“Tôi muốn biết là vì sao?”
Hướng Nam không phục.
Chuyện này xảy ra đột nhiên như vậy, thật sự là quá bất ngờ đối với y.
A Hoa đang đứng dọn dẹp sắp xếp đồ ở bên kia cũng muốn biết vì sao ông chủ đột nhiên đuổi Hướng Nam, dựng thẳng lỗ tai nghe lỏm.
Ông chủ phát hiện ra, khẽ hằng giọng. A Hoa biết ông chủ đang ám chỉ mình nhiều chuyện, cũng không dám tò mò nữa, cầm khăn tỏ vẻ muốn vào trong giặt.
“Cậu biết cái tủ kia vì sao luôn khóa không?”
Ông chủ chỉ ngăn tủ luôn khóa chặt để trên giá.
Hướng Nam lắc đầu.
“Ở đó có đặt một máy kiểm soát nhỏ.” Ông chủ thêm vào: “Là camera theo dõi bí mật.”
Trong đầu Hướng Nam lập tức ‘đùng’ một tiếng.
Ông chủ giải thích: “Tôi biết như vậy là bất hợp pháp, nhưng tuổi tôi không còn trẻ nữa rồi, không thể ngày ngày ở trong tiệm trông các cậu. Hơn nữa con trai tôi thấy tôi một mình kiểm tra sổ sách không an toàn, nên…”
Ông chủ không nói thêm gì thừa thãi, nói với Hướng Nam: “Bây giờ cậu hiểu chưa?”
Tiếp đó ông chủ nói gì kỳ thực Hướng Nam cũng không biết.
Y đã đi ra ngoài rồi.
Ngay cả phần tiền lương ông chủ đưa cũng không cầm.
Y cảm thấy mình không thể ở thêm đó được nữa, không có mặt mũi để đứng ở đó.
Y chỉ biết mình muốn rời đi, chỉ biết đi về phía trước, cứ đi cứ đi, ngay cả bản thân muốn đi đâu, đến đâu cũng không biết.
Đột nhiên một tiếng phanh kít truyền tới, tiếp đó là tiếng ‘rầm’, lúc này Hướng Nam mới tỉnh lại. Y quay đầu lại, phát hiện có một cái xe vì tránh y mà phanh gấp, đâm phải xe phía sau.
“Con mẹ mày muốn chết à!”
Người kia há mồm chửi Hướng Nam. Gã xuống xe xem phần đuôi xe bị đụng, định lại tìm Hướng Nam tính sổ, không ngờ bị người chủ xe phía sau kéo lại, đòi bồi thường, hai bên liền cãi vã.
“Liên quan gì đến tôi, còn không phải vì cậu ta!”
“Cái gì mà tôi bồi thường!”
“Anh phải bổi thường! Đây là chuyện rõ rành rành rồi, anh đừng có nghĩ đến việc chối!”
Đám người kia cãi cọ rất to tiếng, ba chữ ‘rõ rành rành’ lập tức đâm thẳng vào dây thần kinh của Hướng Nam.
Y nhớ ra rồi, lời cảnh cáo hôm qua Mạc Dương nói với a Hoa.
Lời cảnh cáo không được lười biếng đó.
Hô hấp của Hướng Nam càng trở nên nặng nề.
Y không dám tin, suy nghĩ hỗn loạn.
Y bị một người kéo đi.
A Hoa kéo y chạy một đoạn, đi vào một ngõ nhỏ mới dừng lại. A Hoa hoàn toàn không biết vì sao Hướng Nam bị đuổi việc cau mày: “Người anh em, chỉ là một việc làm thôi mà, anh cũng không cần phải buồn như vậy?”
Sắc mặt Hướng Nam tái bệch.
Y không chỉ để ý việc công việc.
Hướng Nam không rõ Mạc Dương hôm qua có phải đã phát hiện ra có camera trong tiệm hay không.
Hướng Nam không biết Mạc Dương làm chuyện đó với y ở trong tiệm, là thuận theo tự nhiên hay là đặt bẫy y.
Hướng Nam ôm đầu ngồi xụp xuống đất.
“Anh không sao chứ?”
A Hoa thấy y như vậy, lấy phong bì tiền lương trong tay vỗ vỗ vào lên phần mu bàn tay đang ôm đầu của Hướng Nam, nói: “Aiya, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, có phải tận thế đâu nào?”
Cậu ta cầm phong bì vẫy vẫy trước mặt Hướng Nam: “Đây là ông chủ bảo tôi đưa cho anh, anh cầm đi.”
A Hoa thấy Hướng Nam không nhận, lông mày nhíu chặt lại, kéo thẳng y đứng dậy.
Nhét phong bì vào tay Hướng Nam, a Hoa nói: “Thứ cần nhận thì nhất định phải nhận, anh cũng không thể làm không công cho ông ta được.”
Hướng Nam nhìn cái phong bì đó rất lâu, nhỏ giọng nói: “A Hoa, cậu biết trong tiệm có camera không?”
“Cái gì?” A Hoa đờ người.
Hướng Nam vò phong bì trong tay lại, rời đi.
Hướng Nam nóng lòng muốn biết xem Mạc Dương rốt cuộc có phải gài bẫy mình hay không, y vội vàng chạy về chỗ ở.
Y bước vào cửa thấy trong nhà vắng vẻ, y mới nhớ ra hôm nay Mạc Dương về Ngụy gia.
Y ngồi xuống, ở đó đợi Mạc Dương.
Nhưng đợi rất lâu, mắt thấy đã sắp trưa nhưng vẫn chưa thấy Mạc Dương đâu. Hướng Nam nhìn đồng hồ, nhớ ra Cao Hách còn đang ốm, thêm vào đó, y nhớ ra lời mời của bà chủ Hủy.
Hướng Nam biết tìm công việc rất khó, người thất nghiệp như y cũng không có gì để mà xấu hổ.
Y cần tiền, y cần một việc làm.
Nếu Mạc Dương thật lòng muốn cắt đường sống của y…
Y tìm lại cái danh thiếp kia.
Do dự một lúc lâu rồi y mới gọi điện thoại.
Nghe thấy giọng bà chủ Hủy, Hướng Nam lập tức trở nên căng thẳng.
“Alo? Alo?”
“Là… Là tôi, tôi là…”
“Là anh à!”
Bà chủ Huy lập tức nhận ra giọng Hướng Nam.
“Anh nhanh như vậy đã muốn tìm tôi uống trà sao?”
“Không phải…” Hướng Nam siết chặt ống điện thoại, hỏi: “Tôi muốn hỏi chỗ của cô còn cần tuyển người không?”
Đầu bên kia nghe Hướng Nam nói vậy liền im lặng.
Hướng Nam vô cùng căng thẳng, chờ đợi phản ứng của đầu bên kia, nghe thấy bên kia rất lâu không có động tĩnh gì, nghĩ có thể không còn cơ hội nữa rồi, có chút thất vọng, đang định mở miệng nói thôi, không ngờ đầu bên kia đột nhiên: “Anh bây giờ ở chỗ nào? Tôi qua đón anh.”
Hướng Nam khẽ ngẩn người, nói cho cô biết địa chỉ. Bà chủ Hủy nói lát gặp lại rồi dập máy.
Hướng Nam đặt điện thoại xuống ngồi ngẩn người ở sofa một lúc, sau đó đứng lên vào phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Đồ đạc dọn xong chưa được một lúc thì y nhận được cuộc điện thoại, bà chủ Hủy nói đã đến nơi rồi.
Y quay vào phòng nhét túi hành lý vào trong tủ, tiện tay cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.
“Ký đi.”
Hướng Nam vừa ngồi lên xe, bà chủ Hủy đã đưa cho y hai bản văn kiện, Hướng Nam ngớ người: “Đây là cái gì?”
“Hợp đồng bán thân thời hạn ba năm, tiền lương phúc lợi đều viết trong đấy cả rồi.”
Bà chủ Hủy đưa bút cho y: “Nếu anh làm trái với hợp đồng, chỉ cần đảm bảo trả lại gấp năm lần tiền công, tiền thưởng và phúc lợi trong ba năm, rất tốt, thật ra cũng không nhiều, ký đi.”
Hướng Nam chảy mồ hôi hột.
Y nhìn chỗ mục tiền lương, phát hiện còn chưa điền.
“Bồi thường gấp năm lần, vậy tiền công của tôi là bao nhiêu?”
“Anh yên tâm, sẽ không bỏ đói anh đâu. Ký rồi không những có một khoản thu nhập cố định, tôi còn sẽ cho anh một chỗ ở gần nhà hàng, ký đi, ký đi.”
Hướng Nam nhíu chặt mày.
“Cô chắc chắn tôi hợp với công việc đó sao?”
“Anh không phải cần việc làm sao? Khách ở cửa hàng đó của tôi đều là khách quen, khách đến nhất định không có chút nào hỗn tạp. Anh ký rồi tôi sẽ không thể vô lý mà đuổi việc anh, đây là đảm bảo cho anh, ký đi, ký đi.”
Ba câu của bà chủ Hủy đều có từ ‘ký’, dẫn dụ Hướng Nam từng bước một. Hướng Nam cắn môi, vốn định nói gì, nhưng rồi nghĩ lại, liền ký tên.
Sau khi Hướng Nam ký, bà chủ Hủy liền điền một dãy số ở mục tiền công. Hướng Nam nhìn mà mắt trợn tròn.
“Cô….”
Tổng tiền trong ba năm gấp lên năm lần, còn cả tiền thưởng các loại, nhìn dãy số trong mục tiền lương, Hướng Nam biết mình không có dũng khí làm trái hợp đồng.
“Được rồi, giờ tôi đưa anh đi may hai bộ đồ mới.”
Lời bà chủ Hủy làm Hướng Nam có chút giật mình, Hướng Nam lập tức thấy căng thẳng: “Cửa hàng của cô rốt cuộc làm gì vậy?”
Bà chủ Hủy cảm thấy kỳ quái.
“Là nhà hàng.”
Hướng Nam lắp bắp: “Vậy… vậy sao… sao tôi thấy…”
“Anh nghĩ tôi mở cửa hàng tiếp viên sao?”
Lời bà chủ Hủy nói làm Hướng Nam có chút xấu hổ.
Nhưng lương cao như vậy, còn bao cả chỗ ở, lại thêm nói muốn đi may đồ.
Bà chủ Hủy nói: “Lúc trước đồng phục của nhân viên đều được đặt trước rồi. Anh bây giờ đến, không có đồng phục cho anh, nếu không đi đặt thì anh đến lúc đó định mặc gì?”
Hướng Nam biết mình lúc nãy hiểu nhầm, vội xin lỗi. Bà chủ Hủy bật cười ‘ha ha’.
“Đã là người trên ba mươi tuổi rồi, sao còn…”
Câu đánh giá bỏ nửa này của bà chủ Hủy càng làm Hướng Nam xấu hổ.
Đến tiệm đo đạc đầy đủ, đặt xong quần áo, bà chủ Hủy cùng Hướng Nam đến siêu thị mua ấm sắc thuốc rồi đưa y về trường.
Hướng Nam bước vào phòng ký túc xá của Cao Hách thì thấy hắn vẫn còn đang ngủ, liền đi vào phòng bếp.
Y mở vòi nước rửa ấm sắc thuốc.
Rửa rửa, y nhìn dòng nước chảy, nhớ đến chuyện chiếc camera, dần dần thừ người ra.
Điện thoại trong phòng đột nhiên reo vang.
Hướng Nam giật mình tỉnh lại, chạy ra ngoài.
“Alo?”
Hướng Nam nhận điện.
Đầu bên kia nghe thấy tiếng Hướng Nam thì ngẩn ra rồi lập tức vui sướng kêu: “Hướng Nam?! Anh ở trường sao?”
Hướng Nam nghe ra, là Thiếu Kiệt gọi đến.
“Không quản nữa. Tôi phải đi xin giảm tội! Hướng Nam anh chờ tôi, mai tôi về.”
Đầu bên kia quá hạnh phúc, không thèm đợi Hướng Nam phản ứng lại đã dập máy.
Hướng Nam buồn rầu.
Y nhớ ra vòi nước vẫn đang để mở trong phòng bếp, vội vã chạy vào.
Y không lập tức sắc thuốc, mà cho đầy nước vào bồn rửa tay, sau đó đem ấm thuốc đã rửa qua ngâm vào trong nước.
Y nghĩ Cao Hách chắc sẽ muốn ăn gì đó, cuối cùng, vẫn là nấu cháo.
Y thấy trong phòng Cao Hách vẫn chưa có động tĩnh gì, liền đi vào trong phòng.
“Cao Hách.”
Chăn Cao Hách đắp lên tận mặt, mồm với mũi đều bị che kín.
Hướng Nam gọi hắn, hắn vẫn không có phản ứng.
Tay Hướng Nam sờ lên trán hắn kiểm tra xem hắn còn sốt không, lại gọi hắn thêm mấy tiếng nữa, hắn vẫn không có phản ứng gì.
Lông mày Hướng Nam nhíu lại.
Hướng Nam đẩy hắn mấy cái, hàng lông mi dài của Cao Hách bắt đầu khẽ rung, dần dần, cơ thể dưới chăn của Cao Hách bắt đầu từ từ cọ quậy. Hướng Nam thấy mắt hắn khẽ mở ra, nói: “Dậy ăn thôi.”
Cao Hách bảo bối nửa mê nửa tỉnh. Hắn liếc Hướng Nam một cái, muốn quay người, nhưng cánh tay kia không thể bị đè xuống, xoay người một lúc, hắn lại trở về tư thế cũ ngủ.
Hướng Nam biết hắn muốn nướng tiếp.
Y vỗ vỗ Cao Hách: “Nhanh dậy đi.”
“Hôm nay ăn gì?”
Cao Hách rúc trong chăn rầu rĩ hỏi.
Hướng Nam kéo chăn của hắn để lộ mặt hắn ra nói: “Cậu sốt, dạ dày yếu, hôm nay ăn cháo.”
Cao Hách bảo bối cau mày, lại kéo chăn trùm lên đầu, rên rỉ: “Tôi đây đã chết, không cần ăn…”
Hướng Nam trong lòng vốn đang không vui cũng bị lời hắn chọc cho vui.
Y vừa bực mình vừa buồn cười, lột chăn hắn ra.
Hướng Nam kéo hắn ngồi dậy nói: “Cháo có nấu kèm đồ, nhanh dậy đi, ăn rồi còn uống thuốc.”
“Người xưa nói trưa uống thuốc Đông không có tác dụng, đại thúc…”
Trưa đã sớm qua rồi, giọng nói rầu rĩ của Cao Hách bảo bối làm Hướng Nam phì cười.
Hướng Nam không kêu hắn dậy được, không có cách nào với hắn, suy nghĩ một lục, liền bê bát cháo đã nấu xong đến trước giường.
Ngửi thấy mùi thơm, Cao Hách bảo bối nhân lúc Hướng Nam đi ra lại chui đầu vào chăn liền có phản ứng.
Cao Hách thò đầu ra.
“Thấy không, có thịt băm này.”
Hướng Nam múc cháo trong bát lên cho Cao Hách xem: “Cậu thấy không, cháo có nấu kèm đồ khác nữa.”
Cao Hách bảo bối nằm ngủ trên giường lâu như vậy, kỳ thực sớm đã đói rồi.
Hắn tiến lại ngửi ngửi, thật sự rất thơm.
Hắn suy nghĩ một lúc, ngồi dậy: “Được rồi, tôi sống lại rồi.” Nói rồi hắn xuống giường đi rửa ráy.
Hướng Nam lắc đầu nhìn hắn đi vào phòng tắm.
Lúc Cao Hách ngồi vào bàn, Hướng Nam liền bê một bát cháo thật to lên.
Y cầm bát cháo nhỏ vừa rồi cầm đi dụ dỗ Cao Hách, thêm một ít nữa rồi đưa cho hắn. Cao Hách múc một muôi lên nếm thử, thấy mùi vị không tồi, liền bắt đầu ăn.
Hướng Nam nhìn hắn ăn, nói: “Tôi thật sự không hiểu vì sao cậu lại sợ cháo trắng đến như vậy.”
“Tôi cũng không rõ. Cháo thịt anh nấu bao lâu mà giống cháo trắng như vậy…” Cao Hách bảo bối bị bỏng, mím mím môi: “Hiệu quả thị giác thực kém quá.”
“Là vì không cho xì dầu.”
Hướng Nam kéo bát cháo của Cao Hách lại.
Y không ngừng nguấy cháo lên để làm cháo nguội bớt. Cao Hách bảo bảo nhìn bát cháo kia, đột nhiên nói: “Lúc nhỏ bị ốm…”
“Hả?”
Hướng Nam khó hiểu nhìn hắn.
Cao Hách bảo bối bụng đói mệt mỏi nhìn bát cháo: “Lúc nhỏ ốm, kết quả không ăn được gì cả, bị ép ăn cháo trắng không nấu kèm thứ gì tận ba tháng…”
“À…” Hướng Nam cảm thấy lúc đó nhất định bệnh rất nặng, nếu không sao phải ăn uống thanh đạm như vậy.
Hướng Nam hỏi: “Bệnh gì?”
“Bệnh thủy đậu…”
Tay Hướng Nam run rẩy.
Bị thủy đậu mà phải ăn cháo trắng liền ba tháng, thực đáng sợ quá đó
Cao Hách bảo bối rất tức giận: “Đều là do mấy người lớn đó lo lắng quá mức!”
Vì trong số các anh chị em chỉ có mình hắn bị thủy đậu nên mẹ Cao Hách lúc đó thật sự lo muốn chết.
Rõ ràng một tuần là khỏi rồi, bà ngay cả lời bác sĩ nói cũng không tin, hại hắn dưới tình huống nhũ vị giác còn chưa phát triển hoàn thiện đã phải chịu sự đãi ngộ ‘bi thảm’ đó.
Từ sau đợt đó trở đi, Cao Hách bảo bối mỗi lần thấy cháo trắng là mặt liền biến sắc.
Hướng Nam muốn cười mà không dám cười, nhìn rất cực khổ, cuối cùng, y đặt bát cháo đến trước mặt Cao Hách: “Cậu tự ăn đi, tôi đi sắc thuốc cho cậu.
Chờ chăm sóc Cao Hách xong, lúc Hướng Nam trở về chỗ của Mạc Dương thì đã là hơn giờ đêm.
Lúc Hướng Nam quay lại Mạc Dương còn chưa về. Y bước vào phòng liền nhớ đến chuyện ở tiệm bánh, tâm trạng không vui là thêm một tầng mây đen.
Y đi tắm rửa, nhưng không có giặt quần áo.
Y nhét đống quần áo bẩn vào túi nhựa, để vào trong hành lý, lúc đóng cửa tủ lại liền nghe thấy tiếng động từ ngoài phòng khách truyền tới.
Y ngồ lên giường định ngủ, Mạc Dương bước vào.
Mạc Dương vừa vào liền lập tức lại hôn lên má Hướng Nam một cái.
Tay gã đặt lên đùi Hướng Nam, Hướng Nam nói với gã: “Tôi hôm nay bị tiệm bánh đuổi việc rồi.”
Lời Hướng Nam nói làm Mạc Dương ngừng lại trong chốc lái, sau đây môi gã cong lên, nói: “Vậy sao?”
Mạc Dương nói xong định hôn Hướng Nam nhưng lại bị Hướng Nam tránh ra.
Hướng Nam hỏi gã: “Cậu biết không? Trong tiệm hóa ra có camera.”
Mạc Dương lắc đầu, cười nói: “Không biết.”
Hướng Nam có thể nhìn ra được, Mạc Dương đang nói dối.
Y biết mình thật sự bị gài bẫy thì rất tức giận.
Y hất bàn tay đang vuốt ve đùi trong của mình của Mạc Dương ra, nói với gã: “Tôi mệt rồi!”
Hướng Nam giận dữ trùm chăn lên đầu nằm xuống.
Mạc Dương biết Hướng Nam hiểu rõ tâm tư của gã.
Có điều gã một chút cũng không lo.
Sự giận dữ của Hướng Nam khiến gã mỉm cười trìu mến.
Gã chui vào trong chăn.
Hai cơ thể dưới tấm chăn đè lên nhau, cuối cùng, Mạc Dương bị Hướng Nam đạp ra.
Mạc Dương cũng không giận, lại bám riết không tha, lại trêu chọc không thôi.
Cứ thế mấy lần, Mạc Dương biết lần này Hướng Nam thật sự rất giận liền không dám trêu y nữa, đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau lúc Mạc Dương tỉnh lại thấy chỗ bên cạnh mình trống rỗng.
Gã mơ màng ngồi dậy đi vào trong phòng tắm, phát hiện trong phòng tắm cũng không có ai gã lại ra phòng khách rồi vào phòng bếp. Đợi đến lúc thấy phòng bếp cũng vắng tanh vắng ngắt gã xoa xoa mặt, người bắt đầu tỉnh táo lại.
“Hướng Nam?”
Gã gọi, nhưng không có ai đáp lại.
Gã thấy có một tờ giấy đặt trên bàn nước ngoài phòng khách.
Trên giấy viết: Tôi đi làm. Hôm nay ra khỏi nhà sớm vì phải dọn qua chỗ ký túc xá nhân viên.
Trong lòng Mạc Dương giật thốt, ném tờ giấy đi xông thẳng vào phòng ngủ.
Gã mở tủ quần áo ra phát hiện không thấy hành lý của Hướng Nam đâu, cả người ngây ngẩn, đứng đơ ra ở đó.