Chuyện kể rằng một ngày nọ, thỏ trắng đại thúc hái nấm trong rừng. Hái rồi lại hái, nó đột nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt.
Tai nó khẽ động, quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, phát hiện những con thỏ khác đều đang chuyên tâm hái nhặt, không có ai đang nhìn nó cả.
Thỏ đại thúc không rõ ánh nhìn từ đâu tới, không khỏi nhíu mày.
Tưởng tượng sao?
Ai
Nhất định là vậy rồi.
Nó liền quay lại.
Cúi đầu, vươn móng rồi lại hết sức tập trung vào công việc hái lượm của nó.
“Đi mua xì dầu, đi mua xì dầu ” Sói con Cao Hạo cầm một bình xì dầu lượn qua trước mặt thỏ đại thúc… (Cụm “đi mua xì dầu” trong bản gốc là “打酱油”, dịch Hán – Việt là “đả tương du”. Ở đây tác giả chơi chữ, “đả tương du” vừa có thể hiểu là đi ngang qua, vừa có thể hiểu là đi mua xì dầu)
Thỏ đại thúc không biết.
Lúc này, trong một lùm cây cách nó không xa, có một nhóm sói con đang trốn ở đó hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm nó.
Mấy con sói con hai mắt đầy yêu thương, miệng cười ngu nhìn từng hành động của thỏ đại thúc. Nước miếng rất nhanh liền nhễu đầy khắp mặt chúng.
“Thực ngon miệng Thực ngon miệng ”
“Thực đáng yêu Thực đáng yêu ”
“Vì sao? Vì sao? Vì sao con thỏ này lại đáng yêu như vậy ”
“Au au Tôi muốn hẹn hò với anh ta ”
“Mấy cậu!” Sói con Thiếu Kiệt vung tay lên, nhỏ giọng: “Không được tranh cùng tôi!”
“Dựa vào cái gì?”
Mấy con sói con khác nghe vậy rống lên. Mọi người tức giận không thể gây hấn, sói con Thiếu Kiệt sợ dọa đám thỏ con chạy mất mà bực tức nhỏ giọng nói: “Thỏ đại thúc này là tôi thấy trước!”
“Thế thì sao?”
“Cậu chưa từng nghe câu “Người đến sau hơn người đến trước” sao?”
“Grào grào ” Sói con Thiếu Kiệt nhỏ giọng rú: “Sao mấy cậu có thể như vậy!”
“Không phục sao?” Sói con Thường Triết luôn tự nhận bản thân là người công bằng nhất đưa vuốt chống hông, nói: “Vậy chúng ta quyết đấu một trận công bằng nhất thì sao?”
“Quyết đấu cái gì?”
“Chúng ta thay phiên ra trận. Xem ai trong chúng ta có thể dựa vào mị lực của mình mà quyến rũ thỏ đại thúc đi hẹn hò sweet sweet. Người thua phải tự động rút lui, thế nào?”
“Được ”
Đám sói con đồng tình nhất trí, sau đó bao búa kéo quyết định ai trước ai sau.
Định ra được thứ tự trước sau xong, lễ hội săn thỏ (đại thúc) của đám sói con chính thức bắt đầu
“Đi mua xì dầu, đi mua xì dầu ” Sói con Cao Hạo cầm một bình xì dầu đi qua bên cạnh đám sói con hừng hực ý chiến đấu….
Xuất trận đầu tiên là sói con Cao Hách
Chỉ thấy nó hai vuốt khoanh trước ngực, đứng đó trái lo phải nghĩ, đắn đo trầm ngâm.
Cuối cùng, mắt nó sáng lên.
“Trước tiên, tôi phải khiến y cảm thấy tôi không phải một con sói xám.”
Nói rồi, nó tìm hồi lâu, tìm thấy một cái khẩu trang lớn, che lại cái mõm đầy răng nhọn của mình.
“Sau đó…”
Hàng lông mi dài của nó rung lên, cầm một chiếc mũ giấu đôi tai sói mà đội lên.
Cuối cùng, nó đeo cặp kính đen đẹp trai của sói con Thiếu Kiệt lên.
“Như vậy, y sẽ không sợ tôi nữa ”
Cao Hách bảo bối cảm thấy bản thân thực thông minh, có chút đắc ý.
“Thêm nữa a…” Nó cảm thấy màu trắng tượng trương cho sự lương thiện, thế là liền sơn lên người mình một màu trắng phau như thỏ.
“Hoa, rất quan trọng.”
Nó lại đi hái một vài bông hoa cúc, ngoại trừ một phần bó lại chuẩn bị tặng thỏ đại thúc ra, nó gắn chỗ còn lại lên người mình (vì nó cho rằng làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy nó rất dễ gần).
“Ừm Ừm Không tồi.”
Cao Hách bảo bối hoàn thành xong mọi việc thì vô cùng tự tin bước ra.
Lập tức, những ánh mắt xung quanh tập trung hết lên người nó.
Rất thành công sao?
“Nhìn kìa Con vật kia… trông thực quái dị.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Sao lại làm thành như vậy chứ?”
“Thực mất mặt nha.”
Lời thì thầm nói nhỏ của đám thỏ con không được Cao Hách để vào lòng.
Nó có suy nghĩ độc lập của nó.
Cái gọi là phong cách khác biệt, nó cảm thấy đám thỏ kia không đủ khả năng thưởng thức và thấu hiểu.
Nó cảm thấy
Thỏ đại thúc đáng yêu sẽ không giống chúng nó
Nó mất công trang điểm như vậy
Thỏ đại thúc nhìn thấy nó nhất định nhất định sẽ hiểu
Sói con Cao Hách tâm trạng bay bổng đã đến gần thỏ đại thúc rồi.
Nó vươn móng sói ra khẽ đụng vào tai thỏ đại thúc.
Chiếc tai mẫn cảm bị người ta chạm vào, thỏ đại thúc lập tức quay đầu, hai mắt trợn tròn sững sờ.
“Rất to một con…” Thỏ đại thúc ban đầu sợ hãi, hai mắt chớp chớp, sau đó, híp mắt lại: “… Gì vậy?”
Hả?!
Rất to một con… gì vậy?!
Gió hiu hiu
Một chiếc lá cây xẹt qua
Thế giới của Cao Hách bảo bối vô cùng tự tin
Sụp đổ rồi………….
“Đi mua xì dầu, đi mua xì dầu ” Sói con Cao Hạo cầm một bình xì dầu đi qua bên cạnh sói con Cao Hách đang chìm đắm trong bi kịch….
Long trọng lên sàn thứ hai là sói con Trình Nam
“Ha Ha Ha Ha ” Sói con Trình Nam chỉ sói con Cao Hách vừa thất bại trở về mà rất không nể tình cười nhạo.
“Dòng máu cao quý như tộc sói chúng ta, cần che che đậy đậy như vậy để tiếp cận sao?” Sau đó, nó tự tin chỉ vào chính mình: “Nhìn tôi mà học tập nè! Hôm nay mấy cậu phải chăm chú quan sát, người được chào đón như tôi Tiếp đây, sẽ phá vỡ kỷ lục (tán gái) nhanh nhất thế giới!”
(Tuy rằng thỏ đại thúc không phải là gái)
Nói rồi, sói con Trình Nam chỉnh chu dung nhan của mình một chút, bước lớn đi ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài, đám thỏ con thấy nó tất cả liền đứng thẳng dậy, tai dựng đứng, mắt trợn tròn.
Nó thấy bọn chúng như vậy, trong lòng đắc ý vô cùng.
Đẹp trai đi
Nó lấy sức, lớn tiếng: “Tôi là…….”
“SÓI —-”
Không biết con thỏ nào hoảng sợ thét lên, “phì phò phì phò” mấy cái, sói con Trình Nam còn chưa nói hết lời, đám thỏ con đã trốn chạy gần hết.
Trình Nam bảo bối cùng đám sói con trốn trong lùm cây bị “hiệu suất” của chúng làm cho có chút chết lặng.
Cũng may, dưới tán cây không xa vẫn còn hai con (thỏ) một già một trẻ.
Trình Nam được an ủi chút ít đi lại về phía bọn nó (muốn hỏi thăm tình hình về thỏ đại thúc vừa chạy mất).
Không ngờ, con thỏ trẻ đang khuyên con thỏ già tai ghễnh ngãng nghe không rõ chạy đi nhìn thấy sói con Trình Nam đi về phía bọn nó lập tức hoảng sợ.
Con thỏ trẻ kia lập tức thi triển Không Trảo đạo đánh ngất con thỏ già, kéo chân nó chạy biến mất.
Bạn nhỏ sói Trình tự cho mình được chào đón thấy vậy: Hãn
Có cần như vậy không…
Thường Triết bảo bối từ trong lùm cây đi ra đặt móng lên vai Trình Nam bảo bối, vô cùng tao nhã nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay bên kia của mình, không khỏi sùng bài nói: “Tình yêu à… Cậu quả nhiên phá vỡ kỷ lục chạy trốn nhanh nhất thế giới bọn họ.”
“Đi mua xì dầu, đi mua xì dầu ” Sói con Cao Hạo cầm một bình xì dầu đi qua bên cạnh đám sói con đang cười trên nỗi đau của người khác….
Lên sàn thứ ba là sói Thường chắc chắn phải gặp trên tình trường.
Nó cười đẹp trai một cái, nói với đám sói con bên cạnh: “Các anh em, mấy cậu chờ xem tôi đây ”
Thỏ đại thúc nhảy nhảy rồi tụt lại sau so nhóm thỏ con.
Thỏ đại thúc nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỗ đường nhỏ phía trước cách nơi mình đang đứng không xa có rất nhiều nấm.
Nó vui sướng đi qua.
Nhặt từng cây từng cây một.
Đột nhiên…
“Anh cần giỏ đựng không?”
Thỏ đại thúc nghe tiếng liền ngẩng mạnh đầu lên, hoảng sợ.
Nấm rơi hết xuống đất.
Thỏ đại thúc định chạy đi bị sói con Thường kịp thời giữ lại.
Sói con Thường nhấc cái giỏ lên vung vẩy trước mặt thỏ đại thúc: “Cái này, là giỏ của anh đó.”
Thỏ đại thúc nhìn chằm chằm, quả thực là cái giỏ nó lúc nãy chạy trốn để quên.
Thỏ đại thúc gật đầu.
Sói Thường nói: “Anh không phải sợ. Tôi là một con sói tốt. Tôi nhặt được cái giỏ anh làm rơi, đặc biệt cầm tới trả anh.”
“Chỉ có vậy?”
“Chỉ có vậy.”
Thỏ đại thúc vươn móng nhận lấy cái giỏ.
Sói Thường thấy nó nhặt mấy cây nấm rơi xuống đất cho vào giỏ, cũng cúi người giúp.
Sói Thường chủ động giúp đỡ làm thỏ đại thúc có ấn tượng khá tốt về nó. Nhặt nấm xong, thỏ đại thúc cười cười với sói Thường, nói: “Cảm ơn nhé.”
Đáng yêu quá
Sao có thể đáng yêu như vậy
“Không cần cảm ơn ” Sói Thường mắt biến thành hình trái tim đột nhiên nhận ra đây là cơ hội, đổi lời: “Không phải, ý tôi là chỉ nói một câu cảm ơn thôi sao?”
“Hả?” Thỏ đại thúc chớp chớp mắt.
Sau đó, nó đưa giỏ ra trước mặt sói con Thường: “Vậy tôi mời cậu ăn nấm.”
Phản ứng đầu tiên của sói Thường là: “Không cần, tôi vốn ăn thịt.”
“Hả?!”
Thấy thỏ đại thúc hoảng sợ, sói con Thường biết mình nói soi vội xua xua tay: “Không phải, không phải, tôi là nói tôi vốn không ăn thịt.”
Thế nhưng đây không phải thịt mà…..
Thỏ đại thúc khẽ nhíu mày.
“Anh đồng ý hẹn hò với tôi không?”
“Hẹn hò?”
“Ừm Ừm Phải Phải ”
Thỏ đại thúc suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi đâu hẹn hò?”
“Hả?”
Sói Thường chưa từng nghĩ đến vấn đề này có chút đờ người.
“Đúng nha Chúng ta lát nữa đi đâu hẹn hò đây?”
Sói Thường bình thường hẹn hò đều do đối phương quyết định.
Nó không biết gì về vấn đề này, thế nên nhất thời không biết nên đi đâu thì tốt.
“Chúng ta nên đi đâu thì tốt?”
Sói Thưởng hỏi thỏ đại thúc.
Thỏ đại thúc trước nay không có chủ kiến, thế nên lắc đầu.
Hai người cùng do dự.
Sau đó tốn một thời gian dài thảo luận về địa điểm hẹn hò.
Đám sói con trốn trong bụi cỏ chờ đến gần mốc meo thấy bọn họ vẫn không ngừng bàn bạc, có vài con sắp phát điên rồi.
Cuối cùng, sói Thường trầm tư suy nghĩ khác bình thường một lúc, quay người lại: “Chúng ta đến ven hồ đi.”
“Hở? Thỏ đâu rồi?”
Đám sói con chịu không nổi chạy ra, lớn tiếng: “Sớm đi rồi.”
“Đi mua xì dầu, đi mua xì dầu ” Sói con Cao Hạo cầm một bình xì dầu đi qua bên cạnh đám sói con đang sắp phát điên…..
Thực ra thỏ đại thúc bỏ đi không phải vì không chịu được sự do dự của sói con Thường.
Nó là bị sói con Thiếu Kiệt không chịu được sói con Thường do dự bắt đi rồi.
Người thứ tư long trọng xuất hiện là sói con Thiếu Kiệt hay bốc đồng
Hành động cướp thỏ của sói con Thiếu Kiệt dọa thỏ đại thúc sợ.
Thỏ đại thúc bị nó mang đến bên hồ, đặt ngồi lên một tảng đá to to.
Thấy sói con Thiếu Kiệt lộ ra răng nanh sắc nhọn, thỏ đại thúc hoảng sợ đến mức cả người run rẩy.
“Hẹn hò với tôi đi.”
“Hả?” Thỏ đại thúc ngẩn người, sau đó: “Cậu đưa tôi đến đây không phải để ăn tôi sao?”
Sói con Thiếu Kiệt kinh ngạc: “Có thể trực tiếp ăn sao?”
(! Chữ “ăn” này của sói Kiệt không phải là cái ăn đó)
Thỏ đại thúc vừa nghe thực sự bị ăn thịt, “Oa” một tiếng lập tức muốn nhảy xuống đất.
Thế nhưng thỏ đại thúc không có chạy thoát thành công.
Vì phản ứng đầu tiên của sói con Thiếu Kiệt là nắm lấy đôi tai yếu ớt của thỏ đại thúc nhấc nó lên.
Tai thỏ đại thúc bị nắm lấy, đau đến mức hai chân đạp loạn.
Cuối cùng, giãy giụa vô ích, nó nước mắt lưng tròng nhìn sói con Thiếu Kiệt, đáng thương vô cùng cầu xin: “Có thể không ăn không?”
Đáng yêu quá
Đáng yêu quá
Sói con Thiếu Kiệt hưng phấn rú lên trong lòng.
Nó bắt lấy thỏ đại thúc, ôm lấy nó, để nó ngồi lại lên tảng đá.
Thỏ đại thúc chưa hết hoảng hồn, thảm thương hỏi Thiếu Kiệt bảo bối ngồi cạnh bên nói: “Là bữa tối sao?”
Sói con Thiếu Kiệt ngây người, lập tức bật cười ha ha.
“Yên tâm!”
Nó vung bàn tay to lên, an ủi vỗ mạnh một cái lên vai thỏ đại thúc, thiếu chút nữa đẩy thỏ đại thúc ngã xuống hồ.
Nó cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, từ tảng đá ngã xuống.
Đến lúc nó trèo lại lên, thỏ đại thúc đã lại hoảng sợ chạy trốn một lần nữa.
Thỏ đại thúc hoảng sợ không rõ đường, đến lúc hoàn hồn lại mới phát hiện mình lạc đường rồi.
Nó quan sát xung quanh, hoàn toàn không phân biết được phương hướng, có chút hoảng.
Lúc này, nó thấy sói con Cao Hạo đang đi mua xì dầu từ xa đi lại.
Nó do dự một lúc, chạy về phía sói con Cao Hạo cầu cứu. Không ngờ còn chưa kịp đến nói lời nào, sói con Mạc Dương đột nhiên xuất hiện PIA bay sói con Cao Hạo đi mua xì dầu ngang qua.
Sói con Cao Hạo hóa thành ngôi sao không thấy rõ trên bầu trời, sói con Mạc Dương nắm lấy hai móng mềm mại của thỏ đại thúc đang hoàn toàn chết lặng, yêu thương gợi tình: “Có gì tôi có thể giúp anh không?”
Thỏ đại thúc bị sự quan tâm tha thiết của sói con Mạc Dương dọa sợ.
Không rút móng ra được, thỏ đại thúc sợ hãi: “Cậu là sói…”
“Ừm, không sai.” Sói con Mạc Dương rất thẳng thắn thừa nhận, sau đó không quên kéo sói con Cao Hạo vừa bị nó PIA bay xuống nước cùng, nói: “Con vật anh vừa định hỏi cũng là vậy.”
“Cái này…”
Thỏ đại thúc cả một ngày đụng phải nhiều con sói kỳ quái thế này, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Tôi bị lạc đường.” Thỏ đại thúc nói.
Sói con Mạc Dương lập tức tích cực đề nghị muốn dẫn đường cho đại thúc.
Hai người đi một đoạn đường dài.
Sói con Mạc Dương cả một đường không ngừng thôi miên thỏ đại thúc, thỏ đại thúc dần dần trở nên mù quáng.
Thỏ đại thúc bắt đầu gần gũi với sói con Mạc Dương.
Hai người càng ngày càng hòa hợp.
Sói con Mạc Dương định nhân lúc không khí giữa hai người tốt đẹp đề nghị hẹn hò với thỏ đại thúc.
Nghĩ thấy có chút căng thẳng, sói con Mạc Dương liếc thấy một hòn đá bên đường, liền để thỏ đại thúc ngồi đó.
“Cái đó… Cái đó…”
Sói con Mạc Dương ngại ngùng cười cười, đổi lời, hỏi thỏ đại thúc: “Anh khát không? Tôi đi tìm nước cho anh uống.”
“Hả?” Thỏ đại thúc gật đầu: “Cảm ơn.”
Được rồi.
Sói con Mạc Dương rời đi tìm nước cho thỏ đại thúc.
Sói con Mạc Dương lấy một phiến lá to đựng nước mang về.
Thỏ đại thúc bảo nó uống trước, nó lắc đầu nói mình uống rồi.
Lúc thỏ đại thúc uống nước, hai mắt sói con Mạc Dương nhân lúc này nhìn một đường từ đôi tai dài của thỏ đại thúc xuống.
Càng nhìn càng thấy ngon miệng, càng trông càng thấy đáng yêu. Sói con Mạc Dương nhìn cái đuôi tròn ngắn của thỏ đại thúc, rất yêu thương mà vươn móng ra nắm lấy.
“Phụt — Sắc lang!!!!”
Sói con Mạc Dương táy máy bị thỏ đại thúc xấu hổ đạp bay.
Sói con Mạc Dương hóa thành sao chổi trên bầu trời hối hận gào khóc.
Sớm biết làm vậy sẽ bị đạp, nó vừa rồi đã xuống tay ở chỗ khác.
Thỏ đại thúc khó khăn lắm mới về được nhà.
Nó vừa nấu canh nấm, vừa nghĩ về mấy cuộc gặp gỡ khó hiểu lúc trước.
Mấy con sói kia rốt cuộc là định làm gì vậy?
Nghĩ mãi không ra, đột nhiên có người gõ cửa.
Thỏ đại thúc chạy lại mở cửa.
Vừa nhìn, liền bị dọa nhảy dựng.
Gõ cửa không phải ai khác, người đứng trước cửa chính là người vừa rồi bị sói con Mạc Dương PIA bay – Sói con Cao Hạo.
“Cậu muốn làm gì?”
Sói con Cao Hạo dịu dàng cười với thỏ đại thúc đang hoảng sợ.
Sau đó, nó chỉ bình xì dầu to gần bằng thỏ đại thúc, cầu cứu nói: “Tôi ra ngoài mua xì dầu, thế nhưng lại bị lạc đường.”
Khí chất dịu dàng cùng nụ cười hiền hậu của sói con Cao Hạo làm thỏ đại thúc bỏ xuống tâm đề phòng.
Thỏ đại thúc mở to cửa ra, sói con Cao Hạo ngửi thấy mùi canh nấm thì xoa xoa bụng mình, nói: “Đói quá.”
“Cậu thích sao?” Thỏ đại thúc rất vui mừng: “Vậy mời vào đây.”
“Cảm ơn ”
Sói con Cao Hạo đi vào trong nhà.
Thỏ đại thúc múc cho nó một bát canh nấm thơm ngào ngạt.
Nó ngửi ngửi, thầm lè lưỡi liếm, gật đầu: “Hảo…”
Khó ăn…
Thỏ đại thúc con chữ “hảo” nó nói cho rằng là khen tặng, rất vui vẻ quay ngời đi múc canh cho mình. (chữ “hảo” câu trên nên dịch là “thực” hoặc “rất” thế nhưng để khớp với câu phía sau này nên ta quyết định để nguyên)
Sói con Cao Hạo nhân lúc thỏ đại thúc quay người lấy túi gia vị (vị thịt gà) mình đã chuẩn bị đổ vào trong canh.
Lúc thỏ đại thúc quay lại nhìn thấy sói con Cao Hạo ngồi đó từ từ uống bát canh nấm đã thêm gia vị, cho rằng nó thực sự là một con sói ăn chay tốt, triết để yên tâm.
Đêm đó, thỏ đại thúc và sói con Cao Hạo ngồi ăn tối dưới ánh nến. Năm con sói con phí công sức lại chỉ có thể đứng ngoài căn nhà hình nấm, hai móng bám trước cửa sổ, vừa hâm mộ vừa đố kỵ mà nhìn trộm.
Chúng nó u oán gào khóc
Vì sao
Vì sao
Vì sao chúng nó vừa rồi không nghĩ ra cách đi mua xì dầu lạc đường này chứ…