Tên cận vệ của vương hậu Selly hốt hoảng chạy vào với vẻ mặt tát mét, hơi thở đứt quãng, nói không được mà hét cũng chẳng xong. Quả thật làm người khác ‘rất ngứa mắt’.
“Mau nói.” Vương hậu Selly túm lấy áo của hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt dọa người như muốn nói ‘ngươi phải bình tĩnh lại ăn nói cho ta, người ngồi trước đây không phải là người đơn giản đâu.’
“White lão đại… PNER đã nhận được tin… ngài… đến đây để giúp Nicaraga chúng tôi. E rằng… chúng muốn trừ khử… ngài ngay tại Nicaraga!” tên cận vệ phải lấy hơi hết sức để có thể trả lời trôi chảy, nhìn mặt hắn khó thở mà đáng thương quá.
Gì?
PNER?
Trừ khử Amy White – người thừa kế duy nhất của Nguyễn gia?
Được lắm PNER! Một bước xoay vòng thật hoàn hảo!
Trừ khử Di Hân ngay tại đất của Nicaraga PNER sẽ được rất nhiều cái lợi.
Như Amy White chết là phá đi một chân của thế lực cân bằng Hắc đạo – tứ đại gia tộc, Amy White chết là Nguyễn gia lại rơi vào tình trạng rắn mất đầu mà đàn con trở nên rối loạn hệt như thảm kịch bảy năm trước. Điều đó có lợi cho PNER khi mà chúng có thể dễ dàng tóm gọn thế lực to lớn vững chắc của Nguyễn gia, điều ấy lại càng tăng thêm phạm vi ảnh hưởng của chúng trước toàn thế giới.
Đáng chết hơn là Amy White chết tại đất của Nicaraga không chỉ làm thế giới nhiễu loạn mà trực tiếp gán tội giết lão đại của Nguyễn gia lên Nicaraga – một đất nước đang trong tình trạng suy thoái trầm trọng, chỉ cần một ngọn gió cũng đủ làm ngọn cỏ dại yếu đuối bật gốc.
Một công đôi việc! Được lắm lũ PNER nghiệt chủng đáng chết!!
Chúng nghĩ giết Amy White là một điều dễ dàng ư? Đến đợt tấn công của con quái vật dị thú mười năm trước khi tham gia khóa huấn luyện khủng khiếp cô còn có thể vượt qua! Điều gì khiến chúng nghĩ rằng chỉ cần một quả mìn là cô sẽ chết?
THẬT NỰC CƯỜI!!!
Di Hân hừ lạnh. Cô cảm thấy chuyện này quá hoang đường!
Nên nói PNER là một tổ chức khôn khéo hay một lũ đần bị gặm não đây?
“Có vẻ như các vị rất sợ hãi?” cô lạnh lùng đưa ánh mắt dọa người tới nhìn lũ người trong phòng hội nghị, bâng quơ nói một cách hờ hững.
Tất cả cũng chỉ là một quả mìn, có gì phải sợ hãi?
“White lão đại, chúng tôi lo cho an nguy của ngài…” một ông lão đã có tuổi, đầu tóc đã bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, khóe mắt nheo lại thể hiện rõ sự khắc khổ từng trải qua hiền từ cất giọng đầy quan tâm tới Di Hân.
Di Hân ngẩn người ra, im lặng không trả lời, ánh mắt sâu thẳm khó đoán liếc nhìn ông lão ấy.
Lo cho an nguy của cô? Quan tâm tới cô?
Thế giới của cô… đã từ lâu rồi không còn tình người thì làm gì còn khái niệm quan tâm?
Di Hân vốn từ trước tới này rất hờ hững, cô chả bao giờ quan tâm tới mọi người xung quanh huống chi là một ông lão?
Cô… vô cảm lạnh lẽo quá đúng không?
Nhân cách của cô… có phải đã đóng băng rồi không?
Đừng nghĩ cô độc ác tới mức đay nghiến một lão già, chỉ là cô không quan tâm tới những thứ vốn ‘không liên quan tới mình’ thôi! Có thể ông lão ấy quan tâm tới cô, nhưng đối với Di Hân, trong mắt của cô những thứ ấy có chút không thật tâm, có phải do tâm hồn quá chai sạn, quá sắt đá mà cô đã tự hình thành sau bao thời gian trải qua nhiều nguy hiểm khổ đau?
Quan tâm thì là đã là gì chứ? Chỉ quan tâm thôi cũng sẽ giúp cô thoát khỏi cái thế giới bóng đêm khủng khiếp này ư? Chỉ quan tâm thôi cũng sẽ giúp cô thoát khỏi cảm giác lạc lõng một cách trống rỗng này ư?
Sau lời nói quan tâm của ông lão và được đáp trả bằng sự im lặng kèm ánh mắt từ đôi đồng tử như một lớp sương mù của Di Hân. Không khí xung quanh cũng dường như ngưng đọng lại vì thái độ lạnh nhạt của cô.
Quốc vương Hestipone, vương hậu Selly và các quan chức trong bộ máy nhà nước Nicaraga khác lập tức lái sang chủ đề khác để thoát khỏi tình trạng này.
“White lão đại, ngài đã có tâm tới giúp Nicaraga chúng tôi mà lại phải bỏ mạng ở đây là điều không thể chấp nhận nổi. Nên việc bảo vệ sự an toàn của ngài là điều chúng tôi cần phải làm.”
“Đúng vậy White lão đại, vì thế ngài nhất định phải an toàn tuyệt đối.” lập tức từng tiếng nói nhao nhao lên không có trật tự, thật khó tin điều này lại xảy ra từ miệng của những người lãnh đạo cấp cao của vương quốc Nicaraga.
“Đủ rồi!” Di Hân lạnh lùng nói ra chữ ngắn gọn, không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không nhưng mỗi lần nhận được những lời quan tâm thái quá cô lại có cảm giác rất giả tạo.
Đôi đồng tử tím sâu hun hút như vực sâu không đáy ánh lên tia tức giận, giả tạo trước mặt cô cũng có thể làm được sao?
“Phong! Tình hình bên ngoài?” Di Hân khẽ vung tay nhắc nhở mọi người im lặng. Cô cần biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Chấn Phong lặng im lắng nghe báo cáo từ người của Nguyễn gia ở xung quanh Oibbtks, một mặt băng lãnh hệt như Di Hân. Ánh mắt vô cảm nhìn về phía trước, dù rất bất mãn với hành động của những người lãnh đạo Nicaraga, nhưng không có mệnh lệnh của Di Hân, hắn không dám hành động. Nghe Di Hân kêu hắn, Chấn Phong lập tức cất giọng nói không chút nhiệt độ, lại mang theo phần kính nể Di Hân báo cáo:
“Lão đại, một nhóm quân đội của Wasedes mang theo vũ khí hạng nặng bao vây quanh Oibbtks. Tướng quân Kanlgst Covhelsle trực tiếp chỉ huy, hiện tại đang ngóng chông hành động của lão đại.”
Di Hân khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đứng lên mang theo cơn gió lạnh lẽo. Đáy mắt vụt qua tia tức giận, trong lòng tràn đầy mỉa mai tới Wasedes.
Lũ chết tiệt này! Bày trò vớ vẩn làm hoãn lại ngày quan trọng của cô, lại còn âm mưu ám sát cô tại xứ người. Được, được lắm! Lần này, Di Hân cô với tư cách lão đại tương lai của Nguyễn gia cho lũ đó biết hậu quả chọc giận cô khủng khiếp tới cỡ nào!
Vẻ mặt bĩnh tĩnh như nước, lạnh lùng đứng dậy bước ra khỏi ghế ngồi. Di Hân giữ lễ nghi cúi đầu thực hiện màn chào hỏi của Nicaraga:
“Quốc vương Hestipone, vương hậu Selly. Ta xin phép cáo từ một chút thời gian, hiện tại ta cần đích thân xử lý mớ hỗn độn kia.”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, dĩ nhiên họ biết ‘mớ hỗn độn’ là chỉ quân đội của Wasedes. Nhưng thực sự, cô dám một ngựa chinh chiến với súng ống ngoài kia sao? Cô cũng quá cường hãn đi?
Thực sự tên tuổi của Di Hân đã vang danh châu lục kể từ ghi cô còn ẩn dưới thân phận của Amy White, lại thêm tên Nguyễn Ngọc Di Hân ghi lặng lẽ nâng đỡ Nguyễn gia vọt tới vị trí hiện giờ. Thân phận thực sự của Amy White lại chưa được lộ ra, nếu lộ rồi hẳn sẽ khiến suy nghĩ coi thường Di Hân của mấy quốc gia non nớt ngày ngày chơi trò chính trị bị dập tắt, thay vào đó sẽ là thái độ sợ hãi đến tột độ vì dám khinh bỉ cô.
Không nói một lời gì, trong tay cầm khẩu súng ngắn Jericho yêu thích, Di Hân bước ra bên ngoài với sự khinh bỉ lũ Wasedes ngoài kia, dám hạ thấp nhân phẩm của cô sao? Chưa đủ tư cách đó.
Từ trước tới nay, Di Hân ghét nhất là bị người khác uy hiếp hay đe dọa, cả những kẻ rỗng não dám khinh thường cô. Kết cục của những con người ấu trĩ ấy chưa bao giờ là tốt. Đã vậy lần này, cô nhất quyết phải đem cái gì mà PNER đem bẻ gãy tan nát, sẽ không còn đường trở mình dù chỉ là một lần!