Họ Ngụy?!
Hướng Nam ngây người, nhớ tới cú điện thoại hôm qua của Thiếu Kiệt, không khỏi ngạc nhiên.
Hướng Nam có nằm mơ cùng không ngờ Thiếu Kiệt và Mạc Dương là anh em họ.
Vì y nhớ, người trước đây đến dẫn Mạc Dương đi họ Hà.
Cãi vã cùng bạo lực dẫn đến hỗn loạn.
Người vây xung quanh ngày một nhiều.
Người hiếu kỳ đều là mấy người khách trẻ tuổi đến dự sinh nhật Thường Triết. Họ không biết xảy ra chuyện gì. Lúc họ đang rầm rì bạn luận, bị bà chủ Hủy biết tin chạy tới xử lý, mời tất cả mọi người trở lại phòng.
Cú điện thoại kia của lão Hồ không có ai nhấc máy, ông thầm ấn nút gọi lại, nói với Cao Hạo thiếu gia: “Cậu chủ Hạo, cậu chủ Dương nhà chúng tôi vừa trở về nhà, còn chưa biết mặt nhiều người, hay dè chừng. Nếu làm sai chuyện gì, có lẽ chỉ là hiểu nhầm nhỏ, không bằng cậu thả cậu ấy ra, để cậu ấy nói rõ ràng mọi chuyện?”
“Hiểu nhầm?”
Trình Nam xông tới đẩy người đang giữ Mạc Dương ra rồi đấm cho Mạc Dương một đấm.
Lực độ rất mạnh, trước mắt Mạc Dương sao vàng lấp lánh.
Lão Hồ lúc này liền sốt ruột.
Ông chạy ra định can ngăn, nhưng xem ra mình không đủ tư cách.
Muốn khuyên, mọi người lại không để ý ông.
Ông nhìn thấy Thiếu Kiệt đầu dính cỏ quần áo xộc xệch chạy từ trong ra, mắt liền lóe sáng.
“Tiểu thiếu gia.”
Lão Hồ cảm thấy cứu tinh đến rồi.
Thiếu Kiệt đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức: “Mẹ nó! A Nam cậu muốn chết à!”
Thực ra Thiếu Kiệt cũng chẳng quan tâm Mạc Dương sống chết ra sao.
Hôm qua mẹ cậu có nói rồi.
Ngoài mặt phải làm cho tốt, xử lý cho tốt.
Như hiện nay, mọi người xảy ra mâu thuận, đến lúc truyền tới tai bà nội lại nói cậu mượn người bắt nạt Mạc Dương, thêm mắm thêm muối nói với ông nội, cậu không chỉ bị phạt roi, còn bị cấm túc. Điều này đối với Thiếu Kiệt trời sinh thích ăn chơi thích tự do mà nói tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ.
Cơn giận này của Trình Nam đâu phải một đấm là có thể tiêu tan, hoàn toàn không nể mặt mũi ai, lập tức giơ nắm đấm lên.
“MẤY NGƯỜI LÀM LOẠN ĐỦ CHƯA!”
Trình Nam muốn đánh, Mạc Dương muốn cản, lão Hồ muốn khuyên, Thiếu Kiệt muốn chửi, liền vì một tiếng gào lớn này, mọi người đều dừng lại.
Hướng Nam luôn hiền hòa lên cơn lôi đình.
“Tôi chỉ muốn về nhà!”
“Chỉ muốn về nhà!”
“Chỉ muốn về nhà!”
Y nói liền một lượt ba lần, đẩy bảo vệ ở bên cạnh ra gào lên với Trình Nam: “Không phải nói tôi ti tiện sao? Không phải nói tôi là loại người ai đến cũng không từ chối sao? Tôi bây giờ muốn rời khỏi chỗ này, đỡ phải làm bẩn cặp mắt cao quý của mấy người, mấy người còn có gì chưa thỏa mãn!”
Giọng Hướng Nam rất lớn, vành mắt hồng hồng.
Y thốt ra chữ ‘ti tiện’ làm Thiếu Kiệt, Mạc Dương, Thường Triết và Cao Hách đều ngây người.
Lena đứng ở bậc thềm trước cửa xem kịch vui khóe miệng cong lên.
Mọi người không biết Trình Nam đã nói gì với Hướng Nam, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, Hướng Nam rất bị tổn thương.
Trình Nam tóm chặt lấy Mạc Dương.
Cậu hỏi Hướng Nam: “Tôi hỏi anh, anh nhất định muốn đi sao?”
“Phải!”
Một tiếng rất vang, Trình Nam đấm một đấm lên mặt Mạc Dương.
Tim Hướng Nam thắt lại.
Mạc Dương bị đánh đến mơ hồ, đầu gã lắc qua lắc lại định giãy dụa lại bị Trình Nam nhấc lên, Trình Nam giận dữ chỉ Hướng Nam: “Tôi hỏi lại anh lần nữa, đi hay không đi?”
Hướng Nam do dự, y cắn môi, gật đầu.
Mạc Dương lại bị đấm một đấm.
Tim Hướng Nam rỉ máu.
Hướng Nam trước nay luôn cảm thấy Trình Nam là người tốt.
Tuy có hung dữ, nhưng ít nhất đối với y mà nói là người tốt.
Nhưng lúc này đây, hình tượng tốt đẹp của Trình Nam trong lòng y cho đến ngày hôm này, hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn Trình Nam lại tóm chặt Mạc Dương, giơ nắm tay lên, Hướng Nam yếu ớt nói: “Đừng đánh nữa…”
Hướng Nam nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Nếu thật sự hận như vậy, hận tôi không thỏa hiệp làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, cậu bây giờ lại đánh tôi đây này.”
Giọng Hướng Nam không to, nhưng từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Tôi Hướng Nam ở đây phát thệ, cho dù cậu đánh gãy chân tôi, dù cho phải bò, tôi hôm nay cũng phải bò ra khỏi đây.”
Lời Hướng Nam nói làm mọi người biết tính phản kháng của y trỗi dậy rồi, lần này là thật.
“Được! Anh giỏi!”
Trong lòng Trình Nam thực ra rất khó chịu.
Nhưng sự kiêu ngạo của cậu khiến cậu phải nhẫn nhịn.
Cậu giật mạnh Mạc Dương dậy ném về phía Hướng Nam, Mạc Dương đụng phải Hướng Nam được Hướng Nam đỡ lấy.
Nhìn hai người, cơn giận nghẹn lại trong cổ họng, Trình Nam nghiến chặt răng, hai môi mím lại.
Cuối cùng, cậu đập mạnh lên nắp xe ô tô.
Tất cả mọi người đều bị cậu làm cho giật mình.
“Đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nữa!”
Cậu gào lên với Hướng Nam, đầu không ngoảnh lại chạy thẳng vào trong khu nghỉ dưỡng.
Trình Nam đi rồi, lão Hồ vẫn luôn đứng bên cạnh khuyên nhưng lại bị coi là người vô hình đưa mắt nhìn về phía Thiếu Kiệt.
“Gây loạn đủ rồi?” Thoáng cái thay đổi khuôn mặt tươi cười, Thiếu Kiệt nhìn Mạc Dương mặt mũi bầm dập, ánh mắt trở nên có chút dọa người.
“Anh Hạo.”
Cậu đi lại nhìn Cao Hạo.
Ý của cậu là có thể thả người ra không.
“Không vội.” Cao Hạo mỉm cười hiền hòa: “Bây giờ chưa được, lão Hồ còn chưa gọi điện kể tội được sao?”
Lão Hồ và Thiếu Kiệt đều ngẩn ra.
Lão Hồ không ngờ Cao Hạo lại nhìn thấy ông gọi điện cho bà chủ.
“Không… không có, tôi không phải gọi điện kể tội.” Lão Hồ cười cười lôi điện thoại ra: “Tôi thấy tình cảnh như thế… chỉ là có chút căng thẳng, tim run, không biết phải làm thế nào nên mới gọi đi mà thôi.”
Ý của lão Hồ là để Thiếu Kiệt nhìn thử, ông đã dập điện thoại rồi.
Thiếu Kiệt gầm gừ với ông, có điều không làm gì ông cả, quay đầu nói: “Anh Hạo, phần nhân tình này có thể bán hay không?”
“Cậu ta muốn mang đại thúc đi, sao bán được?” Thường Triết kêu.
Một câu này của Thường Triết làm Thiếu Kiệt trừng y.
Thiếu Kiệt bảo bảo biết y cố ý đổ dầu vào lửa, dự tính dùng ánh mắt giết chết y.
Cao Hách đứng bên Thường Triết không nói tiếng nào cũng vô tội chịu không ít tia nhìn chết chóc của Thiếu Kiệt, hắn liếc Hướng Nam, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Được rồi.”
“Thế đi!” Thiếu Kiệt lập tức tiếp lời, cậu vỗ nhẹ lên vai Cao Hạo: “Thế nào ạ?”
Thiêu Kiệt cũng không để cho Hướng Nam rời đi. Nhưng nếu Hướng Nam không đi thì thằng nhóc thối Mạc Dương này nhất định cũng sẽ không chịu đi. Đến lúc Mạc Dương lại bị người ta xử lý, cậu khi về phải dâng hương kính phật (tự cầu phúc cho mình) rồi.
Cao Hạo không trả lời Thiếu Kiệt, hắn hỏi Hướng Nam: “Anh thật sự muốn đi sao?”
Hướng Nam gật đầu.
“Vậy để tôi đưa anh về trường, có được không?”
Lời Cao Hạo làm cho cả Hướng Nam và Lena đều lặng người.
Cao Hạo nếu đối với Trình Nam như vậy thì bình thương, nhưng Cao Hạo dịu dàng tỏ ý tốt làm Hướng Nam có chút thụ sủng nhược kinh, không biết nên làm thế nào.
“Không cần, không cần.” Hướng Nam xua tay: “Không cần làm phiền cậu.”
“Một chút cũng không phiền.”
Cao Hạo mỉm cười dịu dàng, Hướng Nam rất khó xử.
Mạc Dương đứng bên cạnh đau đớn nắn cằm mình nói: “Ý anh ấy anh không hiểu sao, anh ấy không cần chút ý tốt này của anh.”
Sự thẳng thắn của Mạc Dương làm tim Hướng Nam giật thót, Hướng Nam sợ Cao Hạo giận, lại có chuyện.
Nhưng Cao Hạo không hề để ý tới Mạc Dương, vẫn chờ đợi nhìn y.
Hướng Nam không biết.
Cao Hạo nhận thấy Hướng Nam lần rối loạn này sẽ không trở về trường nữa.
Cao Hạo nhìn ra, Mạc Dương thích Hướng Nam.
Cao Hạo cảm thấy đưa Hướng Nam về nhà thì tốt hơn để Mạc Dương đưa Hướng Nam trở về nhà gã.
Nhưng Hướng Nam cuối cùng vẫn từ chối.
Nếu đã như vậy, Cao Hạo cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Hắn để bảo vệ đưa lại hành lý cho Hướng Nam.
Hướng Nam bước lên xe dưới ánh mắt không bằng lòng của mọi người.
Hướng Nam gây ra chuyện này rồi lại đi cùng người khác, ngoài trừ Lena, tâm trạng mọi người đều bị ảnh hưởng.
Tính toán trong lòng Cao Hạo không hề sai.
Mạc Dương thật sự không đưa Hướng Nam về trường.
Sau khi gã cùng Hướng Nam đi một chặng đường dài, trực tiếp cùng Hướng Nam trở về căn hộ mình đang ở.
Căn hộ của Mạc Dương không quá to, hai phòng ngủ một phòng khách, tuy đơn giản, nhưng đồ đạc sinh hoạt đều đầy đủ.
“Cậu chủ Dương, cậu có cần đến bệnh viện khám qua không ạ?”
Lão Hồ lo lắng nhìn vết thương trên mặt Mạc Dương. Trình Nam ra tay rất mạnh, Mạc Dương bị đánh đến khóe miệng tóe máu.
“Không cần.”
Mạc Dương lắc đầu. Gã kêu lão Hồ rời đi, thấy Hướng Nam đi vào trong phòng bếp liền đi theo.
Hướng Nam vào phòng bếp rồi mở tủ lạnh ra.
Thật may, trong tủ lạnh có đá.
Hướng Nam nhìn xung quanh, cầm một chiếc khăn có thể coi là sạch sẽ bọc lấy vài viên đá.
Y quay người lại, thấy Mạc Dương đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn y, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nói: “Ra sofa ngồi đi.”
Mạc Dương ngoan ngoãn gật đầu, bước ra.
Mặt mũi Mạc Dương thật sự bị thương nặng, lúc trước trên đường đã xử lý quá rồi, bây giờ nhìn lại, vẫn bầm dập như cũ.
Hướng Nam ngồi xuống cùng gã, mặt đối mặt, nhìn rõ vết thương của gã, lông mày Hướng Nam không khỏi nhíu lại.
“Xin lỗi…”
Giọng Hướng Nam thực nhỏ.
Thực ra cả một đường đi Hướng Nam đều cảm thấy co lỗi.
Hướng Nam thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của y.
Nếu y không nói muốn cùng Mạc Dương rời đi, Mạc Dương cũng sẽ không bị người ta đánh thành ra thế này.
Mạc Dương cúi đầu.
Gã mỉm cười.
Nụ cười tác động lên vết thương ở miệng, rất đau, nhưng gã không quan tâm.
Gã cảm thấy đáng.
Vì gã đã cướp được Hướng Nam về bên mình.
Chỉ là…
“Hướng Nam, anh quen với tất cả bọn họ sao?”
Đây là điều Mạc Dương muốn hỏi nhất, vì không khí ngày hôm nay, gã nhận ra.
Thường Triệt kia, thêm cả Thiếu Kiệt, mặt mũi đều xám xịt.
Nhất là tên Trình Nam kia, lúc đánh gã càng lúc càng mạnh tay.
Mạc Dương không phải tên ngốc, có thể nhìn ra tên đó rất để ý Hướng Nam.
Lúc đến phòng tìm người, nếu không phải Trình Nam thấy Hướng Nam chắn trước đỡ đòn cho gã nên mới cố thu tay lại, có lẽ hai người bọn họ đến cả cửa phòng cũng không bước ra được, càng đừng nói đến bây giờ….
Mặt Mạc Dương chạm vào khăn lạnh.
Gã lập tức đau đến nghiến răng.
Hướng Nam không trả lời gã, chỉ nói: “Đắp đi, ngay mai tôi luộc hai quả trứng cho cậu lăn.”
Thấy Hướng Nam có vẻ như tối nay sẽ ở lại, mắt Mạc Dương liền sáng rỡ, vội vàng gật đầu.
Hướng Nam đã quyết định nghỉ việc ở trường.
Có điều bây giờ ban lãnh đạo trường vẫn đang nghỉ lễ, thêm vào đó hạn nghỉ một tháng còn chưa hết, y không vội tìm người từ chức.
Y ở lại chỗ Mạc Dương.
Ngủ ở phòng khách.
Mỗi ngày đều xem báo tìm việc.
Mấy ngày nay Mạc Dương đều ở bên cạnh y, chỉ cần Hướng Nam khoanh lại, gã đều cẩn thận giúp Hướng Nam ghi lại điện thoại cùng địa chỉ.
Chỉ cần Hướng Nam gọi điện cảm thấy thích hợp, gã liền đeo khẩu trang, kính đen để che khuôn mặt bị thương rồi cùng y đi phỏng vấn.
Tiếc rằng, mấy ngày liền, Hướng Nam đến cả một việc làm cũng không tìm được.
Đầu bên kia vốn nói ổn, nhưng không biết vì sao vừa gặp mặt đối phương liền đổi ý.
Không phải nói đã tuyển được người thì nói không định tuyển người nữa, lmaf Hướng Nam rất bực bội.
Hướng Nam từng nghĩ qua không biết có phải bốn con sói con kia giở trò quỷ hay không.
Nhưng nghĩ lại thấy mình cũng không quan trọng đến vậy, liền không đoán bừa nữa.
Suy nghĩ này rất nhanh bị Hướng Nam bỏ qua.
Hôm đấy Hướng Nam lại đang vùi đầu vào báo tìm việc.
Bộ dạng chăm chú của y đối với Mạc Dương mà nói thật sự rất hấp dẫn.
Mạc Dương ngồi bên cạnh ngắm, rất lâu, có chút không kiềm được lòng, tiến lại, áp rất sát.
“Hướng Nam….”
“Hả?”
Hướng Nam quay đầu lại liền ngây người, vì mặt y bị Mạc Dương ôm lấy, Mạc Dương nghiêng đầu hôn y.
“Ưm??” Hướng Nam hoảng hốt đưa tay đẩy gã ra, tay vừa chạm tới, Mạc Dương vốn định tách môi Hướng Nam ra liền vội vàng lùi lại.
Mạc Dương sợ Hướng Nam giận, sợ hãi nhìn y, Hướng Nam trước này đều yếu lòng thấy gã như vậy, liền không đành mắng.
“Mạc Dương, tôi luôn coi cậu là em trai ruột, cậu đối với tôi… cậu thế này là không đúng, cậu hiểu không?”
Hướng Nam nói rất thành khẩn.
Đầu Mạc Dương cúi ngằm xuống.
Gã gật đầu.
Thực ra là đang cười thầm.
Vì Hướng Nam không có giận dữ, cũng không tránh xa gã.
Gã cảm thấy mình gặp vận rồi.
Hướng Nam còn cho rằng gã là đang xấu hổ, nhưng sau đó Hướng Nam phát hiện ra không phải.
Vì Mạc Dương mấy ngày tiếp đó giống như biết mùi, thi thoảng lại đột nhiên hôn y, nếu như y kháng cự, Mạc Dương liền lập tức lùi lại, sau đó xấu hổ nhìn y, xem y có giận hay không.
Mạc Dương như vậy, làm Hướng Nam thực không biết nên làm gì.
Hướng Nam muốn nhanh chóng tìm được việc rồi dọn khỏi nhà Mạc Dương, tiếc rằng hôm nay đi phỏng vấn lại thất bại.
Y vô cùng nhụt chí.
Mạc Dương thấy y như vậy, nói muốn mua nước cho y rồi đi vào một tiệm đồ uống.
Hướng Nam đứng bên ngoài đợi, đột nhiên bị người ta đụng phải. Y lảo đảo về phía trước, quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão.
Ông lão nhìn qua cũng đã hơn tuổi.
Hai tay ôm một cái thùng lớn, trông có vẻ rất nặng.
Ông đụng phải Hướng Nam, vội vàng xin lỗi. Hướng Nam thấy ông bê đồ rất khổ cực liền lại giúp, hai người cùng bê cái thùng nặng đặt xuống bên cái thùng rác ở góc đường.
“Cậu đang tìm việc sao?”
Ông lão kia thấy Hướng Nam lúc bê đồ giúp ông đặt một tập giấy lên cái thùng, phía trên khoanh tròn rất nhiều địa chỉ, còn có rất nhiều dấu X X.
Hướng Nam ngượng ngịu cười, cầm lấy tập giấy kia, gật đầu: “Dạ, nhưng vẫn chưa tìm được…”
Ông lão thương lượng với y: “ Hay là cậu qua tiệm đồ uống của tôi làm thử?”
Lời ông lão nói làm Hướng Nam trợn tròn mắt.
“Có thể sao?” Hướng Nam vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, y không dám chắc chắn, hỏi: “Ông thật sự muốn thuê cháu sao?”
Thấy Hướng Nam dùng kính ngữ, ông lão mỉm cười.
Ông lão cảm thấy Hướng Nam là người không tồi.
“Vừa có một cậu thanh niên nghỉ việc ở chỗ tôi, bây giờ đang tìm thuê người. Bình thường cũng chỉ có khiêng khiêng vác vác, lúc nào bận thì giúp trông tiệm. Lương không tháng, một tháng được từng này.” Ông lão giơ ngón tay nói: “Nếu cậu thật sự muốn đến chỗ tôi làm thì tám giờ sáng mai cậu lại, thế nào?”
“Dạ, dạ. Cháu nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Hướng Nam vội vàng gật đầu.
Mạc Dương đi ra, thấy Hướng Nam đang trò chuyện vui vẻ với ông lão kia liền tiến lại gần. Lúc biết Hướng Nam tìm được việc, phản ứng của Mạc Dương rất kỳ lạ, không có vui vẻ như lúc trước.
“Công việc này có khổ cực không? Khó không? Ông cảm thấy anh ấy phù hợp sao?”
Mạc Dương hỏi.
Ông lão nghe thấy Mạc Dương hỏi như vậy, nhìn bàn tay giữ lấy Hướng Nam của gã, không khỏi nhíu mày.
“Đây là em trai cậu sao?”
“Dạ.”
Hướng Nam gật đầu.
Ông lão cảm thấy cậu thanh niên trước mắt đối với Hướng Nam có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ.
Ông lão nói với Mạc Dương: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là chuyển đồ đạc, lúc bận thì giúp trông tiệm mà thôi. Tiệm của tôi là tiệm nhỏ, không cần trình độ văn hóa gì đó, chỉ cần chân tay khỏe mạnh, cần cù chăm chỉ, có trách nhiệm, sẽ không cực khổ.”
Nếu ông lão đã nói như vậy, thấy Hướng Nam lại vui vẻ như thế, Mạc Dương cũng không nói gì nữa.
Trở về nhà, Mạc Dương cả tối buồn buồn không vui, ngay cả lúc ăn cũng không nói gì.
Hướng Nam không biết gã bị làm sao.
Hỏi gã, gã lại không để ý.
Hướng Nam không rõ gã có phải đang giận hay không, cũng mặc kệ gã, thu dọn bát đĩa, đi tắm trước.
Lúc Hướng Nam tắm xong đi ra, Mạc Dương vẫn như cũ.
Gã bật TV nhưng lại ngồi xem, ngồi trên sofa nhìn chằm chằm bộ ấm chén, vừa giống như đang ngẩn người vừa giống như đang giận dỗi.
Hướng Nam ngồi xuống bên cạnh gã.
“Mạc Dương, cậu làm sao vậy?”
Mùi sữa tắm trên người Hướng Nam kích thích thần kinh của Mạc Dương.
Gã quay đầu, nhìn thấy Hướng Nam trước mặt hai mặt lập tức co lại.
Mặt Hướng nam bị nước nóng hun hồng hồng, hai mắt ẫng nước chăm chú nhìn gã.
Gã cảm thấy thân dưới của mình nóng lên.
“Hướng Nam…”
“Gì?”
Mạc Dương áp sát lại gần Hướng Nam, không chỉ mắt, cả cơ thể đều dán lại.
Hướng Nam đột nhiên cảm thấy có cảm giác ác lực, muốn lùi lại, lại bị gã giữ lấy.
Gã hỏi: “Ngay mai anh đừng đi được không?”
“Vì sao?”
Hướng Nam không hiểu.
“Chỗ đó không tốt. Cửa tiệm nhỏ như vậy, người đến đi rất hỗn loạn.”
Mạc Dương nói nơi đó thành tồi tệ như vậy, Hướng Nam nghe thấy liền không khỏi cau mày.
“Chỗ đó……”
Hướng Nam muốn cãi lại, nhưng chợt dừng lại.
Vì y cảm thấy tay Mạc Dương luồn vào trong áo y.
“Mạc Dương?”
Hướng Nam đề cao cảnh giác.
Y có chút hoảng sợ, quay đầu vươn tay định đẩy tay Mạc Dương ra, không ngờ mặt Hướng Nam lập tức bị kéo lại.
Môi Hướng Nam bị đè lên.