Đại Tụng Sư

chương 196: chương 196: sát ngưu chi hình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Q – CHƯƠNG : SÁT NGƯU CHI HÌNH

Dịch giả: Luna Wong

“Tháng chín nhập táng, cho tới hôm nay bất quá hơn tháng, thi thể cũng đã bại hoại đến thế này. Vào đầu mùa đông, tại sao lại hư thối nhanh chóng như vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, hướng về phía thi thể của Kiều thị hành lễ, Đậu Vinh Hưng cất xong thi thể, một lần nữa đậy nắp quan tài.

“Là bởi vì lúc nàng chết, bị Lý đại nhân dùng một nồi canh gà nóng hổi, từ đỉnh đầu tưới xuống, tại chỗ lột một lớp da, đêm hôm đó, người chết không chỉ có Lý đại nhân, còn có nãi nương của Mã Ngọc Nương.”

Có người sợ khóc lên.

“Thủ đoạn có phải rất tàn nhẫn hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Hạ Thành, nhìn về phía Ngô Điển Dần, “Nhưng là, lúc đó một nồi canh gà, Lý đại nhân là muốn hất Mã Ngọc Nương, là Kiều thị cứu chủ.”

“Một đôi phu thê, tại sao có thù lớn như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhắc tới không biết nên khóc hay cười. Chỉ là bởi vì Mã Ngọc Nương nhắc nhở Lý Chấp, nợ đồ trang sức của làm thiếp thất hắn cần kết toán, mà nàng, không còn có năng lực tiếp tục giúp hắn trả nợ. Vì vậy, Lý Chấp nổi lên sát niệm.”

“Nhất thời thất thủ, nhưng cũng không sát ý, ngươi nói như thế cũng không khách quan!” Hạ Thành nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như chỉ là lúc này đây, ta nghĩ Mã Ngọc Nương thiện lương nhu nhược lấy phu là trời, như trước sẽ không giết hắn. Oán hận là kéo dài tích lũy, nếu họa vô đơn chí, là rơm rạ đè chết !”

“Cho các vị đại nhân xem!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, nhìn về phía bảy nữ nhân ngoài cửa, “Cái gì là mặt người dạ thú!”

Tầm mắt mọi người, đều nhìn về phía bảy nữ nhân.

Bỗng nhiên, năm người trong đó, trong vô số ánh mắt nhìn kỹ, ngoài cửa đường, bắt đầu lột từng kiện y phục ra.

Các nàng diện vô biểu tình, sống lưng của các nàng thẳng tắp, các nàng nhìn không chớp mắt, lẳng lặng nhìn bốn chữ lớn gương sáng treo cao trong công đường.

Đầu mùa đông lạnh, năm nữ nhân bỏ tất cả…

Nhưng cũng không có người cảm thấy hành vi của các nàng kinh thế hãi tục, bởi vì vết thương trên người các nàng càng làm người xem khiếp sợ.

“Trời!” Có nữ nhân kinh hô một tiếng, “Đây, đây là tạo nghiệt gì a!”

Trong tiếng khóc mang theo hoảng sợ, mọi người thấy vết đao vết roi cùng đôi nhũ mất đầu của Khương thị, thấy được con mắt mù, đầu khớp xương cánh tay đã bị nữu khúc biến hình, hai chân đầy vết seo của Đào thị, thấy được trên người ba vị tỳ nữ Kim Tú mình đầy thương tích và hình xăm hai chữ đập vào mắt.

Tiện nhân!

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Hạ Thành, “Đây là sở tác sở vi sáu năm qua của Bảo Khánh tri châu đọc đủ thứ thi thư, ra vẻ đạo mạo, ngăn nắp xinh đẹp trong mắt tất cả mọi người, Lý đại nhân!”

“Thử hỏi, thiên hạ này các ngươi có từng gặp qua súc sinh thế này chưa?”

“Vong ân phụ nghĩa, vì tư lợi, gia bạo, giết người! Mã Ngọc Nương cùng đường, dưới tình huống bị buộc vào tuyệt cảnh, dưới tình huống nãi nương chết thảm ở trước mắt, phản kích.”

“Các vị!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cùng năm vị nữ tử cởi trần này, nhìn về phía bách tính, “Đổi thành các ngươi. sẽ làm như thế nào?”

“Giết!”

“Cũng là chết. Liều mạng với hắn!”

“Tên súc sinh này, chỉ là siết chết đã quá thư thái cho hắn, nên lăng trì, từng đao từng đao cắt thịt hắn.”

“Nên chết.” Đỗ Cửu Ngôn nhặt y phục lên, từng cái từng cái mặc vào cho các nàng, “Nhưng là, trên thực tế, coi như là một súc sinh, giết cũng là xúc phạm luật pháp, cũng phải chuyện trách nhiệm trước luật pháp.”

Nàng mặc quần áo tử tế cho các nàng, đi tới chính đường, chắp tay hướng Hạ Thành, ngữ khí tốc chuyển, cao giọng nói: “Thế nhưng, cân nhắc mức hình phạt, Mã Ngọc Nương tội không đáng chết!”

“Thỉnh đại nhân tấu lên, xử Mã Ngọc Nương ba mươi gậy, bồi ngân mười lượng!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hướng về phía Hạ Thành thi lễ.

Đánh chết một con bò có chủ, chủ nhà đến cáo chiêm toàn bộ trách nhiệm, chắc chắn ăn ba mươi gậy bồi ngân.

Đỗ Cửu Ngôn đây là thí dụ Lý Chấp là bò.

Hạ Thành bỗng nhiên đứng lên, quát hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Đánh Mã Ngọc Nương ba mươi gậy, bồi ngân mười lượng!” Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nói.

“Đỗ Cửu Ngôn, đó là một người, một người!” Hạ Thành chỉa về phía nàng cả giận nói: “Lý đại nhân cho dù có sai, nhưng hắn cũng là người. Huống chi, hắn còn là mệnh quan triều đình, ngươi cũng biết, triều đình bồi dưỡng một quan ngũ phẩm viên, phải phí bao nhiêu nhân lực tài lực?”

“Ngươi cũng biết, một Lý đại nhân tòng quan hơn mười năm, vì nước vì dân làm bao nhiêu chuyện. Người như vậy, dù là tác phong sống không tốt, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, hắn là có công với thiên hạ với bách tính!”

“Mã Ngọc Nương nhất giới phụ nhân, giết thân có công với bách tính và quốc gia, không chỉ đáng chết, hơn nữa nên trọng trọng nghiêm phạt, răn đe.”

“Mã Ngọc Nương.” Hạ Thành chỉ vào Mã Ngọc Nương, cả giận nói: “Lúc đầu bổn quan phán hình từng nói qua, hôm nay không phiền nói với người, với phụ nhân vô tri ngu xuẩn của thiên hạ này thêm lần nữa!”

“Phu nãi thê cương, Lý đại nhân hiệu lực vì triều đình, làm việc vì bách tính, khổ cực trong đó không phải phụ nhân vô tri các ngươi biết và hiểu rõ. Dù là hắn uống rượu tức giận,ĩe có động thủ mất chừng mực, ngươi cũng có thể khuyên nhủ, nhẫn nại, quyết không thể sinh lòng oán niệm.”

“Như vậy mới là bổn phận của nữ tử.” Hạ Thành vỗ kinh đường mộc.

Trong ngoài an tĩnh lại, bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn bạo phát một trận cười to.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi chớ có vô lý, đừng tưởng rằng ngươi có công danh trong người, bổn quan không thể trị tội ngươi.” Hạ Thành nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đại nhân hiểu lầm, học sinh cười không phải cười chuyện khác. Mà là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm này… Học sinh cảm thấy Lý đại nhân đây có chút làm quá, hầu như nhìn không thấy bản chất ngọc của hắn.”

“Ý gì.” Hạ Thành cả giận nói.

Đỗ Cửu Ngôn đưa tay, Đậu Vinh Hưng dẫn theo một bao phục giao cho nàng, nàng dẫn theo đứng ở công đường, run bao phục lên, thư tín và sổ sách hoa lạp lạp ngã xuống đầy đất!

Nàng tiện tay từ dưới đất rút một phong thư đi ra, “Phong này…là thư của một vị thân hào nông thôn Tân Hóa, trong thư đôi câu vài lời không đáng nhắc tới, nhưng phụ ngôn rất thú vị.” Nàng nhướng mày, lớn tiếng nói: “Kim phụ ngân phiếu một nghìn lượng, thỉnh đại nhân uống rượu!”

Lúc nói chuyện, nàng đưa thư cho Miêu thư lại, “Làm phiền các vị đại nhân xem. Trong đó có tên có họ, muốn kiểm tra đối chiếu sự thật rất dễ.”

“Phong này, tám trăm lượng xuất từ Hồ phủ Thiệu Dương. Nếu các vị đại nhân tồn chất vấn, có thể thỉnh Hồ Thủ Nghiệp lên đường làm chứng.”

Hạ Thành truyền Hồ Thủ Nghiệp, Hồ Thủ Nghiệp nói chuyện từ đầu đến cuối một lần, liền lui xuống.bg-ssp-{height:px}

Sắc mặt của mấy vị đại nhân bắt đầu khó coi.

“Phong này, ngựa gầy ốm(gái) Dương Châu thoả thích hưởng dụng.” Đỗ Cửu Ngôn giơ giơ thư.

“Phong này năm nghìn lượng! A, chuyện này có chút to, tựa hồ liên quan đến kho lúa.” Đỗ Cửu Ngôn dâng thư cho Ngô Điển Dần, “Hạ đại nhân nói vậy không kịp, thỉnh Ngô đại nhân xem qua!”

Ngô Điển Dần tiếp nhận thư, nhất thời sắc mặt đại biến, mặt giận dữ, thấp giọng nói: “Kho lúa lương thực thành nam, là hắn cấu kết với nhau làm việc xấu với người khác trộm đi.”

“Ghê tởm!” Trịnh tri châu cũng kinh hãi không ngớt.

Phải biết rằng, hai năm trước tất cả quan viên tại chức của Bảo Khánh phủ đều bị thánh thượng khiển trách, phạt bổng nửa năm.

Việc này bọn họ hoài nghi nội bộ có quỷ, nhưng thật không ngờ sẽ là Lý Chấp.

“Thịt, không cắt ở trên người mình không đau.” Đỗ Cửu Ngôn lại lấy ra một xấp thư, “Một xấp bốn phong thư, xuất từ tay Lý đại nhân, nói vậy các vị có thể nhận ra chữ viết?”

“Viết cái gì đây.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một lần, “Còn có chút liên quan đến học sinh. Tháng trước học sinh và Lưu đại nhân thẩm vụ án giết người của phụ tử Nghiêm thị. Lý đại nhân nhận tiền tài của Nghiêm Trí, liên tiếp viết thư đến huyện nha cho Lưu huyện lệnh, uy hiếp hắn thả Nghiêm Trí, không nên xen vào việc này nữa.”

“Lấy ra ta xem.” Ngô Điển Dần tiếp nhận thư, sắc mặt chợt trắng bệch, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng hỏi: “Ngay lúc đó Lưu huyện lệnh, là ai?”

Đỗ Cửu Ngôn im lặng nói: “Quế vương.”

“Đồ hỗn trướng!” Ngô Điển Dần vỗ thư lên bàn.

Nét mặt của Hạ Thành cũng là đủ mọi màu sắc, nửa ngày nói không ra lời.

“Hạ đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn thu khuôn mặt tươi cười, lớn tiếng hỏi: “Như vậy phẩm đức hư hỏng tham quan ô lại, thật là công thần với dân với nước sao?”

“Phu quân phụ thân sủng thiếp diệt thê, gia bạo giết người như thế, thực sự trân quý hơn cả tính mệnh nhất giới phu nhân như Mã Ngọc Nương sao?”

“Như vậy, còn có thể dùng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm giải vây che giấu đưa cho hắn sao? Nếu thật như vậy, ta liền cảm thấy khó hiểu với Hạ đại nhân người. Người là người thế nào, từng đọc sách gì, để người khi nhìn đến những chứng cớ này nhưng chuyện hắn làm này, còn xem như hắn chỉ là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm!”

Hạ Thành tức giận đứng lên, hung hăng nhìn nàng chằm chằm.

“Giá trị của con người không chỉ là địa vị của hắn, không phải lấy tính luận, mà là đối đãi bình đẳng, đẩy ra biểu tượng nhìn bản chất.” Đỗ Cửu Ngôn không nhìn Hạ Thành, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy, đọc: “Từ năm Mã Ngọc Nương sinh ra, Mã phủ cũng quyên góp một trăm lượng bạc cho quan phủ địa phương, mở cửa hàng cháo quyên tặng cũ y.”

“Sau đó mỗi một năm, Mã phủ cũng sẽ làm việc này, coi như là hai năm qua, Mã Ngọc Nương cũng như trước âm thầm đưa cho Thanh Sam đạo quan một trăm lượng bạc, để cho bọn họ đứng ra quyên tặng cháo cứu tế người không nhà để về.”

“Nàng làm chuyện nhỏ không đáng kể, có thể không kinh thiên động địa giống nam tử, nhưng nàng thực sự vô dụng với nước với dân sao?”

“Mã Ngọc Nương không có tiếng tăm gì, so ra kém Lý Chấp mặt người dạ thú sao?” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải. Mã Ngọc Nương không ăn trộm không đoạt không xâm hại người khác, nàng thiện lương đơn thuần yên lặng hy sinh, mà Lý Chấp không tốt, hẹp hòi, tàn bạo vô luận là người hay chuyện, bọn họ cũng không ngang nhau!”

“Nếu ta ở đây nói một câu, Lý Chấp chết chưa hết tội, sẽ để tụng sư như ta không khách quan gì!” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn nhìn quét, lớn tiếng nói: “Thế nhưng hôm nay ta chính là không cần khách quan một lần.”

“Hắn, Lý Chấp, chết chưa hết tội!”

Dưới cao giọng, hoàn toàn yên tĩnh, bao quát ba vị quan viên nội đường, nhìn sắc mặt nàng hoảng hốt!

Ngoài cửa, bách tính vỗ tay, đều hưởng ứng, kêu: “Đúng, chết chưa hết tội!”

“Mã Ngọc Nương giết đúng, loại tham quan ô lại này, chết chưa hết tội!”

“Dựa vào cái gì hậu táng theo phẩm cấp. Chúng ta muốn đẩy cẩu quan súc sinh đó ra ngoài tỏa cốt dương hôi.”

Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, thanh âm rung trời, Hạ Thành bỗng nhiên tỉnh lại, cả giận nói: “Câm miệng! Làm sao phán định không phải là các ngươi định đoạt, mà là luật pháp phán định.” Lại nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi nói nhiều như vậy, dù là nhân phẩm Lý Chấp bại hoại, nhưng cũng không có thể cải biến chuyện Mã Ngọc Nương giết người, nàng như trước phải xử tử, trả giá thật lớn cho hành vi giết người của nàng.”

“Đúng là phải trả giá thật lớn, nhưng cũng không phải chết.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Nên học sinh thỉnh cầu xin đại nhân xử Mã Ngọc Nương ba mươi gậy, phạt ngân mười lượng, răn đe!’

Hạ Thành chỉa về phía nàng, tay đều đang run, “Luật pháp chính là luật pháp. Sẽ không bởi vì ác nhân bị giết, hay người tốt bất đắc dĩ, đều công chính phán định giống nhau.”

“Đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thế nhưng pháp luật ở ngoài, tình ở bên trong. Đại nhân cân nhắc mức hình phạt. Nàng có lỗi, nhưng tội không đáng chết, nên phạt, nhưng cũng không phải cực hình lăng trì.”

Hạ Thành còn muốn lên tiếng, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân không cần đấu võ mồm với học sinh, người chỉ để ý viết rõ ràng từng chút chuyện ở công đường hôm nay, đưa đi kinh thành, tự nhiên sẽ có người giúp người phán đoán!”

“Có chuyện, không phải bây giờ ngươi phủ định, không đồng ý là có thể định đoạt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hạ Thành cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng, án này triều đình sẽ niệm Mã Ngọc Nương, mà đổi thành xử nhẹ sao?”

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Học sinh nhận định triều đình sẽ sửa án cho Mã Ngọc Nương.”

Trong lòng Hạ Thành chẳng đáng, quay đầu nhìn về phía Ngô Điển Dần.

Ngô Điển Dần hơi gật đầu với hắn, nói: “Đêm nay ngươi lệnh người sửa xong hồ sơ, ngày mai đưa đến phủ nha, tức khắc đưa đi kinh thành.”

“Đa tạ Ngô đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay!

Ngô Điển Dần nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, đuôi lông mày hơi nhướng, nói: “Vì sao ngươi cho rằng, triều đình sẽ một lần nữa cân nhắc mức hình phạt sửa án?”

(Luna: Không biết mọi người có giống ta không, chứ đoạn đầu nếu ta có mặt ở đó sẽ lột dẹp ném vào mặt ông Hạ Thành liền, ông nói mấy câu làm ta ứa gan ghê)

—— lời nói ngoài ——

Trăm năm trước, tổ sư gia chỉnh sửa luật pháp, ở trong năm tháng khá dài, bọn tử tôn để chứng minh bản thân đã tiến bộ, mà sửa chữa trăm ngàn chỗ hở…

Cho nên, đừng trách tổ sư gia, ván quan tài của hắn đã sớm không đè được.

Cuối cùng, ta rất nghiêm túc nói một câu, nếu như ngươi đang xem sách lậu, mời ngươi lặng lẽ xem, bởi vì ngoài tầm tay với ta cũng biết không ngươi. Nhưng đừng tới bản chính dưới cà cảm giác tồn tại. Ngươi xuất hiện phun ngươi hoàn toàn thay đổi trước sau đó sẽ xóa bình luận của ngươi, ân, chính là như vậy, một chút đều không cần khách khí.

Sau cùng sau cùng nữa, ta rất đắc sắt nói một tiếng, nguyệt phiếu tháng này tặng thật năng xuất, để ta ở trước top sáu treo tám ngày, lạp lạp lạp lạp… Ta muốn hát chi sơn ca tặng cho các ngươi.

Hát chi sơn ca cấp đảng thính, ta bả đảng lai bỉ mẫu thân…

Truyện Chữ Hay