Không lâu sau đó đã đến dạ hội kỉ niệm chín mươi năm thành lập trường, nam thần lại là MC.
Lần đầu tiên thụ lấy dũng khí đi đăng ký, gia nhập hàng ngũ nhân viên hậu đài.
Trên thực tế cậu chỉ đến để được gần nam thần thêm một chút mà thôi.
Cậu đã luyện tập trong lòng rất nhiều lần, muốn nói cảm ơn nam thần, cảm ơn cái tuýp thuốc kia. Thế nhưng đến khi lâm trận thụ lại luống cuống mất bình tĩnh. Cứ lề mà lề mề như vậy, một tháng đã trôi qua.
Cậu hỗ trợ phía sau sân khấu, cũng rất ít khi được nhìn thấy nam thần. Bình thường thì cậu hay làm mấy việc như chuyển dụng cụ và quét dọn sân khấu.
Dạ hội kỉ niệm năm có rất nhiều tiết mục, bình thường thụ hay cùng những sinh viên khác ngồi ở dưới xem biểu diễn.
Có một lần khi cậu đi dọn dẹp phòng hóa trang thì gặp thấy bên trong có cãi nhau. Đại khái là thành viên biểu diễn xảy ra tranh chấp với chủ nhiệm câu lạc bộ kịch. Thụ hoảng hốt lùi ra, không bao lâu sau, thành viên liền nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.
Thụ mở cửa đi vào, ra hiệu mình muốn thu dọn nơi này, chủ nhiệm cũng chẳng phản ứng gì.
Tóc thụ quá dài, rất vướng víu và làm ảnh hưởng đến công việc, thế nên cậu liền tùy ý vén tóc ra sau tai. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chủ nhiệm kích động tiến lại hỏi cậu có hứng thú lên sân khấu diễn kịch không.
Xưa nay thụ chưa từng tiếp xúc với cô gái nào nhiệt tình như này, mắc cỡ vô cùng.
Nào biết dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng này của thụ lại đâm vào trái tim của vị nữ chủ nhiệm kia.
Thụ chần chờ hỏi: “Biểu diễn, là lên sân khấu à?”
Chủ nhiệm dùng sức gật đầu.
Thụ đồng ý. Tuy rằng cậu thấy biểu diễn trên sân khấu là một chuyện rất đáng sợ, thế nhưng cậu muốn gần nam thần thêm chút nữa.
Muốn nam thần nhìn thấy cậu, muốn nhìn một chút xem phong cảnh mà nam thần cũng có thể thấy.
May là nhân vật mà chủ nhiệm giao cho cậu là một nhân vật bình hoa, còn là nhân vật nữ. Không có lời thoại, mà cho dù có thì cũng sẽ lồng tiếng.
Ngày luyện tập tiết mục, chủ nhiệm nhét cho cậu một túi quần áo, bảo cậu đi thay.
Thụ yên lặng đi đến nhà vệ sinh nam, cởi áo ngoài ra, mặc chiếc váy kia vào.
Lúc nam thần đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm chỗ, kinh hoảng lùi về sau.
Thụ thật sự quá gầy, lại còn trắng nhợt. Khi mặc đồ con gái vào nhìn từ sau lưng thực sự rất giống một nữ sinh.
Chủ nhiệm đứng ở ngoài chờ thụ, thấy phản ứng này của nam thần thì cười ha ha: “Đó là con trai đấy, anh đừng có nhầm.”
Nam thần còn chưa nói gì, đã thấy thụ mặc đồ con gái đi từ trong ra. Cậu cụp mắt xuống không nhìn hắn cái nào.
Nam thần nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng coi như đã gặp nhau mấy lần, vậy mà đến chào hỏi một cái cũng không thèm.
Thụ cúi đầu đi đến phòng hóa trang, chủ nhiệm suýt nữa không theo kịp cậu.
Vất vả lắm mởi đuổi tới được thì cô đã thấy thụ đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào chân, giận dữ và xấu hổ gần chết.
Chủ nhiệm cười lăn lộn, dỗ dành thụ rồi kéo cậu đến phòng hóa trang uốn tóc và trang điểm cho cậu.
Lúc đang chờ biểu diễn, thụ đứng chờ ở phía sau sân khấu. Cậu ăn một cây kẹo mút, son môi trên môi cứ dinh dính khá là khó chịu.
Mắt cậu chớp chớp, lúc thấy nam thần đi xuống liền nhìn qua ngay lập tức.
Nào biết nam thần hình như cũng có cảm giác mà nhìn sang. Thụ nhanh chóng cúi đầu chơi ngón tay, giả vờ mình không có nhìn lén.
Lúc này bạn nam cùng diễn kịch với cậu đi tới cười hì hì ôm eo cậu, muốn hôn.
Thụ cau mày né tránh, nhưng lại không muốn bị người ta nói không phóng khoáng. Đương lúc đang cứng đờ thì cậu bị người kia hôn lên khóe miệng một cái.
May mà chủ nhiệm ra tay kéo cậu kia qua mắng cho một trận.
Thụ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dời mắt đi tìm nam thần, lại vừa vặn đụng phải đôi mắt hơi lạnh của người ấy.
Lòng thụ trầm xuống, nam thần cũng dời mắt, là dáng vẻ không muốn nhìn cậu nữa.