Q – CHƯƠNG : ĐẾN CẦU TA NGA
Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.
Nhâm phủ là trạch để Triệu Dục ban thưởng, Quách Đình bồi Đỗ Cửu Ngôn đến trắc môn, thấp giọng nói: “Nhâm đại nhân ở trong triều nổi danh tiết kiệm, xuất nhập chưa bao giờ ngồi kiệu. Mặc quan phục ba năm trước đây, thái độ làm người phi thường khiêm tốn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn phía bắc diện một chút, nếu như không có mưa gió, từ Nhâm phủ tiến cung, đi bộ tối đa hai trản trà.
Nhâm các lão đại khái là người biết dưỡng sinh, sau khi ăn xong đi trăm bước.
“Quách đại nhân về trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người yên tâm đi, ở kinh thành ta sẽ cẩn thận một chút, tuyệt không cao điệu đường hoàng đắc tội người khác.”
Quách Đình chắp tay, bất đắc dĩ nói: “Khổ cực Đỗ tiên sinh.”
Hắn biết, ở Thiệu Dương thậm chí Bảo Khánh, Đỗ Cửu Ngôn vô luận đi đến nơi nào đều là được người tôn kính Đỗ tiên sinh, nhưng bây giờ vì án tử của Mã Ngọc Nương tới kinh thành, không thể không hạ thấp thân phận đi cầu người làm việc.
Một tụng sư, bị buộc ném luật pháp và trình tự, thuận theo từ chính trị, đây đối với nàng mà nói rất khó.
Quách Đình rất cảm động.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cười khanh khách tiễn Quách Đình ly khai.
Nàng không ủy khuất gì, cầu người làm việc là rất bình thường, chỉ cần cuối cùng làm xong chuyện, quá trình không trọng yếu.
Huống chi ở kinh thành, tùy tiện kéo một người, đều là quyền cao chức trọng hoặc là quan lớn bám váy, tiểu tụng sư ở bên ngoài như nàng, cẩn thận mới là bảo mệnh phù a.
Đến giờ, Nhâm Duyên Huy mang theo một vị sai vặt, mặc một bộ y phục hàng ngày hôi sắc nửa cũ thường ngày từ từ đi tới, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên chắp tay, đang muốn nói, bỗng nhiên bốn phương tám hướng chạy tới năm sáu người, ngăn ở phía trước Nhâm Duyên Huy.
“Đại nhân, tại hạ Bảo Định Hàn Liễu Sơn, có việc tấu thỉnh.”
“Tại hạ Đăng châu Lô Siêu, bái kiến các lão.”
Những người này quen việc dễ làm, Nhâm Duyên Huy cũng không kinh không hoảng hốt, hiển nhiên màn này, mỗi ngày đều phát sinh, thế cho nên tất cả mọi người rất quen thuộc thủ pháp và sáo bộ này.
Đỗ Cửu Ngôn do dự một chút, tiến lên chắp tay, nói: “Tại hạ Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn, bái kiến các lão.”
Nhâm Duyên Huy nao nao, thường tùy bên cạnh hắn tiến lên đây ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, Nhâm Duyên Huy nhìn qua Đỗ Cửu Ngôn, hơi ngưng mi, “Bổn quan hôm nay mệt mỏi, nếu chuyện của các vị không gấp, lưu lại hai ngày sau trở lại đi.”
Lúc nói chuyện, hiền lành gật đầu với mọi người, muốn vào cửa.
Người ngăn ở Đỗ Cửu Ngôn trước mặt đều tránh ra, xác nhận nói: “Vậy hai ngày sau trở lại bái kiến đại nhân.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hai ngày sau. . . Đó không phải là ngày tam ti khai đường sao, đến lúc đó chuyện của nàng đã không phải là chuyện nữa, nàng suy nghĩ một chút, tiến lên cười nói: “Đại nhân. . .” Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ven đường truyền đến tiếng ngựa kêu to, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Liền thấy ngõ nhỏ đối diện, một nam tử đình vọng tiên y nộ mã, thần thái nhàn nhã, nhưng một đôi mắt lại lộ ra quang mang sáng quắc, không có hảo ý.
Là Quế vương.
“Yêu!” Quế vương hướng về phía bên này hô: “Nhâm Duyên Huy ngươi bây giờ cũng không phô trương, khách đến bái phỏng đều không gặp? Ca ta mấy ngày hôm trước uổng công khen ngươi a.”
Đầu lông mày của Nhâm Duyên Huy cau lại, chắp tay nói: “Vương gia hiểu lầm, vi thần đang chuẩn bị đón khách vào cửa.”
“Trang mô tác dạng, hừ!” Quế vương giục ngựa chạy như bay, người đi đường kêu sợ hãi tránh ra, đều chỉ vào hắn nhỏ giọng mắng: “Đều là thái hậu nương nương chiều hư, Quế vương càng ngày càng không được như xưa.”
“Hoàn khố, thiếu niên kinh thành, ai có quyền thế như hắn. Còn là muốn thế nào thì được thế đó.”
Mọi người lúc nói chuyện, lặng lẽ tản.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi tép miệng, cười khanh khách nhìn Nhâm Duyên Huy.
“Vào đi.” Nhâm Duyên Huy phất tay áo đi trắc môn vào trước.
Bên trong thư phòng, hắn tiếp kiến từng người, trung gian ăn một bữa cơm, Đỗ Cửu Ngôn quy củ đứng ở trước cửa, đợi cần một canh giờ tất cả mọi người đi, mới được mời vào.
Nhâm Duyên Huy uống trà cũng không nhìn nàng, nói: “Ngươi tìm đến bổn quan vì chuyện gì?”
“Vì án tử của Mã Ngọc Nương Bảo Khánh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn thỉnh đại nhân cho học sinh một chút thời gian, để học sinh nói gian khổ và chân tướng trong án này cho người nghe, thật sự là người nghe rơi lệ, nếu đổi lại là ai cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy như Mã Ngọc Nương.”
“Không cần, bổn quan không có nhiều thời gian như vậy.” Nhâm Duyên Huy nói: “Nếu ngươi tìm tới nơi này, cũng phải biết lập trường và thái độ của bổn quan. Án này bổn quan kiên trì xử như trước, ngươi không cần phí nước bọt.”
“Huống chi, một mình tụng sư như ngươi không đi công đường biện tụng, cư nhiên dùng loại thủ đoạn thấp kém này, thật sự là không thể tả.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Học sinh nghe nói, Lý đại nhân lui tới mật thiết với trong kinh, mặc dù chưa xem qua thư tín, thế nhưng rất lo lắng vụ án này biện đến cuối cùng, tính chất bị thay đổi. Đây đối với học sinh mà nói không phải là chuyện tốt a.”
Nhâm Duyên Huy mị mắt nhìn nàng, “Ngươi có ý gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Học sinh chỉ là thỉnh đại nhân nghĩ lại, chăm chú suy xét.”
Nhâm Duyên Huy nhìn nàng một khắc, rũ mắt uống trà, mặt không thay đổi nói: “Đã là tụng sư, vậy nên làm tốt chuyện ngươi nên làm, chỗ bổn quan, ngươi đi không thông!”
“Như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Vậy học sinh liền cáo từ.”
Nàng cười yếu ớt, xoay người, nhanh nhẹn ra thư phòng.
Nhâm Duyên Huy ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, mâu quang lạnh lùng.
Đối diện Nhâm phủ, Quế vương đi vòng vo hai vòng, nhìn trong ngõ hẻm một chút, Cố Thanh Sơn nói: “. . . Người chào hỏi Nhâm các lão, để hắn không cần để ý Đỗ Cửu Ngôn là được.” Cũng không cần ma sát ở chỗ này a.
“Chào hỏi?” Quế vương trừng mắt Cố Thanh Sơn, “Nhâm Duyên Huy sẽ không nghe hắn đầu độc.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, đang muốn nói, liền thấy đối diện, “Gia, hắn ra rồi.”
“Đi!” Quế vương quay người lại trốn vào sau cửa hàng, trốn ở cửa nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn chắp tay không vội thong thả đi, cũng không bung dù, hoa tuyết phiêu phiêu dương dương tự đắc rơi xuống đầy đầu.
Chờ nàng đi xa, Quế vương cười khanh khách đi ra, nói: “Nhìn hắn như thế, chính là ăn thiệt rồi.”
“Cao hứng!” Quế vương nói, “Đi, đuổi theo.”
Cố Thanh Sơn không giải thích được, “Gia, còn muốn đi theo sao, hình như hắn muốn về khách sạn.”
“Hắn sẽ còn đi ra. Việc này hắn không cầu ta, hắn không làm được.” Quế vương hừ lạnh một tiếng, “Đây chính là kinh thành, hắn cho rằng bốn phương thông suốt cho hắn như ở Thiệu Dương sao?”
Cố Thanh Sơn thâm dĩ vi nhiên, “Vậy cũng có thể trở về chờ a, người ở cửa khách sạn chờ, nhìn thấy xấu hổ biết bao.”
“Vô tình gặp được, hiểu hay không.” Quế vương trừng mắt hắn, đi nhanh đạp tuyết, Đỗ Cửu Ngôn cũng không có trở ra, lại càng không đi tìm hắn.
“Về nhà.” Quế vương phất tay áo xuống lầu, “Nhất định là ban ngày sợ mất mặt, buổi tối lén lút đi.”
Cử chỉ này, càng giống như phong cách của Đỗ Cửu Ngôn.
Rõ ràng muốn cầu hắn, lại cứng rắn không đến, chết cứ muốn mặt mũi khổ thân.
Hai người xuống lầu, vừa vặn gặp Đỗ Cửu Ngôn dắt củ cải nhỏ, một lớn một nhỏ không nhanh không chậm đi tới.
“Cha a, chờ chút nữa có thể nặn người tuyết không?” Củ cải nhỏ nói” Ta chưa từng nặn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a, chờ lúc chúng ta trở về mới nặn.”
“Cha thật tốt.” Củ cải nhỏ hoan hô, lập tức di một tiếng, kéo kéo cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, lại gặp vương gia.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, nhướng mày nói: “Vương gia thật là trùng hợp a, ngắn ngủi một ngày gặp hai lần.”
“Oan gia ngõ hẹp.” Quế vương quyết định cho nàng một bậc thang, “Ngày hôm nay đi tìm Nhâm Duyên Huy, hắn nguyện ý giúp ngươi?”
Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhâm các lão là vị rất có điểm mấu chốt nguyên tắc làm người.”bg-ssp-{height:px}
“Điểm mấu chốt?” Quế vương khinh thường nói: “Ta thấy hắn đến khỏa cũng không có.”
Làm trò trước mặt nhi tử, Đỗ Cửu Ngôn không cùng hắn xả huân đoạn tử, “Chúng ta muốn đi mua đồ, cũng không cùng vương gia nhiều lời.”
“Mua cái gì? Trên con đường này không có gì ăn.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày chỉ chỉ phía trước, “Góc kia không phải có bán hạt rang và cao điểm sao?”
“Không thể ăn, đều là hàng trữ thật lâu.” Quế vương nói: “Muốn tìm đồ ăn ngon, tìm ta a, đồ ăn ngon ở kinh thành không có món nào ta không biết.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ cười híp mắt nói: “Vậy vương gia, người mời khách a?”
“Chút tiền ấy cũng tới chiếm tiện nghi của ta?” Vẻ mặt Quế vương ghét bỏ, “Cha ngươi keo với ngươi thế sao?”
Củ cải nhỏ cũng không nói, tội nghiệp nhìn Quế vương.
Cha nói, có tiện nghi có thể chiếm, đại đa số tiện nghi không nên chiếm.
Tiện nghi của Quế vương, chắc là có thể.
“Cố Thanh Sơn, đi mua đồ ăn vặt cho.” Quế vương nói.
Cố Thanh Sơn xác nhận, lại lo âu nhìn thoáng qua Quế vương, cùng một chỗ với đôi phụ tử này, vương gia đều là ăn thiệt thòi.
Nếu như hắn đi, vương gia lại bị thua thiệt làm sao bây giờ?
Do dự một hồi, Cố Thanh Sơn chạy đi mua đồ ăn vặt, chuẩn bị đi nhanh về nhanh.
“Mua nhiều chút, điểm tâm màn thầu đều cần.” Đỗ Cửu Ngôn nói bổ sung.
Cố Thanh Sơn oán thầm, chiếm tiện nghi người khác còn muốn cầu nhiều như vậy, vương gia lại còn không phản bác.
Quế vương ho khan một tiếng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi không có chuyện gì tìm ta? Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, qua thôn này sẽ không có điếm nữa.”
“Nên có chứ?” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Vương gia, chúng ta muốn đi đắp người tuyết, ở trong ngõ hẻm, chờ đồ ăn vặt đến rồi đưa tới là được.”
Lúc nói chuyện nàng dắt củ cải nhỏ trở về, đắp người tuyết ở ngõ cụt trắc môn khách sạn.
“Cha a, lạnh quá a.” Củ cải nhỏ đang cầm tuyết, lông mi bị hoa tuyết áp sập xuống, hắn híp mắt đi ngã trái ngã phải, phù phù một cái trợt ngã xuống đất, “Cha a, cái mông đau quá a.”
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, ném một quả cầu tuyết lên người của hắn, “Tự xoa.”
Củ cải nhỏ đứng lên đứng không vững, phù phù một tiếng mặt ụp vào đống tuyết, hắn ngẩng đầu, gương mặt dính tuyết, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn muốn khóc lại ngại, run khóe miệng.
Đỗ Cửu Ngôn chịu đựng không cười, sờ sờ đầu của hắn, “Mau đứng lên hỗ trợ.”
Củ cải nhỏ kêu càu nhàu đứng lên, lặng lẽ xoa nhẹ một quả tuyết cầu, ném lên cái mông của Đỗ Cửu Ngôn.
“Đánh lén ta?” Đỗ Cửu Ngôn ôm nhi tử, cắm xuống đống tuyết, nhất thời, củ cải nhỏ thành một người tuyết hoạt bát.
Củ cải nhỏ không nhúc nhích được, mắt hồng hồng, mũi hồng hồng hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cũng khanh khách nở nụ cười.
“Cha a, mau đắp tuyết lên người ta, ta phải biến thành một người tuyết.” Củ cải nhỏ sốt ruột hô.
Đỗ Cửu Ngôn đắp tuyết lên người hắn, củ cải nhỏ phi phi phun tuyết, đứng ở trong đống tuyết cười tiền phủ hậu ngưỡng.
Đầu ngõ, Quế vương tựa ở trên tường, cúi đầu dùng đầu ngón chân vẽ vòng, trong miệng lầu bầu, “Ấu trĩ!”
Ba!
Một tuyết cầu đập lên trên ót hắn, hắn ngao một tiếng nhảy dựng lên, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi buồn chán.”
Đỗ Cửu Ngôn tung hứng tuyết cầu.
“Hừ!” Quế vương nhặt một tay lên, công lại, Đỗ Cửu Ngôn né ra, lập tức ném thêm một quả cầu tuyết, hai người trong một ngõ hẻm, một ngoài ngõ hẻm, tuyết cầu bay loạn.
Củ cải nhỏ núp vào sau đống tuyết không ngừng nặn cầu tuyết, “Cha, đánh mặt của hắn.”
“Cha a, lần này đặc biệt to, nhất định phải ném trúng đầu của hắn.”
“Cha thật là lợi hại, ta cũng tới.”
Quế vương hét lớn một tiếng, “Mất mặt hay không, hai người khi dễ một mình ta.” Lúc nói chuyện hắn vọt tới, ôm lấy đống tuyết ném tới trên người Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn bị ném đầu mặt đều là tuyết, củ cải nhỏ thoáng cái nhào ngã Quế vương, ném cầu tuyết vào cổ áo hắn.
Quế vương bị lạnh đến hít hơi, củ cải nhỏ ha ha cười.
“Nhãi ranh.” Quế vương bay qua theo đuổi hắn, củ cải nhỏ lăn lông lốc lăn thật xa.
Đỗ Cửu Ngôn hất tuyết ra, đứng lên xúc một xẻng tuyết đắp trên mặt Quế vương.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Quế vương đứng lên liều mạng hất đầu, Đỗ Cửu Ngôn ngồi chồm hổm ở một bên cười khúc khích, nói: “Vương gia, ngươi còn thiếu một thân lông chó.”
Quế vương tức giận trừng mắt, đứng lên vỗ y phục, “Buồn chán, ta đi!”
Lúc nói chuyện, thở phì phì đi nhanh ra ngõ nhỏ, đi đi khóe miệng lại từ từ cong lên, càng cong càng cao. . .
“Ấu trĩ!” Quế vương sãi bước, Cố Thanh Sơn dẫn theo hai túi đồ qua đây, “Gia người đi a, vật kia làm sao bây giờ?”
“Ném vào trong ngõ hẻm, để bọn họ tự nhặt!” Còn nói hắn là chó, “Điêu heo!”
Cố Thanh Sơn ồ một tiếng, đánh giá Quế vương, “Gia. . . Ngươi rơi vào hố tuyết, thế nào đầy đầu đầy mặt đều là tuyết.”
Quế vương không để ý tới hắn, sải bước lớn đi mất.
Cố Thanh Sơn chạy đi đầu ngõ, hét quát một tiếng, “Củ cải nhỏ, đồ ăn vặt của ngươi.” Sau đó đặt đồ xuống, quay đầu liền chạy.
“Cha a, vương gia ngày hôm nay thật hào phóng a.” Củ cải nhỏ như con chuột lấy hai túi đồ ăn vặt trở về, Đỗ Cửu Ngôn tới đón: “Ân, không thể cô phụ hảo ý của vương gia, ăn nhiều một chút.”
Củ cải nhỏ cười hì hì gật đầu.
“Nhiều đồ ăn như vậy.” Đậu Vinh Hưng chạy đến hỗ trợ, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, sắp thăng đường, ngươi không đi ra nữa sao? Nhâm các lão cự tuyệt ngươi, ngươi phải đi tìm Lỗ các lão thử xem a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không vội, không phải còn một ngày sao?”
Đậu Vinh Hưng ồ một tiếng, nhìn hai bên một chút, “Các ngươi mới vừa rồi nói chuyện với a?”
“Một yêu tinh nhỏ.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn vào viện tử, “Mau vào, trời này chúng ta núp ở trong phòng ăn quà vặt thoải mái nhất.”
Yêu tinh? Vẻ mặt Đậu Vinh Hưng không giải thích được.
—— lời nói ngoài ——
Trường bình thu thập: Ngày hôm nay, ngày mai, hậu thiên ba ngày, cầu trường bình. Sở hữu quá ba trăm tự trường bình thưởng lệ một tiêu tương tiền. Tích góp từng tí một nhiều nhất trường bình một tiêu tương tiền hơn nữa tiểu yêu tinh có lẽ củ cải nhỏ một cái hôn, tùy tiện chọn, ha ha ha ha!
Trò chuyện trước đây và lập tức nội dung vở kịch, khai tương lai nội dung vở kịch não động, viết nhân vật thiên đều có thể.
Tự do phát huy.