Đại Tiểu Thư Đi Học

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Có chuyện gì vậy? Kỳ Khôi lên tiếng

- Honey. nó lên tiếng gọi. Kỳ khôi nhận thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt của nó, anh liền chạy tới bên nó hỏi nó có sao ko? Nó còn chưa kịp nói gì thì bên kia, “công chúa” đã lên tiếng:

- Oppa ….. hức… hức….

- Có chuyện gì nói coi. Kỳ Khôi thấy khó chịu thở phì một cái rồi bảo cô ta nói, bên này anh chàng kia thì hờ hững xem.

- Em định đi vệ sinh thì thấy Khay Vi đi tới, em muốn nói chuyện với cô ấy, muốn hỏi cô ấy tại sao lại ghét em, tại sao lại cư xử như vậy, nhưng ko ngờ cô ấy ko biết lý lẽ còn đánh em ra nông nỗi vầy nè. Huhu… huhu…cô ta vừa nói vừa khóc ra vẻ đáng thương lắm, nói xong cô ta lấy bàn tay ra khỏi mặt để lộ vệt hằn của ngón tay trên mặt. Lúc này, ko những Kỳ Khôi mà cả anh chàng kia cùng nhíu mày, vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt họ, Kỳ Khôi quay qua nó, lên tiếng,vẫn nhẹ nhàng.

- Em nói anh nghe có chuyện gì nào? câu hỏi của Kỳ Khôi cất lên thì xung quanh lập tức xì xầm bàn tán, tỏ rõ sự bất bình cho cô “ công chúa” kia: “ thái độ của oppa vậy là sao? Sao oppa lại dung túng cho con nhỏ đó làm càng như vậy chứ? ….”

- Em ko biết, là chị ta tự đánh vào mặt mình đấy? nó vừa nói xong thì đám đông lại ồn ào hơn lúc trước, ra sức công kích “ gì chứ? Dám làm mà ko dám nhận sao? Cái mặt đẹp vậy mà trơ trẽn? trên đời này có ai mà tự đi đánh mình ko? Vô lý hết sức? còn có luân thường đạo lý ko hả?....”. Quang Anh nghe bọn họ nói vậy ko dấu được nỗi bức xúc trong lòng, mặt xầm lại quát lớn: “các người có im lặng được ko hả?”, đám đông nghe Quang Anh hét lớn vậy, nhìn sắc mặt anh biết là anh đang giận nên cũng chỉ biết ngậm miệng lại kẻo rước họa vào thân,vậy là lần này anh chàng đã ghi được điểm trong mắt nàng rồi, bằng chứng là nó ngước lên nhìn anh với ánh mắt rất cảm kích.

- Em có dám đảm bảo lời em nói là thật ko? Kỳ Khôi lại lên tiếng hỏi.

- Thật. Nó trả lời giọng chắc nịch kèm theo đó là cái gật rất dứt khoát.

- Tụi em cũng đảm bảo lời Khay Vi nói là thật nữa, chính chị ta là người gây khó dễ cho Khay Vi đó anh. Tụi bạn nó sau một hồi im lặng cũng đã lên tiếng đúng lúc.

- Vậy thì anh tin em, Kỳ Khôi nhìn nó nói rồi quay sang chị ta: tôi tin người đánh cô ko phải là Khay Vi, nếu Khay Vi đánh cô thì… anh nghỉ lúc khóe miệng hơi nhếch lên từ từ nói từng tiếng một: khuôn mặt cô ko còn được nguyên vẹn như vậy đâu. Còn người đánh cô là ai thì tự cô rõ, đừng để tôi làm sáng tỏ mọi việc kẻo người xấu hổ chỉ có cô mà thôi. Anh xua xót.Thật lòng, anh mong người đánh cô ta là Khay Vi, anh ko ngờ con người cô ta là như vậy, cô ta làm anh quá thất vọng, Chắc hẳn người kia cũng nghĩ như vậy khi thấy vết bàn tay trên mặt cô ta ko thuận, chỉ có tự mình đánh mình thì mới có dấu vết như vậy thôi. Tuy nhiên, bon họ đều ko hiểu câu nói của Kỳ Khôi nên mặt cứ đơ ra “nếu Khay Vi đánh cô thì… khuôn mặt cô ko còn được nguyên vẹn như vậy đâu”, ngoại trừ một người vì anh đã được tận mắt chứng kiến cô giải quyết thằng con trai đầu trâu mặt ngựa như thế nào. Kiều Nga, nổi tiếng thông minh xinh đẹp nhưng tự nhiên hôm nay cô ta ngu đột xuất, đã ở trong hoàn cảnh vậy rồi mà vẫn ko biết mình biết người, còn lỳ lợm ko chịu thua:

- Kỳ Khôi, anh hà cớ gì phải như vậy với cô ta, cô ta chẳng qua cũng chỉ là cháu của một tên quản gia già, thì cũng như là một đứa osin trong nhà thôi, có cần anh phải ra sức bảo vệ như vậy ko?

Cô ta vừa nói xong,mặt Kỳ Khôi trở nên đáng sợ, tất cả mọi người đang tụ tập ở đây đều lùi bước,cô ta thật ngu ngốc, câu nói vừa rồi, ko chỉ đá động tới đứa em gái mà anh yêu thương vô cùng, ko chỉ là người quản gia đáng kính mà anh coi như người ông thứ hai của mình, người đã làm việc cho gia đình anh hơn nửa đời người, mà còn đá động tới lão đại của gia tộc Hoàng Kỳ

( cô ta nói Kỳ vân là cháu của một tên quản gia, Kỳ khôi nghĩ cô ta chửi lão đại chỉ là một ông quản gia), thế là anh lao tới vung tay định tát vào mặt cô ta, nhưng Thiên Vũ đã lao ra giữ lấy tay anh lại.

- Kỳ Khôi cậu bình tĩnh đi, cậu đánh một người như cô ta liệu có đáng ko? Chỉ tổ bẩn tay thôi.

Kỳ Khôi nghe vậy, quay mặt sang cô ta nhìn với ánh mắt giá lạnh của mùa đông ở nam cực xen lẫn những vệt lửa từ miệng con rồng thiêng, vô cùng đáng sợ, phán một câu nói lạnh lẽo: từ giờ đừng để tôi thấy mặt cô.

Cô “công chúa” Kiều Nga, ko ngờ mình lại thua một con nhóc vô danh tiểu tốt như vậy, cô nắm chặt hai tay, miệng lẩm bẩm “ rồi mầy sẽ phải hối hận”, hôm nay cô đúng thật là mất mặt, cô ko còn là nàng “công chúa” được bốn chàng hoàng tử cưng chiều nữa, chỉ qua một đêm bao nhiêu huy hoàng ngày nào chợt vụt mất như thể nó chưa từng xuất hiện vậy, chả trách cô ta lại hận nó như vậy.

Khắc Thiên sau khi lạnh lùng chốt hạ câu chuyện sẽ trở thành đề tài hot của năm, thì quay sang anh chàng kia gửi lời chào, anh ko muốn ở lại thêm chút nào nữa, anh nghĩ cô em gái của anh cũng có chung suy nghĩ đó: - tụi mầy ở lại chơi vui vẻ, tao đưa Khay Vi về trước, chắc nhóc cũng mệt rồi, nói rồi quay qua phía Khay Vi muốn hỏi nó gì đó thì ko thấy nó đâu, hỏi ra mới biết là nó tranh thủ đi giải quyết cái nỗi buồn thầm kín mà từ nãy giờ bị ai kia ngăn cản, anh nó cũng chỉ biết phì cười với nó.Tuy nhiên đằng này, có anh chàng đang khó chịu,vì có cùng chung mong muốn là đưa nó về nhưng một lần nữa lại bị ai kia cướp việc.

Truyện Chữ Hay