Hướng Nam bị tiếng chuông cửa đánh thức dậy.
Y vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp không gì để chê bai. Y ngồi dậy xoa xoa cái đầu trống rỗng, đờ đẫn ngồi đó hồi lâu. Lúc thực sự tỉnh, mới nhớ tới chuyện ngày hôm nay mình sắp gặp phải.
“Hỏng rồi.” Hướng Nam vội vã xuống giường.
Trong lòng mất đi độ ấm, Thường Triết đang nửa tỉnh nửa mê lầm bầm oán giận rồi xoay người lại.
Hướng Nam thấy Thường Triết ngủ ngon giấc, cũng không định gọi dậy. Y chạy vào phòng tắm, lấy bộ đồ đã được giặt sạch sấy khô ra mặc vội lên, sau đó ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Mạc Dương xách một đống túi lớn tui bé vui vẻ đi vào. Gã thấy đầu tóc cùng quần áo của Hướng Nam rối loạn, hỏi y: “Còn chưa dậy sao?”
“Vừa dậy xong.”
Hướng Nam miễn cưỡng cười, Mạc Dương cầm đồ đi vào trong phòng beeos.
Hướng Nam lo lắng liếc vào phòng ngủ một cái, đi vào phòng bếp, nói với Mạc Dương: “Mạc Dương, tôi phải nói với cậu một chuyện.”
Hướng Nam cảm thấy mình nên thành khẩn khai báo, để tránh sau này xảy ra chuyện không hay.
“Gì vậy?”
Mạc Dương để đồ xuống nhìn Hướng Nam. Y đang định nói, không ngờ tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
“Em ra mở cửa.”
Một lời này của Mạc Dương làm Hướng Nam hoảng sợ.
Hướng Nam kéo gã lại: “Để tôi mở cho.”
Mạc Dương cảm thấy hôm nay Hướng Nam rất kỳ lạ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn y.
Hướng Nam giật giật khóe môi: “Để tôi, để tôi đi là được rồi.”
Hướng Nam chạy ra mở cửa, người đến lần này là Thiếu Kiệt.
“Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh!”
Thiếu Kiệt vừa vào vội nhét đồ vào tay Hướng Namsau đó chạy về phía nhà vệ sinh. Mạc Dương đi ra, thấy cửa mở nhưng lại chỉ thấy mình Hướng Nam. Gã hỏi: “Là ai đùa sao?”
Lời vừa dứt, Mạc Dương nhìn thấy đống đồ trên tay Hướng Nam.
“Cái gì vậy?”
Hướng Nam mở ra nhìn một cái, lắc đầu: “Không có gì.”
Mạc Dương nhíu chặt mày, đi vào trong phòng bếp.
Làm sao đây? Còn chưa nói được, đã đến thêm một người rồi.
Hướng Nam để chiếc túi đựng đầy các loại ruy-băng chuyên để gói quà trên tay lên kệ tủ cạnh TV. Y vừa định ra đóng cửa, không ngờ có người đúng lúc dùng tay chặn lại cửa.
“Trình Nam…” Nhìn thấy người đang giữ cửa, trong lòng Hướng Nam hoảng hốt: “Sao đến sớm vậy?”
“Sớm? Đã sắp trưa rồi.”
Cái này Hướng Nam đương nhiên biết, thế nhưng đáng chết ở chỗ, bọn họ đều cùng nhau tụ về đây.
“Anh vừa dậy sao?” Trình Nam quan sát trên dưới Hướng Nam một lượt, sau đó lượt mắt quanh phòng, không thấy ai. Cậu trong lòng vui sướng: “Anh còn không nhanh đi rửa mặt đi?”
Trình Nam nghĩ không có ai càng tốt, để Hướng Nam rửa ráy một chút, nhân lúc này trước một bước mang Hướng Nam đi, không để người khác tìm thấy được.
“Được —”
Bây giờ đã như vậy, Hướng Nam nhất thời không biết nên làm thế nào. Y vốn đã không còn ý niệm đi giải thích cho Mạc Dương nữa rồi.
Y chỉ đành vào nhà tắm, trước tiên xong việc của bản thân rồi hẵng nói.
Thiếu Kiệt bảo bối đang rửa tay, thấy Hướng Nam đi vào lập tức tươi cười xán lạn.
Hướng Nam hỏi cậu: “Cậu vừa rồi đi đâu, nhịn thành như vậy.”
“Có đi đâu chữ, tôi là do uống nhiều nước quá.”
Bàn tay vừa lau khô của Thiếu Kiệt bảo bối nhân lúc Hướng Nam lại bồn rửa chuẩn bị đánh răng mà bám lấy eo y, nói: “Đại thúc muốn quà gì? Tôi đóng gói bản thân tặng cho đại thúc có được không?”
Hãn Hóa ra đống ruy – băng cậu ta mang tới là để dùng vào việc này.
Thiếu Kiệt bảo bối thấy sắc mặt của đại thúc qua tấm gương, trong lòng không vui.
“Đại thúc cư nhiên ghét bỏ đến vậy.” Thiếu Kiệt bảo bối nhe răng nanh trách cứ: “Tôi kém đến thế sao?”
Hướng Nam di chuyển một chút, ý bảo Thiếu Kiệt bỏ bàn tay đặt trên eo y của cậu xuống. Không ngờ, tiếng chuông cửa bên ngoài lại vang lên.
“Ai vậy? Tôi ra mở cửa.”
Thiếu Kiệt bảo bối nói rồi liền chạy ra ngoài. Hướng Nam cả kinh, định giữ cậu lại cũng không kịp, vội vàng chạy theo ra phòng khách.
Lúc này thì hay rồi.
Thiếu Kiệt bảo bối từ phòng tắm chạy ra.
Mạc Dương đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra.
Thường Triết bị tiếng chuông cửa đánh thức cả người chỉ quấn một cái chăn to, ánh mắt lờ đờ đi ra khỏi phòng ngủ.
Trình Nam mở cửa, thấy Cao Hách và Cao Hạo đang đứng ngoài.
Cả nhà nhìn nhau, không khỏi ngây người.
Cao Hạo thấy mọi người đều đờ ra ở đó, khẽ mỉm cười với Hướng Nam: “Tôi cũng theo đến góp vui, được không?”
Hướng Nam tay cầm bàn chải, mồm đầy bọt kem đánh răng không biết làm thế nào cho phải đành gật đầu.
Hướng Nam thực sự không biết nên làm thế nào, cuối cùng, y liền từ bỏ.
Thích làm loạn thế nào thì làm thế đấy.
Hướng Nam không muốn quản nữa.
Y vào trong phòng tắm, khóa trái nhốt bản thân lại trong đó.
Hướng Nam rửa ráy xong xuôi không nghe thấy tiếng động nào, rất nhanh từ trong đi ra.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cao Hạo.
Đi hết cả rồi?!
Cao Hạo nghe tiếng quay đầu lại, thấy Hướng Nam, hắn di chuyển xe lăn đi tới, ngẩng lên nhìn y.
“Bọn chúng nó đều ra ban công rồi.”
“Hả?!”
Hướng Nam định ra ban công xem bọn họ làm gì, không ngờ Cao Hạo giữ tay y lại.
“Không cần lên.” Cao Hạo cười, nói: “Việc của người trẻ tuổi để người trẻ tuổi giải quyết.”
Cao Hạo nói lời này giống như bản thân đã già lắm rồi. Hướng Nam nghe vậy, thấy Cao Hạo đang giả bộ già cả, khẽ bật cười.
Hướng Nam ngồi xuống ghế sofa.
Y rất lo lắng nhìn về phía ban công, không hề biết mấy con sói con đang đứng ở đó tận lực nhỏ giọng, đã coi như thành chiến lợi phầm mà thương lượng cùng đàm phán thỏa thuận.
“Đợi lát nữa ai ăn trúng đồng xu, tối nay đại thúc sẽ là của người đó.” Thường Triết bảo bối nói: “Quyết định như vậy đi?”
Mạc Dương bảo bối tức giận đáp: “Tôi không đồng ý!”
“Nhóc thôi, muốn đành nhau không?” Thiếu Kiệt bảo bối nói: “Nếu không cậu rút lui đi.”
Cả nhà thực ra đều rõ, đánh nhau được ích gì.
Sinh nhật đại thúc, cả nhà chỉ muốn đại thúc có một ngày vui vẻ, không muốn y buồn bực. Chính vì điều này mà mọi người mới đè xuống giận hờn họp lại ở ngoài ban công.
Bỏ đi lại càng không được lời gì.
Cứ như vậy mà bỏ đi, khác nào hai tay dâng đại thúc cho người khác.
Việc ngu xuẩn như vậy, sao có thể làm được.
Mạc Dương bảo bối tức giận quay đi chỗ khác.
Trình Nam bảo bối vốn hay nóng nảy lại bình tĩnh khác thường.
Cậu vỗ vai Cao Hách bảo bối: “Cậu nói xem nào?”
Cao Hách bảo bối mặt không cảm xúc nhìn mọi người một lượt: “Tôi không có ý kiến gì.”
“Tôi có ý kiến!” Thiếu Kiệt bảo bối giơ tay, chỉ về phía Thường Triết bảo bối chỉ quấn một cái khăn to quanh eo đang rét run đứng đó: “Tên này tối qua đã đến trước hưởng lợi, chúng ta có phải nên tước quyền tham dự của cậu ta không?”
“Cái gì cơ!” Thường Triết bảo bối kháng nghị.
Y gạt bàn tay đang chỉ về phía mình của Thiếu Kiệt bảo bối. Thiếu Kiệt càng chỉ, y càng gạt, y nói: “Tối qua tôi cái gì cũng chưa có làm!”
Lời y nói là thực.
Hướng Nam bận rộn cả một ngày mệt mỏi. Bọn họ chỉ cùng nhau tắm gội bình thường không chút ý gì, sau đó ôm nhau ngủ một đêm mà thôi.
Thường Triết nói lời này ra, không ai tin.
Thường Triết bảo bối phát hỏa, nói muốn tìm đại thúc chứng minh lời minh nói. Cả nhà đều biết đại thúc da mặt mỏng, sợ Thường Triết gây chuyện gì, lập tức bảy tay tám chân kéo y đang định ra ngoài lại.
Trải qua một cuộc thỏa thuận, đám sói con ai cũng mang tâm sự trong lòng từ ban công đi vào.
Hướng Nam thấy bọn họ đi ra, căng thẳng đứng lên.
Sắc mặt Mạc Dương không tốt, nói: “Anh ngồi đi, bọn tôi đi gói sủi cảo cho anh.”
“Đúng rồi.” Đám sói con đồng thanh: “Bọn tôi bây giờ đi gói sủi cảo cho anh ”
Hướng Nam ngây người.
“Hả?”
QQ: Vốn định làm nốt thêm chương nữa để hết phần sinh nhật, nhưng thật sự hôm nay ta quá bận và mệt rồi nên có gì hẹn T nhé.
Ngoài ra, phần lịch post ta đã viết thêm thời gian có khả năng post bài, mọi người vào đọc nhé. Tránh không phải đợi cũng nhu hỏi ta khi nào post bài.