngốc lăng phảng phất sáng lên trong chớp mắt, cậu lại quay đầu nhìn về phía mầm non, hai tay nâng mặt, lẩm bẩm nói, "Em cũng rất lợi hại."
"Phải, A Vũ trước kia rất giỏi." Tần Kế đứng phía sau Sở Tích Vũ, nhìn về phía ánh mắt trì độn của Sở Tích Vũ, thương tiếc sờ sờ mặt cậu: "Vậy A Vũ phải ngoan ngoãn uống thuốc, sớm ngày khoẻ lên, nhé em?"
"Vâng!" Sở Tích Vũ đáp lời, cậu nhìn vườn rau phát ngốc một hồi lâu, sau đó mới nương theo tay Tần Kế đứng dậy, hai người đi về phía trấn trên.
Dọc theo đường đi, Sở Tích Vũ cùng Tần Kế đi qua bãi cỏ lau mênh mông vô bờ.
Mọc hoang ở ven đường ngoài ruộng, lá cây khô héo, gió thổi nhẹ qua, sẽ làm cỏ lau khô dâng lên cuộn sóng.
Nhìn đến bụi cỏ lau, Sở Tích Vũ theo bản năng tìm kiếm gì đó, cảm giác có chút mất mát nhàn nhạt, nhưng cậu cũng không biết mình đang tìm cái gì.
Sở Tích Vũ hơi cau mày, nghĩ không ra đơn giản không nghĩ nữa, một tay ôm sát cánh tay Tần Kế, đi dựa vào hắn.
......
Ban đêm.
Tần Kế chuẩn bị bữa tối tinh xảo cho Sở Tích Vũ, trên bàn cơm châm ngọn nến, bữa ăn theo phong cách cổ điển kiểu Tây, ánh nến rực rỡ.
Sở Tích Vũ ngồi xuống bàn ăn, cậu vẫn giống như trước đây, thích ngắm nhìn đồ vật đẹp đẽ.
Cậu tò mò đánh giá đĩa đựng tinh mỹ, cảm thấy có chút mới lạ, "Chồng, cơm chiều hôm nay sao lại phong phú như vậy."
Tần Kế rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rượu màu đỏ sậm sóng sánh trong ly rượu đế cao, "Ngày mai là hôn lễ của chúng ta, trước tiên chúc mừng một chút."
"A, ra vậy." Sở Tích Vũ rất thích hành động có tính nghi thức như vậy, cậu uống một ngụm nước trái cây được Tần Kế rót cho, nhấm nháp một chút, cảm giác tẻ nhạt vô vị.
Cậu liếc thấy ly rượu trên tay Tần Kế, nuốt một ngụm nước miếng.
"Muốn uống?" Tần Kế cầm ly rượu, "Bé cưng, tửu lượng em không được đâu, vẫn nên uống ít."
"Ai nói tửu lượng của em không tốt." Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng cãi lại.
Tần Kế bất đắc dĩ, đành rót cho cậu nửa ly, nói: "Vậy cho em nếm thử, không uống nổi nữa thì dừng lại nhé."
"Em biết rồi." Sở Tích Vũ nâng ly rượu vang đỏ, học Tần Kế nhấp mấy ngụm, rượu vang đỏ rất ngon, rượu hương thuần hậu, dư vị lâu dài.
Sở Tích Vũ rất có tự tin đối tửu lượng của mình.
Cậu trò chuyện cùng Tần Kế, đẩy ly không qua cho Tần Kế rót thêm mấy lần.
......
Không đến nửa giờ.
Khuôn mặt Sở Tích Vũ đã đỏ bừng lên vì say, hai tay chống cằm, lông mi như cánh bướm run rẩy, một bộ lung lay sắp đổ.
Tần Kế lo lắng cậu sẽ ngã, đến gần bên cậu, một tay đỡ vai, nhẹ giọng gọi: "A Vũ, A Vũ, em uống say rồi."
"Không có say mà."
Sở Tích Vũ mở to con ngươi mê ly.
Vì để chứng minh, cậu còn cưỡng bách chính mình thanh tỉnh hai giây.
Sau đó, cậu ngửa đầu dựa vào cánh tay Tần Kế, lại chậm rãi nhắm hai mắt.
......
Tần Kế nhéo mặt cậu, "Tiểu ma men."
"Trước đừng ngủ, chờ tắm rửa xong lại ngủ tiếp." Tần Kế bế Sở Tích Vũ, để cậu ngồi cạnh bồn rửa mặt.
Sau đó bắt đầu xả nước ấm trong bồn tắm, Sở Tích Vũ ngồi trên bồn rửa mặt, phát ngốc nhìn dòng nước trong bồn tắm.
Sau một lúc lâu, cậu xoay người đứng xuống, đưa lưng về phía Tần Kế, mở ngăn cao nhất của tủ cạnh gương.
Bên trong ngăn tủ đặt một hộp vô khuẩn, bên trong hộp chứa đồ vật có dạng hình trứng màu lam, thanh âm ong ong phát ra tối hôm qua là do nó.
Bên tai Sở Tích Vũ đỏ lên, đại não trì độn do say, sửng sốt vài giây, vội đem đồ từ hộp vô khuẩn lấy ra, hoả tốc ném vào thùng rác.
Tiêu hủy thành công.
Làm xong, cậu lại giống như không có chuyện gì phát sinh, ngồi trở lại bồn rửa mặt, lắc nhẹ hai chân.
Tần Kế đứng phía sau, thấy toàn bộ quá trình, hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Tiểu Vũ Mao, em ném nó đi như vậy, là do không thích sao? Không thích, vậy để chồng mua loại khác cho em, hẳn sẽ có cái mà em thích."
"Không phải," Sở Tích Vũ vội vàng lắc đầu, cậu liếc nhìn thùng rác, lại nhìn về phía Tần Kế, nói, "Chồng, em không muốn cái kia."
"Vậy em muốn cái gì?" Tần Kế dụ dỗ: "Muốn chồng có phải hay không."
"Vâng." Ý thức Sở Tích Vũ mơ hồ, theo bản năng gật đầu.
Từ từ.
Anh ấy vừa nói cái gì?