Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

chương 26: thước nhạc nghe mẫu thân kể chuyện quá khứ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thước Nhạc ngồi trên ghế trúc nhìn mẫu thân đang cẩn thận đem một gốc cây hoa sơn trà dời vào chậu hoa, “Mẹ, không cần cẩn thận như vậy, những cây hoa này đều rất dễ dưỡng, lát nữa tưới nước hồ thì sẽ lớn tốt thôi.”

Dương Hiểu Uyển lườm Thước Nhạc một cái, “Con biết cái gì, hoa là cần được bảo vệ, chỉ có mình đối đãi thiệt tình với nó, nó mới nở càng hấp dẫn.

Thước Nhạc bất đắc dĩ bĩu môi, quả thực là phụ nữ thích hoa cỏ, dù mình cũng rất thích chơi hoa cỏ, nhưng tuyệt đối không có nâng niu như mẫu thân.

Hiểu được không gian, hai ngày này Thước Nhạc về nhà Thước Chí Quốc và Dương Hiểu Uyển bắt cậu mang họ vào không gian, sự nhiệt tình này Thước Nhạc hoàn toàn không thể sánh bằng. Nhìn phụ thân cầm cần câu thả bên sông, mẫu thân chăm sóc rau dưa, Thước Nhạc tựa như một đứa nhỏ khoe đồ chơi yêu thích với bạn bè đặc biệt thỏa mãn.

Trong nháy mắt năm cũ sắp qua, năm nay bởi vì có không gian của Thước Nhạc, trên cơ bản nhà bọn họ không cần mua đồ tết, sáng ngày cuối năm cũ, ba người tiến vào không gian từ sớm, Thước Chí Quốc cầm cần câu tiếp tục phấn đấu ở bờ sông, có lẽ bởi cá trong không gian khá có linh tính, cá nơi này rất khó câu, mấy ngày này tiến không gian lại chưa câu được con nào, Thước phụ tuyệt đối không nổi giận, hôm trước tra trên mạng rất nhiều phương pháp câu cá, cũng mua không ít công cụ, ông tin tưởng mình nhất định có thể thành tay câu cá thiện nghệ, đương nhiên đối với việc này Thước Nhạc tỏ vẻ khá nghi ngờ, chẳng lẽ học từ trên mạng thì có thể thành?

Dương mẫu thực tế hơn, mắt thấy sắp tới năm mới, ruộng hoa của Thước Nhạc có không ít hoa, nàng chuẩn bị dời mấy bồn đặt trong nhà tạo không khí vui mừng.

Rau dưa hoa quả trong không gian còn đủ ăn một khoảng thời gian, lương thực trong ruộng cũng thu gặt, Thước Nhạc không có việc gì, ngồi một bên nhìn mẫu thân chạy qua chạy lại.

Đang ngồi nhàm chán trong không gian, Thước Nhạc cảm giác điện thoại bên ngoài reo, đóa hoa sen thứ hai sắp nở, cảm giác của Thước Nhạc càng thêm dị thường, bây giờ ở trong không gian cũng có thể cảm giác được tình huống năm mét vuông bên ngoài, điều này làm cho cậu rất thuận tiện, ít nhất có điện thoại sẽ không bị nhỡ.

“Alo, xin chào.” Nháy mắt ra khỏi không gian, Thước Nhạc cầm điện thoại trên sô pha lên.

“Tần thúc thúc năm mới vui vẻ. – dạ, ba mẹ cháu đều rất khỏe. – dạ, như thế à, vậy đặt đó trước đi, chờ cháu trở về xem kỹ rồi nói. – dạ, có lẽ vẫn cho thuê – không muốn bán, cháu lại không cần xài tiền – tốt, làm phiền Tần thúc thúc giúp cháu từ chối đi. – cảm ơn Tần thúc thúc. –tốt, tạm biệt.” Cúp điện thoại, Thước Nhạc trở lại không gian.

Dương Hiểu Uyển thấy Thước Nhạc chợt hiện vào “Ai vậy?”

Thước Nhạc ngồi lên ghế lấy nước trên bàn uống một hơi “Là Tần thúc thúc, phòng ở Hải Nam đến kỳ, công ty trước không thuê nữa, Tần thúc thúc hỏi con định làm sao, hai hôm nay còn có người hỏi mua.”

“Con nói thế nào?” Không ngừng tay, Dương Hiểu Uyển hỏi.

Thước Nhạc lắc đầu, “Con không cho bán, hiện tại tiền thuê cao, cho thuê thích hợp hơn. Khoảng thời gian mừng năm mới thì thôi, năm sau con muốn đi xem, con còn chưa đến qua.”

Dương Hiểu Uyển thở dài, “Lúc ông ngoại con còn sống thích nhất là đồ cổ, tranh chữ v…v…, vì mấy tòa nhà đó ông ngoại con mất không ít công sức. Trừ phi tất yếu, tòa nhà đó tốt nhất đừng bán.”

Thước Nhạc gật đầu “Dạ, con cũng nghĩ vậy. Ai, mẹ, ông ngoại là một giảng viên đại học sao có thể mua nhiều tòa nhà như vậy, cho dù là tổ tiên lưu lại cũng là không dễ dàng.”

Dương Hiểu Uyển nở nụ cười “Ông ngoại con khi còn sống rất truyền kì, ông sinh ở cuối đời Thanh, lúc đó cụ tổ ngoại con vừa an cư ở Bắc Kinh, ông ngoại con sinh ra tại đó. Cụ tổ ngoại vốn xuất thân thương nhân, trong nhà kinh doanh đồ cổ, vừa lúc thời cuối thanh hỗn loạn, cụ tổ ngoại con kiếm được không ít của cải, ông ngoại con lớn lên cùng đồ cổ, đối với mấy thứ đó đặc biệt yêu thích, nhưng việc buôn bán đồ cổ của Dương gia lúc ông ngoại con còn chưa trưởng thành đã đóng, ông ngoại con không có cơ hội kế thừa gia nghiệp.”

Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc nghe mẹ cậu kể chuyện này, “Vì sao lại đóng?”

“Khi đó làm ăn không tốt, bạn tốt của cụ tổ ngoại Hữu Phạm tiên sinh trong tay có ba đồ lễ khí thời Thương Chu, tin tức bị tiết lộ ra ngoài, không ít người để ý, trong đó có không ít người ngoại quốc, Phạm tiên sinh vì phòng ngừa quốc bảo lưu lạc hải ngoại, dùng kế đem đồ chuyển giao, không ngờ lại chọc họa, Phạm gia không còn. Cụ tổ ngoại con nản lòng thoái chí, đóng cửa hàng. Bốn người huynh đệ ông ngoại con, trừ ông ngoại con ra ba người đều đi lính, đại bá của mẹ tham gia Bắc phạt quân, sau này tìm không thấy, e là thời đó đã không còn. Nhị bá và tam bá tham gia đi qua núi tuyết đồng nguyên, tam bá thời kháng chiến thì hy sinh, nhị bá hy sinh là khi giải phóng, ông ngoại con không tòng quân mà học đại học, là tài tử đại học Bắc Kinh thời đó. Sau này thì ở lại trường dạy học. Đến thời bạo động nhà cửa tổ tiên bị mất, lúc kê biên tài sản đều là đệ tử của ông, nói là đến kê biên tài sản những vẫn rất có chừng mực, đồ trong phòng chỉ niêm phong cất vào kho, phòng ở cũng không sung công, những năm đó chỉ để không ở đó, thẳng đến bạo động chấm dứt, phòng ở được trả lại.”

Dương Hiểu Uyển lại thay cái chậu hoa khác, “Ông ngoại con là người không bao giờ chịu ngồi yên, lúc đó mẹ và ba con lại không ở bên ông, ông rảnh rỗi liền đi ra bên ngoài, dựa vào kinh nghiệm từ trước, đào được không ít thứ tốt, thời điểm đó, không ít người xuất ngoại, mấy chỗ bất động sản khác chính là mua khi đó. Lúc mua chỗ HảiNam, không đủ tiền, không có cách nào đành bán một món đồ cất giữ, điều này làm cho ông ngoại con mãi đau lòng.” Nghĩ đến thú sự (chuyện thú vị) năm đó của phụ thân, nhịn không được mà vui vẻ.

Thước Nhạc nhớ rõ ông ngoại hình như có kể với cậu, lúc ấy bán là một cái bình sứ, bán cho bạn tốt của ông, vì rất thích, đã kể với cậu mấy lần, đáng tiếc sau khi bạn của ông qua đời đồ sứ đó bị con của ông ấy bán, ông ngoại tiếc nuối thời gian đó không ở kinh thành nếu không nhất định mua trở về.

Bỗng nhiên, Thước Nhạc nhớ tới lão thái thái thấy ở cửa trường học, nhìn mẫu thân đang tưởng nhớ chuyện cũ, không biết có nên hỏi hay không.

Truyện Chữ Hay