Đại Tụng Sư

chương 216: chương 216: các lão đại nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Q1 – CHƯƠNG 216: CÁC LÃO ĐẠI NHÂN

Dịch giả: Luna Wong

Trong lòng Đỗ Cửu Ngôn bang bang nhảy vài cái, đây… Là ngoại công của nguyên thân, một vị thủ phụ cựu thần nhất phẩm hai triều, văn học đại nho, người người kính trọng.

Nếu như nàng không muốn làm tụng sư, nàng nhất định sẽ sang đây nhận thân nhân.

Một đại nhân vật như thế, nhận không thiệt.

Ánh mắt nàng đảo qua, rơi vào chỗ không xa bên cạnh thân Lỗ Chương Chi, bên giá sách trảo một thảm mao nhung nhung, trên thảm nằm một vị nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, tròn vo, hắn mặc áo bông đại hồng, chải tóc để chỏm, hai cái đùi vắt trên không trung, lắc tới lắc lui.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu một cái nhìn hướng bọn họ, mặt tròn trịa nhất thời cười thành một đóa hoa, một đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Lão lai tử(con đã già mới sinh ra được) của Lỗ các lão, nghe đồn vốn sinh ra đã kém cỏi?

“Vào đi.” Lỗ Chương Chi mở miệng trước, Quách Đình trước vào một bước, có chút câu nệ nói: “Hạ thần Quách Đình bái kiến đại nhân.”

Lỗ Chương Chi ừ một tiếng.

“Học sinh Đỗ Cửu Ngôn bái kiến đại nhân.”

“Đỗ Hồng Lân bái kiến các lão đại nhân.” Củ cải nhỏ hướng về phía Lỗ Chương Chi cười.

Lỗ Chương Chi hơi gật đầu, chỉ chỉ cái ghế, “Đều ngồi đi.” Đợi bọn hắn ngồi xuống, thư đồng dâng trà đóng cửa lại, Lỗ Chương Chi nhìn về phía Quách Đình hỏi: “Ngươi vào kinh hơn tháng, Bảo Khánh đô ti ai xử lý?”

“Hồi lời của đại nhân, là Hàn Liêu, hắn là phó tướng của hạ thần, tòng quân nhiều năm thao luyện quân mã, lão đạo hơn hạ thần rất nhiều.” Quách Đình nói.

Lỗ Chương Chi cao nhìn thoáng qua Quách Đình, trước mặt người ở bên ngoài, có thể khen phó tướng của mình, có thể thấy được người này lòng rộng rãi, “Năm nay quân lương, đã lĩnh được chưa?”

“Năm ngoái lãnh được, nhưng năm trước còn thiếu ba tháng.” Quách Đình quy củ trả lời.

Lỗ Chương Chi hơi gật đầu, nói: “Bộ binh cũng coi như chiếu cố ngươi, vậy đại khái vận tác hữu quan với Mạnh đại nhân giúp ngươi. Mấy chỗ Liêu Đông và Tuyên Thống, không chỉ quân lương nửa năm năm kia, coi như là năm ngoái cũng chỉ lấy nửa năm.”

Quách Đình chắp tay xác nhận.

“Các ngươi ở ngoài, không có quân lương thế tất bất ổn. Ổn quân tâm là chuyện không quá dễ dàng, khổ cực các ngươi.” Lỗ Chương Chi nói.

Quách Đình nghe sửng sốt, bỗng dưng mắt đỏ lên cọ đứng lên, hướng về phía Lỗ Chương Chi hành lễ, “Có các lão người nhớ thương, Quách mỗ dù là cực khổ nữa, cũng đáng giá.”

Tòng quân nhiều năm, đây là lần đầu tiên Quách Đình từ miệng quan văn nghe được lời hiểu rõ thế, hơn nữa, đối phương còn là thủ phụ.

“Tương lai có việc, ngươi có thể viết thư cho ta, nếu ta có thể giúp, tất sẽ nói vài câu, nếu không thể giúp, ta cũng sẽ hồi âm giải thích với ngươi vì sao không thể.” Lỗ Chương Chi ấn tượng không tệ với Quách Đình.

Quách Đình xác nhận, rất kích động gật đầu, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn, thật là ân nhân của hắn, mỗi một lần chỉ cần tiếp xúc với nàng, hắn luôn luôn có đủ loại vận khí tốt không nghĩ tới.

“Ngươi là Đỗ Cửu Ngôn?” Lỗ Chương Chi nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy chắp tay, kính cẩn trả lời: “Là, học sinh Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn.”

“Án kiện qua tay ngươi, ta lật xem hai kiện. Nhất vụ án giết người của phụ tử Nghiêm phủ, ngươi có thể từ án kiện hiện hữu, quay về tra được chuyện sáu năm trước, chủ động giúp người bị hại lật lại bản án, một phần tâm này, rất khó có được.” Lỗ các lão nói: “Án tử của Mã Ngọc Nương, tuy là ngươi thiếu chính trực, nhưng cũng không sai.”

“Tuổi còn nhỏ, đã có lòng nhân ái, không kể công tự ngạo, rất khó có được.” Lỗ Chương Chi nói.

Có lẽ là biết thân phận của mình, có lẽ là ngắn ngủi này thời gian uống cạn một chun trà, Đỗ Cửu Ngôn bị mị lực nhân cách của Lỗ các lão hấp dẫn, nàng hơi kích động, chắp tay nói: “Học sinh làm tụng sư, vì người thỉnh tụng giữ gìn lợi ích là chuyện nên làm, không kham nổi các lão người khích lệ.”

“Biết mình nên làm, không nên làm, là khó khăn nhất.” Lỗ Chương Chi nói: “Uống trà!”

Trong quá trình nói chuyện, củ cải nhỏ vẫn nhìn không chớp mắt ngồi an tĩnh, nghe những người lớn nói chuyện phiếm.

Lỗ Chương Chi nhìn về phía củ cải nhỏ, “Muốn chữ gì?”

“Nhàn vân đàm ảnh nhật du du, vật hoán tinh dời kỷ độ thu.” Củ cải nhỏ nghĩ xong ở trên đường, “Cái này. . . Được không?”

Hắn nghe trong miệng Trần Lãng nhẹ nhàng niệm qua hai câu này.

Lỗ Chương Chi hơi thiêu mi, không có hỏi nhiều, chấp bút, rồng bay phượng múa hành văn liền mạch lưu loát.

Ấn con dấu.

Củ cải nhỏ tò mò không nhịn được, chòm tới, điểm chân ghé vào trên bàn xem, chữ là viết rất dễ nhìn, thế nhưng hắn cũng không nhận ra.

Bất quá, chỉ cần Trần Lãng biết thì tốt rồi.

Lỗ Chương Chi để giấy khô, xếp xong hảo giao cho hắn, củ cải nhỏ cung kính đón hành lễ nói: “Tạ ơn đại nhân ban thưởng tranh chữ đẹp!”

“Không cần tạ!” Lỗ Chương Chi nói.

Cười hì hì cười hì hì chạy về, mắt vẫn nhìn Lỗ Niệm Tông vẫn nằm trên thảm. Lỗ Niệm Tông cũng đang nhìn hắn, hai người đều nhìn đối phương, nghiên đầu.

Lỗ Niệm Tông hướng về phía hắn ngoắc ngoắc, củ cải nhỏ nhìn Lỗ Chương Chi, “Đại nhân, ta có thể đi không?”

Lỗ Chương Chi gật đầu.

“Ngươi đang làm gì?” Củ cải nhỏ chạy tới, ngồi xổm trước thảm, Lỗ Niệm Tông thở dài một tiếng, chỉ vào trên mặt đất, thanh âm cực nhỏ, “Ngươi xem ngươi xem, trên mặt đất có con kiến.”

Lúc nói chuyện, hắn xê dịch, lấy thảm ra chút cho củ cải nhỏ.

Củ cải nhỏ và hắn song song quỳ rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm con kiến trên đất.

“Con kiến này tìm không được nhà sao?” Củ cải nhỏ thấp giọng hỏi.

Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Hắn đang tìm người, không ai chơi với nó, nó rất nhàm chán.”

“Như vậy a.” Củ cải nhỏ nói: “Chúng ta đây chơi với nó?”

Lỗ Niệm Tông gật đầu, “Được, được.” Lúc nói chuyện xích gần con kiến, “Ngươi muốn làm bằng hữu với chúng ta không? Chúng ta sẽ không khi dễ ngươi nga.”

“Ân, sẽ không khi dễ của ngươi.” Củ cải nhỏ nói.

Lỗ Chương Chi quay đầu lại nhìn, mâu quang ấm áp nhu hòa.

Đỗ Cửu Ngôn đang suy nghĩ nếu như nhận thân, củ cải nhỏ nên gọi Lỗ Niệm Tông là gì?

Nàng phải đi về hỏi Quách phu nhân một chút mới được.

Sinh hoạt thực sự rất phức tạp a, nhiều người thân, đến xưng hô đều phải phí đầu óc nhớ, vẫn là quên đi, không nhận thân tương đối khá.

Phản chính Tần Cửu Yên đã chết, nàng là một người khác, vô luận Lỗ Chương Chi hay An quốc công, đều không có vấn đề gì.

“Lão gia.” Lỗ phủ quản sự gõ cửa, cách của nói: “Quốc công phủ Tần đại gia và Tần tam gia đến chúc tết.”

Lỗ các lão hơi gật đầu, nói: “Thỉnh uống trà, chút nữa ta ra đó.”

“. . . Chúng ta cáo từ.” Quách Đình đứng dậy, chắp tay nói.

Lỗ Chương Chi hơi gật đầu, “Niệm Tông, giúp cha tiễn khách.”

“Nga.” Lỗ Niệm Tông quay đầu nhìn củ cải nhỏ, “Ngươi phải đi?”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Đúng vậy.”

“. . . Ta đây tiễn ngươi đi.” Lỗ Niệm Tông dắt tay của củ cải nhỏ hai người cùng nhau đi ra ngoài, sai vặt Lỗ phủ phủ thêm áo khoác cho Lỗ Niệm Tông, hắn bọc áo khoác mao nhung nhung lộ ra hai con mắt to, tích lưu lưu chuyển, “Ngươi tên gì?”

“Củ cải nhỏ.” Củ cải nhỏ cười nói.

Lỗ Niệm Tông suy nghĩ một chút, thử trứ nha nói: “Ta, ta là răng trắng lớn.” Lúc nói chuyện, gõ gõ răng của mình, “Trắng không?”

“Trắng!” Củ cải nhỏ cũng học theo hắn nhe răng, gật đầu theo.

“Củ cải nhỏ.”

“Răng trắng lớn.”

Hai người nhìn đối phương, hì hì nở nụ cười.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai người cũng cười theo, Quách Đình thấp giọng nói: “Tranh chữ của Lỗ đại gia, phi thường tốt.”

“Tranh chữ?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn tốt hơn Lỗ đại nhân?”

Quách Đình lắc đầu, “Ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói rất có thiên phú.”

Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ nhìn Lỗ Niệm Tông, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, hướng về phía nàng phất tay, “Yên Yên, tái kiến.”

Đỗ Cửu Ngôn sợ đến tâm đầu nhảy một cái.”

“Lỗ đại gia, người nhận lầm người.” Quách Đình chắp tay nói: “Vị này chính là Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn.”

Lỗ Niệm Tông nghiêng đầu nhìn ánh mắt của nàng, Đỗ Cửu Ngôn làm bộ thản nhiên, cười khanh khách nhìn hắn, “Lỗ đại gia người cảm thấy ta giống Yên Yên.”

“Không giống.” Lỗ Niệm Tông cười hì hì nói: “Ngươi thông minh, Yên Yên rất đần!”

Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn hắn, sai vặt của Lỗ Niệm Tông tiến lên đây, giải thích: “Đỗ tiên sinh, đại gia chúng ta thích nhìn mắt của người khác, hắn nói người thông minh, chắc là trong đôi mắt của Đỗ tiên sinh nhìn ra được.”

Nguyên lai là như vậy, Đỗ Cửu Ngôn cười chắp tay, “Đa tạ người cổ vũ.”

“Không cần khách khí, ” Lỗ Niệm Tông vẫy tay, “Tái kiến!”

Lúc nói chuyện, đỡ sai vặt trở về, đi mấy bước lại vẫy tay, “Củ cải nhỏ, tái kiến!”

“Tái kiến!” Củ cải nhỏ vẫy tay nói.

Ba người ly khai Lỗ phủ, lên xe ngựa Quách Đình hỏi: “Mùng mấy đi?”

“Đại nhân cảm thấy thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn muốn ngày mai đi.

Quách Đình nói: “Ngày hôm nay không phải còn đám ứng thái hậu nương nương, phải vào cùng gặp lại nàng sao, nếu là như vậy, ít nhất phải qua mùng mười.”

“Mùng mười a.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, vén mành lên nhìn băng thiên tuyết địa bên ngoài, nhai đạo vắng ngắt, “Ta đây đi chơi với Cầu đại nhân trước. Vẫn là Cầu đại nhân tương đối thú vị.”

Quách Đình bật cười, “Ta đi hẹn. Nhà của Cầu đại nhân nên cách đây không xa.”

Buổi chiều, Quách Đình khiển sai vặt đi nhà Cầu đại nhân.

Cầu đại nhân tuy có tiền, nhưng bởi vì quan giai thấp cũng không phải người Yến kinh, nên trạch tử hiện tại hắn ở là thuê, một gian tứ hợp viện tội nghiệp.

Ngày thứ hai Đỗ Cửu Ngôn đi vào, Cầu Chương mang theo hai thường tùy đứng ở cửa, một thân trường bào phác, như sơi đai mọc trên đất, bất quá, sắc mặt cũng rất tốt, hiển nhiên ăn đồ mắc tiền hơn quần áo trên người hắn.

“Đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn vành mắt đỏ lên, “Sau khi người đến kinh thành, sống nghèo túng gian khổ như vậy sao?”

Cầu Chương cũng xoa xoa nước mắt, “Hơn tháng không gặp, tiểu tử ngươi sao lại xấu thêm chút rồi.”

“Không dám quá tuấn tú, các tỷ tỷ kinh thành quá nhiệt tình.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cầu Chương cười ha ha, “Vẫn là không đứng đắn như thế.” Lúc nói chuyện, hướng về phía Tiền Đạo An và Bả Tử cùng với đám người củ cải nhỏ chắp tay, “Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào trong phòng nói.”

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, nhà chỉ có bốn bức tường cũng không gì hơn cái này.

Nhưng cũng may đốt địa long nóng hừng hực, vừa đóng cửa rất ấm áp.

“Uống trà!” Cầu Chương tự mình châm trà, hắn đến kinh thành không có mang gia quyến, chỉ có hai thường tùy hầu hạ. Lúc nói chuyện, hắn đè thanh âm, nói: “Đây là đại hồng bào Phúc Kiến nội cống, uống một chút xem.”

Mấy người Tiền Đạo An ngẩn ra, bọn họ vừa tiến vào, cư nhiên cho rằng Cầu đại nhân là một quan tốt, thanh liêm kham khổ. Nhưng chỉ chớp mắt, một tri huyện lục phẩm như hắn, cư nhiên uống đại hồng bào nội cống.

“Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút.” Cầu Chương đem chén kiểu đặt ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, “Bổn quan hiện tại người nhỏ, lời nhẹ, không thể xuất đầu.”

Tiền Đạo An và Chu Tiếu liếc nhau, Chu Tiếu nở nụ cười, chắp tay nói: “Thường nghe Cửu Ngôn nhắc tới đại nhân, hôm nay vừa gặp, học sinh tâm phục khẩu phục.”

“Hắn sẽ không nói lời tốt cho ta.” Cầu Chương cười ha hả nói.

Đỗ Cửu Ngôn bưng chén bị phá một lỗ uống đại hồng bào nội cống, trải nghiệm này, rất vi diệu, “Đại nhân a, trong ngoại y của người, mặc tơ vàng sao?”

“Mặc lúc chôn cùng.” Cầu Chương lặng lẽ nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đến lúc đó, ta nhất định sẽ đưa ma cho đại nhân.”

“Dự định đào mộ? Vậy bổn quan nhất định không cho ngươi biết bổn quan chôn ở đâu.” Cầu Chương gắt một cái.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Là trộm mộ a, đại nhân.”

—— lời nói ngoài ——

Hỏi cái vấn đề, củ cải nhỏ hảm Lỗ Niệm Tông Hô cái gì? Chúng ta bên này hảm “Cữu công”, các ngươi xưng hô như thế nào.

Truyện Chữ Hay