Q – CHƯƠNG : YÊU TINH ĐÁNH NHAU
Dịch giả: Luna Wong
Quế vương rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn nhìn, “Ngươi tìm? Thiên nam địa bắc, ngươi dự định làm sao tìm được?”
“Ngươi đây là tư vấn. Ta phải thư phí tư vấn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương ghét bỏ không ngớt, lấy ra hà bao ra, móc ra một lượng bạc vụn, “Có đủ hay không!”
Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, đoạt lấy hà bao của hắn, đỏ mười lượng ra tay, trả lại cho hắn, “Đủ!”
“Ngươi có xấu hổ hay không?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Chiếm tiện nghi của ngươi cảm giác thành tựu còn hơn thắng mặt.”
“Tìm chuyển phát nhanh hỗ trợ, truyền bức họa của nàng đi, bốn phương thông suốt, trong vòng hai tháng định có tin tức trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nhất thời mặt đen, “Ngươi thu mười lượng bạc của ta, cho ta chủ ý này?”
“Gia sớm làm như vậy rồi, còn cần ngươi tư vấn? Trả ta tiền!” Quế vương cả giận nói.
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, cất xong bạc, “Vậy chỉ có thể trách vương gia ngươi quá thông minh, ngươi sớm tìm ta tư vấn, cũng sẽ không cảm thấy tiêu oan mười lượng này.”
“Đỗ Cửu Ngôn!” Quế vương tốn hơi thừa lời, “Ngươi có tin ta lột sạch ngươi cột vào trên cây, cho ngươi làm người cây chân chính hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lạnh lùng quét hắn, “Ngươi hủy kế hoạch của ta, sổ sách tính thế nào. Vương gia, khi còn bé ngươi có phải từng nuôi chó hay không?”
Quế vương không giải thích được, nhìn nàng.
“Lương tâm bị chó ăn.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhấc chân bỏ chạy, Quế vương hét lớn một tiếng, “Ngươi đứng lại, ngày hôm nay ta không đánh chết ngươi, ta liền theo họ ngươi.”
“Chớ, nhi tử ta thông minh hơn ngươi.”
Hai người chạy cực nhanh, mới vừa ra phố, bỗng nhiên trước mặt đụng phải người của binh mã ti năm thành, đối phương vừa quát, “Người nào!”
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hô to một tiếng, “Quan gia, cứu mạng a.”
“Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn? !” Binh mã ti nghênh qua đây, lại thấy được Quế vương theo sau mà đến, nhất thời hành lễ, “Vương gia, tại sao người lại ở chỗ này, đã xảy ra chuyện gì?”
Quế vương đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đạp chân của hắn, Quế vương đau nhếch miệng hút lãnh khí.
“Vương gia, người bị thương sao?” Binh mã ti thần sắc hoảng trương.
Quế vương gật đầu, “Bị chút thương nhẹ.”
“Vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ Quế vương, vẻ mặt lo âu nói với người của binh mã ti: “Ta bị người nhốt tại miếu Tống Tử nương nương, may là vương gia tìm đến đã cứu ta. Vừa rồi vương gia đánh nhau với đối phương, có thể bị thương.”
“Người hẳn là vẫn chưa đi xa, các ngươi mau đi xem một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gật đầu, nhất phó thể lực bị nội thương hình dạng chống đỡ hết nổi, người thuận thế ngã vào trên người của Đỗ Cửu Ngôn, dựa vào nàng suy yếu nói: “Nhanh đi, đừng để cho người chạy.”
“Hai người các ngươi tiễn vương gia và Đỗ tiên sinh đi y quán.” Người cầm đầu nói: “Những người khác theo ta.”
Đoàn người chạy đi chỗ miếu Tống Tử nương nương.
Nửa vai của Đỗ Cửu Ngôn bị đè sụp, khom khom nói: “Đi cho đàng hoàng.”
“Ta bị thương.” Lúc nói chuyện cả người Quế vương lại đè thêm chút. Nhưng bởi vì Đỗ Cửu Ngôn thấp hơn hắn gần một cái đầu, hắn phải chuyển hướng chân, cong thắt lưng mới có thể tựa đầu đặt trên bả vai của nàng.
Đỗ Cửu Ngôn tức giận đến véo hông của hắn, Quế vương đau đến đầu lông mày nhảy lên.
“Các ngươi tới đỡ vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn Đỗ Cửu Ngôn hai sai dịch của binh mã ti, hai sai dịch xác nhận bắt đầu muốn đỡ Quế vương.
Quế vương trợn mắt, “Cút!”
Sai dịch binh mã ti sợ cúi thấp đầu theo ở phía sau.
“Chơi ta chứ gì?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.
“Ngươi tự ăn trái đắng.” Quế vương đi đặc biệt mệt, cái cổ đều sắp gãy, “Sao ngươi lùn thế? Có phải là nam nhân hay không?”
“Ngươi có phải là nam nhân hay không, chuyện ngã lên trên vai người khác, đều là nữ nhân làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương từ chóp mũi hừ một cái, “Vậy ngươi cõng ta.”
“Ngươi, ngươi sao cứ thích nhéo người thế?” Quế vương xoa thắt lưng, “Ngươi tên ẻo lả chết tiệt này.”
Đỗ Cửu Ngôn véo tiếp, véo người là phương pháp bí mật nhất.
Hai sai dịch phía sau nhìn không hiểu ra sao, cảm giác Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đang nói chuyện, nhưng hai người vừa kéo vừa ôm, hình dạng quá quái dị.
“Đói bụng.” Quế vương nói: “Một hồi mời ta ăn cơm, ta vì ngươi bận nửa đêm.”
Lúc ra cửa, nàng ăn đồ ăn vặt được đặt trong ngõ hẻm, trên người bây giờ chỉ có mấy viên keo, nàng móc ra bỏ vào trong miệng Quế vương, “Ăn đi!”
“Ẻo lả chính là bất đồng, lại còn mang kẹo ra cửa.” Quế vương nhai, vẻ mặt ghét bỏ.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dính trên đế hài.”
“Ác tâm còn bẩn thiểu.” Quế vương nuốt kẹo, một tay theo hông của nàng mò tới ngực nàng, thắt lưng thế nào nhỏ như thế?
Đỗ Cửu Ngôn nộ vỗ tay hắn, “Ngươi làm gì?”
Quế vương nói: “Ta thấy ngươi móc từ trong ngực ra, cho ta thêm viên nữa.”
“Hết rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói: “Sờ nữa bẻ tay ngươi.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Cũng không phải chưa sờ qua. Không phải chút cơ bắp sap, hiện tại ta cũng rất nhiều, không tin ngươi sờ thử.”
Lúc nói chuyện, hắn cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn dán lồng ngực của mình, Đỗ Cửu Ngôn tức giận đến một trảo, Quế vương kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng nói: “Hạ. . . Hạ lưu.”
“Tự tìm.” Đỗ Cửu Ngôn thu tay.
Quế vương đang muốn nói, bỗng nhiên trước mặt có một người qua đây, tốc độ cực nhanh chớp mắt đi ra trước mặt, lạnh lùng thốt: “Vương gia thụ thương?”
bg-ssp-{height:px}
“Bả Tử, ngươi ở bên ngoài lắc lư cái gì, không phải là trộm lừa cướp giật chứ?” Quế vương nói.
Mặt Bả Tử không thay đổi đưa tay, khoát lên trên vai Quế vương, “Vương gia, ta có khí lực, ta đỡ ngươi đi.”
Vai Quế vương run lên, muốn hất tay của Bả Tử, “Ta từ nhỏ sợ người lạ, không cần ngươi phí tâm.”
“Vậy vương gia ngủ một lát, ngủ sẽ không sợ người lạ nữa.” Bả Tử không khách khí với hắn, tay trên vai nhoáng lên, biến thành chưởng, Quế vương nghiên một cái tránh đi, chân đã công hướng chân Bả Tử.
Hai người lại sắp đánh nhau.
Đỗ Cửu Ngôn mặt đen, giơ tay lên thở dài một tiếng, nói: “Nhị vị lão gia, bây giờ không phải là thời gian đánh nhau.”
Hai người căn bản không có nghe, Quế vương vẫn duy trì thắt lưng cong quẹo đầu, cùng Bả Tử hai người động tử chuyển cổ tay, tư thế không gạt tay của đối phương ra không bỏ qua.
Đỗ Cửu Ngôn từng chữ từng câu nói: “Lời ta nói không dùng được?”
Hai người đều buông lỏng tay.
Bả Tử nói: “Vương gia, ta đỡ ngươi.”
“Không cần.” Quế vương đứng thẳng, run run cái cổ bẻ bẻ thắt lưng, “Thân thể của bổn vương, tốt rồi!”
Lúc nói chuyện, chắp tay ngẩng đầu đi ở phía trước.
Bả Tử lạnh lùng tách đưa hắn và Đỗ Cửu Ngôn ra, đi ở chính giữa.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Trong nhà không có sao chứ?”
Bả Tử lắc đầu, “Củ cải nhỏ đang ngủ cùng Tiền Đạo An bọn họ. Ta lo lắng ngươi, tới xem một chút.” Lại nói: “Sao ngươi lại đi ra?”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Đừng nói nữa, phản chính kế hoạch ngâm nước rồi. Bất quá vương gia sẽ hỗ trợ.”
“Vậy còn phải nghĩ biện pháp khác, hắn ngoại trừ quấy rối còn có thể làm cái gì.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một tảng đá ở trong tay của trí giả, cũng sẽ phát huy lực lượng thần kỳ.”
Quế vương mị mắt nhìn nàng.
Bả Tử quay đầu đánh giá nàng, ngưng mi nói: “Vì sao không dán da mặt.”
“Quên rồi.” Đỗ Cửu Ngôn vội từ trong lòng ngực móc ra, giấu hai sai dịch, cấp tốc dán ở trên mặt, thấp giọng nói: “Thế nào?”
Bả Tử dừng lại, đánh giá trái phải, chỉnh lý cho nàng.
Hai sai dịch hộ tống sắc mặt càng thêm khiếp sợ. . . Vị Đỗ tụng sư này. . . Một hồi sờ tới sờ lui với vương gia thái độ vô cùng thân thiết, một hồi đổi nam nhân khác nhẹ giọng thấp thanh còn sờ mặt.
Dân phong của Thiệu Dương cởi mở như thế?
“Ngươi là đồ đệ của Mao đạo sĩ Tôn Đạo Viễn?” Quế vương đánh giá Bả Tử, “Không nhìn ra a, ngươi lại là một đạo sĩ?”
Bả Tử quét hắn một mắt, không nói chuyện.
“Đạo sĩ?” Đỗ Cửu Ngôn cũng thật tò mò, Bả Tử gỡ đầu của nàng, nói: “Đừng điên chung với hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, thấp giọng nói: “Ta còn cho rằng ngươi là đạo sĩ thật.”
Bả Tử giận đến cười.
Quế vương ngưng mi nhìn hai người vừa gõ đầu vừa thấp giọng nói giỡn, hừ một tiếng, đi tới bên trái Đỗ Cửu Ngôn, giơ tay lên thô bạo vỗ nàng một cái, “Nói cái gì đó?”
Đỗ Cửu Ngôn bưng đầu, trừng Quế vương, Bả Tử gõ chỉ là làm bộ, đầu heo này cư nhiên gõ thật.
“Hắn gõ, ta cũng có thể gõ.” Quế vương nói.
Không đợi nàng đánh trả, nắm tay của Bả Tử đã đưa đến chóp mũi Quế vương, hai người trên đường phố tuyết đọng thật dày, phanh phanh đánh quyền.
“Làm. . . Làm sao bây giờ?” Hai sai dịch thật khó khăn, theo đạo lý bọn họ nhất định là phải giúp Quế vương, nhưng khi nhìn ba người như là bằng hữu, bọn họ mơ hồ không biết làm sao bây giờ.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi có bản lĩnh tách ra?”
Hai sai dịch lắc đầu, lấy công phu của bọn họ, đi tới phỏng chừng liền gục xuống.
“Vậy thì thưởng thức cho tốt đi.” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hai người.
Bả Tử trường bào đen như mực, dung ở trong tối ban đêm thần bí khó dò, Quế vương như là một đoàn lửa, đến mức quang mang chói mắt. . .
“Vương gia, Đỗ tiên sinh.” Người của binh mã ti mới vừa rồi đi lại đuổi trở về, chắp tay nói: “Chúng ta chạy tới, bên kia không ai.”
“Đỗ tiên sinh, ngươi có biết là ai bắt ngươi không?”
Quế vương và Bả Tử đều dừng lại.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta không nhớ rõ, trước khi vương gia đến ta đều là hôn mê.”
“Vậy làm phiền vương gia và Đỗ tiên sinh còn có. . . Còn có vị công tử này cùng chúng ta đi binh mã ti một chuyến, để tránh khỏi các ngươi bây giờ đi về còn gặp nguy hiểm.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Ba người cùng đi binh mã ti, ở nha môn binh mã ti hao tổn đến hừng đông.
Sáng sớm vào triều, tin tức tìm được Đỗ Cửu Ngôn truyền ra, Triệu Dục hỏi: “Người không có việc gì chứ? Có tra được là ai bắt hắn không?”
“Hắn nói không biết, Trước khi vương gia đi tìm, hắn vẫn hôn mê.”
Triệu Dục sửng sốt một chút, theo hắn biết, Quế vương hai lần bị Quách Đình bắt trở lại kinh thành, đều cùng Đỗ Cửu Ngôn có quan hệ trực tiếp. . . Hai người kia không phải là cừu nhân, còn trở thành bằng hữu?
Đây cũng không giống cá tính của Quế vương, cư nhiên sau khi ăn thiệt hai lần trên cùng một người, vẫn cùng đối phương trở thành bằng hữu.
“Ân.” Triệu Dục nghi vấn sẽ đích thân đi hỏi Quế vương, “Chuyện Đỗ tụng sư bị bắt giao cho binh mã ti đi thăm dò, ngày hôm nay cứ tiếp tục tam ti hội thẩm, tốc tốc để án tử của Mã thị, có kết quả.”
Tiền thị lang và Ngô đại nhân ba người chắp tay xác nhận.
—— lời nói ngoài ——
Tiểu yêu tinh hảo ủy khuất! Vì sao cửu gia và Bả Tử hữu thuyết hữu tiếu, và hắn sẽ không lời hữu ích, làm giận!