Ra tới cổng bệnh viện, Ngô Phàm liền thấy có một chiếc siêu xe đắt tiền che màn kín mít đang đậu trước sảnh chờ. Dựa vào kinh nghiệm cũ, y nhận ra đây chính là xe của Hàn Phong.
Nhưng không chắc chắn bước tới gần chiếc xe, ai ngờ khi Ngô Phàm cúi người xuống định hỏi thử, cánh cửa vốn cứng ngắc chợt mạnh mẽ mở ra, bàn tay ai đó kéo y vào một vòng ôm ấm áp.
Chưa kịp ổn định tinh thần, môi y đã bị quấn lấy bởi một nụ hôn đầy chiếm hữu cùng điên cuồng. Người kia kéo đầu Ngô Phàm lại, hé miệng hôn lên bờ môi y, nắm lấy cằm y dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng. Đầu lưỡi hắn trước luồn lên liếm nướu răng, sau lại truy kích cái lưỡi ai đó đang phát run chạy trốn, thẳng tiến vào yết hầu như vũ bão.
Khuôn mặt Ngô Phàm dần đỏ lên vì khó thở. Y kinh ngạc mở to hai mắt nhìn người trước mặt, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đang đập rất mạnh. Bàn tay y không biết từ lúc nào giờ vịn vào phần vải vóc trước ngực hắn, nắm chặt, cuộn tròn thành một mớ hỗn độn.
Nụ hôn này kéo dài tới mấy phút mới ngừng lại, kéo ra một sợi tơ bạc mỏng manh giữa hai người.
"Đại thúc, nhớ ta không, hửm?" Hàn Phong lúc môi hai người tách ra, lại còn phát ra một tiếng "ba" thật lớn, nước miếng hòa quyện vào một chỗ. Hắn hôn lên chóp mũi y, đầy tà khí hỏi:
Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, lời nói lại hết sức câu người tà hoặc, ai có thể nói lời cự tuyệt đối với hắn?
"..." Thế nhưng, Ngô Phàm lại không trả lời câu hỏi kia. Y vẫn đang bị Hàn Phong ôm, chỉ có thể ghé vào lòng y thở dốc, tay không ngừng chùi lau đôi môi bị cắn đến không rõ hình dạng.
Hàn Phong không nghe được câu trả lời, lại thấy được hành động này liền giận dỗi. Hắn cúi người muốn trừng phạt Ngô Phàm. Nhưng phía trước bỗng có âm thanh vang lên:
"Hàn thiếu, phía trước chính là nơi ngài yêu cầu"
Hàn Phong nghe được, ngẩng đầu lên. Nét mặt trẻ con trong phút chốc liền thay đổi thành âm trầm đến đáng sợ.
"Hảo. Tìm nơi đỗ xe"
"Vâng"
Ngô phàm nghe được giọng nói lạ, lại có vẻ còn rất trẻ, khuôn mặt bị một chiếc nón che gần khuất. Thì ra trên xe không chỉ có bọn họ. Vậy, chẳng lẽ nãy giờ cậu ta đã... (Rùa: ụa chứ ai lái xe cho thúc nãy giờ vại?)
"Đại thúc, mi đang ngại ngùng sao?" Hàn Phong lại dùng ánh mắt trêu đùa nhìn Ngô Phàm.
Ngô Phàm hiện tại mới nhận ra rằng mình đang ngồi trong lòng một nam nhân thì sợ hãi lùi ra, cố sức lách khỏi người Hàn Phong.
Hàn Phong vậy mà không làm khó y nữa, còn cố ý xích ra, chừa một khoảng trống cho Ngô Phàm.
Y như nhận được ân huệ, tận lực lùi sát vào cửa xe, hận không thể làm cho toàn thân bốc hơi.
Hàn Phong vẫn ngồi đó, dùng ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào y. Trong xe không ai nói gì nữa, nhiệt độ trong xe đột ngột ngưng trọng, hoá thành một mảnh trầm mặc.
---
Chiếc Ferrari dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng.
Hàn Phong kéo Ngô Phàm xuống xe, cường ngạnh nắm lấy tay y, chặt đến mức Ngô Phàm không thể rút ra được.
Hắn dắt Ngô Phàm đến một chiếc bàn tròn có vẻ đã được chuẩn bị trước, còn chậm rãi kéo ghế cho y. Ngô Phàm lần đầu tiên nhận được đãi ngộ này, mang theo cảm động mà gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.
Liền đó, một đoàn người phục vụ bước tới. Phút chốc, cả bàn ăn đầy ắp những đĩa thức ăn sang trọng còn bốc hơi nóng, toả ra mùi hương động lòng người.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng, Hàn Phong không lên tiếng, Ngô Phàm càng chẳng dám mở lời, giữa họ chỉ là thanh âm va chạm của dao nĩa, tiếng nhấp của rượu vang từ đôi môi xuống cuống họng...
Ngô Phàm vốn dĩ không hề biết uống rượu, cả đời y còn chưa bao giờ bước vào một nơi thế này, nhưng thoáng nghĩ tên kia dẫn y đến đây, còn cố ý không để lại nước lọc cho mình nên cũng không muốn đòi hỏi.
Rốt cuộc chỉ vài phút sau đó, trên mặt y xuất hiện vài vệt đỏ hồng ái muội.
Thấy vậy, khoé miệng Hàn Phong khẽ mở, kéo lên nụ cười giảo hoạt.
"Đại thúc, mi say rồi?" Nói xong còn nghiêng đầu một cái.
"Không, không phải" Ngô Phàm khó chịu chống tay vào đầu, cố gắng đứng lên "Tôi hơi mệt, thứ lỗi". Sau đó, y lảo đảo muốn bước đến nhà vệ sinh gần đó.
Hàn Phong làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Hắn kéo tay Ngô Phàm lại, không chút tốn sức đè y vào lồng ngực rắn chắc. Lại cởi ra áo khoác ngoài của mình phủ lên vai nam nhân trong lòng, dễ dàng lôi kéo y ra cửa nhà hàng, cùng leo lên chiếc Ferrari chờ sẵn.
Ngồi trên xe, Ngô Phàm liên tục than nóng. Y giật chiếc áo của Hàn Phong ra rồi bắt đầu khó nhọc cởi bỏ từng nút áo chemise trước ngược, để lộ lồng ngực đơn bạc đang phập phồng. Khép hờ mắt, Ngô Phàm để mặc những giọt mồ hôi lần lượt lăn xuống khoé mắt, gò má, đến bờ môi tái nhợt rồi lẩn khuất sau cần cổ đỏ hồng, tạo nên một vẻ mị hoặc khó tả.
Hàn Phong nheo mắt nhìn trái cổ khẽ động như mời gọi của Ngô Phàm, lại nghe tiếng thở dốc ái muội. Phát hiện nhiệt hoả từ nơi nào đó trong cơ thể chợt dâng lên, nắm tay hắn siết chặt.
"Lão nam nhân, không ngờ mi cũng có ngày hôm nay" Hắn hừ một tiếng, kìm chặt đôi tay không an phận của Ngô Phàm rồi lạnh giọng nói với người phía trước:
"Hạ Dực, về biệt viện, nhanh!" Nghiến răng, hắn đã sắp không khống chế dục vọng của bản thân nữa.
"Vâng, thiếu gia" Người thanh niên được gọi Hạ Dực, giọng nói không mang theo chút âm điệu hay cảm xúc nào cả. Ngay lập tức, cậu đảo tay lái, sau đó dùng chân nhấn ga tăng tốc, chiếc xe liền lao đi như tên bắn.
Hết chương
Rùa: Chương sau có H, mà H thì sẽ có pass do chủ nhà đã nghĩ ra cách đặt pass. Hứa là pass sẽ không dễ đâu. Và để mn biết một Ngô Phàm quyến rũ tột cùng là như thế nào =)))