Đại Tụng Sư

chương 205: chương 205:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Q – CHƯƠNG THẨM ĐƯỜNG NGOÀI Ý

Dịch giả: Luna Wong

“Bổn quan làm việc từ trước đến nay công tư phân minh. Nói bổn quan muốn thế nào, quả thật lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Lỗ các lão đứng lên nói: “Bận đến bây giờ còn không chưa ăn cơm, Nhâm các lão cực khổ.”

Dứt lời, liền đi.

Nhâm Duyên Huy dựa vào ghế, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Thái độ của Lỗ các lão rất vi diệu…

“Đại nhân.” Môn khách của hắn tiến đến, đến bên cạnh hắn thấp giọng nói “Bảo Khánh Hạ Thành, vừa bị người đánh.”

Nhâm Duyên Huy ngẩn ra, “Người nào đánh? Bị đánh ở nơi nào?”

“Hắn mới từ chỗ Đại Lý Ngô đại nhân đi ra, qua trắc môn ngoài ngõ nhỏ, bị người bọc túi đen. Lúc được người phát hiện, đang nằm trong tuyết.”

“Đưa đi y quán, thương không nặng, thế nhưng gương mặt sưng hoàn toàn thay đổi.”

Từ Đại Lý tự đi ra bị người đánh? Nhâm Duyên Huy hỏi: “Ngô đại nhân nói như thế nào.”

Môn khách đã thuật lại một lần lời của Ngô đại nhân, Nhâm Duyên Huy nói: “Cơ hội tốt. Để Ngô đại nhân tốc tốc viết tấu chương, đem việc này trình bẩm thánh thượng biết, nhất định phải viết rõ ràng chuyện Tiền thị lang để Hạ Thành sửa án.”

Nhưng là đại nhân, Hạ Thành đưa thư của người cho Tiền thị lang, đây có phải là cục của Lỗ các lão hay không?”

Nhâm Duyên Huy cười lạnh một tiếng, “Mặc kệ cục gì, thánh thượng đều sẽ không tin tưởng.” Hắn tương kế tựu kế, đem việc này đẩy ngã Lỗ các lão.

“Cũng không phải oan uổng bọn họ, việc này tất nhiên liên quan đến Lỗ các lão.”

Môn khách xác nhận thông tri Ngô đại nhân, Ngô đại nhân lập tức tiến cung thỉnh tấu.

Hạ Thành vừa đau vừa tức, cho tới bây giờ hắn đều giống như đang ở trong sương mù.

Nhưng việc này bởi vì Hạ Thành là huyện lệnh chủ thẩm án tử của Mã Ngọc Nương, mà đưa tới sóng to gió lớn.

“Việc này rất có thể là người bên Lỗ các lão làm. Nghe nói Tiền thị lang để hắn sửa án, nhưng Hạ Thành không đồng ý, quay đầu đi Đại Lý nói việc này với Ngô đại nhân.”

“Nên Tiền thị lang giận tìm người đánh Hạ Thành?”

“Tiền thị lang một quan văn, cũng sẽ không làm loại sự tình này chứ?”

“Ai biết được, nghe nói vì vụ án này, Tiền thị lang và Ngô đại nhân ở Kim Loan điện nháo to, vẫn là An quốc công điều hòa. Việc này nhìn không thể làm chung, thế nhưng phía sau còn có một chuyện mọi người không biết. Người chết là Lý Chấp, là môn sinh của Nhâm các lão, nghe nói rất được Nhâm các lão coi trọng, tiếp qua mấy năm sẽ điều nhiệm hồi kinh.”

“Thì ra là thế, ta đã nói một án tử cần gì để hai vị các lão coi trọng như vậy.”

Mọi người nghị luận ầm ỉ, Hạ Thành mang mắt đen, hai gò má phù thũng, như cái màn thầu màu tím bị ngâm nước, cung.

Hắn đi vào mắt choáng váng.

Hình bộ Tiền thị lang và Đại Lý khanh Ngô đại nhân đều đang ở, rất hiển nhiên hai người vừa cãi nhau.

Hắn nhất thời cảm giác không ổn.

Đi vào, nơm nớp lo sợ chào hỏi, đầu hắn cũng không dám nâng, chợt nghe Triệu Dục hỏi: “Ngươi chính là huyện lệnh Bảo Khánh Hạ Thành?”

“Vi thần chính là.” Hạ Thành trả lời.

Triệu Dục rất không thích Hạ Thành, người này hai mặt, hai bên đều theo, “Tiền thị lang bức bách ngươi sửa chữa bản án?”

Mồ hôi lạnh xông ra, hắn lắp bắp nói: “Đúng…đúng thế.”

Sắc mặt Triệu Dục nhất thời lạnh vài phần, nhìn về phía Tiền thị lang.

Tiền thị lang không vội không hoảng hốt, trả lời: “Thánh thượng, vi thần chỉ là để hắn tu chỉnh bản án, cũng không phải là sửa. Ngày hôm qua vi thần cũng từng tu chỉnh một lần cho hắn. Người này năng lực cực kém, vài câu bản án cũng viết ba phải cái nào cũng được, từ không diễn ý.”

“Nói vậy, năng lực hắn viết bản án kém, năng lực lý giải cũng không quá tốt, cho nên mới lĩnh hội sai ý của vi thần.”

Hạ Thành sắp quỳ không được… Sự tình thế nào biến thành như vậy? Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?

“Hắn đường đường xuất thân tiến sĩ, há có thể lĩnh hội không được ý tứ nói mấy câu ngắn gọn của ngươi.” Ngô đại nhân nói: “Ngươi nói như thế, bất quá là muốn từ chối chuyện đánh người.”

Tiền thị lang ghé mắt nhìn Ngô đại nhân, đang muốn nói, Triệu Dục ho khan một tiếng, tức giận nói: “Chuyện Hạ Thành bị đánh, giao cho phủ nha đi thăm dò. Nhị vị hôm nay thực sự mất thể thống, cư nhiên dường như phụ nhân khắc khẩu không ngớt trước mặt trẫm.”

“Không hỏi ngọn nguồn, chuyện hai ngươi hôm nay làm, trẫm phạt hai người ngươi ba tháng bổng lộc.” Triệu Dục dứt lời, phất tay nói: “Việc này có kết quả trở lại nói với trẫm, đề lớn làm nhỏ.”

Ba người trong điện phải cáo từ ly khai.

Triệu Dục cả giận nói: “Án tử tuy là không nhỏ, nhưng không đến mức để quan to tam phẩm, nháo như phụ nhân trước mặt trẫm, Thật sự là không mắt nhìn.”

“Thánh thượng xin bớt giận, nhị vị đại nhân cũng không nhất định vì vụ án này.” Tiết Án nói.

Trong lòng Triệu Dục rất rõ ràng, “Không phải là Lý Chấp là môn sinh của Nhâm các lão, hai bên phân cao thấp sao.”

“Thánh thượng anh minh.” Tiết Án nói.

Triệu Dục xoa xoa trán, nói: “Mau làm xong án này, còn chưa bắt đầu, đã gặp phải nhiều chuyện như vậy. Lại còn động thủ đánh người.”

Bất kể là giá họa hay là đánh người thật, tâm tư của Tiền thị lang và Ngô đại nhân, Triệu Dục căn bản không có hứng thú đoán, nên đối xử bình đẳng phạt hết.

Hạ Thành theo Ngô đại nhân và Tiền thị lang cùng nhau ly khai, đi theo phía sau hai người, ba người đều không nói lời nào, chờ ra cửa cung, Tiền thị lang quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Thành, ôn hoà nói: “Trời tuyết đường trơn, Hạ đại nhân đi chậm một chút, miễn cho trợt té, có người lại tới cáo trạng, nói là bổn quan làm hại ngươi.”

Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.

Hạ Thành muốn giải thích, nhưng người đã đi xa, hắn phải nhìn Ngô đại nhân.

Ngô đại nhân cũng không thèm nhìn hắn, xuất môn trực tiếp quay về Đại Lý.

Hạ Thành đứng trong gió rét, cả người lạnh lẽo… Rất hiển nhiên, hắn không giải thích được đều đắc tội Tiền thị lang và Ngô đại nhân.

Chỉ là hai vị bọn hắn thì thôi, nhưng sau lưng của bọn họ là hai đảng phái.

Sau này, hắn có thể chết già ở thất phẩm coi như là vận khí của hắn, chỉ sợ… Chỉ sợ sĩ đồ của hắn có thể đều bị chặt đứt.

Hạ Thành ủ rũ cúi đầu trở về, thường tùy hắn mang tới đỡ hắn ngồi xuống, đưa thuốc cho hắn uống, “Đại nhân, người cảm thấy là ai đánh người?”

“Không biết, ta cũng đoán không được.” Hạ Thành hồi ức lúc đó, không đợi hắn thấy rõ ràng, đầu đã bị bao tải trùm lại, đối phương cũng không đánh thân hắn, chỉ đánh mặt.

“Nhắc tới, Đỗ Cửu Ngôn hai ngày này tại sao không có thanh âm? Hắn một mực ở khách điếm?” Hạ Thành hỏi.

Thường tùy trả lời: “Đúng vậy, bái kiến Nhâm các lão bị cự tuyệt xong, không có ra ngoài nữa.”

“Kỳ quái.” Hạ Thành cảm thấy kỳ quái, hắn cho rằng sai khi Đỗ Cửu Ngôn vào kinh, nhất định nhảy trên lủi dưới, nhưng bây giờ không chỉ nàng, ngay cả Quách Đình cũng không xuất đầu.

Ngược lại hai đảng Lỗ, Nhâm tranh chấp không thôi, hắn thành người bị hại.bg-ssp-{height:px}

Đỗ Cửu Ngôn tụng sư bị cáo, cư nhiên một điểm tồn tại cũng không có, không ai chú ý.

“Đại nhân, người nói vụ án này cuối cùng sẽ có kết quả gì?” Thường tùy hỏi: “Duy trì xử như ban đầu, hay là xử nhẹ?”

Trong lòng Hạ Thành bây giờ không đáy, hắn luôn cảm giác Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ có động tác gì… Tiếp xúc qua, hắn vững tin Đỗ Cửu Ngôn là người không đạt mục đích không bỏ qua.

“Nghe theo mệnh trời.” Hạ Thành nói.

Từ khi hắn vào kinh, hai ngày này tất cả chuyện phát sinh đều không do hắn khống chế, hắn đã không hề có năng lực dự đoán và phán đoán.

Bóng đêm lĩnh tướng, Quế vương trở mình, lại trở mình.

Đơn giản ngồi dậy, mở một cái khe cửa hướng ra phía ngoài dò xét, trong viện yên tĩnh, chớ nói người, ngay cả một con chuột cũng không có.

“Tiểu nhi kia, có phải bị quan lớn kinh thành huân đến sợ choáng váng hay không?” Quế vương nói: “Từ bỏ vụ án?”

Không nên a, người như nàng không có khả năng buông tha.

Vậy tại sao không đến cầu hắn? Ngày mai sẽ phải thăng đường, tam ti hội thẩm.

Nàng có nắm chắc như vậy, án tử nhất định sẽ thắng?

“Không đến cầu ta, nhìn ngươi ngày mai khóc thế nào.” Quế vương ba đóng cửa lại, hừ một tiếng quay về nằm trên giường, “Thân phận thấp, miệng giỏi hơn nữa cũng vô dụng.”

“Còn tưởng rằng ở nha môn Thiệu Dương, gia ngồi công đường làm huyện lệnh, nhường ngươi!” Quế vương thầm thì lẩm bẩm, một đêm không ngủ, sáng ngày thứ hai muốn đi Đại Lý, chờ xem chế giễu.

Chủ thẩm tam ti tới, không sớm không muộn vừa vặn.

Ba người vừa tiến đến, liền thấy trong đại đường, Quế vương đã dứt khoát hẳn hoi ngồi ở thủ tọa, ba người ngẩn ra tiến lên hành lễ, Tiền thị lang nói: “Vương gia, người đây là… Tới nghe thẩm?”

“Gia hôm nay rảnh rỗi, đến góp vui.” Quế vương liếc nhìn ba người, “Các ngươi thẩm cho tốt, chớ thâu gian dùng mánh lới, cẩn thận ta để ca ta phạt bổng lộc các ngươi nữa.”

Ba người xác nhận, Ngô đại nhân nói: “Nhất định không dám.”

“Ngồi đi, ngồi đi.” Quế vương không nhịn được phất tay, ba vị chủ thẩm vẻ mặt phát mộng, Tiền thị lang và Ngô đại nhân lần đầu tiên không cãi nhau, đá lông nheo với nhau, để người một lần nữa mang cái bàn qua đây.

Tam ti hội thẩm, biến thành bốn người bốn cái bàn, làm thành nửa vòng tròn.

Như triều hội năm trước.

Nhưng tính tình của Quế vương bọn họ đều rõ ràng, dù là ngươi ám chỉ, hắn cũng nghe không hiểu, đơn giản theo hắn… Chỉ cần hắn ở lại kinh thành không đi dựng cờ tạo phản thêm phiền cho triều đình, những tiểu đả tiểu nháo khác, bách quan trong triều, đều có thể nhẫn nại.

Dù sao đảo loạn một cái, kết quả cùng trình độ tạo phản, tuyệt nhiên bất đồng a.

Quế vương chỉ vào sai dịch, “Bổn vương thể hàn, đốt điểm nóng chút địa long.”

Sai dịch sợ xác nhận, xuống phía dưới phân phó.

Quế vương ngã vào trên ghế, chẳng biết từ nơi nào lấy hạt hướng dương ra, bóc bóc bóc cắn.

Ba vị chủ thẩm đều tự làm bộ bận rộn, cúi đầu đảo hồ sơ.

Hạ Thành mang theo mũ quan, cúi thấp đầu che che giấu giấu tiến đến, mọi người nhìn mặt hắn, đều đình chỉ cười.

“Đầu heo.” Quế vương chỉ vào Hạ Thành, “Đứng sang một bên, cản ta rồi.”

Hạ Thành không dám không nghe, lui về phía sau đứng ở bên cạnh.

“Đại nhân, đã đến giờ.” Sai dịch bắt đầu nhắc nhở.

Ngô đại nhân lên đường: “Dẫn Mã Ngọc Nương tới, thăng đường!”

Mã Ngọc Nương bị đưa lên đường, mọi người đợi một hồi, Tiền thị lang hỏi: “Mã Ngọc Nương, tụng sư của ngươi đâu?”

“Tội phụ không biết.” Mã Ngọc Nương đáp.

Ngô đại nhân cười lạnh một tiếng, “Giống bộ dáng gì nữa, một tụng sư thậm chí ngay cả lên đường cũng tới muộn!”

“Chờ thêm lát nữa đi.” Lúc nói chuyện Tiền thị lang chỉ sai dịch, “Đi ra xem một chút, nếu như không có tới thì đi khách sạn hắn ở để tìm.”

Sai dịch xác nhận đi, đợi thời gian uống cạn hai chun trà, hắn một đầu mồ hôi trở về, chắp tay nói: “Đại nhân… Tụng sư của Mã Ngọc Nương, mất tích.”

“Mất tích?”

Tiền thị lang đang muốn nói, nhưng đã có người lên tiếng trước hắn.

“Người nhà hắn đâu , khách sạn hỏi qua chưa?” Quế vương nói.

Sai dịch chắp tay trả lời: “Người nhà của hắn đang tìm. Còn có nhi tử của hắn, đang ngồi ở cửa khóc, nói từ tối hôm qua ra ngoài chưa có trở về, bọn họ tìm khắp cả đêm.”

“Tiểu nhân còn lưu tâm nhãn hỏi đông gia khách sạn một chút, đông gia cũng nói bọn họ từ tối hôm qua bắt đầu tìm người.”

“Đều đang suy đoán, nói có khả năng bị người bắt.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiền thị lang nhìn Ngô đại nhân, cười lạnh một tiếng, “Ngô đại nhân, việc này ngươi cũng không biết?”

“Tiền đại nhân, trên công đường, thỉnh ngươi chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Ngô đại nhân nói.

Hắn hiểu! Quế vương bỗng nhiên đứng dậy, nhìn tam vị đại nhân chủ thẩm, quét mắt ánh mắt lộ chẳng đáng, cảnh cáo nói: “Ba người các ngươi, ai bắt tụng sư, lão lão thật thật thông báo trước mặt ca ta. Bằng không, gia đều thông báo giùm các ngươi.”

Sắc mặt ba người đại biến, Ngô đại nhân chắp tay nói: “Vương gia, việc này vi thần mới biết được, huống chi, vi thần làm sao sẽ đi bắt một tụng sư?”

“Đúng vậy.” Tiền thị lang nói: “Việc này vi thần không làm, nhưng Ngô đại nhân có thể hay không, vi thần cũng không biết.”

Ngô đại nhân ẩn nộ đang muốn nói, Quế vương đã nói: “Lừa ai đó. Các ngươi đấu thì đấu, không phải một án tử sao? Còn biến thành như vậy.”

“Mã Ngọc Nương thương cảm biết bao, còn có để cho người sống hay không?” Quế vương gõ bàn nói: “Án tử ta có thể mặc kệ, thế nhưng bắt tụng sư hành vi quá ác liệt. Bổn vương muốn nghiêm nghị khiển trách các ngươi.”

“Thối đường!” Quế vương nói: “Tam ti thẩm cái gì thẩm, đi ngự thư phòng tìm ca ta nói lý.”

Lúc nói chuyện, đi mấy bước nhìn Mã Ngọc Nương, “Đuổi theo, bổn vương làm chủ làm cho ngươi.”

Lúc nói chuyện, chắp tay lảo đảo mang theo Mã Ngọc Nương đi hoàng cung.

—— lời nói ngoài ——

Tiểu yêu tinh cảm thấy, hắn lĩnh ngộ cửu gia mất tích hàm nghĩa, cũng vì thử cảm thấy cao hứng, vì vậy thông minh bắt đầu phối hợp cửu gia.

Xem, chúng ta cũng không có thương lượng, ta tựu đổng tâm tư của ngươi, quả thực chính là điều kiện tốt nhất phách đương.

Sai sai, kết quả sẽ như thế nào?

Truyện Chữ Hay