Q1 – CHƯƠNG 229: HỎNG CŨNG LÀ TỐT
Dịch giả: Luna Wong
“Ta đi điều tra một chút.” Tiêu Tam nhìn thoáng qua hậu đường, gắt một cái, nói: “Con mẹ nó, hắn cho hắn là Quế vương gia, lão bất tử này.”
Tiêu Tam rất bực.
“Hắn không xấu, thế nhưng nhát gan sợ phiền phức. Ghê tởm là người buộc hắn thiên vị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam gia để người chú ý một chút, Lưu huyện lệnh hai ngày này lai vãng với ai.”
Tiêu Tam gật đầu xác nhận.
“Bất quá có lẽ không phải chuyện xấu.” Đỗ Cửu Ngôn ngáp lên, “Làm phiền tam gia.”
Tiêu Tam phất phất tay, nói: “Ta đi làm việc.” Lúc nói chuyện, để người dẫn Dương Trường Cung và Dương Pha đi.
Dương Pha nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, cắn răng nghiến lợi nói: “Dương Trường Cung đáng chết, ngươi giúp hắn, ngươi cũng đáng chết.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Dương Pha, lạnh lùng thốt: “Ta nhịn ngươi đã mấy ngày, mình làm mình làm trong lòng còn chưa rõ?”
Dương Pha cười lạnh một tiếng, nói: “Người đáng chết, nhất định sẽ chết. Ta là quân tử báo thù, ta không có làm sai.”
“Tam gia, quay đầu đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mấy người Tiêu Tam đều quay đầu, ai cũng bận rộn.
Đỗ Cửu Ngôn ấn Dương Pha đạp hai cước, thoải mái mà nói: “Ta không nói chuyện với kẻ ngu dốt, ngươi tốt nhất trong tù chờ đi.”
Miệng của Dương Pha cũng sưng lên, bụng lại bị đánh mấy quyền, người đau gập cả người, bị Oa Tử dẫn người kéo xuống.
“Đỗ tiên sinh.” Dương Tam Cường chờ ở cửa, kích động nói: “Dương Pha sẽ bị kết tội sao, hắn giết nhi tử ta, hắn là cố ý giết nhi tử ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải là cố ý hay không, phải xem đại nhân xử thế nào.”
Dương Tam Cường đỏ mắt, “Vậy, ta đây, ta đây trở về chờ lần thứ hai thăng đường?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Dương Tam Cường nhìn thoáng qua phía sau, hắn vừa tức giận, cũng không có lo lắng nói gì với cha hắn, bây giờ suy nghĩ một chút đặc biệt hối hận.
Cũng không biết cha hắn ở trong tù thế nào.
Dương Tam Cường vội vả đi về nhà.
Đỗ Cửu Ngôn và Đậu Vinh Hưng đi ra nha môn, bên ngoài bách tính đều xông tới, đè thanh âm nói: “Lưu huyện lệnh có phải lại mắc bệnh hay không?”
“Thật không muốn chúng ta cùng nhau thu thập một trận sao? Chúng ta nháo lên, một huyện lệnh như hắn nhất định sẽ bãi quan, chúng ta căn bản không sợ hắn.”
“Lần trước thu thập một trận xong, hắn đàng hoàng nhiều ngày như vậy. Lần trước không phải còn cùng người thẩm án tử của Nghiêm Trí sao. Hiện tại người đi mấy tháng, rồi trở về hắn lại bắt đầu đắc sắt.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười, chắp tay nói: “Chờ tiếp. La tiên sinh nói hưu đường, Lưu đại nhân đồng ý, đây là đang trong vòng trình tự, hợp tình hợp pháp.”
“Vậy làm sao bây giờ, sẽ chờ sao?” Có người hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thời gian hạn chế, từ lúc án phát cho tới hôm nay đã hơn hai tháng. Lần thứ hai thăng đường sẽ không vượt quá mười ngày.”
Án kiện hình sự trong vòng ba tháng điều tra phải giao hồ sơ cho quan trên ý kiến phúc đáp lại giao cho hình bộ duyệt lại.
Cũng chính bởi vì có quy định thời gian như vậy, các phủ các huyện thành mới có nhiều loại án kiện oan gia ứng phó báo cáo kết quả công tác và khảo hạch.
Không kịp điều tra. Quan trên sẽ thúc giục, sẽ phát sinh vu oan giá hoạ, bắt người làm đủ trò.
“Hai mươi mốt tháng giêng, ngày hôm nay đều hai mươi tư tháng hai rồi.”
Lưu huyện lệnh còn phải kết án, trên đường còn phải lưu lại thời gian, quả thực không có khả năng làm lỡ bao nhiêu ngày nữa.
“Đều trở về đi, chờ khai đường mọi người trở lại nghe.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn qua ôm củ cải nhỏ chạy tới, cùng Nháo nhi Hoa Tử đi Tam Xích đường.
Củ cải nhỏ ôm cổ của Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Cha a, ngươi có phải rất tức giận hay không?”
“Không giận.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì, rất có thể nhận được thu hoạch ngoài ý liệu.”
Củ cải nhỏ ngưng mi nói: “Bọn họ vì sao kéo mấy ngày, tìm chứng cứ sao?”
“Không biết a, ” Đỗ Cửu Ngôn thần thần bí bí nói: “Bất quá, sẽ biết.”
Củ cải nhỏ che miệng, khe khẽ cười, “Cha a, ngươi muốn theo dõi không?”
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nên bại lộ suy nghĩ của ta.”
“Đỗ tiên sinh, ta, ta đi về nhà.” Dương Trường Đường bị nhốt hai ngày, tóc rối mặt bẩn rất chật vật.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Tốc tốc trở về đi, mấy ngày nay khổ cực ngươi.”
“Không khổ cực, không khổ cực.” Dương Trường Đường vội vã đi trở về.
. . .
La Thanh Miêu trở về Tây Nam, trực tiếp đi thư phòng của Tiết Nhiên, nói: “Tiên sinh, án tử xảy ra vấn đề.”
Hắn đóng cửa lại, ngồi ở đối diện Tiết Nhiên.
Tuy rằng hắn đã là tụng sư, nhưng hắn là học sinh của Tiết Nhiên, ở trong Tây Nam tụng hành, người hắn kính nể nhất là Tiết Nhiên.
“Ta đã biết.” Tiết Nhiên đưa cho hắn một tấm giấy, đây là hắn vừa sửa sang lại đầu mối và căn cứ chính xác chủ yếu và thứ yếu của án kiện này, “Đỗ Cửu Ngôn nói không có sai, Dương Trường Thắng nên là tự sát.”
Trong lòng La Thanh Miêu cũng biết, Đỗ Cửu Ngôn đưa ra chứng cứ và đầu mối hợp lý.
Ngoại trừ Dương Trường Cung đầu độc ngoài ý muốn, như vậy khả năng duy nhất chính là Dương Trường Thắng tự sát.
Hơn nữa các loại dấu hiệu của Dương Pha và Dư thị, đều đủ để chứng minh, Đỗ Cửu Ngôn nói không có vấn đề.
Nhưng vấn đề cũng không phải là những thứ này, mà là, Tây Nam không thể thua nữa.
“Muốn phủ định Dương Trường Thắng không phải tự sát, vẫn là phải chan chân từ chỗ Dương Pha, phản chứng!” Tiết Nhiên phân tích cho hắn, “Trưởng tử của Dương Tam Cường nói, đệ đệ của hắn lấy đoạn trường thảo từ sau viện, như vậy lời hài tử nói có thể làm chứng hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn cũng không có thỉnh hài tử lên đường, La Thanh Miêu lắc đầu.
“Đoạn trường thảo tìm được ở nơi nào?” Tiết Nhiên nói: “Đây là không xác định thứ nhất.”
“Thứ hai, chứng cứ mấu chốt nhất nàng chứng Dương Pha tiến đến giấu độc, là y phục của hắn bị đinh rạch cùng với vết thương trên người Dương Pha. Đây chỉ có thể chứng minh Dương Pha tiến qua hậu viện Dương Trường Cung, mà không có thể chứng minh hắn tiến đến giấu độc.”
“Chứng cớ này không có đủ tính duy nhất.”
“Thứ ba.” Trên giấy của Tiết Nhiên có cái thứ ba được khoanh đỏ, “Phản chứng phủ định Dương Pha giấu độc. Đoạn trường thảo rốt cuộc phát hiện ở nơi nào, có phải hài tử lấy được ở nơi căn bản không có điều tra hay không? Như vậy Dương Trường Cung như trước có hiềm nghi.”
“Về phần áo liệm của Dư thị, cùng với độ quen thuộc của Dương Trường Thắng với hiệu thuốc của Dương Trường Đường, đây đều là phụ trợ suy luận, cũng không thể làm chứng cớ.” Tiết Nhiên nhìn La Thanh Miêu, “Ngươi đã hiểu ý của ta?”
La Thanh Miêu như thể nước xối lên đầu, gật đầu nói: “Tiên sinh ta hiểu rồi. Ta hiện tại viết biện từ lần nữa.”
“Quang viết biện từ, ngươi biện không lại hắn.” Tiết Nhiên nói: “Ngươi cần chứng cứ để nói chuyện.”
La Thanh Miêu lắc đầu, “Nhưng, nhưng là chứng cứ đầu mối, học sinh không tìm được.”
Có thể tìm tới Đỗ Cửu Ngôn tìm hết rồi.
“Khuếch trương phạm vi lớn một chút, nhất định sẽ có thu hoạch.” Tiết Nhiên nói: “Tổ sư gia từng nói qua, bất kỳ án kiện, cũng sẽ lưu lại rất nhiều đầu mối và chứng cứ. Chúng ta không nên dừng lại thứ trước mắt nhìn thấy, mà phải không ngừng đi tìm, kiểm chứng, kéo tơ bóc kén, từ đó có được càng nhiều chứng cứ và đầu mối hơn.”
“Vâng!” La Thanh Miêu biết mình phải làm gì, hắn rất hưng phấn, “Tiên sinh ta đi làm việc.”
Tiết Nhiên vui mừng gật đầu, “Lưu huyện lệnh bên kia ngươi không cần lo lắng, Lý tiên sinh đã cùng Lưu huyện lệnh nói qua, ngươi có mười ngày có thể chậm rãi kiểm chứng.”
“Vâng, được.” La Thanh Miêu xác nhận, hưng phấn mà đi ra cửa.
. . .
Dương Thu Nương được Vu Trạm đỡ đến Dương gia trang, vừa vào cửa liền thấy cha của mình chính chân tay luống cuống đứng ở trong sân, nàng lạnh lùng hỏi: “Phụ thân mời ta trở về, vì sự tình gì?”
“Mẫu thân ngươi mang theo đệ đệ muội muội ngươi đi rồi.” Dương Trường Đường nói: “Ngươi không phải quen biết rất nhiều người sao, mau đi tìm một chút a.
Lúc nói chuyện Dương Trường Đường nhìn Vu Trạm, “Ngươi đi Đức Khánh lâu tìm chưởng quỹ, lần trước chính là hắn giúp ngươi thỉnh Đỗ tiên sinh đúng không? Tìm Đỗ tiên sinh hỗ trợ, nhanh đi a.”
“Nhạc phụ.” Vu Trạm chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh ngày gần đây còn tại đường, thiết nghĩ bề bộn nhiều việc. Ta căn bản ngại mở miệng thỉnh hắn hỗ trợ. Huống chi, hắn là tụng sư không phải bộ khoái, chuyện tìm người, nhạc phụ sợ rằng chỉ có thể báo quan.”
“Ngươi đây là ý gì.” Dương Trường Đường nói: “Người đi mất là nhạc mẫu ngươi.”
Dương Thu Nương nghiêm nghị, mặt không thay đổi nói: “Hắn không có nhạc mẫu. Từ lúc mười năm trước nhạc mẫu hắn đã qua đời rồi. Hơn nữa, ta cũng không có đệ đệ muội muội.” Lại nói: “Ngươi mời chúng ta hỗ trợ tiền, đem đồ cưới của nương ta cho ta trước.”
“Ngươi. . .” Dương Trường Đường muốn đánh Dương Thu Nương, đầu của Dương Thu Nương ngẩng một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi đánh chết hài nhi trong bụng ta, ta liều mạng với ngươi.”
Dương Trường Đường nhìn thoáng qua bụng của nàng, sợ một chút, lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ, bọn họ không thấy a.”
“Tiền đâu, mang đi rồi?” Dương Thu Nương nói.
Dương Trường Đường ngẩn ra, vội vào phòng kiểm tra, một hồi đi ra kinh khủng bất an nói: “Y phục đồ trang sức và bạc cũng không có.”
“Vậy trốn rồi.” Dương Thu Nương ở trong viện tử ngồi xuống, “Nàng cuốn tiền của ngươi, mang theo hài tử của nàng, đi rồi.”
Sắc mặt Dương Trường Đường trắng bệch, tức giận nói: “Ngươi không nên nói bậy, muội muội ngươi mặc dù không phải ta sinh, nhưng đệ đệ ngươi phải a.”
Dương thu hương nói: “Ngươi lừa bản thân chẳng lẽ còn muốn gạt ta sao, ta không nhỏ, chuyện trắng đen ta phân rõ.”
Đầu óc Dương Trường Đường ông ông hưởng.
Dương Thu Nương không muốn cùng hắn nói nhiều, lần này trở về, thuần túy là muốn xem náo nhiệt. Nàng đứng dậy nói với Vu Trạm: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Phu thê hai người trở về.
Dương Trường Đường thất hồn lạc phách ra ngoài tìm người, nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị, tỷ muội trong nhà tìm khắp một lần, cũng không có.
Năm ngày sau, Dương Trường Đường hết hy vọng.
Trong thôn đều nói Nguyễn thị theo một nam nhân chạy, nam nhân kia chính là biểu ca nhà mẹ đẻ Tiếu Nhị thường tìm đến nàng.
Người này Dương Trường Đường quen, quả thực cũng thường xuyên đến. Thế nhưng hắn thật không ngờ, nam nhân này sẽ cùng Nguyễn thị có quan hệ không rõ ràng.
“Đàn bà thối này.” Dương Trường Đường cực tức giận, đang muốn xuất môn, bỗng nhiên ngoài cửa, Nguyễn thị mang theo bọc quần áo mang theo hai hài tử vào cửa, Dương Trường Đường đi tới tát Nguyễn thị một bạt tai, “Ngươi đàn bà thối không có lương tâm, ta mới vừa đi ngươi chạy trốn với người ta, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?”
Nguyễn thị ném bao phục trong tay một cái, nhảy dựng lên muốn kéo tóc Dương Trường Đường, cào mặt của hắn, “Ai chạy, ai chạy, ta ra ngoài thăm người thân không được a?”
“Ta muốn bỏ chạy, ta bây giờ còn trở về làm gì.”
—— lời nói ngoài ——
Biểu sốt ruột kết án, bởi vì án tử phía sau còn kéo một đại sự. Sở dĩ cửu gia nói, nghỉ đường rất có thể là chuyện tốt!
Cạc cạc, tiểu yêu tinh vẫn là không có đi ra, nhớ hắn.
Thế nhưng, thực sự nhanh, lần này login hội đãi rất lâu, lâu đến các ngươi tưởng tạp trứng thối nhượng hắn ly cửu gia xa một chút.