Dâm Ma

chương 59: đinh xuân thu và băng tầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trích Tinh Tử bay ra đụng lấy cột té xuống lăn vài vòng ngừng lại , thì thân thể thói rửa vì bị độc công ăn mòn chết không thể chết hớn .

"" Giải quyết luôn bọn hắn " nhìn củng không nhìn Trích Tinh Tử thi thể , Dương Thần dặn dò một tiếng A Tử .

A Tử nghe lời củng hướng mấy bọn mới sỉ nhục mình , độc công tuôn ra từng người từng người la hét thống khổ không lâu thì đại sảnh yên tỉnh , đã không một ai sống sót .

Mà ngay lúc này một ông lão bổng nhiên vọt vào nhìn thi thể dưới đất , thì khuôn mặc dữ tỡn hét .

"" Các ngươi dám "

Mà A Tử vừa thấy ông lão thì sợ hãi theo bản tính vọt đến sau lưng Dương Thần , thì nàng bổng nhiên hết sợ thò đầu từ sau lưng hắn nhìn lão đầu nói "" Chào sư phụ "

Đinh Xuân Thu nhìn lấy A Tử trốn sau lưng một nam nhân thì càng thêm âm trầm "" A Tử ngươi còn dám về tới , Mộc Vương Đỉnh của ta đâu "

A Tử nhìn Đinh Xuân Thu mặt âm trầm , nhưng vì có Dương Thần làm chổ dựa nên gan nàng to mấy lần hất càm lấy ra Mộc Vương Đỉnh tay vơ vơ nói "" Sư Phụ nha , Mộc Vương Đỉnh còn ở chổ ta đây nè , Sư phụ mau đến lấy nha " Nàng nói song còn làm mặt quỷ thè lưỡi ra trọc tức .

Đinh Xuân Thu nhìn màng này tức chút nửa hộc máu , hắn liền vận nội lực một cổ kình khí quét ra xung quanh .

A Tử nhìn Đinh Xuân Thủ muốn động thủ đầu rục lại một cái hét "" Ahh Lão Công hắn muốn đánh Nương Tử , không xem ngươi mặt mũi " Nàng hét còn nhảy một cái treo lên trên lưng hắn .

Dương Thần nhìn A Tử mà cười lên ha ha , chân dậm mặt đất một cái kình khí đang hướng đến hắn , liền tảng đi không còn một mảnh .

Đinh Xuân Thu nhìn một màng này thì sắc mặc âm trầm lại , hắn biết tên nam tử mà A Tử dẫn về không bình thường chút nào , hắn liền bắt đầu trong lòng tìm đường lui , thì một giọng nói A Tử vang lên , làm hắn sắc mặt tái xanh tức giận như muốn phun lửa .

"" Đinh Xuân lão đầu đến lấy Mộc Vương Đỉnh nha , tới nha đứng làm gì mau mau động thủ với Lão Công của bổn cô nương nè "

Dương Thần nghe mà cười ra tiếng , Đinh Xuân Thu vì tức củng không nghỉ tới đường lui nửa , Đinh Xuân Thu vận kịch độc lên đôi tay vận đến tận cùng song chưởng đen kịt .

Dùng hắn tốc độ nhanh nhất hướng Dương Thần chưởng tới , Dương Thần nhẹ hừ một tiếng song chưởng đưa lên , khi cả hai va chạm "" Phốc " một tiếng Đinh Xuân Thu phun ra máu tươi , hai tay hắn phát ra một tiếng giòn vang mà bắt đầu vặn vẽo mà bị gãy đi .

Song chưởng không giảm đi thẳng đánh vào lòng ngực hắn , làm xương ngực gãy mấy cây , Đinh Xuân Thu cả người bay ra ngoài , đụng vào vách tường ngã xuống không đứng lên nỗi củng không có chết đi .

A Tử biết Dương Thần rất lại hại củng lên tiếng nịnh nọt "" Lão Công lợi hại , vô định thiên hạ , pháp lực vô biên "

Dương Thần nhìn đang ở trên lưng mình mà nói lời nịnh hót , hắn nhẹ cốc lên chán nàng một cái nói "" Không mau lên hút nội lực hắn , để hắn chết thì phí "

"" Ahhh ta quên , không được " A Tử bị gõ đang muốn nũng niệu , nghe được Dương Thần nói thì giật mình , ba chân bốn cẳng nhảy xuống chạy đến Đinh Xuân Thu , đưa tay lên đầu hắn hút nội lực , hút song thì tay nàng ấn một cái Đinh Xuân Thu giờ mới chết đi .

"" Lão Công giờ muốn làm gì tiếp nha " A Tử chạy lại ôm lấy cánh tay Dương Thần hỏi .

"" Ha ha đi bắt vài con tiểu độc vật , giúp nàng độc càng thêm lợi hại , còn có thể giúp thân thể bách độc bách xâm " Dương Thần nhẹ xoa xoa đầu A Tử cười nói .

"" Ahh thật tốt , Lão Công tốt nhất " A Tử nghe vui vẽ không ngừng , nhảy treo lên hắn thân thể chao cho nụ hôn đầy yêu thương .

Dương Thần bắt đầu dẫn A Tử đi tìm trước ngàn năm Băng Tầm , vì A Tử có Mộc Vương Đỉnh với thuận đường , còn chúng nữ ở Sơn Trang vì lần trước đi mấy ngày làm chúng nữ nhung nhớ , nên tối đến hắn giải quyết A Tử thì Thuấn Di về Sơn Trang mở ra Không Gian và Thời Gian , từng nhóm từng nhóm được bao lấy không đến ba phút , thì mấy chục mỹ nữ giải quyết đến bất tĩnh nhân sự , hắn lại Thuấn Di về phòng trọ ôm A Tử ngủ tiếp .

Gần mười ngày đường đến Côn Luân Sơn , nhìn đồi núi phập phồng , cây cói xanh tươi , đủ loại hoa nở .

A Tử nhìn mà vui vẽ mê hoặc lấy mà tung tăng chạy tới chạy lui , Dương Thần nhìn nhìn tìm cây to thân to , vì Băng Tầm thích nhất ở trong thân cây to lớn .

Dương Thần quang xác một hồi ôm eo của A Tử nhảy lên không mà bay đi , khi đến một cây to lớn khoảng mười người ôm thì mới hết , hắn thả người đi xuống , lấy ra Mộc Vương Đỉnh lấy từ A Tử .

Để xuống đất hắn từ trong túi nhỏ đổ ra từng loại hương liệu , đốt lên từng cổ khói hương bay ra , Dương Thần lần nửa ôm lấy A Tử bay lên không đứng trên đó lặng lẽ chờ .

Củng không lâu nghe trong từng bụi cỏ và lắc lư lấy , thì thấy được một con tầm trùng trắng như ngọc mang chut màu xanh xanh , so với mấy con tầm trùng bình thường lớn gấp đôi , thân thể trong suốt như thủy tinh .

Dương Thần liền biết ngàn năm Băng Tầm , thì thấy Băng Tầm rất cẩn thận từ từ bò một chút đến Mộc Vương Đỉnh , thì nhìn xung quanh rồi bò tiếp nhìn xung quanh một lần , gần phút Băng Tầm mới bò tới Mộc Vương Đỉnh , vì lúc đầu quá cẩn thận nên tới Đỉnh thì nó củng bò vào luôn .

Dương Thần thấy vậy thì mĩm cười bay xuống lấy ra một bình thủy tinh , từ Mộc Vương Đỉnh đổ ra Băng Tầm vào rồi đóng lại , mà Băng Tấm bị đổ vào thủy tinh nên thấy được hai người , thì nó bèn thả ra băng sương định đóng băng lấy .

Bắt quá Dương Thần biết Băng Tầm lại hại nên thủy tinh này từ Hệ Thống mua được , đâu phải đồ thường nên băng sương vừa thả ra được bình thủy tinh hấp thu và biến mất .

Băng Tầm củng thử thả vài lần củng như vậy , nên củng mệt mỏi lăng ra mà ngủ .

Truyện Chữ Hay