Sở Tích Vũ thu hồi tay, đối mặt Tần Kế cảm giác có chút không biết làm thế nào.
Cậu xoay người, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, trên má hồng lên, "Ăn cơm đi."
"Ừ."
Tần Kế ngồi xuống bên cạnh, gắp đồ ăn cho cậu, hỏi, "Hôm nay sao lại xin nghỉ, buổi chiều em đi đâu?"
Sở Tích Vũ cắn một miếng măng giòn, miệng nhỏ nhấm nuốt, trong lòng buồn bực sao Tần Kế lại biết cậu xin nghỉ.
"Em đi đến khu phía đông trường học." Sở Tích Vũ trả lời, cúi đầu uống canh.
Tần Kế nhìn về phía cậu: "Em đến đó làm gì?"
"Em làm rơi đồ ở đó, muốn đi tìm." Sở Tích Vũ tùy tiện tìm lý do.
Tần Kế động tác hơi khựng, rõ ràng không tin lý do thoái thác của Sở Tích Vũ, "Ta nghe nói, lớp các em có nữ sinh bị mất tích."
"Đúng vậy." Sở Tích Vũ nâng mặt, cắn măng, "Hôm nay em cũng mới biết."
Tần Kế nhìn chằm chằm cậu, lại nói, "Địa điểm mất tích cũng là ở đông giáo."
Sở Tích Vũ ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía ánh mắt Tần Kế, cậu phảng phất đang rơi vào thế yếu, Tần Kế liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu.
"Đúng vậy nha." Sở Tích Vũ lấp liếm bưng canh lên uống.
"Sao em lại đi đến địa phương nguy hiểm như vậy? A Vũ, em có chuyện gì giấu ta phải không."
"Không có mà." Sở Tích Vũ cười một cái, chột dạ nói: "Em không lừa anh, Tần tiên sinh."
"Trước kia có chuyện gì em đều sẽ nói với ta." Hai tay Tần Kế chống cằm, nói: "Chẳng lẽ là chúng ta trở nên xa lạ sao?"
Trong giọng nói Tần Kế mang theo cô đơn, Sở Tích Vũ nghe thấy mạc danh sinh ra một chút áy náy.
Mắt đào hoa Sở Tích Vũ trợn to, vội xua tay nói, "Không, không phải như thế."
Cậu nhìn Tần Kế trầm mặc, nhấp miệng, lời nói hàm hồ: "Em có nguyên nhân của mình mà."
Tần Kế nhíu mày, đáy mắt u ám, hỏi, "A Vũ, em có chuyện gì, không thể cùng ta nói sao?"
"Không có." Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, ậm ừ nói, "Em chỉ là...... Sợ anh sẽ lo lắng."
Tần Kế nói: "Em không nói cho ta, ta sẽ càng lo lắng."
Hắn nhớ tới những lời Sở Tích Vũ nói khi ở ký túc xá, nội tâm bị bất an chiếm cứ.
Hắn cần thiết biết Sở Tích Vũ làm như vậy có mục đích gì thì mới có thể an tâm.
"Thật ra em muốn đi tìm bạn học mất tích kia." Sở Tích Vũ cau mày, lại vì che giấu mà tìm lý do thoái thác, "Ngày đó cậu ấy chờ em ở đông giáo, nếu em đi đên sớm một chút, có lẽ cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện."
Lý do của Sở Tích Vũ thật sự rất hợp lý, cậu giống như đơn thuần là bởi áy náy, không phải bởi vì có mục đích khác.
"A Vũ, em quá thiện lương. Chuyện này cũng không phải do em sai, em căn bản không cần tự trách, chúng ta ai cũng không thể đoán trước sự tình ngoài ý muốn."
Ánh mắt bất an của Tần Kế dần dần tiêu tán, lại trấn an nói: "Loại chuyện này hẳn là giao cho cảnh sát, ta biết em rất lo lắng, nhưng sức lực em nhỏ bé, chỉ dựa vào một mình em rất khó tìm được. Lần sau không được một mình làm chuyện ngốc nghếch này, biết không?"
Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Cậu cầm thìa uống canh, cảm thấy toàn thân ấm áp.
Tần Kế rất thích nhìn Sở Tích Vũ ăn cơm, thời điểm cậu ăn cơm rất ngoan ngoãn, cử chỉ ăn cũng đẹp, mỗi một miếng đều ăn rất nghiêm túc.
Hắn đạm cười, lại gắp đồ cho Sở Tích Vũ, "Không vội, ăn nhiều một chút."
......
Sở Tích Vũ ngồi bên bàn học, cậu đặt một quyển sổ nhỏ lên trên sách bài tập, dùng bút chì viết lên.
Cậu liệt kê ra sơ đồ các nhân vật: Tống Chi Văn, Tô Tiểu Vân, Lục Huân.
Sau đó dùng bút đỏ vòng quanh tên của Lục Huân, phản ứng của Lục Huân là khác thường nhất.
Vậy thuyết minh, buổi tối hôm đó mọi người đều uống say, khẳng định đã phát sinh gì đó.
Nhiệm vụ thứ hai của cậu là tìm được Lâm Thanh Tuyết mất tích.
Nhưng đoạn đường kia đến đèn đường còn không có, càng miễn bàn là sẽ có camera, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào đây?
Đang lúc cậu buồn rầu, hệ thống bắn ra một thông báo:
【 lo âu vì nhiệm vụ? Tới đây nghe xem các đại lão đã thông quan nói như thế nào! Nhấn vào link dưới đây để tiến vào diễn đàn: [ link ] 】
Sở Tích Vũ click mở link dẫn đến diễn đàn, giao diện diễn đàn xanh lè, bên trong có không ít bài chia sẻ, đều là của người chơi đẳng cấp cao chia sẻ kinh nghiệm qua màn.
Bởi vì nội dung quá nhiều, Sở Tích Vũ nghiêm túc xem xong, lại mờ mịt rời khỏi.
Đồng dạng đều là chữ, nhưng mà sao viết thành một câu lại khó hiểu như vậy chứ---!
Cậu lướt qua vài topic đều không tìm được nhiệm vụ cùng loại, cậu nhấn đổi mới thì tiêu đề của tipic tiếp theo rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý:
[ Lo quá đi, vì không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ nên bị hệ thống khấu trừ 300 tích phân, thống ca muốn tôi sống sót như thế nào đâyyyyy (khóc lớn)]
Sở Tích Vũ nhấn vào bài viết, id viết bài tên là Chồn ăn dưa nổi điên, chủ trang thoạt nhìn rất có cá tính.
Cậu bình luận: [ tôi cũng bị khấu trừ tích phân (khóc)]
Chồn ăn dưa nổi điên rất nhanh đã trả lời lại: [ Cậu bị trừ bao nhiêu?]
Sở Tích Vũ về lại trang cá nhân, trả lời: [ 50000 tích phân]
Chồn ăn dưa nổi điên: [??????]
Chồn ăn dưa nổi điên: [ cậu đánh thừa hai số 0 phải không]
Sở Tích Vũ: [ không có mà]
Chồn ăn dưa nổi điên: [ Ông trời của con ơiii... Đại gia phố núi là đây ư]
Chồn ăn dưa nổi điên: [ Cảm giác tìm lại được chính mình rồi, cảm ơn ngài nhiều.]
【 leng keng ~】
【 người dùng Chồn ăn dưa nổi điên ngậm hoa hồng gửi lời mời kết bạn đến ngài. 】
【 người dùng Chồn ăn dưa nổi điên ngậm hoa hồng gửi lời mời kết bạn đến ngài X99】
Sở Tích Vũ: "......"
Cậu không thu hoạch được gì trên diễn đàn, đành đóng diễn đàn đi tắm rửa.
Chờ đến khi cậu đi ra từ phòng tắm, thì nghe âm báo di động đang không ngừng vang lên.
Cậu mở màn hình di động, trên màn hình khóa là 99+ tin nhắn mới, là tin nhắn trong nhóm lớp, phần lớn đều là của lớp trưởng.
Cậu nhấn vào xem, cả người đều đang ồn ào thảo luận.【 DM! 】
【 Ba tôi nói! Vừa rồi!! Có cảnh sát phát hiện Lâm Thanh Tuyết ở đường cái vùng ngoại thành!!! 】
Ba ba lớp trưởng làm ở cục cảnh sát, tin tức biết được nhanh hơn so với người khác.
【 Lâm Thanh Tuyết còn sống! 】
【 Thận trái bị lấy mất rồi, trên chân còn đeo xích sắt, giống như là tự mình chạy ra. 】
【 Trời ạ... Quá dọa người 】
【 Huhuhu tôi sợ quá làm sao bây giờ 】
【 Cậu ấy đáng thương quá 】
【 Đám tội phạm đó quá tàn nhẫn, quả thực chính là súc sinh, súc sinh 】
【 Cũng may cậu ấy còn sống ô ô ô 】
【 Tôi không dám ra cửa nữa đâu. 】
【 Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian (cầu nguyện) (cầu nguyện) 】
Sở Tích Vũ nhìn thấy tin tức trên màn hình di động, còn chưa kịp phản ứng lại, hệ thống đã bắn ra thông báo hoàn thành nhiệm vụ:
【 chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ! 】
【 tiến độ nhiệm vụ: 100%】
【 thời gian hoàn thành: tiếng đồng hồ 】
"???"
Gặp quỷ.
Lần này không đến một ngày.
Cái gì cũng chưa làm, sao Lâm Thanh Tuyết lại đột nhiên được tìm thấy?
1998 nhận thấy sự tình không thích hợp: 【??? 】
【 này nào xem như làm nhiệm vụ? Có nhiệm vụ nằm thắng như vậy?? 】
【 nói ra hệ thống khác còn tưởng rằng là chúng ta gian lận. 】
【 ký chủ, khẳng định nguyên nhân là ở cậu. 】
Sở Tích Vũ cũng thất thần, "Tôi thì có nguyên nhân gì?"
【 gần đây giá trị mị lực của cậu vẫn luôn tiếp cận 101, điều này thuyết minh cái gì? 】
Sở Tích Vũ ngồi xuống, "Ừ?"
【 thuyết minh khẳng định có người trộm giúp đỡ cậu! 】
【 hắn nhất định tránh ở chỗ tối, mơ ước cậu, nhìn trộm cậu, tìm mọi cách lấy lòng cậu. 】
【 vì để một ngày kia có thể nhốt cậu vào phòng tối [ chậc—— ]. 】
"......"
Sở Tích Vũ cảm thấy hệ thống gần đây khẳng định rất nhiều bug.
【tổng bộ hệ thống thông báo, xét thấy cốt truyện trong phó bản phát sinh nhân tố không thể kháng dẫn tới nhiệm vụ tự động hoàn thành. 】
【 vì công bằng, hiện đã tăng thêm một nhiệm vụ phụ: Tìm ra độc thủ phía sau buôn bán nội tạng. 】
【nhiệm vụ phụ không có tính cưỡng chế, nếu ngài không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động khấu trừ 3000 tích phân. 】
Tích phân trong tài khoản Sở Tích Vũ có sáu chữ số, bởi vậy nhiệm vụ phụ này đối với cậu dù làm hay không đều được.
Cậu ninh mày, nhìn trong nhóm lớp vẫn đang không ngừng có tin nhắn mới, không bởi vì nhiệm vụ được hoàn thành mà cảm thấy nửa điểm vui sướng.
Thận trái của Lâm Thanh Tuyết bị lấy mất, Sở Tích Vũ khó có thể tưởng tượng thống khổ của cô ấy.
Cô mới 17-18 tuổi, đang là tuổi như hoa như ngọc.
Những người đó lại tàn nhẫn hung hăng bẻ gãy đóa hoa này.
May mắn là, trước khi những lái buôn đó phát rồ móc hết nội tạng, Lâm Thanh Tuyết đã chạy ra được.
Cô so với nữ quỷ vẫn may mắn hơn rất nhiều.
Nhớ tới nữ quỷ, tâm tình Sở Tích Vũ cũng theo bản năng cảm thấy cô đơn.
Chị ấy thiện lương như vậy, sao lại gặp được sự tình bất hạnh nhường ấy?
Những người buồn bán nội tạng đó là đám có tội ác tày trời.
......
Sở Tích Vũ trằn trọc trên giường, gần rạng sáng mới ngủ.
Sở Tích Vũ thật sự không ngủ được, cậu có cảm giác sự tình luôn lệch khỏi quỹ đạo phát triển cốt truyện, nhưng lại không thể nói điểm bị lệch đi ở đâu.
Cậu ôm chăn, trở mình, đem thú bông ôm lên.
1998 đột nhiên phát ra nhắc nhở: ký chủ, tôi có một tin tức tốt, một tin tức xấu, cậu muốn nghe cái nào trước? 】
Sở Tích Vũ ngáp một cái, hết buồn ngủ, nói: "Tin tức xấu."
【 vậy tôi nói tin tốt. 】
"......"
【 tin tức tốt là, cậu thăng cấp. 】
Sở Tích Vũ rụt rụt chân, "À."
【 hiện tại cậu là người chơi , vui không nào. 】
Sở Tích Vũ hỏi: "Vậy tin xấu là gì?"
【 tin tức xấu là, bà ngoại cậu sinh thời bị bệnh không phải là do hồ đồ, đó là chứng mất trí nhớ hiếm thấy. 】
Sở Tích Vũ không thèm để ý, rũ mắt: "Vậy thì sao, bà ngoại đã đi được hơn nửa tháng."
【 sẽ di truyền. 】
Sở Tích Vũ bỗng ngồi dậy, "Cậu đừng nói với tôi, tôi cũng có khả năng sẽ..."
【 đúng vậy. 】
【 ở trong thế giới phó bản, về sau cậu có khả năng sẽ xuất hiện chứng mất trí nhớ, phản ứng trì độn, trí lực giảm xuống. Hơn nữa bệnh trạng mỗi người khác nhau, phát bệnh cũng hiếm khi có điềm báo, có thể sẽ mơ mơ hồ hồ nhớ rõ vài việc, có thể ký ức sẽ hỗn loạn, thậm chí quên toàn bộ mọi chuyện. 】
【 nhưng cậu có thể yên tâm, bệnh chỉ xuất hiện một lần, hơn nữa thời gian không dài. 】
Sở Tích Vũ mở to mắt, "Bao lâu?"
【 có khả năng sẽ là mấy ngày, cũng có khả năng là vài tuần, vài tháng. 】
【 an tâm đi, đây chỉ là giả thiết của cậu trong phó bản này, không phải thật sự sẽ bị bệnh này. 】
【 hơn nữa nhiệm vụ của cậu cũng sắp hoàn thành, thể nghiệm hai ngày sinh hoạt khác thường cũng không tệ. 】
【 ký chủ cậu nói xem đúng không? 】
"......"
Sở Tích Vũ nằm trở về trên giường, thân hình dang chữ đại, lúc này mới yên lòng.
Cậu nhớ nữ quỷ tỷ tỷ đã từng nói, lúc ấy bị hai người đàn ông kéo lên xe, trong đó có một người là học sinh, mặc đồng phục trường cậu......
Dựa theo nhắc nhở về cốt truyện gần đây, người học sinh đó, rất có khả năng là người ở rất gần cậu.
Sở Tích Vũ càng nghĩ càng thấy ớn, cậu càng không ngủ được.
Cậu xoay người rời giường, đặt bó linh lan lên đầu giường.
Hương hoa tràn ngập trong nhà, khiến nội tâm cậu miễn cưỡng yên ổn một ít.
Đầy đầu cậu bây giờ là việc được Tần Kế thổ lộ, bỗng bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào làm đầu óc tỉnh táo không ít.
Nơi này chỉ là một thế giới trong trò chơi.
Cậu là người chơi, Tần Kế là NPC, nhiệm vụ của cậu là thông quan trò chơi trở lại hiện thực, không phải là đi suy nghĩ những sự tình kỳ quái như này.
Nguy hiểm thật.
Suýt chút nữa là...
Sở Tích Vũ nghĩ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
......
Tối hôm qua, Sở Tích Vũ muốn cho bản thân có thời gian bình tĩnh suy xét, nên đưa ra yêu cầu ngủ một mình.
Khiến cậu ngoài ý muốn là, tối hôm qua cậu không nằm mơ, Tần Bách Chu cũng không đến dây dưa.
Cậu ngồi trước bàn ăn, đối mặt Tần Kế, lấy hết can đảm nói, "Xin lỗi, Tần tiên sinh, em suy xét thật lâu, em không thể đáp ứng anh được, cảm ơn anh vì đã yêu thích em."
Thần sắc Tần Kế nhẹ cứng đờ không dễ phát hiên, hắn rũ mắt, sóng ngầm kích động, lòng bàn tay nắm chặt.
Hắn rõ ràng đã nắm chắc, hơn nữa ngày hôm qua còn rất tốt, sao có thể trong một đêm...
Khiến cho Sở Tích Vũ thay đổi chủ ý.
Tần Kế có thể cảm nhận được Sở Tích Vũ có tình cảm với hắn, cậu rõ ràng là có thích hắn.
Sao có thể.
Tần Kế cười một cái, "Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
"Em cảm thấy chúng ta không thích hợp." Sở Tích Vũ nhéo tay, giương mắt nhìn mắt Tần Kế, lại rũ con ngươi, "Xin lỗi, Tần tiên sinh."
"Không thử thì sao biết là không hợp?"
Tần Kế sắc mặt như thường, múc cháo cho Sở Tích Vũ, "Ta cảm thấy chúng ta rất thích hợp."
"Em......" Sở Tích Vũ cúi đầu, mặt không khỏi nóng lên, không tự tin nói, "Em bây giờ chưa có ý định yêu đương."
"Chúng ta có thể không yêu đương."
"A Vũ," Tần Kế ngồi xuống bên người Sở Tích Vũ, biểu tình nghiêm túc, "Chúng ta có thể trực tiếp kết hôn." (=)) tuyệt)
"Ta sẽ làm tròn nghĩa vụ của người chồng, ta sẽ bảo hộ em, chiếu cố em, cũng sẽ không khiến em chịu nửa điểm thương tổn." Thanh âm Tần Kế trầm thấp, trong giọng nói mang theo hèn mọn khẩn cầu, nói, "A Vũ, em có thể cho ta một cơ hội không?"
Sở Tích Vũ đối diện với Tần Kế, cậu nhìn mắt Tần Kế lãnh trầm, tim đập nhanh hơn, có chút không biết làm sao.
"Xin lỗi." Cậu không thể cho hắn hy vọng, đứng dậy, "Em phải đi học đây."
Tần Kế nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn của cậu, nói: "Hôm nay là thứ bảy."
"À thì," bên tai Sở Tích Vũ hơi nóng, cậu xoay người đi lên thang lầu, "Vậy em về phòng."
Ánh mắt Tần Kế vẫn luôn nhìn theo cậu, sau khi bóng dáng cậu khuất dạng, trong mắt hắn hiện lên một tia cô đơn.
Tần Kế cho rằng sẽ thuận lợi cùng Sở Tích Vũ yêu nhau, bên nhau.
Hắn còn có tư tâm, vẫn chưa thẳng thắn mọi chuyện với Sở Tích Vũ.
Bởi vì hắn vô pháp tưởng tượng, phản ứng của Sở Tích Vũ khi biết được hắn là người đã chết sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ ghét bỏ hắn.
Thậm chí là sợ hãi hắn.
Lá gan Tiểu Vũ Mao nhỏ như vậy.
Nhưng vậy thì thế nào, vô luận như thế nào, Tiểu Vũ Mao đều thuộc về hắn.
Hắn sẽ yêu cậu, đau cậu, đem hết thảy điều tốt nhất cho cậu, sẽ không để cậu rời đi xa nửa bước.
Tần Kế cố chấp nghĩ.
——
Sở Tích Vũ đóng cửa phòng, cảm giác trong lòng mất khống chế ngày càng tăng, lưng cậu dựa ở trên cửa, thở phì phò.
Vừa rồi, cậu hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Kế.
Cậu sợ hãi nếu mình nhìn nhiều một chút, sẽ bị dao động.
Cậu dựa lưng vào cửa ngồi xuống, ánh mắt dại ra, đầu óc loạn thành một đoàn.
Trong nhà an tĩnh hồi lâu.
Sở Tích Vũ suy nghĩ rất nhiều, một lần lại một lần tự nhắc nhở bản thân, tình cảm cảu cậu đối với Tần Kế chỉ là thành lập trên sự ỷ lại.
Nhưng là tình cảm phảng phất luôn đè lên trên lý trí, hết thảy không phải là việc cậu có khả năng khống chế.
Cậu là người chơi, Tần Kế là NPC.
Định trước sẽ không có kết cục.
Chỉ là, hệ thống cũng chưa từng nhắc nhở cậu, người chơi yêu đương cùng NPC có rất nhiều à?
Này có phải đã nói lên, không phải mọi việc đều bị quy tắc giam cầm?
Không.
Sở Tích Vũ rất nhanh bác bỏ ý tưởng của mình, lý trí nói rằng cậu không thể suy nghĩ như vậy.
Đột nhiên, cánh cauwr cậu đang dựa vào bị gõ gõ.
Là Tần Kế.
Sở Tích Vũ vội đứng dậy mở cửa.
"A Vũ," Tần Kế ở ngoài cửa nói, "Ta mang trái cây cho em."
Sở Tích Vũ nhận mâm đựng trái cây, "Cảm ơn anh."
"Ta muốn nói chuyện với em." Tần Kế đi vào phòng, đứng trước cửa.
Sở Tích Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, ẩn ẩn cảm giác không thích hợp, ngẩng đầu nói, "Làm sao vậy?"
"A Vũ, em cự tuyệt ta," Tần Kế rũ mắt, hỏi Sở Tích Vũ, "Là bởi vì có điều băn khoăn sao?"
"Tuy rằng ta không biết em băn khoăn điều gì."
Tần Kế thong thả đến gần cậu, thanh âm trầm thấp: "Nhưng, ta muốn cho em biết, ta rất yêu rất yêu em, phi thường yêu."
Gương mặt Sở Tích Vũ nóng bừng lên, từng bước lui về phía sau, dưới thế công của Tần Kế có vẻ có chút co quắp, cậu cảm giác tiếng ong ong trong đầu càng thêm rõ ràng.
Cậu hốt hoảng lui về phía sau, Tần Kế gần trong gang tấc.
Trong ánh mắt Tần Kế tràn đầy dục vọng chiếm hữu, bóng đen giống như một tầng võng dày đặc, bao trùm lấy cậu.
Làm Sở Tích Vũ không thể không lui về sau.
Tim đập gia tốc, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Tần Kế, Tần Kế đang từng chút từng chút công hãm phòng tuyến lý trí của cậu.
Đột nhiên, khi Sở Tích Vũ đang không ngừng lui về phía sau, lòng bàn chân không biết dẫm vào cái gì, đột nhiên ngã về phía sau, trái tim cậu run rẩy, theo bản năng nắm chặt quần áo Tần Kế.
Ngay khi cho rằng mình sẽ té ngã, cậu được Tần Kế kịp thời bảo vệ đầu.
Một tay Tần Kế ôm eo, một tay che chở đầu cho cậu, cậu nằm trên thảm lông dê mềm mại, tay còn nắm chặt vạt áo Tần Kế, theo bản năng dựa vào hắn, như thú nhỏ bị chấn kinh cuộn tròn trong lồng ngực hắn.
Đầu Sở Tích Vũ vẫn bị đập xuống một chút, còn có chút kinh hồn chưa định.
Tần Kế nhìn về phía khuôn mặt nhỏ đầy chấn kinh, "Bị ngã đau rồi sao?"
Sở Tích Vũ bị Tần Kế ôm, đột nhiên cảm thấy ý thức đứt đoạn, sau gáy ẩn ẩn đau, suy nghĩ hỗn loạn đan chéo chồng lên nhau.
Không hề có dấu hiệu báo trước, cậu bỗng dưng hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, ý thức còn sót lại cho cậu dự cảm mãnh liệt.
Đây giống như là bệnh trạng của chứng mất trí nhớ khi phát tác.
Sở Tích Vũ nhớ lại nhắc nhở của hệ thống phía lúc trước, những lời đó giờ phút này như lộn ngược vào nhau quanh quẩn trong đầu cậu:
【 chứng mất trí nhớ di truyền hiếm thấy này trước khi phát bệnh sẽ không có điềm báo hay dấu hiệu, sẽ rất đột nhiên. 】
【 giống như một cái đinh hư hỏng đã bị lỏng, trong lúc lơ đãng sẽ tự động rơi mất, một khi phát bệnh, trí nhớ của cậu sẽ xuất hiện thác loạn rõ ràng, thậm chí có khả năng đứt đoạn toàn bộ, hoàn toàn mất trí nhớ. 】
【tổng bộ hệ thống nhắc tôi đưa ra lời thông báo cho cậu, vậy cũng có nghĩa là cậu sắp đến kỳ phát bệnh. 】
【 thỉnh người chơi trước tiên chuẩn bị tâm lý thật tốt. 】
......
Xong đời.
Giả thiết đáng chết.
......
Tần Kế đặt Sở Tích Vũ lên giường, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân, trên người cậu không có nơi nào bị thương.
Một chút bầm tím cũng không có.
Nhưng trời ngày càng tối, Sở Tích Vũ vẫn không tỉnh lại.
Tần Kế ngồi bên mép giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn mi cốt, hắn nhẹ giọng nói: "Là ta dọa em sợ rồi sao."
"Ta xin lỗi em, được không." Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ hôn hôn. Lo lắng gọi cậu: "Tiểu Vũ Mao."
Sở Tích Vũ nhắm chặt lông mi run rẩy, cậu nhăn mũi, như là bị quấy nhiễu mộng đẹp, ủy khuất trở mình.
Cậu đối mặt Tần Kế, nâng tay xoa xoa mí mắt, thong thả mở to mắt.
Tần Kế thật cẩn thận gọi cậu: "A Vũ."
Sở Tích Vũ mở to đôi mắt đào hoa, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, ánh mắt ngây thơ vô tội, hỏi: "Anh là ai vậy?"
"?"
Tần Kế nhăn mày, sờ sờ trán Sở Tích Vũ, trán cũng không nóng.
Tần Kế nhìn vẻ mặt ngây thơ ngoan ngoãn của Sở Tích Vũ, trong lòng tình yêu tràn lan.
Tần Kế rất là kinh ngạc: "Em không nhớ rõ ta là ai sao?"
"Ừm, hình như đã quên mất." hai tay Sở Tích Vũ nhéo chăn, nửa khuôn mặt rụt vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp thủy linh.
Cậu trốn trong ổ chăn, lại nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng mà tôi sẽ nhớ lại nhanh thôi."
Tần Kế cúi người, hôn lên trán cậu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lướt qua trong giây lát.
Tần Kế ghé vào mép giường, như là dã thú nhìn trộm con mồi. Hắn vươn bàn tay thon dài hữu lực, nhẹ nhàng nhéo vành tai Sở Tích Vũ.
"Hiện tại thì sao, nhớ ta là ai không?"
Tần Kế cho rằng Sở Tích Vũ sẽ sợ hãi.
Nhưng Sở Tích Vũ lại không như vậy.
Khuôn mặt cậu bỗng dưng đỏ lên, lại trốn vào trong chăn, tựa hồ nhớ lại một vài hồi ức cùng Tần Kế.
"Tôi nhớ ra rồi."
Tần Kế ngồi dậy, "Ừ?"
"Tôi biết anh là ai."
Hai tay Sở Tích Vũ đẩy chăn, ôm lấy cổ Tần Kế, giống con lười dính trên người hắn, ánh mắt mang theo chắc chắn, nói: "Chúng ta đã sớm kết hôn, đúng không?"
Tay Tần Kế ở không trung cứng đờ, chậm rãi đặt trên lưng Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ bây giờ không ổn định, không thể lại chịu kích thích.
"Đúng vậy." Tần Kế ôm cậu, trong giọng nói mang theo sủng nịch trách cứ, "Sao đến chồng mình mà em cũng quên mất."