“Đại thúc, đại thúc.”
Thường Triết đuổi theo một đường đến chỗ quầy bar, kéo Hướng Nam lại, nói: “Anh đừng giận có được không?”
Giận?
Hướng Nam đứng lại.
“Sao phải giận?”
Hướng Nam không hiểu nhìn Thường Triết. Thường Triết vốn đang lo không biết Hướng Nam giận thì nên làm thế nào nghe y bảo mình không giận, lại thấy không bằng lòng.
“Đại thúc, anh sẽ không vì tôi mà ghen một chút sao?”
“Vì sao phải ghen?”
Hướng Nam vừa nói dứt lời liền lập tức bị Thường Triết đẩy ép vào thành quầy bar. Y bắt gặp ánh mắt cáu kỉnh của Thường Triết liền ngẩn ra.
“Thường… Thường Triết?!”
Cằm Hướng Nam bị Thường Triết giữ lấy. Thường Triết không nói lời nào định cúi xuống hôn y. Hai người ở quầy bar một lúc nữa liền làm việc không nên nhìn. Bên này, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo của Cao Hách liền trở nên lạnh kẽo, trong mắt Thiếu Kiệt lộ nét tức giận, tay Trình Nam âm thầm nắm chặt lại.
Chuyện tốt của Thường Triết chưa thực hiện được đã bị bà chủ Hủy chen ngang.
Bà chủ Hủy đi lại gõ tay lên bàn, mày nhíu chặt, mắng Thường Triết: “Cậu coi chỗ tôi là nơi nào?”
“Không coi chỗ cô là phỏng ngủ.”
Một câu này của Thường Triết làm ánh mắt bà chủ Hủy thoáng cái đầy sự tức giận.
Thường Triết tuy ngoài miệng nói cứng, thế nhưng vẫn nghe lời, buông Hướng Nam ra.
“Bà chủ.”
Bà chủ Hủy vốn định lên tiếng mắng người, không ngờ tiểu Huy đứng sau quầy ba gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với cô: “Đặc biệt khẩn cấp, tôi cần vào nhà vệ sinh.”
Bà chủ Hủy nghe thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa. Cô chỉ tay, kêu Hướng Nam: “Hướng Nam anh vào đứng một lúc đi.”
“Được.”
Hướng Nam giống như tìm được nơi nương tựa, trốn khỏi cánh tay giam cầm của Thường Triết đi vào trong quầy bar. Bà chủ Hủy vẫn luôn đứng đó nhìn hai người. Thường Triết nhất thời mất hứng, nhún vai, đi về phía đám người Trình Nam.
Thấy Thường Triết tiến về phía này, Lena ở bên cạnh khẽ cong khóe miệng.
“Ông ta cũng thực sự là bạn trai cậu sao?”
Lena giọng điệu mỉa mai, nhỏ tiếng hỏi Cao Hách.
Cao Hạo ở bên cạnh nghe thấy, nhìn về phía Lena, hỏi: “Em cứ hỏi mãi một vấn đề này, có phải hay không thì liên quan đến em sao?”
Giọng Cao Hạo rất dịu dàng, dịu dàng đến mức hoàn toàn không nghe ra ý trách móc.
Thế nhưng chính một lời dịu dàng như thế được thốt ra, lập tức khiến mọi người cảm thấy Lena là dạng người chó đi bắt chuột, có ý đồ xấu. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Lena, cô lập tức lộ vẻ xấu hổ. (Chó đi bắt chuột: ý chỉ làm việc thừa thãi, thích quản chuyện người khác)
Ở bên cạnh trang điểm, Tiêu Tiêu bộ dạng đáng yêu mang theo nét mỉa mai khinh thường Hướng Nam và với cả hành vi ngu xuẩn của Lena, âm thầm mỉm cười.
Thường Triết kéo lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh bọn họ.
Cao Nhã hỏi y: “Giải thích xong chưa?”
“Giải thích xong rồi.”
“Vậy anh ấy còn giận không?”
Thường Triết sao có thể nói Hướng Nam vốn dĩ không quan tâm đến y. Y nhìn mọi người một lượt, suy nghĩ một lúc vừa định nói, không ngờ Trình Nam đột nhiên vỗ xuống bàn, hỏi: “Mọi người muốn uống gì?”
“Thiếu Kiệt, anh muốn uống gì?”
Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay Thiếu Kiệt, cậu vẫn đang nhìn về phía Hướng Nam, nói: “Gì cũng được!”
Trình Nam vốn không chờ mọi người chọn xong đồ, đứng dậy đi thẳng về phía quầy bar.
Trình Nam vừa tới nơi thì đúng lúc bà chủ Hủy đi ra.
Cậu nói với tiểu Lam tên một đống đố uống.
Hướng Nam lúc đó đang pha một ly chanh đá cho vị khách gọi đồ bàn khác, nghe thấy có món này trong chỗ Trình Nam gọi, liền định trực tiếp đưa cho cậu, liền đặt ly chanh đá lên khay đồ trước mặt Trình Nam.
Ai ngờ Trình Nam không để ý đến ý tốt của Hướng Nam, vỗ mạnh lên bàn bar một cái, rống lên với tiểu Lam vừa bị cậu dạo sợ: “Cậu rốt cuộc có nghe thấy không!”
“Tôi không phải đang ghi xuống đây sao?”
Tiểu Lam bị Trình Nam dọa mà tức giận, nhíu mày một bên nhanh tay ghi xuống sổ một bên lớn tiếng phàn nàn.
Hướng Nam thấy Trình Nam không có ý đón nhận, liền cụp mắt xuống.
Khinh thường sao?
Vừa hay có người đến giục, Hướng Nam nghĩ dù sao Trình Nam cũng không cần, y liền đem ly chanh đá trước mặt Trình Nam đưa cho người khác.
Thế nhưng một hành động như vậy, Trình Nam lập tức tràn đầy tức giận trừng Hướng Nam.
Lại làm sai gì sao?
Hướng Nam bị cậu trừng, trong lòng sợ hãi, trong lúc khó xử không cẩn thận làm rơi ly thủy tinh không bên cạnh, chiếc ly theo tiếng va chạm mà vỡ vụn, Hướng Nam vội cúi xuống nhặt, mảnh vỡ lập tức cứa vào ngón cái, máu liền chảy ra. Tiểu Huy vừa quay trở lại quầy bar đúng lúc nhìn thấy, do sợ máu mà hết toáng lên: “Máu!”
Trình Nam ngây người.
Cậu lập tức vội vàng rướn người vươn đầu nhìn vào sau quầy bar, nhưng thấy Hướng Nam đứng dậy, cậu liền tỏ vẻ không để ý mà đứng thẳng dậy, chuyển mắt nhìn ra chỗ khác.
“Tiểu Lam, hộp đồ cứu thương ở đâu?” Tiểu Huy hỏi.
“A?” Tiểu Lam đờ người, nhìn thấy băng trắng trên tay Hướng Nam bị thấm máu, “Trời ơi…”
“Phía sau, phía sau, trong phòng nghỉ của nhân viên.”
“Để tôi đi lấy!”
Tiểu Huy vừa định rời đi liền bị Hướng Nam gọi lại, y bảo: “Cậu đi làm đi. Không sao đâu, tôi vào dán băng Urgo lên là được. “ (Bản gốc là băng OK nó tương tự giống băng Urgo bên mình nên ta thay vào luôn kẻo mọi người lại nghĩ tới cái OK khác:))
Hướng Nam nhìn Trình Nam một cái, thấy cậu căn bản không để ý mình, thu lại ánh mắt, đi vào trong phòng nghỉ.
Hướng Nam cầm lấy hộp cứu thương đến bên bồn rửa tay, không ngờ đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau.
Hướng Nam kinh ngạc quay đầu, hai môi lập tức bị người kia cướp mất.
Nụ hôn nóng bỏng quen thuộc khiến Hướng Nam không kịp phòng bị nhũn ra trong lòng kẻ tập kích bất ngờ. Cuối cùng, người kia buông y ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”
“Cậu lúc nào đến vậy?”
“Mạc Dương khẽ cười, nói: “Em đến phòng ký túc của anh không thấy ai, thấy chỗ này hình như đang khai trương nên qua tới.”
Mạc Dương quay người Hướng Nam lại, lấy bột thuốc từ trong hộp đồ cứu thương cẩn thận bôi lên cho Hướng Nam. Gã nói: “Em không ngờ bên ngoài lại đụng phải mấy người kia, thế nên bà chủ Hủy bảo em vào trong này chờ anh. Không ngờ, cô ta vừa đi không bao lâu thì anh tới.”
“Mạc Dương, tôi không về chỗ cậu nữa.”
“Em biết rồi. Anh cứ làm việc đi, buổi tối em lại qua đón anh.”
Mạc Dương xé một chiếc băng Urgo dán lên vết thương cho Hướng Nam, đầy cảm thông nói.
Gã biết, hôm nay cửa tiệm chắc chắn sẽ bận rộn tới tận tối. Hướng Nam mệt mỏi không muốn tốn thời gian tốn tiền bạc ngồi xe quay về chỗ gã, gã có thể tự mình đến đón y.
“Ý tôi là, tôi không về chỗ cậu nữa.”
Một câu này của Hướng Nam lập tức khiến Mạc Dương ngẩng đầu lên.