Thời gian loáng cái đã hơn nửa tháng, sóng lớn nơi hậu cung biến đổi, gió nổi mây vần luôn luôn bách biến, không có một phút an bình. Nhưng hậu cung to lớn, luôn có hai địa phương hầu như không bị ảnh hưởng này.
Hoa Anh Điện luôn vắng vẻ, nằm ở nơi hẻo lánh nơi rìa cung điện, lại thường không có người hỏi thăm. Cho dù có ngày nào đó lộn ngược cả hậu cung cũng sẽ không liên quan tới Hoa Anh Điện.
Qua nhiều năm như vậy, bất kể là chủ nhân trong Hoa Anh Điện hay là hạ nhân trong đó, đều đã quen với sự quạnh quẽ và yên ả này.
Hạ Hàn đang ngồi trong đình viện trồng đầy thuý trúc, nghe tiếng gió thổi xào xạch qua rừng trúc. Cho dù là ngồi giữa ghế Thái sư rộng lớn, thân người toàn bộ áo trắng cũng ngồi thẳng tắp.
Lúc này trong đình viện ngoại trừ Hạ Hàn, chỉ có một tiểu thái giám đang hầu hạ ở phía sau. Trong khoảnh sân lớn có vẻ hơi trống trải và hiu quạnh.
Hạ Hàn buông cốc trà xuống, tuỳ ý hỏi người ở phía sau, "Thế nào, Hoa Anh Điện đây của ta còn có thể lọt vào mắt công công sao?"
Vân Cẩm đứng sau lưng Hạ Hàn nghe vậy liền run lên, chân mễm nhũn ra, lập tức quỳ xuống, "Quân hầu, vì sao Quân hầu lại nói lời này, nô tì không dám nhận ạ!"
"Công công làm gì vậy? Bổn cung chỉ hỏi thế thôi." Hạ Hàn không lưu tâm đến dáng vẻ kinh hoảng kia, phất phất tay, ra hiệu hắn đứng lên.
Vân Cẩm bị Hạ Hàn hỏi như vậy, toàn thân đã sớm ra mồ hôi lạnh, đi đứng vẫn nhũn cả ra. Nhưng Hạ Hàn tuỳ ý phất tay bảo đứng dậy, nên Vân Cẩm không dám tỏ ra một chút mệt mỏi nào, vội vàng đứng lên theo ý của Hạ Hàn.
Hạ Hàn thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Vân Cẩm cũng chỉ khẽ mỉm cười, "Công công tới Hoa Anh Điện, cũng chỉ mới nửa tháng đi. Nghe Thuận Tử nói, trước kia công công ở bên cạnh Liễu Hiền phi. Không biết sau khi Liễu Hiền phi ra đi, công công đang làm nhiệm vụ ở nơi nào vậy?"
Nghe giọng thư giãn như đang tán gẫu của Hạ Hàn, trong lòng của Vân Cẩm hơi căng thẳng, lập tức trả lời, cũng không dám nói dối chút gì,
"Hồi Quân hầu, Liễu Hiền phi đi rồi, nô tì liền bị điều đến ngoại điện Kiền Nguyên Cung làm ít việc lặt vặt."
Hạ Hàn nghe vậy liền gật đầu, "Cũng phải, công công từ Kiền Nghiên Cung ra, thật sự là Hoa Anh Điện không thể so sánh được."
"Quân hầu!" Vân Cẩm sợ đến mềm nhũn, quỳ dưới đất, "Quân hầu, nô tì chưa bao giờ..."
"Được rồi," Hạ Hàn ngắt lời Vân Cẩm, ôn nhu nói: "Bổn cung chỉ cảm thán vài tiếng mà thôi. Hoa Anh Điện này ít người, tay chân cũng vụng về. Sau khi công công đến, nên trông coi bọn họ nhiều một chút. Không nói tới những người lười nhác gần đây cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều, ngay cả đồ ăn gần đây trong Hoa Anh Điện hình như cũng có chút cải thiện. Bổn cung thấy cả, thật sự rất cảm kích công công đấy."
"Nô tì, nô tì..."
Vân Cẩm quỳ dưới đất, nhìn Hạ Hàn trong chốc lát không biết trả lời thế nào. Qua một lúc lâu, mới hơi run rẩy nói: "Đều là chuyện thuộc bổn phận của nô tì, Quân hầu... quá khen rồi..."
Hạ Hàn gật đầu, cũng không để ý tới Vân Cẩm nữa. Tự mình thưởng trà ngắm trúc, không mở miệng nữa.
Đối thoại giữa chủ tớ trong đình viện Hoa Anh Điện kết thúc rất bình tĩnh. Quá trình ở giữa tạm thời chưa truyền đến Kiền Nguyên Cung của Triệu Thần Hi.
Mà Triệu Thần Hi lúc này vẫn đang xử lý chính sự trong triều ở ngự thư phòng.
Từ sau khi Triệu Thần Hi tỉnh lại, trong lòng vẫn vô cùng hỗn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ không lộ ra chút gì.
Vẫn mỗi ngày xử lý triều chính như cũ, thay đổi vài thứ trong một số luật lệ có vẻ không quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải tầm thường, không dẫn tới bất cứ chú ý nào từ trên triều.
Nhưng chúng phi tần hậu cung lại cảm thấy gần đây Hoàng thượng quá cần cù với chính sự trong triều, thời gian đến hậu cung càng ít đi.
Triệu Thần Hi cũng mặc cho mọi người trong hậu cung phỏng đoán đủ loại.
Gần nửa tháng đến nay, chỉ đúng hạn đến Từ An Cung thỉnh an Tiêu thái hậu. Cũng thay phiên đi ngồi một lát với mấy phi tần được sủng ái trong hậu cung, thuận tiện cũng trấn an Thục phi đang bất an bởi vì lúc hắn mới vừa tỉnh lại tâm trạng bất ổn rồi đột ngột rời khỏi Nguyệt Hoa Điện.
Nhưng mấy ngày này, Triệu Thần Hi cũng không ngủ lại tẩm cung của bất cứ phi tần nào. Mọi người cũng chỉ nghĩ là hắn đang bận rộn với chính vụ nên không quá để ý.
Nhất cử nhất động của mọi người trong hậu cung, mỗi ngày Triệu Thần Hi đều được Ẩn Nhất hồi báo tường tận như lòng bàn tay. Mỗi lần nghe xong, Triệu Thần Hi đều khẽ mỉm cười, vẫn xử lý chính vụ của mình. Tựa hồ không coi mấy chuyện mờ ám trong cung ra gì.
"Bệ hạ, cung nữ Thuỵ Châu bên cạnh Thục phi nương nương cầu kiến. Nói là phụng mệnh của Thục phi nương nương, dâng ngài một bát canh."
Tiểu thái giám vừa thông truyền ở ngoài cửa xong, Liên Cẩn đứng sau lưng Triệu Thần Hi lập tức cảm thấy bầu không khí trong thư phòng đông lạnh đi mấy phần.
Bút đỏ đang phê tấu chương ngừng lại, sau đó Triệu Thần Hi thờ ơ mở miệng, "Để nàng vào đi."
"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng."
Thuỵ Châu được tiểu thái giám dẫn vào thư phòng, hai tay nâng lên một hộp đựng thức ăn, phủ phục trước mặt Triệu Thần Hi.
Giúp Thục phi đến ngự thư phòng dâng đồ cho Hoàng thượng cũng không phải là lần đầu tiên, Thuỵ Châu đối với việc này cũng được gọi là khá quen thuộc. Nhưng chẳng biết vì sao, gần đây Thuỵ Châu vừa thấy được Hoàng thượng thì không hiểu vì sao nàng liền thấy sợ hãi, sau lưng dường như có từng trận gió lạnh thổi qua. Thậm chí nàng có thể cảm giác được cánh tay đang kéo hộp đựng thức ăn của mình đang khẽ run rẩy.
Càng như vậy, Thuỵ Châu càng hồi hộp sợ hãi, sợ mình không cẩn thận đập vỡ chén canh của Thục phi.
Ngón tay thon dài của Triệu Thần Hi vô ý gõ trên bàn một cái, "Đứng lên đi, Thục phi bảo ngươi tới?"
Thuỵ Châu cúi đầu cung kính đáp: "Hồi bệ hạ, đúng vậy ạ. Nương nương bảo nô tì dâng bệ hạ chén canh và cũng dặn nô tì chuyển lời: chính vụ của Hoàng thượng bận rộn, nhất định phải bảo trọng long thể. Gần đây nương nương vẫn hơi đau bụng chóng mặt, không thể thường xuyên hầu hạ bên cạnh bệ hạ nên vô cùng lo sợ."
Triệu Thần Hi cười một tiếng, vẫn ôn hoà giống như khi bình thường nhắc tới Thục phi, "Lo sợ cái gì? Hiện tại nàng phải bảo trọng thân thể mình là trọng yếu nhất." Dứt lời, phất tay bảo Liên Cẩn mang hộp đựng thức ăn tới.
"Bây giờ thân thể Thục phi bất tiện, mấy người các người hầu hạ bên cạnh nên càng cẩn thận gấp bội, để nàng chú ý tới thân thể mình nhiều hơn, khỏi phải hao tâm tổn trí lo nghĩ điều này cho trẫm."
"Nô, nô tì tuân chỉ. Nhất định sẽ tận tâm chăm sóc nương nương, không dám chậm trễ một chút nào ạ."
Triệu Thần Hi lại không nhanh không chậm dặn dò vài câu rồi đuổi Thuỵ Châu đi.
Thuỵ Châu cung kính lui ra, thấy Hoàng đế vẫn giống như thường ngày gặp nên cũng thả lỏng hơn nhiều so với lúc đầu. Có lẽ... trái tim của Hoàng thượng vẫn còn ở trên người nương nương nhà mình.
Xử lý chính sự cả buổi chiều xong xuôi, Triệu Thần Hi tính toán thời gian đứng dậy phân phó bãi giá đi Hoa Cảnh Điện. Về phần bát canh ở trên long án, từ đầu đến cuối Triệu Thần Hi chưa hề liếc mắt một cái.
Mãi cho đến khi Triệu Thần Hi rời khỏi, Liên Cẩn mới dặn tâm phúc xử lý bát canh cẩn thận.
Cảnh vật trang trí khắp nơi trong Hoa Cảnh Điện rất xa hoa, còn hơn ba phần so với Hoa Nguyệt Điện của Thục phi. Tiêu quý phi đã nhận được tin, lúc này mang theo chúng cung nhân nghênh đón ngoài điện.
"Nô tì cung nghênh Hoàng thượng."
Hôm nay Tiêu quý phi thay một bộ trang phục hoa mẫu đơn vàng đỏ, bên ngoài khoác một áo lụa mỏng màu vàng nhạt, cùng màu với đai lưng đính kim tuyến vẽ ra một bức tranh bách hoa đua nở rực rỡ, buộc vòng quanh là một thắt lưng tinh tế mỹ miều..
Trâm ngọc cài tóc mai khẽ đung đưa khi nàng quỳ lạy, phát ra tiếng va chạm êm tai. Dây tua rua thật dài càng làm cho dung mạo của Tiêu quý phi thêm mỹ lệ.
Xét về dung mạo mà nói thì Tiêu quý phi quả thật đủ để vượt mặt toàn bộ hậu cung. Có thể so với nàng, có lẽ là Liễu Hiền phi đã qua đời mấy năm trước. Ngay cả Thục phi, nói riêng về nhan sắc cũng thua hai người ba phần.
Nhưng Liễu Hiền phi xuất thân thấp kém, chỉ là một dân nữ do một Huyện lệnh địa phương hiến lên. Cuối cùng bởi vì dung mạo lọt vào mắt Triệu Thần Hi, mới liên tiếp được thăng làm phi, tính cách ôn hoà hơi nhu nhược.
Mà Tiêu quý phi có thể nói là hoàn toàn trái ngược Hiền phi. Lấy tư cách là trưởng nữ duy nhất của Tiêu gia, có dung mạo trên người càng làm cho nàng thêm kiêu ngạo. Trước khi vào cung, tính tình kiêu căng đã nổi danh khắp toàn bộ kinh thành.
Tính cách dễ bị kích động, làm việc không để ý hậu quả.
Triệu Thần Hi vừa nâng Tiêu quý phi dậy, vừa thở dài thêm vài lần trong bụng.
Có dung mạo rỗng tuếch mà không có đầu óc, ngoại trừ hay nổi máu ghen, kiêu ngạo hung hăng, thì không tìm ra được tác dụng nào khác. So với cô mẫu ruột của nàng, Tiêu thái hậu oai phong khắp hậu cung năm đó, thật sự chênh lệch quá xa.
Nhưng một nữ nhân như vậy lại cũng giờ giờ khắc khắc muốn bảo toạ của Hoàng hậu. Nếu mà cho nàng ngồi ghế Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, chính hoàng đế như hắn ước chừng mới thật là đi đời.
Nhưng cũng chính bởi vì sự tồn tại của nàng, Triệu Thần Hi mới có tự tin nhổ tận gốc Tiêu gia đã ăn sâu bén rễ trong triều Đại Uyên. Vì mục đích này, địa vị hiện tại của Tiêu quý phi trong hậu cung nhất định phải vững chắc hơn bất kì ai khác!
Tiêu quý phi thấy Triệu Thần Hi tự đỡ mình dậy, lập tức hé miệng cười, xoay người dựa vào Triệu Thần Hi đi vào nội điện.
Mà cũng trong lúc đó ở Hoa Nguyệt Điện, Thục phi cũng được truyền tin là Triệu Thần Hi đã đến Hoa Cảnh Điện dùng bữa tối.
Hết chương