Đôi mắt tím mơ màng hé mở.
“Ưm.!”
Cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng! Cô đang ở bệnh viện? Cô nhớ rồi. Cô đỡ đạn cho một người con trai.
Ngu ngốc! Tại sao cô lại dùng thân mình bảo vệ cho tên đó chứ?
Khẽ cử động người, động tác hết sức nhẹ nhàng của cô đã thành công trong việc đánh thức người bên cạnh.
Người đó nhìn cô bằng ánh mắt sửng sốt rồi đến vui mừng. Vội vàng lên tiếng:
“Em tỉnh rồi. Có đau ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ nha.” Chấn Phong vui mừng chạy ra ngoài tìm bác sĩ lại cho Di Hân.
Cô tỉnh rồi?
Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Chỉ ba viên đạn thôi mà sao đau quá. Cơ thể của cô từ lúc nào lại yếu như thế này?
Khẽ nhắm mắt lại, nhăn đôi mày thanh tú. Không hiểu sao cô lại thấy toàn thân đau nhức, rất khó chịu.
“Hân. Con tỉnh rồi.” Nguyễn Huy Tuấn và Lê Hải Yến bước vào phòng, mỉm cười với con gái nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn Di Hân.
“Ba, mẹ.” Di Hân khó nhọc nở một nụ cười.
“Con thấy sao rồi?” ba Di Hân ân cần hỏi thăm con gái.
“Con không sao đâu ba!” khẽ nhếch khóe miệng lên một nụ cười gượng gạo, không ổn rồi! Tại sao cô lại thấy cơ thể càng lúc càng đau đớn thế này?
“Ta hiểu chuyện này thế nào. Nhưng Hân à, con đừng như thế nữa được không? Chỉ làm ta đau lòng thôi.” mẹ Di Hân dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, rưng rưng nước mắt.
“Con...” bất chợt Di Hân không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, bác sĩ bước vào cùng Chấn Phong.
Đây là một bác sĩ trung niên, gương mặt phúc hậu, hiền từ nhìn cô. Bác sĩ tới kiểm tra tổng thể và cất giọng vui mừng:
“Tiểu thư có khả năng phục hồi rất tốt. Vài hôm nữa có thể xuất viện. Hiện tại cần ở lại để tôi có thể theo dõi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Di Hân mỉm cười với vị bác sĩ.
Vị bác sĩ trung niên vừa đứng dậy, định quay bước đi. Thì bỗng ông quay người lại, nhíu nhíu mày nhìn Di Hân, thể hiển rõ sự lo lắng khó hiểu.
“Có phải tiểu thư cảm thấy người rất đau nhức đúng không?”
“Đúng thế ạ.” cô liền gật đầu trả lời vị bác sĩ.
Không ổn rồi. Sau phẫu thuật thì đúng là cơ thể đau nhức, nhưng không thể lên triệu chứng rất đau thế này chứ?
Thấy vẻ mặt của vị bác sĩ nghiêm trọng, ba cô liền kéo ông ta ra bên ngoài để xem có chuyện gì.
Lúc sau, ba Di Hân bước vào bên trong, ái ngại nhìn con gái nhỏ.
“Viên đạn của Trần gia, có độc!”
Có độc ư? Độc gì khiến toàn thân đau nhức thế này?
“Bác sĩ nói, phải nghiên cứu xem độc này là gì. Ta sẽ mang đến cho chuyên gia của Nguyễn gia, tạm thời cứ thế đã!”
“Tôi đi trước. Tiểu thư vừa tỉnh cơ thể còn yếu. Mọi người nên để cho tiểu thư nghỉ ngơi.” vị bác sĩ bước ra ngoài, quay lại dặn dò mọi người trong phòng.
“Hai người ra ngoài đi. Ta muốn ở lại với Di Hân.”
Bà nhìn cô bằng ánh mắt xót xa. Bà không muốn thế này mà. Con gái bà mới mười tuổi thôi. Sao lại chịu sự đau đớn như thế này?
Xoa nhẹ bàn tay con gái, bà không thể bên cạnh cô mãi được. Bà biết cô sẽ phải đối mặt vô vàn nguy hiểm nhưng bà không đành lòng. Bà có thể để cô tránh xa nó được không?
“Mẹ. Con biết mẹ lo cho con nhưng mẹ hiểu mà…”
“Hân.. Đừng để bản thân bị thương nữa được không con?”
“Con hứa với mẹ.” cô gật nhẹ coi như là đồng ý với mẹ mình.
Dù sao, điều để bản thân bị thương hay không cô không thể xác định. Nếu được, cô sẽ nghe lời mẹ, không để bà phải lo lắng vì mình nữa.
Bà có nên nói cho cô biết không?
Rằng sắp có một cuộc chiến giành sự thống trị sắp diễn ra?
Và để bảo đảm an toàn cho cô, ba cô và bà đã quyết định đưa cô sang Mỹ?
Thấy mẹ mình có điều gì muốn nói nhưng không muốn nói. Nhíu chặt đôi mày thanh tú, cô khẽ cất tiếng:
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?”
“À. Hân này, ngay khi con hồi phục, con sang Mỹ nhé.” Giật mình trước câu hỏi của con gái, Hải Yến vội vàng định thần lại.
Mỹ? Tự dưng sao lại sang đó? Cô nhìn mẹ bằng ánh mắt ngờ vực, có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?
Như nhìn thấu suy nghĩ của con gái nhỏ. Bà nói:
“Ba con và ta muốn đưa con sang đó để học tập thêm và tiếp quản thế lực của chúng ta ở bên đó.”
“…”
Im lặng một lúc, cô biết có chuyện gì đang diễn ra nhưng thôi.
Nếu ba mẹ đã muốn cô đi thì cô sẽ đi. Tiếp quản cô sẽ tiếp quản.
“Con sẽ sang đó.” Di Hân đồng ý với lời nói của bà.
Cô cũng mệt mỏi rồi! Phải nghỉ ngơi thôi.
“Được rồi. Con nghỉ đi nhé! Tí nữa Chấn Phong sẽ vào.” Mẹ Di Hân nở nụ cười gượng, khẽ vuốt gò mà xanh xao của con gái, bà bước ra ngoài.
Ai biết được, khi bà vừa quay mặt đi, nước mắt đã trào ra ngoài?
Lựa chọn theo con đường mờ mịt này, vốn không có đường lùi.
Con gái nhỏ của bà, vốn phải được sống một cuộc sống bình an không phiền muộn như bao đứa trẻ cùng tuổi khác. Thế nhưng, cô là người quan trọng đối với Nguyễn gia, là người thừa kế tương lai. Đây là trách nhiệm không thể chối bỏ!
“Di Hân à, con gái bé bỏng của ta! Là ta đã đặt con vào cuộc sống tanh tưởi này, ta phải bảo vệ con, hãy yên tâm sống tốt! Những việc còn lại, hãy để ta lo cho con!”
Hai tuần sau.
Biệt thự S, Las Vegas.
Trời phủ tuyết trắng xóa dày cộm, từng đợt gió rít mạnh. Cái lạnh cắt da cắt thịt thấm đượm vào từng mảng da thịt khiến người ta lạnh buốt.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, gió thổi càng mạnh hơn. Thực sự, cái thời tiết buốt giá này ai chịu được?
Thế nhưng, khiến người ta đau lòng nhất ở lúc này chính là bóng dáng cô độc đứng giữa trời tuyết. Mặc cho từng bông tuyết mỏng manh bám vào cơ thể nhỏ bé.
Khoác một chiếc áo mỏng, chủ nhân của bóng dáng ấy là một cô bé.
Gương mặt đã sớm tím ngắt, toàn thân lạnh buốt nhưng cô không hề muốn di chuyển mà muốn tiếp tục đứng như chôn chân tại nơi đó.
Tại sao cô bé ấy lại dày vò bản thân đến mức này? Biết rõ không thể chịu được cái lạnh dưới âm độ thế này tại sao còn cố?
Xung quang cô bé, là một hàng dài những vệ sĩ chuyên nghiệp. Mặt mày lạnh tanh không chút cảm xúc, nhưng môi ai nấy đều tím xanh lại. Họ đang chịu đựng gió lạnh cùng cô chủ. Di Hân đã kêu họ vào trước, để mặc cô ở đây! Thế nhưng cô chủ không vào, vệ sĩ như họ nào dám vào?
Dáng người nhỏ bé đứng đó, như bị nuốt chửng bởi bão tuyết.
Đôi đồng tử tím mơ màng, có giọt nước đọng nơi khóe mắt. Cô khóc ư? Tại sao lại khóc?
Ba mẹ cô.. Ngay khi cô vừa rời khỏi Việt Nam, một cuộc chiến đẫm máu nổ ra.
Trần gia!!!
Tất cả là do Trần gia!!!
Cô hận Trần gia!!!
Muốn thâu tóm gia tộc của cô ư? Dễ vậy sao?
Cuối cùng tất cả mọi chuyện kết thúc. Ba cô hôn mê sâu, tính mạng đang nằm trong tay tử thần. Còn mẹ cô? Mất tích. Sống chết không rõ tung tích. Gia tộc của cô hiện tại Kỳ Dương và Chấn Phong quản lý, bởi cô không còn thiết tha gì nữa rồi.
Cô biết thân phận của mình từ khi sinh ra! Cô biết trách nhiệm này cô không thể chối bỏ! Vì đôi mắt của cô là độc nhất vô nhị! Ở thời điểm hiện tại không còn ai có thể thay thế nữa!
Khi cô chào đời là sự vui mừng hân hoan của thành viên trong gia tộc. Khi cô chào đời là sự lo lắng đến tột độ của ba mẹ cô. Họ tự trách mình đã mang đến cho cô một trách nhiệm lớn lao như thế. Nhưng không! Cô cố gắng tất cả chỉ vì họ. Cô chưa từng sống trong sự tanh tưởi của mạng người, vì cô còn có ba mẹ, còn có họ che chở, còn có họ bao bọc cho cô tình cảm gia đình thiêng liêng nhất! Thế nhưng, bây giờ thì sao?
Nghĩ tới đây, lòng cô lại thắt lại.
Đau đớn thay… Xót xa thay…
Tim cô vỡ nát, tâm cô như bị bóp méo.
Bức tường sắt kiên cố mà cô xây dựng suốt bấy lâu nay đã sụp đổ!
Ba mẹ của cô. Người cô yêu thương. Tất cả đã mất hết trong nháy mắt. Bảo một đứa bé mười tuổi như cô phải làm gì để vực lại tinh thần đây?
Ba từng nói muốn tồn tại trong thế giới đầy máu me tàn nhẫn thế này, điều thứ nhất, tuyệt đối không được rơi nước mắt dù chỉ là một giọt! Phải vững tâm, phải cho kẻ thù biết rằng mình là phượng hoàng trên trời cao, dù thế nào cũng bất khả xâm phạm.
“Nhưng ba à… Con xin lỗi! Con không thể gắng gượng được nữa rồi. Con khóc cho lòng bớt đau đớn được không ba? Con đau lắm! Con không chịu được nữa!”
Từng giọt, từng giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên khóe mi, thế nhưng phút chốc lại tan biến mất. Vì cái lạnh cô đang chịu đựng, vì cái nỗi đau trong tâm can cô quá lớn… Nước mắt rơi ra liền tan biến! Hệt như một kiểu người đau đớn đến thấu tâm can nhưng vẫn cố gắng gượng, để rồi không thể chịu được nữa liền bùng nổ! Rồi trong tích tắc, liền trở về như lúc ban đầu, lại tiếp tục chống chọi với đời người.
Đầu truyền tới một cơn choáng váng, cô liền ngã xuống làn tuyết lạnh lẽo. Cô bất tỉnh.
Màn đêm u tối bao phủ xung quanh, khoảng không trống rỗng đen như mực, không có lấy một chút ánh sáng.
Bóng đêm dường như nuốt chửng mọi vật ở nơi này, mang lại cho người đối diện nó một nỗi sợ hãi vô hình.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền tới làm cô bừng tỉnh.
Đôi đồng tử tím sắc bén thường ngày ngỡ ngàng liếc nhìn xung quanh. Chuyện gì đây? Tại sao cô không thấy gì cả? Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Mọi người đâu hết rồi?
Chống tay xuống màn đất lạnh để đứng dậy, bất giác cô ôm chặt lấy thân mình. Cô lạnh quá! Đây là nơi nào? Tại sao nhiệt độ ở đây lại thấp như thế?
Di Hân đưa tay kéo chặt chiếc áo mỏng, bước đi bằng đôi chân trần.
Cô không nhìn thấy gì cả.
Dựa theo bản năng được huấn luyện, Di Hân cố gắng tìm kiếm xung quanh một chút ánh sáng. Lúc trước, điều đầu tiên khi làm một người đứng đầu cần phải có hơi thở nhạy bén, cần giấu đúng nơi và trưng ra đúng chỗ. Ví dụ khi gặp những thứ nguy hiểm mà mình không có khả năng đánh trả, cần khéo léo che dấu hơi thở của mình đi. Và khi gặp vật cản trở, cảm nhận được không gây nguy hiểm gì đến bản thân, cần phải trưng ra để đối phương run sợ mà lơ là. Và cần có khả năng cảm nhận sát khí của đối phương. Đó là điều đặc trưng cơ bản nhất của một sát thủ được đào tạo bí mật như cô.
Khả năng cảm nhận của cô từ trước tới nay vốn rất tốt! Thế mà ở nơi này, đến chút hơi người hay đồ vật gì từng lưu lại cũng không có thì lấy đâu ra ánh sáng giúp cô?
Điều bây giờ không phải ngồi yên một chỗ, mà là đi thẳng về phía trước. Càng nhanh càng tốt!
Nghĩ đến đây, bước chân càng gấp rút. Càng cố gắng bước thật nhanh về phía trước nhưng chuyện gì đang xảy ra? Cô đi mãi không đến nơi?
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể càng lúc càng giảm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng vậy.
Cơ thể của cô vốn có khả năng chịu đựng rất tốt, chỉ là nếu dưới âm độ C hay quá năm mươi độ C là không ổn. Khả năng đặc biệt của Nguyễn gia có sẵn trong máu. Thế mà bây giờ cô lại không thể chịu được cái lạnh này? Chẳng nhẽ nơi này nhiệt độ dưới âm sao?
Ngay lúc cơ thể dần kiệt sức, cô dường như cảm thấy cơ thể có hiện tượng đóng băng, da thịt đông cứng. Run rẩy ngồi xuống nền đất lạnh, cô không thể chống đỡ được nữa. Cô lạnh quá!
Đôi mắt sắc bén tinh tường dần mờ đi, mí mắt nặng trĩu. Không ổn, cứ tình hình này chỉ sợ cô ngủ mất!
Bỗng một luồng sáng chói mắt hiện ra trước mắt cô. Nhíu chặt đôi mày thanh tú, lờ mờ mở mắt ra… Nhân ảnh quen thuộc hiện ra trước cô, sượt qua ánh mắt sững sờ của cô. Đó… là… ba mẹ cô! Là gia đình của cô! Họ đang vẫy tay với cô.
Cơ thể nhức nhối cố gắng đứng lên, chống đỡ bước về phía trước. Đuổi theo nhân ảnh kia. Vội vàng đuổi theo nhân ảnh phía trước, cô khóc càng lớn, dùng giọng khàn đặc hét lên: “Ba mẹ, hai người đi đâu? Dẫn Hân theo với! Hân mệt lắm.. Huhuu.. Ba mẹ đừng bỏ Hân mà.”
Lúc này cảm xúc của cô là gì? Tuyệt vọng? Sợ hãi? Hốt hoảng?
“Bịch.”
Cả thân thể nhỏ bé bổ nhào về phía trước. Cảm giác đau đớn truyền tới đại não. Ngẩng mặt lên hoảng loạn tìm kiếm nhân ảnh lúc nãy, cô không thấy nữa! Chẳng nhẽ cô nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi sao? Ba mẹ cô đi rồi! Đi mất rồi! Cô lạnh, cô đau, cô mệt! Ai đó đưa cô ra khỏi đây đi! Làm ơn!
“A!!!”
“Hân! Em tỉnh rồi. Tại sao lại hành hạ bản thân như thế?” Chấn Phong sửng sốt nhìn Di Hân, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Phong?” Di Hân với đôi mắt hoảng loạn, dần dần định thần lại khi nhìn Chấn Phong.
“Ừ anh đây. Không sao nữa rồi! Ổn rồi. Có anh ở đây.” cậu ôm chặt Di Hân vào lòng, vuốt vuốt sống lưng, trấn an cô hãy bình tĩnh.
Hóa ra tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là giấc mơ thôi sao? Nhìn thấy ba mẹ cô cũng chỉ là ảo tưởng thôi sao? Lúc này, sự gắng gượng biến mất. Cô bật khóc nức nở, cô nhớ ba mẹ cô! Nhớ sự yêu thương của họ.
“Ngoan! Đừng khóc nữa. Cô chú sẽ không vui đâu Hân.”
Ngẩng gương mặt ướt đẫm, cô nhìn Chấn Phong bằng ánh mắt khó xác định. Cất giọng thều thào:
“Chuyện bên đó sao rồi?”
“Chú Dương lo rồi. Em không phải lo lắng nữa, chuyên tâm mà sống!”
“Ở lại với em! Đừng đi nữa…”
“Không đi nữa. Anh ở lại đây.” Chấn Phong mỉm cười dịu dàng.
Nở nụ cười một cách khó nhọc, cô liền ngủ thiếp đi.