“Chỗ này…”
Hướng Nam theo Cao Hạo đến một chỗ trên đường lớn thì xuống xe, đi vào trong một cửa tiệm gắn kính đen rất lớn.
Nhân viên trong tiệm sau khi bọn họ tiến vào liền treo biển “CLOSED” ngoài cửa. Hướng Nam đi vào sâu trong tiệm, là cửa hàng trang phục cho nam giới cực lớn, đến một vị khách khác cũng không có. Hướng Nam quay đầu lại, hỏi: “Cậu muốn mua quần áo sao?”
“Không phải tôi, là anh.” Cao Hạo nhẹ cười, đưa tay vẫy cửa hàng trưởng, nói với Hướng Nam: “Đồ chỗ này, anh thấy hợp mắt bộ nào thì kêu cô ấy lấy cho anh thử. Thay bộ đồ bệnh nhân trên người anh ra rồi chúng ta lại tiếp tục hành trình của chúng ta.”
Hướng Nam quan sát người mình một lượt.
Cũng phải, có ai lại muốn cùng một người mặc đồ bệnh nhân ra đường đi dạo.
Thế nhưng…
“Chúng ta có thể đổi cửa tiệm khác không?”
“Sao vậy? Anh không thích sao?”
Cao Hạo hỏi, nhìn Hướng Nam cau mày không nói gì, liền điểu khiển xe lăn đi đến trước mặt y, kéo y lại, nhỏ giọng: “Sao thế?”
“Rất đắt.” Hướng Nam phun ra hai chữ, mắt đảo nhìn xung quanh.
Cả người y đến một xu tiền cũng không có. Nếu muốn đổi bộ quần áo bệnh nhân, không cần nói, tiền đó khẳng định phải để Cao Hạo bù trước.
Quần áo ở đây căn bản không cần xem mác giá liền biết đắt đến kinh người.
Quần áo thôi mà, mặc được là được, đổ tiền bạc vào, y làm không được, càng cảm thấy không cần thiết.
Y nắm lấy cánh tay Cao Hạo, nhỏ giọng: “Chúng ta đổi sang chỗ khác được không?”
Cao Hạo nghe vậy thì mỉm cười.
Hắn nói: “Không đắt. Tôi tặng anh.”
Hướng Nam nghe Cao Hạo nói vậy, không nói gì nữa.
Y đứng thẳng nhìn những bộ đồ xung quanh một lượt, quay người, đi về phía cửa.
Cao Hạo thấy y định rời đi, vội vàng điều khiển xe lăn ngăn lại phía trước y,
Cao Hạo thấy Hướng Nam có phần không vui, định nói gì, sau đó, quay đầu lại phất phất tay với cửa hàng trưởng đứng đó không xa. Cửa hàng trưởng nhận ám hiệu quay người tránh ra ngoài. Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, nói với y: “Hướng Nam, tôi không có ý ném tiền vào anh.”
Hướng Nam không nói gì.
Cao Hạo nhíu mày, định mở miệng, a Đông đúng lúc này đẩy cửa đi vào.
A Đông cầm phong thư có bìa thư cầu kỳ trên tay vẫy vẫy với Cao Hạo. Mày Cao Hạo giãn ra, nâng tầm mắt lên nói với Hướng Nam: “Ở đây chọn quần áo trước, là vì thật sự sẽ cần đến.”
Sau đấy Hướng Nam được Cao Hạo đưa đi tham gia một buổi đấu giá.
Thấy xung quanh đều là những người có tiếng tăm, Hướng Nam cuối cùng cũng rõ, vì sao Cao Hạo lại bảo rằng ăn mặc sang trọng là cần thiết.
“Thực ra nếu cậu không rảnh thì không cần đi cùng tôi.”
Cách ăn mặc bản thân không thích, môi trường không quen thuộc, Hướng Nam không ngờ trong lịch trình của Cao Hạo lại có một mục này cố sức muốn thể hiện tốt một chút ở trước mặt người khác, thế nhưng sự mất tự nhiên của y ảnh hưởng đến cách y biểu hiện.
Cao Hạo đang xem cuốn sổ giới thiệu rồi cẩn thận nghiên cứu một chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo được trưng bày trước mặt nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn y. Hắn dịu dàng cười đáp: “Sao có thể, tôi rất rảnh mà.”
“Vậy…”
Vậy vì sao chúng ta lại tới đây?
Hướng Nam không hỏi thành lời.
Vì Hướng Nam nghĩ, so với công việc bận rộn hàng ngày, có lẽ Cao Hạo cho rằng việc tham gia hoạt động như này là rất thoải mái, nên mới đưa y tới đây.
Hướng Nam thấy Cao Hạo dường như rất hứng thú với sản phẩm trước mặt, y không quấy rầy, cũng không nói gì nữa. Y thựa sự thấy có chút buổi tẻ, nên lật mở quyển sổ giới thiệu trên tay xem một chút.
Rất nhanh, rất nhiều người bước ra đón khách rồi đưa mọi người đến một chỗ khác. Hướng Nam đi theo Cao Hạo vào cùng rồi ngồi xuống. Người trên bục đấu giá đang ở đó nói một đống lời khách sáo, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
“Anh vừa rồi có thấy thứ gì mình thích không?”
Cao Hạo nghiêng người về phía Hướng Nam ngồi cạnh hắn nhỏ giọng hỏi. Hướng Nam hơi ngẩn ra, lắc đầu: “Không có.”
Thích hay không thì cũng có thể làm gì?
Cũng không thể mang về nhà.
Hơn nữa, mấy thứ gọi là tác phẩm nghệ thuật cổ xưa, Hướng Nam hoàn toàn không xem hiểu.
Trong suy nghĩ của Hướng Nam, mấy thứ kia đều là đồ cũ, bỏ ra một đống tiền mua về để trưng bày, không bằng lấy xấp tiền đó về trang trí còn đẹp mắt hơn, thật sự.
Hướng Nam cảm thấy buồn chán, không chú ý chuyện xung quanh, giở giở cuốn sổ giới thiệu tùy tiện xem, ngay cả Cao Hạo bên cạnh không ngừng giơ tay y cũng không để ý.
Xem đến trang châu báu hoàng gia, một chuỗi vòng cổ đá quý trị giá xa xỉ lọt vào tầm mắt, Hướng Nam nghe thấy người điều khiển buổi đấu giá đúng lúc đang cực lực giới thiệu món đồ này liền ngẩng đầu lên, muốn xem đồ thực, không ngờ nhìn thấy người mẫu đứng trên sân khấu đấu giá tạo dáng cao quý trưng bày chiếc vòng cổ thì y liền ngây người.
Lisa?!
“Thích sao?”
“Hả?” Bất ngờ xen lẫn bối rối, Hướng Nam quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Cao Hạo.
Sau đó, y nhìn thứ đeo trên cổ Lisa một cái, lắc đầu: “Đó là đồ trang sức dành cho nữ giới, vô dụng với tôi.”
“Ý tôi không phải chuỗi vòng cổ đó.” Cao Hạo khẽ cười, tay hắn đặt lên lưng Hướng Nam: “Ý tôi là…”
Hắn đưa ánh mắt nhìn ra xa, đường nhìn dừng lại ở chỗ Lisa, nhỏ giọng: “Cô gái kia.”
Sao có thể.
Hướng Nam nhíu mày.
Y lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Khóe miệng Cao Hạo cong lên, hắn lại gần Hướng Nam: “Người đó, là tình nhân mới gần đây của Trình Nam.”
Tình nhân mới…
Chuyện này trước khi nhập viện Hướng Nam đã biết.
Nhớ lại lần gặp mặt ở nhà hàng, Lisa đã từng nói cô là bạn gái của Trình Nam.
Hướng Nam giật giật khóe miệng cười gượng, không nói mình biết cũng không tỏ vẻ như không biết gì. Hướng Nam nghe người điều khiển trên sân khẩu hăng hái chỉ tay về phía hàng ghế khán giả gọi mức giá. Y thấy mức giá người đó báo lên thực vô cùng lớn, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, liền đờ người.
Y nhìn thấy Trình Nam.
Có điều Trình Nam không để ý tới y.
Trình Nam giống như rất hứng thú với chuỗi vòng đeo trên cổ Lisa, không ngừng giơ tay tranh giá với người ta, hết lần này tới lần khác.
Cậu giống như phát hiện ra có người đang nhìn cậu, chuyển mắt qua, suýt nữa bắt gặp ánh mắt Hướng Nam.
Hướng Nam bị sự sắc bén của cậu dọa sợ, vội vàng quay đầu lại trước khi cậu kịp nhìn thấy mình. Hành động rất rõ ràng, lập tức lôi kéo sự chú ý vốn đặt trên sân khấu của Cao Hạo. Cao Hạo hỏi y: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Mặt đại thúc trắng bệch, hai môi y khẽ run. Y nắm lấy tay Cao Hạo, hỏi: “Khi nào chúng ta có thể rời đi?”
“Còn một lúc nữa. Buổi đấu giá mới bắt đầu chưa được bao lâu.”
Cao Hạo sớm đã biết Trình Nam ngồi ở đó.
Hắn hôm nay cố ý đưa Hướng Nam tới đây.
Hướng Nam nói mình lúc nào cũng nhìn thấy Trình Nam, còn hoảng sợ như vậy.
Hắn muốn xem thử phản ứng của Trình Nam khi thấy Hướng Nam.
Trình Nam lướt mắt qua chỗ y ngồi dường như không nhận ra sự tồn tại của Hướng Nam. Cậu tiếp tục báo giá, bộ dạng giống như nhất định phải có được chiếc vòng kia. Cao Hạo cười nhẹ, ra hiệu với a Đông. A Đông đưa bảng số lên, mức giá báo ra lập tức khiến cả hội trường xao động. Tất cả mọi người kể cả Trình Nam đều lập tức nhìn về phía y.