"Sao anh lại xuống đây?"
"Xem thử cậu có cần giúp gì không."
"Không cần, lên lầu thôi, à có trái cây tiệm Úc Lê thừa."
Dư Tri Ý đẩy nhẹ eo Lục Cảnh Niên, cả người Lục Cảnh Niên cứng đờ, xoay người về phía trước theo lực đẩy nhỏ trên eo.
"Cửa chính là tự động à?"
"Anh nói cửa cuốn hả? Đúng vậy, tự động, nhưng đóng hơi chậm, tôi đi lên cầu thang rồi nó mới bắt đầu đóng."
Dư Tri Ý tắm xong đi ra Lục Cảnh Niên đã xếp xong sô pha, sô pha nhỏ lại biến thành một chiếc giường đơn tạm thời.
Dư Tri Ý lau tóc, cầm một miếng dưa hấu ăn, "Ăn chút trái cây, anh tối nay ngủ trong phòng ngủ đi."
"Bây giờ tôi chưa buồn ngủ."
"Quên nói cảm ơn anh."
Lục Cảnh Niên trước khi đi ngủ không định ăn cái gì, nhưng không muốn từ chối tấm lòng của anh, cũng cầm lấy một miếng dưa hấu lên, "Cảm ơn tôi?"
"Cảm ơn anh mua đồ ăn, nấu cơm, rửa chén, lau nhà, quan trọng nhất là cảm ơn anh trò chuyện cùng tôi, bình thường một mình tôi toàn nói chuyện với không khí, trong nhà nhiều nhất cũng chỉ có tiếng ti vi."
"Cậu vẫn luôn sống một mình sao?"
Thật ra hắn muốn hỏi anh vẫn độc thân sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sửa thành sống một mình sao?
"Ừm, sau khi chuyển khỏi nhà bố mẹ thì vẫn luôn sống một mình."
Lại tán gẫu thêm mấy câu về chuyện Lục Cẩm Hoa, Dư Tri Ý an ủi hắn, tìm người không thể nóng vội, anh cũng sẽ nhờ bạn bè mình để ý giúp.
Tóc lau gần khô, Dư Tri Ý đi đốt nhang muỗi, Lục Cảnh Niên nằm duỗi người lên ghế sô pha, "Tôi ngủ ở đây, không thể có chuyện ăn nhờ miễn phí rồi bây giờ còn cướp phòng ngủ của chủ nhà, cậu đừng tranh với tôi, tôi buồn ngủ rồi."
Dư Tri Ý không thuyết phục được hắn, anh mở hé ban công, buông rèm xuống, nghe tiếng thở đều đều của Lục Cảnh Niên, tắt đèn ban công, nhỏ giọng nói một câu ngủ ngon rồi xoay người vào phòng ngủ.
Nửa đêm, Dư Tri Ý bị đánh thức bởi tiếng muỗi vo ve, không biết con muỗi này lẻn vào từ khi nào, vừa mở mắt thì ngừng, nhưng mới nhắm mắt thì tiếng muỗi kêu lại bắt đầu quanh quẩn bên tai, Dư Tri Ý kéo tấm chăn mỏng qua, quấn mình lại.
Trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng mở cửa ban công, một lát sau âm thanh cọ xát của bật lửa vang lên, Dư Tri Ý chui từ trong chăn ra, nghe ngóng tiếng động bên ngoài phòng khách, chờ một hồi lâu Dư Tri Ý mơ màng chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng Lục Cảnh Niên từ ban công đi vào.
Sáng sớm Dư Tri Ý tỉnh dậy trước, tôi hôm qua ăn dưa hấu trước khi ngủ, sáng nay dậy sớm hơn mọi ngày, anh sờ sờ di động nhìn, giờ.
Dư Tri Ý rón rén mở cửa sợ đánh thức Lục Cảnh Niên, cửa phòng ngủ mở ra, anh sửng sốt, trên sô pha không có ai.
Anh nhìn về phía ban công, ánh nắng ban mai đã dậy từ sớm dừng bên người Lục Cảnh Niên đang nhắm mắt ngủ trên ghế mây, tay hắn kẹp điếu thuốc chưa đốt, sàn nhà không có tàn thuốc, không biết là đã dọn sạch hay là chưa hút.
Lục Cảnh Niên cao hơn Dư Tri Ý mấy cm, giờ phút này nhìn từ góc độ của anh mới thấy đường nét trên mặt hắn thật ra rất mềm mại, lúc ngủ trông càng dịu dàng hơn, nắng sớm chiếu vào giống như bỏ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Dư Tri Ý nghĩ, cầu mong cho hắn nhanh tìm được anh trai để không còn phải bị mất ngủ.
Lục Cảnh Niên bị ánh mặt trời thiêu đốt lại lần nữa tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy hắn có chút ngẩn ngơ, nhớ tới hôm qua mất ngủ đi ra ngoài ban công hóng gió, không cẩn thận ngủ quên trên ghế mây.
Bây giờ tốt hơn rất nhiều so với hồi ở Quảng Châu, ít nhất cũng ngủ được tiếng.
Dư Tri Ý nghe tiếng bước chân, xách vòi hoa sen đi tới, cười nói: "Chào buổi sáng!"
Lục Cảnh Niên nắm lấy điếu thuốc đang kẹp trên tay lại, "Chào buổi sáng!"
Hắn không biết Dư Tri Ý dậy từ lúc nào, hắn cho rằng anh sẽ hỏi tại sao lại ngủ ngoài ban công, nhưng Dư Tri Ý cái gì cũng không hỏi, vẫn cười tươi chỉ vào bên phải Lục Cảnh Niên, "Anh xem, hoa nở rồi."
Lục Cảnh Niên nhìn theo tay anh, góc phía Bắc của ban công có một chậu hoa màu vàng nở rộ, giống như một cái cây treo đầy bí ngô, cực kỳ đáng yêu.
"Thật đẹp, đây là hoa gì?" Lục Cảnh Niên ngồi xổm xuống nhìn kỹ.
"Hoa lan huệ đèn lồng trung hoa," Dư Tri Ý ngồi xuống cạnh hắn, nói, "Tôi trồng hơn nửa năm, mang từ Vũ Hán lại đậy, chờ nó nở nhưng mà đợi mãi vẫn không thấy gì, vậy mà đêm qua đã nở rồi."
Đèn lồng trung hoa, cái tên rất hay, đóa hoa thật sự giống như đèn lồng, mỗi bông là một cái.
Giọng nói Lục Cảnh Niên dường như trở nên dịu dàng hơn, anh nhẹ vuốt ve những chiếc lá, "Tôi thật sự may mắn có thể được nhìn thấy nó nở hoa."
"Có lẽ nên nói may mắn này là anh mang tới mới đúng, anh vừa đến, cây liền nở hoa."
Lục Cảnh Niên ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt ngậm ý cười của Dư Tri Ý, hắn không giỏi trả lời những câu nói khen ngợi hay cảm động như thế này, trong lúc nhất thời không biết tiếp như thế nào, cũng may Dư Tri Ý không thích làm khó, anh chống vai hắn mượn lực đứng lên, nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh đi rửa mặt đi."
Vào nhà nhìn đồng hồ trên tường mới biết đã hơn giờ, trong ấn tượng của hắn rất ít khi ngủ tới giờ, hồi còn đi học thì phải dậy sớm đọc sách, sau này đi làm thì dậy sớm đón xe, thời gian này không phải đang trên đường thì cũng là trên xe, hắn không khỏi cảm thán thị trấn nhỏ này cửa hàng bán hoa này, cùng với ông chủ cửa hàng hoa đều có một loại ma lực kỳ diệu, loại ma lực có thể làm chậm thời gian, khiến con người ta trở nên an tâm thoải mái.
Rửa mặt xong đi ra, Dư Tri Ý đã dọn xong chén đũa.
"Hôm nay chúng ta ăn đơn giản thôi, tôi nấu cháo đậu xanh, chia làm hai bát, một bát bỏ thêm đường, còn một bát không bỏ, anh muốn ăn loại nào?"
"Không bỏ đường."
Lục Cảnh Niên ngồi xuống, chỉ chỉ món bánh chiên vàng hình chữ nhật trên bàn hỏi, "Đây là cái gì?"
Mặc dù nói đơn giản, nhưng trên bàn bày bốn cái đĩa, ngoại trừ món củ cải muối tự làm, những món khác Lục Cảnh Niên đều chưa từng thấy qua.
"Bánh khoai môn, bánh hàu, cách gọi ở đây, lúc nãy tôi mới xuống lầu mua, phố sau có một tiệm rất nổi tiếng, anh nếm thử xem."
Lục Cảnh Niên gắp một miếng, rất thơm, vỏ ngoài vàng giòn, khoai môn bên trong mềm dẻo, thơm mùi hành lá với nếp, khiến người ta muốn ngừng cũng không được.
"Rất thơm."
Dư Tri Ý dường như rất thích nhìn Lục Cảnh Niên ăn, anh mỉm cười chăm chú nhìn hắn, "Ngon đúng không? Tôi cũng từng nghiên cứu qua, cách làm không khó, nhưng khá phức tạp, gạo nếp nghiền nát thành sữa gạo, khoai môn gọt vỏ cắt nhỏ ra từng miếng, đem đi hấp rồi nghiền nát, trộn chung với sữa gạo mới làm, thêm bột nếp và gia vị, sau đó ép miếng rồi cắt thành từng lát, lúc ăn thì có thể chiên hoặc hấp, anh nếm thử món cải đầu này đi, món này chính là củ cải trắng."
Lục Cảnh Niên ăn mỗi món hai miếng, uống hết nửa chén cháo thì buông đũa, "No rồi."
"Anh ăn ít quá."
Lục Cảnh Niên nhìn chén của anh, cháo trong chén chỉ vơi đi một ít, "Cậu không phải còn ăn ít hơn tôi sao?"
"Tôi vẫn chưa ăn xong, tôi ăn rất chậm, không giống anh, anh ăn rất nhanh."
"Ừm, thói quen, trước kia bận rộn, nhiều lúc phải vừa ăn vừa làm, lùa mấy miếng là xong bữa cơm, có nhiều khi không biết mình mới ăn cái gì, chỉ cần không đói là được."
Dư Tri Ý có thể tượng được cảnh tượng vừa ăn vừa chạy đua với thời gian là như thế nào, anh nhẹ giọng nói: "Như vậy không tốt cho dạ dày, bây giờ không bận cái gì, không cần phải ăn nhanh như vậy."
Lục Cảnh Niên trả lời anh: "Được, thói quen xấu này đúng là nên sửa."
Hai người đang trò chuyện, dưới lầu đột nhiên vang lên một giọng nói lo lắng: "Sở Liêm, Sở Liêm, mày đâu rồi?"
Dư Tri Ý soạt một tiếng bật dậy, tiếng ghế ma sát phát ra âm thanh chói tai, anh vội vàng rút một tờ giấy ăn, qua loa lau miệng, "Có chuyện rồi!"
Hết chương
Chương này ngắn ghê
Hoa huệ đèn lồng Trung Hoa (宫灯百合) tên khoa học Sandersonia aurantiaca, giống cái đèn ghê ha..