Editor: VịtK
- ---------
Ngồi trên xe, Kỷ Niệm Sơ đem mấy chữ cô vừa mới đánh từng chút xoá đi, rồi ném điện thoại sang một bên, nhìn phong cảnh đang lùi dần ở bên ngoài cửa sổ.
Trùng hợp, chắc chắn đây là trùng hợp.
nói không chừng ngày đó anh đi ngang qua Thượng Hải, nói không chừng cái xe lúc ở đoàn phim căn bản không phải xe anh lái, mà là mượn xe của bạn để lái.
cô tựa hồ như thế nào cũng không muốn sự thật là như vậy.
- ---------
Vào rạp chiếu phim, phim còn chưa bắt đầu, hai người ở cửa tìm ghế dựa ngồi xuống.
Tuấn nam mỹ nữ tự nhiên thu hút được sự chú ý của nhiều người xung quanh, tuy rằng cô gái mang khẩu trang và đội mũ, che kín mít, quần áo cũng chỉ là áo len quần jean đơn giản. Toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng cũng khó có thể che khuất được vẻ đẹp của cô ấy, một đôi mắt hạnh đẹp đang lưu chuyển, cô ấy đang cúi đầu, ngón tay thon dài đánh nhanh trên màn hình điện thoại.
Hai người ngồi ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, Kỷ Niệm Sơ quay đầu nhìn Bùi Lương Thành nói, “Tôi đi toilet.”
“Được.” anh trả lời.
Kỷ Niệm Sơ vừa đi tới, xa xa liền thấy trước phòng vệ sinh có một tấm biển lớn, ‘Khu vực đang làm vệ sinh, xin đừng vào’, mấy chữa này đập vào mắt.
cô sửng sốt, bên cạnh có mấy cô gái đi tới thấy vậy, liền đi đường vòng rồi nói, “Aizz, đang dọn vệ sinh rồi, xem ra phải qua toilet ở đằng xa bên kia.”
Mấy người nói xong liền rời đi.
Kỷ Niệm Sơ nhìn tới phương hướng cách đó không xa mà mấy cô đi tới, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mới vừa xoay người chuẩn bị đi, một người phụ nữ dọn vệ sinh đột nhiên đi tới, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm nói, “không phải tôi vừa mới dọn bên này sao, ai lại đem tấm biển để ở đây?”
Người phụ nữ dọn vệ sinh vừa thì thầm nói vừa dọn tấm biển đi, nhìn bộ dạng cô gái vừa muốn vào vừa không muốn, liền hướng về phía cô ngượng ngùng cười cười, “cô gái nhỏ đừng ngại, phỏng chừng là có người để nhầm rồi, cô vào đi.”
Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào trong.
cô vừa muốn mở cửa toilet ra, liền nghe thấy phòng kế bên có tiếng xô cửa, trong lòng Kỷ Niệm Sơ cả kinh, mắng một câu mẹ kiếp, ngay sau đó có người mở miệng nói chuyện.
“anh, nhẹ chút…”
“Bảo bối nhi, lúc này thì sao mà nhẹ được? anh thấy em thật thích nha, ngược lại là em, thật là không tim không phổi, một bên lôi kéo anh, một bên còn câu lấy Cảnh Phí…” Lời của người đàn ông chỉ mới nói một nửa, hình như miệng bị người khác chặn lại, không cho hắn nói câu kế tiếp.
“Hư, anh nói nhỏ một chút, bị người khác nghe thấy được sẽ không tốt.” một giọng nữ quen thuộc truyền tới, nghe giống như còn có chút hoảng loạn.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, giọng nói ngả ngớn không thèm để ý truyền đến, “Sao có thể vậy được, anh đã để tấm biển ngay cửa, tạm thời sẽ không có người tiếng vào.”
“A…”
Kỷ Niệm Sơ:…
thật sự là gặp quỷ, hai người này không có tiền để thuê phòng sao, hay là cố ý tới toilet tìm kích thích?
Trong miệng ngừoi đàn ông kia gọi tên Cảnh Phí, là người mà cô đang nghĩ tới sao, sếp lớn?
Hơn nữa giọng nói của người phụ nữ này hình như cũng có chút quen tai? (Đố mọi người là ai…)
Mặt Kỷ Niệm Sơ đầy hắc tuyến mở cửa đi ra ngoài, đến bên bồn rửa tay rửa tay.
Lương Trữ dựa vào ván cửa mặt đầy ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nghe thấy bên ngoài có tiếng nước chảy và tiến bước chân, sắc mặt biến đổi, lúc này cũng đã tỉnh vài phần, đẩy ra người đàn ông, thấp giọng nói, “Hình như có người.” (Xin lỗi mọi người nhiều, bà Lương Trừ mấy chương trước tên là Lương Trữ mới đúng, sai sót.)
“nói không chừng là nhân viên dọn vệ sinh, em yêu sợ sao?” Trong không gian nhỏ hẹp, người đàn ông bị cô đẩy ra, có chút khó chịu đứng lên, liếm môi.
Lương Trữ trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ là ánh mắt kia không có lực uy hiếp nào, chỉ có dục vọng mềm nhũn, còn có ý tứ dục cự còn nghênh.
nghiện mà còn ngại á mọi người
cô vừa nói vừa đứng lên sửa lại quần áo, “Đương nhiên, tôi là người của công chúng, bị người khác phát hiện là xong.”
“Vậy sao em còn kéo tôi tới toilet, bây giờ lại sợ hãi như vậy?” Lục Lê nhướng mày, kéo cà vạt, vẻ mặt hứng thú nhìn cô, nhưng đang nói về một chuyện buồn cười nào đó.
Lương Trữ giương mắt, ngẩng đầu lên dây dưa một nụ hôn dài với hắn, cười nói, “Chúng ta chẳng qua là theo nhu cầu, không phải sao?”
Lục Lê khẽ cười một tiếng, quay mặt lại, “Là em câu dẫn tôi trước.”
Lương Trữ gật đầu, “ thừa nhận, đúng là tôi câu dẫn anh trước, nhưng mà không phải anh cũng dễ dàng bị tôi câu dẫn sao?”
Lục Lê buông tay, không thể không phủ nhận, chỉ cần hợp với khẩu vị của hắn, từ trước tới giờ ai đến cũng không cự tuyệt, xoay người mở cửa, quang minh chính đại đi ra từ phòng vệ sinh nữ.
Rất xa cũng chỉ thấy được một bóng dáng của một người phụ nữ ngay bồn rửa tay, người nọ đưa lưng về phía hắn đang rửa tay.
cô rửa tay thật nghiêm túc, đầu hơi rũ xuống, chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn, dáng người cao gầy, một thân mặc áo len cùng quần jean đơn giản, hai cái đùi vừa gầy vừa thẳng, một mái tóc dài màu đen xoã ở sau lưng.
Tim Lục Lê đập nhanh mấy nhịp, vừa định tiến lên, chỉ thấy người phụ nữ vừa lấy khăn giấy lau tay, vừa móc điện thoại ra trả lời cuộc gọi.
“Có chuyện sao vậy?” Kỷ Niệm Sơ nhìn thấy tên người gọi là Quý Chân, liền trả lời điện thoại, nghe lời dặn dò của cô ấy xong thì rất bất đắc dĩ, “Tôi đang ở rạp chiếu phim, cô yên tâm, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên tác phẩm của tôi được công chiếu trên màn ảnh rộng như vậy, sao mà không để trong lòng cho được.”
“Tôi chỉ là vai nữ thứ ba mà thôi, cũng không quan trọng, bữa tiệc của Trần Đạo tôi sẽ không đi.” cô vừa nói, nghiêng thân mình vừa muốn đi ra toilet, lại loáng thoáng thấy cách đó không xa có người đàn ông đang đứng đánh giá cô, ánh mắt càn rỡ, không chút nào che giấu.
Người đàn ông có vóc dáng rất cao, đại khái khoảng m, làn da có chút tái nhợt, hình như còn có chút ốm yếu, ngũ quan quá mức tinh xảo, mặt mày làm người khác có cảm giác có vài phần nữ tính. (Hươu cao cổ)
cô sửng sốt, này con mẹ nó không phải… là cửa phòng vệ sinh nữ sao?
Sao lại có người đàn ông đứng ở đây? Hay người này là người đàn ông mới vừa ở phòng kế bên xô cửa? truyện chỉ được đăng tại ám-chạy-xem-sơ-dữ-chương--./
Quý Chân ở đầu bên kia truyền tới giọng nói, “Được, nếu cô không muốn, thì tôi đẩy cho cô giải quyết.”
Kỷ Niệm Sơ ừ một tiếng, cúp điện thoại, cũng không thèm để ý người đàn ông kia, xoay người rời đi.
cô chỉ là không thích ánh mắt của anh ta, quá mức càn rỡ, giống như là… Đánh giá con mồi bằng mắt.
Lục Lê không nói một lời nhìn bóng dánh xinh đẹp rời đi của người phụ nữ, chỉ cảm thấy máu trong người đều khô nóng kích động lên.
Mặc dù người phụ nữ này mang khẩu trang và đội nón, nhưng anh dám chắc, lớn lên tuyệt đối sẽ không kém, một đôi mắt vừa dục vừa thuần, rất hợp với khẩu vị của hắn, con mẹ nó quả thức quá thú vị rồi. (vừa dục vọng vừa thuần tuý)
Ừ, âm thanh cũng rất đẹp.
anh nhất định phải tìm ra cô.
Lương Trữ ở bên trong sửa soạn quần áo xong, lại trang điểm, mang khẩu trang và đội nón xong mới chậm rãi đi ra, nhìn Lục Lê đang đứng ở cửa, đang suy nghĩ gì đó, vỗ hắn, “đang nghĩ gì thế?”
Lục Lê quay đầu nhìn cô, nghiền ngẫm cười cười, “Em không biết đâu, tôi vừa mới gặp một người cực phẩm.”
Lương Trữ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhướng mày, “Cái dạng gì mà Lục đại thiếu chưa từng thấy qua?”
cô nhìn cái cửa trống không, cũng không thấy cái tấm biển lớn nào như lời của Lục Lê nói, trong lòng nhanh chóng hiện lên một tia hoảng hốt, lại hỏi, “không phải anh nói để tấm biển ngay cửa sao?”
Lục Lê không thèm để ý nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết. anh cũng chưa từng nhìn Lương Trữ một cái, nói, “Hôm nay chỉ có hai bộ điện ảnh ở Thiên Ảnh Cự Mạc lần đầu công chiếu là ‘Sinh Tử không Gian’ và ‘Lão Sư Thầy Khoẻ’, cô ấy nói cô ấy diễn vai nữ thứ ba, vậy cô ấy là ai trong mấy bộ phim đó?”
Chính hắn cũng không đoán được, vì thế một phen ôm chầm Lương Trữ bên cạnh, vừa đi vừa vuốt mấy cọng tóc của cô, không để ý hỏi, “Em biết hai bộ phim này vai nữ thứ ba là ai đóng sao sao?”
“Sao vậy? Lúc nãy trong miệng anh nói cực phẩm là vai nữ thứ ba trong hai bộ phim này sao?” cô xốc mí mắt, không chút để ý hỏi, trong lòng còn nghĩ đợi lát nữa làm sao để thoát thân để còn đi gặp Cảnh Phí.
“Đúng vậy.” Lục Lê gật đầu, “cô ấy vừa mới đứng đó nói chuyện điện thoại, nói cái gì mà lần đầu, vai nữ thứ ba, không đi tiệc, mặt khác tôi cũng không nghe rõ ràng lắm, nên mới tới hỏi em không phải sao?”
Lương Trữ tinh tế suy nghĩ về các diễn viên trong phim điện ảnh mà hôm nay công chiếu, bỗng nhiễn bước chân dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Lục Lê, “Người phụ nữ kia có phải có dáng người cao gầy, mái tóc đen dài, làn da rất trắng, đôi mắt rất to có phải không?”
Lục Lê nghiêng đầu, nheo mắt hồi tưởng lại trong chốc lát, “Tuy rằng cô ấy mang theo khẩu trang và đội mũ, nhưng là hình như đúng là nhìn như vậy.”
Lương Trữ nghe vậy tâm lạnh xuống một nửa, như lập tức rơi vào vực sâu, dưới chân vừa trơn, suýt nữa đứng không vững.
cô không nhớ vai nữ thứ ba diễn trong ‘Lão sư thầy khoẻ’ là ai, nhưng vai nữ thứ ba của ‘Sinh Tử không Gian’.
Là Kỷ Niệm Sơ.
Trùng hợp bộ phim này hôm nay công chiếu, nhớ tới vừa nãy cách cửa phòng ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nước chảy, Lục Lê lại nói ra cái tên Cảnh Phí.
Trong lòng Lương Trữ ngày càng không có đáy, quan trọng nhất là, bởi vì quan hệ trong tổng nghệ, trong khoảng thời gian hai người bọn cô tiếp xúc cũng không ít, khẳng định Kỷ Niệm Sơ có thể nhận ra giọng nói của mình.
cô ấy sẽ không nghe thấy gì đi?
Lục Lê nhìn Lương Trữ lập tức gắt gao niết lấy cái vạt áo, khớp xương đều trắng bệch, cho dù là mang khẩu trang và đội nón, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của cô đang hoảng loạn và bất an.
hắn có chút khó hiểu, nhưng tình tính vẫn tốt, hỏi, “Làm sao vậy, em biết người đó sao?”
Lương Trữ ngơ ngác lắc đầu, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, môi run rẩy nói không có việc gì.
Rạp chiếu phim đen như mực, Kỷ Niệm Sơ mua ghế VIP, cho nên người cũng không nhiều, không tính là chen chúc.
cô chỉ cảm thấy xem bộ phim này rất đần độn và vô vị mặc dù là mình diễn.
Sinh Tử không Gian, đây là bộ phim khoa học viễn tưởng, nam chính là một nhà văn, một ngày nọ anh phát hiện ra một cánh cửa khả nghi ở cuối hành lang trong nhà, sau đó lại phát hiện vào lúc mỗi tối, cánh cửa sẽ xuất hiện ra điều lạ thường.
Rốt cuộc hắn cũng mở ra cánh cửa kia, phát hiện bên trong cánh cửa tồn tại một thế giới khác, một không gian khác.
Ở không gian đó, có rất nhiều đồ vật mà trong thế giớ này không có, vì thế nam chính thường xuyên đi qua lại, lợi dụng đồ vật ở bên trong mang đến lợi ích cho mình, rốt cuộc có một ngày bị phát hiện.
Nữ chính phát hiện ra, khuyên bảo hắn không nên tham lam những đồ vật ở bên trong mang đến lợi ích cho hắn, nam chính ngay từ đầu không nghe, nữ chính một mực ở bên cạnh hắn nhắc nhở hắn, nghĩ cách để thay đổi hắn.
Có một người con gái khác ở thế giới bên kia cũng yêu nam chính, tìm mọi cách giữ nam chính lại, thậm chí dụ dỗ nam chính biến thành người của thế giới bên này, muốn giết hắn.
Ngay từ đầu trong lòng của nam chính đã động, sau đó lại phát hiện trong đầu thường nhớ tới nữ chính, người mà mỗi ngày làm phiền hắn. Đồng thời cũng chậm rãi phát hiện thân thể của chính mình biến hoá, cuối cùng hắn phát hiện ra mình sắp bị thế giới kia đồng hoá, nói cách khác, hắn sắp biến thành người của thế giới bên kia.
nói cách khác, hắn sắp chết rồi. Cuối cùng nữ chính kịp thời cứu hắn, nam chính rốt cuộc cũng sám hối, nhận ra những đồ vật đó không thể có được bằng một hình thức không chính đáng, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được.
Mà Kỷ Niệm Sơ, cô chính là người yêu nam chính ở một thế giới khác trong cánh cửa, dụ dỗ nam chính nhưng không thành công.
Tuy rằng là vai nữ thứ ba, nhưng kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảnh của cô, đa số đều là của nữ chính và nam chính. Đừng reup nữa mấy ba, có làm mới có ăn, qua page chính chủ ám-chạy-xem-sơ-dữ-chương--./ đọc nào mọi người
cô xem thật nhàm chán, cảm thấy không có một chút dinh dưỡng nào.
Nghiêng đầu nhìn Bùi Lương Thành, ngược lại thấy ánh mắt của anh nhu hoà và bình tĩnh, xem cực kỳ chăm chú.
Trong bóng đêm, gương mặt anh lúc sáng lúc tối, nhờ vào ánh sáng chiếu rọi trên mặt, cô có thể thấy rõ được mũi anh cao thẳng, lông mi run lên, môi hơi nhấp, đôi tay giao nhau đặt ở trên đùi, dáng ngồi cực kỳ đoan chính.
Sao lại có người lớn lên đẹp như vậy, rất hợp với khẩu vị của cô. Kỷ Niệm Sơ một lần nữa nghĩ ở trong lòng, đặc biệt là cặp mắt kia, thật là đẹp, muốn giấu anh đi.
Lúc này ở trên màn hình to, Chúc Vi (Kỷ Niệm Sơ đóng vai) vừa vặn lên sân khấu, một thân váy dài trắng, tóc dài rũ xuống, lông mi cong vút chớp chớp, như là tiểu tinh linh, đối với nam chính Lâm Khắc, trên mặt tràn đầy kiều tiếu tươi cười, cô nói, “Hoan nghênh anh đi vào thế giới này.”
Lâm Khắc bị nụ cười của cô làm cho sợ ngây người, cảm thấy Chúc Vi vừa xinh đẹp vừa thanh thuần, hắn sững người nhìn cô một lúc, mới hỏi cô, “cô là ai, đây là đâu?”
Chúc Vi che miệng cười khẽ, “Tại sao lại hỏi vấn đề này?”
Lâm Khắc kinh ngạc nhìn cô, chuẩn xác bắt được từ ‘lại’ trong lời nói của cô, ngạc nhiên và tò mò hỏi: “Có rất nhiều người hỏi cô rồi sao?”
cô tựa hồ cũng không tò mò về vấn đề này, cô dẫn theo Lâm Khắc đi vào một cái hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói, “Đúng vậy, có rất nhiều người giống anh, vào được rồi đều sẽ hỏi tôi là ai, đây là đâu.”
Hẻm nhỏ vừa tối tăm vừa ẩm ướt, trong không khí còn tràn ngập mùi hôi thối, Lâm Khắc ngẩng đầu, phát hiện không khí ở trong đây thế nhưng lại là màu xám, bốn phía đều âm u, lộ ra bầu không khí quỷ dị.
“đi thôi, tôi mang anh tiến vào miền tuyệt đối của chúng tôi.” Chúc Vi vừa nói vừa cười, vươn một đôi tay thon dài trắng nõn, hướng về phía Lâm Khắc chớp mắt, “Tôi nắm tay anh nha, bằng không anh sẽ đi lạc.”
Lâm Khắc do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không ngăn cản nụ cười dụ hoặc của Chúc Vi, hướng về phía cô đưa tay ra. Hai người đi một hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng rộng mở, đi đến chỗ sân rộng, bốn phía đều sáng lên, ngay cả không khí màu xám âm trầm đều trở trong sáng.
hắn đột nhiên hỏi, “Nếu đi lạc thì sao?”
“sẽ thế nào?” Chúc Vi tựa hồ nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại cười ha hả hai tiếng, rõ ràng là một khuôn mặt ngây thơ khi cười lên, nhưng lời nói ra lại mang theo hàm ý ớn lạnh.
“sẽ chết nha.”