Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ rời đi trong cơn thịnh nộ, trên môi không khỏi hiện ra một nụ cười khổ.
Đúng, y có thể không quản tình trí của Tiếu Kỳ, từ đó gửi gắm tình với sơn thuỷ, đạo khắp thiên nhai cho đến cuối đời. (Ý là không quản thế sự, ngao du sơn thuỷ)
Nhưng rốt cục là vì gì, vì gì mà y lại muốn đâm đầu vào nơi đầm lầy sâu không thấy đáy này?
Y chầm chậm ngồi thẳng người dậy, nhìn hai tay của mình, không khỏi bật cười một cách bi thương.
Đỗ Hành a Đỗ Hành, chấp niệm này của ngươi đến khi nào mới có thể tháo gỡ xuống?
Nguyệt Vân Sinh ngửa đầu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kiếp này, y thay mận đổi đào trở thành Vệ Nam Bạch, Tiêu Thục phi chết y không cách nào cứu vãn. Sau đó y nguyện cứu Tiếu Kỳ, mặc kệ một Đỗ Vân Trúc ra sao sau đó mới công thành lui thân.
Có thể sẽ không được như mong muốn, không nghĩ đến bản thân mình lại bị hãm lại trong vũng bùn này mà không cách nào thoát khỏi.
"Nguyệt lâu chủ, Đô thông nói ngài thân thể không khoẻ, lệnh cho ta đến đây bắt mạch cho ngài."
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh mở mắt nhìn về phía cửa.
Ánh mắt của y trong nháy mắt lạnh giá như sương tuyết ngàn năm, làm cho miệng của vị quân y không khỏi giật giật.
Ánh mắt của Trai Nguyệt Lâu chủ này thật bức người! Quân y mặc dù ở trong quân doanh từ lâu nhưng bây giờ vẫn không chịu nổi mà đưa tay lên trán lau đi lớp mồ hôi toát ra.
Nguyệt Vân Sinh trầm mặc một lúc mới thu lại ánh mắt băng lãnh như tuyết, hơi giương lên khoé môi "Vậy làm phiền quân y rồi."
Quân y vội vã nhấc theo hòm thuốc đằng sau lên, tĩnh tâm lại bắt mạch cho Nguyệt Vân Sinh, chốc lát sau lão nhẹ giọng nói "Mấy ngày nay, Nguyệt lâu chủ bị trọng thương, bên trong vết thương còn có độc?"
Thu lại ống tay áo, vị quân y dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn y, Nguyệt Vân Sinh không khỏi sững sờ "Đúng!"
"Nguyệt lâu chủ, ngài gần đây còn hay choáng váng, lúc nào cũng dễ thấy uể oải?"
"Đúng là như thế!"
Vị quân y trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ than "Nguyệt lâu chủ, tâm tư ngài khá nặng, mặc dù độc trong cơ thể đã được giải, nhưng độc tính này rất mãnh liệt, sợ là còn dư lại phần độc chưa thanh. Mà mấy ngày nay ngài lại gấp rút lên đường đã đả thương đến nguyên khí, cần phải tĩnh tâm anh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục, bằng không, sợ sẽ lưu lại mầm bệnh sau này."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, không quan tâm cho lắm mà cười cười.
"Nguyệt lâu chủ, bỉ nhân() trước sẽ kê cho ngài một đơn thuốc, dùng thuốc đều đặn một thời gian, tin tưởng sẽ khỏi hẳn." (Có ba nghĩa: Người ở nơi xa xôi hẻo lánh, người ở chỗ quê mùa hoang dã; Người thô tục, ti tiện, bỉ lậu; Tiếng tự xưng khiêm nhường, tương tự: bất tài 不才, tại hạ 在下 =>>> ở đây mang nghĩa thứ ba)
"Đa tạ quân y, ta biết rồi." Nguyệt Vân Sinh nghe xong đứng dậy hướng vị quân y chắp tay "Nguyệt Vân Sinh có một yêu cầu mong là quân y giúp đỡ."
"Lâu chủ nói quá lời rồi, thỉnh lâu chủ nói thẳng." Quân y hoảng quá mà đứng dậy "Nếu bỉ nhân có thể làm được thì sẽ làm nó hết mình."
"Thực ra cũng không phải chuyện gì khó khăn, Nguyệt Vân Sinh chỉ muốn thỉnh quân y, mong ngài đừng báo việc ta ôm bệnh trong người đi nói với Đô thống, chỉ cần nói Nguyệt Vân Sinh do lên đường gấp rút mà lao lực, có chút mệt mỏi mà thôi...."
"Chuyện này..." Quân y nghe xong liền có chút chần chừ. Lão nhớ Đô thống vừa rồi nổi giận đùng đùng, sau đó lại giao trách nhiệm kiểm tra tình hình sức khoẻ của Nguyệt lâu chủ, nói nói phải tỉ mỉ trị liệu, có thể thấy Nguyệt lâu chủ này trong lòng Đô thống chiếm vị trí quan trọng như thế nào, nếu xảy ra vấn đề gì chỉ sợ là cái mạng của lão....
"Quân y không cần phải lo lắng, Nguyệt Vân Sinh tức có cách quan tâm đến sức khoẻ của mình, thuốc đến cũng sẽ dùng đều đặn." Nguyệt Vân Sinh mỉm cười nói "Ta lo là Đô thống nếu vì những chuyện vặt này mà ảnh hưởng đến quân vụ thì thật không hay."
Quân y thấy thái độ Nguyệt Vân Sinh như vậy, suy ngẫm một lúc thì gật đầu đáp ứng.
"Như vậy, đa tạ quân y."
"Nguyệt lâu chủ khách khí."
Quân y nói xong liền cái lui, chuẩn bị đi bấm báo với Tiếu Kỳ.
Quân y đi được hồi lâu Nguyệt Vân Sinh mới bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
Cứ coi như vừa trải qua một trận tranh chấp kịch liệt đi, dưới cơn thịnh nộ của Tiếu Kỳ, hắn vẫn không quên lệnh cho quân y đến trị liệu cho y.
Tiếu Kỳ a Tiếu Kỳ....
Phỏng chừng tất cả chấp niệm này đều bắt nguồn vì thói lơ đễnh này của hắn, mà lại chưa bao giờ cầu cái hồi báo một chút ôn nhu.
Cắt không được, bỏ không xuống, quên lại càng không.
Cứ như hình với bóng.
Vậy... Đến cùng thì y và người này nên làm sao bây giờ?
~~
Tiếu Kỳ thay Tiếu Lâm làm việc, căn bản không dám nghỉ ngơi.
Từ sau khi ra khỏi nơi của Nguyệt Vân Sinh, hắn lợi dụng thế lôi đình, không quá nửa ngày liền nhanh chóng nắm trong tay toàn bộ đại doanh Bắc Nhung, làm cho tướng sĩ hết thảy từ trên xuống dưới đều đối với Cửu Hoàng tử Bách Việt xưa nay cà lơ phất phơ hắn đây bằng ánh mắt khác, giống như bị Thiên Lôi đánh đâu sai đó vậy.
Hắn vừa mới quay về trướng bên trong nghỉ ngơi liền thấy vị quân y mà mình phái đi đã quay lại chờ bên ngoài.
Tiếp nhận nước mà bộ hạ đưa tới, hắn trầm giọng nói "Nguyệt lâu chủ sao rồi?"
Quân y tiến lên một bước cúi đầu trả lời "Nguyệt lâu chủ đi đường xa có chút mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại. Đô thống không cần quá lo lắng."
Tiếu Kỳ nhíu mày đặt chén nước trên tay xuống rồi nói "Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Chờ quân y lui đi, Hắc Diệu từ một góc của trướng đi đến bên người Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ nhắm mắt lại cũng không thèm nhìn Hắc Diệu, làm liên tục mấy ngày đêm giờ khắc này rốt cuộc cũng được dựa người lên cái giường mềm mại nghỉ ngơi "Người làm sao?"
"Cơ thể của Nguyệt lâu chủ còn dư lại độc chưa thanh, hơn nữa gần đây lại có quá nhiều tâm tư, nếu không tĩnh dưỡng, sợ sẽ lưu lại mầm bệnh." Hắc Diệu thật lòng kể tiếp "Y đáp ứng quân y sẽ uống thuốc đúng thời hạn nhưng lại sợ chủ nhân lo lắng nên bảo quân y không được nói thật sự tình cho ngài hay."
Tiếu Kỳ vỗ lên nhuyễn giường một cái, hai mắt mở ra liếc Hắc Diệu, trên mặt thoáng thở phào nhẹ nhõm sau đó liền có chút tức đến nổ phổi "A.... quả nhiên."
"Chủ nhân?" Hắc Diệu không hiểu nguyên nhân "Để thuộc hạ tiếp tục giám sát Nguyệt lâu chủ bí mật."
"Không cần." Tiếu Kỳ khoát tay "Ngươi cùng bọn Thanh La dốc toàn lực bí mật đi tìm Đại hoàng huynh, một khi có bất kỳ manh mối nào thì báo lại cho ta!"
"Rõ. Thuộc hạ xin cáo lui."
Chờ cho Hắc Diệu rời khỏi trướng, Tiếu Kỳ nằm duỗi lưng trên giường, mấy hôm gấp rút lên đường cùng toàn quân, hắn sớn đã mệt mỏi bất kham.
Nhớ tới vừa rồi vừa cùng xung đột nho nhỏ với Nguyệt Vân Sinh tâm trạng hắn cũng trở nên buồn bực.
Biết rõ là những gì y nói với bản thân đều xuất phát hoàn toàn từ lòng hảo ý nên không thể có nguyên do sinh khí!
Tiếu Kỳ trở mình, Nguyệt Vân Sinh đang như vậy bỗng nhiên lại đi quan tâm đến cuộc sống thường ngày của mình, một lý do để đối xử tốt với hắn cũng không có, thậm chí còn liều mình cứu giúp, bất kể ra sao cũng không hiểu được nguyên nhân vì gì!
Vốn là lần này hắn tới Bắc Nhung là để cứu Đại hoàng huynh, cũng không hy vọng Nguyệt Vân Sinh sẽ đến, nhưng đáy lòng vẫn có cảm giác rằng Nguyệt Vân Sinh sẽ không bỏ mặc hắn tự mình đến Bắc Nhung, kết quả đó là, Nguyệt Vân Sinh thực sự đến, trong lòng hiển nhiên là vừa mừng rỡ lại mẫu thuẫn...
Bởi vì quá hy vọng nên cũng tạo nên cảm giác sợ thất vọng, đã chuẩn bị tất cả tinh thần cho tình huống xấu nhất, như vậy mới có thể bớt khổ sở khi biết kết quả của nó.
"Vệ Nam Bạch, Nguyệt Vân Sinh,...." Tiếu Kỳ không khỏi tự lẩm bẩm"Đến tột cùng thì đâu mới là con người thật của ngươi?"
Mà ngươi.... tại sao lại có thể thấy được vết thương do cây gai kia đâm trong lòng của Tiếu Kỳ hắn?
Khi còn có mẫu phi, hắn ỷ lại vào sự yêu thương của mẫu phi cùng sủng thịnh của phụ hoàng đối với mẫu phi ở trong cung hoàng hành bá đạo. Mà sau nắm trước nếu không phải hắn cáu kỉnh, cố ý muốn mẫu phi đến trường đình đón mình, bọn họ sẽ không bị ám sát, mẫu phi cũng sẽ không vì bảo vệ mình mà chết đi.
Hắn còn chưa kịp hảo hảo báo đáp mẫu phi. Nàng lại đã hương tiêu ngọc vẫn.
Vậy thì như một cây gai, cắm sâu vào lòng hắn, ngày ngày đau đớn vô cùng.
Cho nên thời điểm nhìn thấy Đỗ Vân Trúc, hắn không khỏi kiềm chế bản thân nổi.
Biết rõ đó là sai, biết rõ đó là độc, nhưng vẫn không nhịn được, muốn thông qua cái hành động lừa gạt đáng buồn cười của mình để cứu rỗi chính mình.
Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng có ai biết đến. Nhưng Nguyệt Vân Sinh lại biết. Hơn nữa Nguyệt Vân Sinh còn muốn chữa lành vết thương cho hắn.
Lăn lộn qua hơn nửa ngày nhưng không sao ngủ được, Tiếu Kỳ lại nghĩ đến lời của Hắc Diệu, người ấy bị trọng thương.
Suy nghĩ kỹ lại, hắn đứng dậy từ trên nhuyễn giường, cầm lấy quyển sách cùng một cái áo choàng đến phòng của Nguyệt Vân Sinh.
Lúc Tiếu Kỳ vào, Nguyệt Vân Sinh lúc này đang xem án điển tịch chất đống.
Nghe thấy âm thanh, y không khỏi ngẩng đầu cười nhạt "Đô thống, sao không đi nghỉ ngơi?"
Bộ dáng vân đạm khinh phong kia, dường như việc xung đột giữa hai người bọn họ chưa bao giờ xảy ra vậy.
Tiếu Kỳ đi đến ngồi cạnh y.
Chợt thấy thân thể trĩu xuống, Nguyệt Vân Sinh thuận thế nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tiếu Kỳ đang dựa người vào y nhắm hai mắt lại.
"Ta không ngủ được." Tiếu Kỳ khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, lại tựa hồ ngửi một cái đến cuối cùng tìm một góc độ thoải mái cho người lại bắt đầu dựa vào "Đều bị ngươi làm tức chết."
"..."
Ngủ không được liền đến đây, lại còn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng?
Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn nửa ngày, hơi di chuyển thân thể, tựa hồ muốn tránh hắn. Nhưng hai mắt Tiếu Kỳ cũng không trợn ngược, hắn duỗi hai tay ra ôm lấy eo của Nguyệt Vân Sinh làm cho y nghiêng cả người sang. Sau đó đem đầu mình gối lên trên đầu gối của y, không chút xấu hổ mà nói rằng "Ta tức đến đại não đều đau rồi, cả nửa ngày nay không ngủ, toàn bộ đều do ngươi tặng đấy."
"...." Người này quả nhiên cố tình gây sự, được voi đòi tiên! Nguyệt Vân Sinh cúi đầu nhìn Tiếu Kỳ "Đô thống..."
"A Kỳ." Tiếu Kỳ mấp máy miệng, cũng không hiết tại sao, bản thân ban đầu vô cùng căng thẳng cùng đáy lòng có bao nhiêu gút mắc, đến khi ở cạnh Nguyệt Vân Sinh liền tan thành mây khói.
Cho nên, thời điểm hắn bước vào trướng, hắn đã quyết định, chỉ bằng người này mà đã ban cho mình luồng khí ấm áp, an tâm cùng cảm giác an toàn đã lâu không có. Hắn quyết định, cho dù có phát sinh cái gì thì đều tuyệt đối không buông y ra.
Tựa hồ hai chữ "A Kỳ." đã trực chờ ở vòm họng.
"Ừm." Tiếu Kỳ nghe phải mà đáp một tiếng "Vân Sinh gọi ta có chuyện gì?"
Nguyệt Vân Sinh cảm giác lí trí của y hoàn toàn bị Tiếu Kỳ làm cho thất lạc đến hỏng mất rồi ".... Nếu ngủ không được thì phải báo cho quân y một tiếng?"
"Không cần, ta cảm thấy như thế này rất tốt." Tiếu Kỳ nói xong còn cạ cạ mặt lên đùi của y "Ai... thật thoả mái!"
"...."
"Ngươi cứ làm việc của ngươi." Tiếu Kỳ mặt dày nói "Ta từ trước đến giờ rất hiểu chuyện. Ta ngủ việc ta, không làm phiền ngươi."
"..."
Nguyệt Vân Sinh không còn gì để nói, cảm tình của Tiếu Kỳ với y chỉ là tìm đến đây gối đầu?
Hoàn chương
【Tác giả có lời muốn nói: Bị Tiểu vô lại Tiểu Cửu thuấn giây.... máu không còn lưu thông được rồi.
Ngày hôm qua ra ngoài chơi, hơn giờ đêm rồi trở về viết đến giờ sáng cũng đã đủ say a.
Ta quả nhiên là người mẹ ruột hoàn hảo a