Bữa tiệc dần dần vãn bớt khách khứa, cũng sắp tới hồi kết thúc.
Lâm Phong mỉm cười thanh lịch, tiễn chân từng vị khách lớn ra về. Được một lúc, khát nước quá, lại thấy có ly rượu ở cạnh bàn, toan cầm lên.
"Này." Chợt, một ly nước ép cam được đưa ra trước mặt cô, cùng với một giọng nói trầm thấp. "Đang khát sao lại uống rượu?"
Lâm Phong tặc lưỡi nhìn Quách Dư Thành, nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
"Sao biết tôi khát?" Cô đỏng đảnh đẩy chiếc ly thủy tinh trống trơn cho anh, làm bộ hỏi.
"Nãy giờ cô dùng cái khuôn miệng đáng chết đó ngon ngọt dụ dỗ bao nhiêu nhà đầu tư cho cái dự án Lâm Thịnh cô đang đảm nhiệm. A Phong, cô cũng thật sự to gan, tôi là nhà đầu tư chính, cô muốn biến Lâm Thịnh to tới mức nào mà lôi kéo thêm người khác nữa?" Quách Dư Thành nâng mặt cô lên, cười gian tà.
Lâm Phong hất tay anh ra. "Tham vọng của tôi? Đương nhiên là biến Lâm Thịnh thành khu đô thị nghỉ dưỡng lớn nhất thế giới."
Gương mặt Quách Dư Thành lộ vẻ trầm trồ, nhưng không quá ngạc nhiên.
"Nói chung, biết tôi khát, nhanh nhẹn đi lấy nước, thật đúng là một con cún ngoan." Lâm Phong cười tít mắt, giơ tay lên xoa đầu anh. "Quách Cún, rất ngoan."
Gương mặt Quách Dư Thành đen kịt lại, tối sầm. Cô gọi anh là gì cơ? Quách Cún? Gan to bằng trời!
Anh tóm lấy tay cô, bóp chặt. "A Phong, đừng tưởng tôi nhẫn một chút mà làm tới."
"Sao chứ?" Cô nhún vai, bĩu môi. "Quách Cún, đáng yêu ghê."
Ngay lập tức, một nụ hôn rơi xuống môi cô, giữa bao nhiêu người.
Lâm Phong xét về sức yếu hơn anh rất nhiều, dãy dụa mãi không buông. Phải một lát sau, anh mới rời môi cô.
"Anh..."
"Còn dám gọi tôi như thế nữa, tôi hôn chết cô."
Lâm Phong đỏ bừng mặt, giơ hai tay lên bịt chặt miệng. Dám cưỡng hôn cô nơi đông người thế này, thà gϊếŧ chết cô còn hơn.
Mọi người xung quanh chứng kiến liền quay mặt đi không dám nhìn, một vài người cười lấy làm thích thú, một số khác lại chép môi khó chịu.
Lâm Phong bực dọc nhìn mọi người, rồi quay lại nhìn anh, bức xúc dâng trào. "Trần đời tôi chưa từng gặp một ai quái gở như anh. Thật sự tức chết mà."
Quách Dư Thành mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô rồi bỏ đi chỗ khác.
Cùng lúc đó, Lâm Hy bước tới chỗ cô. Cả buổi tiệc không thấy mặt cô ta, tự nhiên bây giờ lại xuất hiện.
"Lâm Phong, giúp tôi..."
Lâm Hy níu lấy tay cô, giọng yếu ớt.
Cô giật mình vì bộ dạng của cô ta trông thật lạ. Bình thường lúc nào cũng đanh đá chua ngoa, lại luôn hơn thua với cô, bây giờ lại bày ra cái vẻ mặt đáng thương cùng hai tiếng "giúp tôi" thật sự không thể lọt mắt.
Lâm Phong chau mày, gạt tay cô ta ra, nhìn cô ta đầy sự khó hiểu.
"Tôi biết cô không ưa tôi, mà tôi cũng đường cùng lắm rồi mới phải nhờ tới cô." Lâm Hy kéo lại tay Lâm Phong, cầm chặt, ánh mắt ra chiều khẩn khoản. "Tôi... Tôi chọc nhầm người không nên chọc rồi... Tôi thật sự không cố ý, cô trách tôi cũng được, nhưng cô đừng bỏ mặc tôi. Nếu không... Nếu không hắn ta sẽ gϊếŧ tôi mất, hắn ta còn bảo sẽ khiến cho tôi cùng đường, sẽ can thiệp vào AG..."
Lâm Phong giật mình trợn ngược mắt, vùng tay Lâm Hy ra, gương mặt cô tối sầm đi, tay chỉ thẳng vào mặt Lâm Hy, nghiến răng. "Cô bảo... Giang Chấn?"
Không may, đúng như cô nghĩ, Lâm Hy né tránh ánh mắt cô, gật đầu.
Lâm Phong thật sự muốn điên lên, thiếu điều cô muốn đánh chết cô ta, nhưng trước sự hiếu kì của nhiều người thế này, chỉ đành kìm nén lại trong lòng. "Tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng không? Cô sống chết thế nào tôi không quan tâm, nhưng AG là tâm huyết của tôi và Dương, cô trước khi làm gì thì phải nghĩ tới hậu quả mà. Nói, có chuyện gì?"
Lâm Hy nhìn xung quanh, rồi cầm tay Lâm Phong, kéo đi. "Ở đây nói chuyện không tiện."
Kết quả, cô bị Lâm Hy kéo ra sân sau, rất tối, không có ai đi lại. Một chiếc xe đậu sẵn ở đó, cô ta kéo cô ngồi ra băng ghế sau.
"Đây đâu phải xe của chúng ta?"
"Là xe bạn tôi." Lâm Hy đáp vội vàng. "Lâm Phong, lần này cô phải giúp tôi."
"Nói nhanh. AG mà có chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ gϊếŧ chết cô."
Lâm Hy đảo ánh mắt, rồi lựa lời mãi mới dám lên tiếng. "Tôi là đố kị với cô, nên nghe theo sắp xếp của mẹ tới gặp Giang Chấn, bà bảo chỉ cần tôi hấp dẫn được anh ta chắc chắn tôi sẽ không thiệt thòi. Nhưng mà Giang Chấn đòi hỏi trao đổi thể xác với tôi. Năm lần bảy lượt dù tôi đã né tránh nhưng anh ta vẫn ép buộc tôi."
Lâm Phong nghiến răng. "Rồi sao nữa?"
"Hôm trước, tôi có đến gặp anh ta. Anh ta đề nghị tôi một cuộc trao đổi. Anh ta sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn, đổi lại tôi phải lấy trộm dự án Lâm Thịnh của cô. Tôi từ chối, vì tôi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến AG, nhưng anh ta... anh ta đã có clip nóng của tôi..." Giọng Lâm Hy yếu ớt hẳn. "Anh ta dọa nếu tôi không thực hiện thì sẽ tung clip này, lúc đó tập đoàn AG sẽ bị scandal mạnh sẽ thiệt hại không ít..."
"Cô điên rồi..." Lâm Phong nắm chặt tay lại thành quyền, thật sự rất muốn băm vằm cô ta ra. Nếu chuyện cô ta qua lại với người khác bị tung ra, chắc chắn giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ giảm không ít.
"Lâm Phong, tôi biết lỗi rồi." Lâm Hy nắm chặt tay cô, khẩn khoản. "Tôi hứa là nếu cô giúp tôi, tôi sau này sẽ ngoan ngoãn không tranh dành với cô nữa. Cô bảo tôi gả cho ai, tôi sẽ gả. Tôi bằng lòng cưới người khác để có lợi cho AG. Tôi..."
"Cô nhìn lại cô xem, thất thân rồi, Trung Quốc không phải Mĩ, cái nơi còn nặng phong kiến như cái đất này còn gia tộc nào chịu cưới cô." Lâm Phong cắt ngang lời Lâm Hy, mạnh tay gạt cô ra. "Cùng lắm thì đuổi cô khỏi gia tộc, cô ưng gả cho Giang Chấn thì gả, lúc đó cô mà có scandal gì thì cũng không ảnh hưởng đến AG."
"Đừng mà, cô đừng đối xử với tôi như vậy." Lâm Hy cầm chặt tay cô, khẩn khoản, nước mắt tuôn rơi lã chã, mặt đỏ bừng lên.
"Tôi mà nói với cha, ông chắc chắn sẽ gϊếŧ cô."
Lâm Hy mặt tái mét, cứng họng, liền bưng mặt khóc.
Cô thở dài nhìn cô ta nấc liên hồi, lát sau bèn ôm đầu. "Nói, Giang Chấn yêu cầu cái gì."
Lâm Hy ngừng khóc, giọng đứt quãng, chậm rãi. "Anh ta... Anh ta muốn cô đến gặp anh ta. Nếu thỏa thuận thông qua sẽ trả hết file và ảnh. Anh ta bảo sẽ không yêu cầu gì quá đáng đâu."
Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ một lát, giây sau liền lắc đầu. "Không được, Giang Chấn không phải con người đơn giản. Một mình tôi không lo được chuyện này, tôi sẽ đi xin ý kiến cha và Dương."
Cô mở cửa xe, dứt khoát bước ra ngoài. Nhưng Lâm Hy liền điên cuồng cầm lấy tay cô, gắt gao giữ chặt. "Không được, Lâm Phong, cha sẽ gϊếŧ tôi mất."
"Tôi sẽ không một mình gặp hắn ta, cô hiểu không?" Lâm Phong gạt phắt tay ra. "Cô tự làm thì tự chịu, tôi chỉ lo cho AG thôi."
Lâm Phong toan bỏ đi, Lâm Hy lườm cô, ánh mắt trợn ngược lên đầy căm hận, răng cắn chặt vào môi. "Bắt ả ta lại."
Ngay lúc đó, hai người đàn ông đội mũ sụp che mặt bước ra, Lâm Phong giật mình lùi lại.
"Lâm Hy, cô rốt cuộc giở trò gì!?"
Hai gã đó đến giữ chặt tay cô, bịt thuốc mê. Lâm Phong điên cuồng giãy dụa nhưng bất thành. Trước khi bất tỉnh, Lâm Hy bước xuống xe, đến trước mặt cô, gằn giọng.
"Cô không quan tâm tôi sống chết ra sao, nhưng tôi thì rất quan tâm, quan tâm tới cái ngày cô bại dưới chân tôi. Cái clip nóng sắp bị tung ra, nhân vật chính chính là cô đấy."
Đầu óc Lâm Phong choáng váng, hai mắt dần tối đi. Chừng một lúc sau, cô ngất lịm. Hai gã đó kéo cô ném vào cốp xe.
"Đi, đến chỗ Giang Chấn." Lâm Hy lạnh lùng nói rồi leo lên ghế trước, bịt mặt kín lại. Đây vẫn là đang trong khuôn viên của Quách Gia, vụ bắt cóc này tuyệt đối không được để lộ.
.
.
.
Quách Dư Thành đi loanh quanh trong hội trường, ngó ngang ngó dọc. Đúng lúc cần thì lại không thấy người đâu.
"Thiếu gia, cậu sao thế?" Bác quản gia đã có tuổi liền bước đến chỗ anh khi thấy bộ dạng có vẻ bất an, nhẹ nhàng.
"Quản gia Lý, bác có thấy Lâm Phong đâu không?"
"Lâm đại tiểu thư?" Người đàn ông già vuốt nhẹ mái tóc đã bạc, nhớ lại. "Ban nãy có ở cùng với Lâm nhị tiểu thư, bây giờ tôi không biết nữa. Họ nói chuyện có vẻ rất căng thẳng, nhưng tôi có loáng thoáng nghe họ nhắc đến một người tên là Giang Chấn..."
Gương mặt Quách Dư Thành tái mét.
Lâm Hy và Giang Chấn chính là cùng một thuyền, một người muốn dìm anh xuống tận đáy, người kia lại không đội trời chung với Lâm Phong. Anh còn nhớ rõ lần trước Giang Chấn đã nói thẳng với anh, rằng Lâm Hy muốn hắn gϊếŧ chết Lâm Phong, còn hắn, muốn vờn anh tới khi anh lụy bại.
Nếu ở cùng với Lâm Hy chắc chắn không có điều gì tốt đẹp.
Nhắc đến Giang Chấn thì còn tồi tệ hơn nữa.
Lần trước ngay trong bữa tiệc đính hôn, tên đó còn dám bắt cóc Lâm Phong đi, còn gài cả bom, nếu như anh không đến kịp thì chắc chắn mạng cô và mạng anh đều khó giữ.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện, anh tìm vội tới cái tên 'Lôi Dĩ Hằng'.
"Dĩ Hằng!" Kết nối vừa thông, Quách Dư Thành đã gấp gáp. "Gửi cho mình số của thằng chó họ Giang. Nhanh lên!"
Chị vừa bắt máy đã bị anh hét ầm lên nên không khỏi hoảng loạn. Dù rất lo lắng cho bạn trai và bạn học của mình nhưng chị không dám hỏi nhiều. Tính khí của Quách Dư Thành rất điềm tĩnh, nếu anh đã nổi điên tới thế này thì sự việc chắc chắn không có chỗ cho chị xem chân vào.
Lôi Dĩ Hằng ấp úng gật đầu, rồi đọc số cho anh.
Vừa nhận được số, anh chẳng nói thêm nửa lời liền cúp máy, nhanh chóng gọi. Từng tiếng chuông trôi qua dài miên man.
Lát sau, bên kia nhấc máy.
"Thằng chó này! Mày làm gì đến Lâm Phong rồi?!"
Giang Chấn giật mình, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng ngoáy nhẹ lỗ tai. "Mày đoán nhanh thế, tao còn chưa chuẩn bị xong trò chơi. Tiểu Hy à, cô làm ăn lộ liễu thật."
Lâm Hy giật mình nhìn Giang Chấn, mặt tái xanh.
"Mày định làm gì? Cô ấy đang ở đâu?" Nghe đến Lâm Hy, Quách Dư Thành càng tức giận, bàn tay anh nắm lại thành quyền, răng nghiến chặt ken két.
"Mày đoán xem nào." Trái ngược với sự gấp gáp của Quách Dư Thành, Giang Chấn thật sự rất nhàn nhã. "Tiểu Hy muốn tao gϊếŧ chết đàn bà của mày, nhưng so với làm ăn nhanh gọn, tao lại thích vờn mày hơn. Nhà kho số ở khu công nghiệp Phác Thiều, đến đi."
Quách Dư Thành không cúp điện thoại, mà vội vã chạy ra xe. Anh thao tác rất mạnh bạo, vừa nổ máy đã cho xe lao đi vun vút.
"Quách Dư Thành à, số phận của cô ta ra sao phụ thuộc vào mày." Giang Chấn vẫn chậm rãi. "Tao vừa cho cô ta uống một loại thuốc, thứ sẽ khiến cô ta trở về đúng với bản năng nguyên thủy của con người. Ở đây có tới năm thằng thuộc hạ của tao, rất cao to, hoặc là tao, cũng có thể đáp ứng cô ta. Mày mà đến trước khi cô ta còn chịu đựng được thì được ôm mỹ nữ về, sau đó cứ vui vẻ mà tận hưởng."
Bàn tay của Quách Dư Thành suýt muốn bóp gãy vô lăng, miệng lầm bầm chửi rủa. Thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ của Giang Chấn quả thật chính là đang vờn anh như mèo vờn chuột. Gài bẫy, nhưng lại cho anh cơ hội để cứu cô, tên này thật sự đang chọc giận đến sự kiên nhẫn của anh rồi.
Hắn ta cúp máy, còn anh vẫn lao như điên trên đường lớn. Địa điểm cách chỗ anh tám cây, cộng thêm tắc đường nữa không biết cô có bình yên không.
Nếu Lâm Phong mà có mệnh hệ gì, anh chắc chắn sẽ lấy mạng Giang Chấn và Lâm Hy!
___ooo___
Hết Chương .