Ánh đèn mờ nhạt đầu giường khiến Cao Hạo đã quen với bóng tối cảm thấy cực kỳ chói mắt. Hắn nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp, đôi mắt bình thường êm dịu như nước miễn cưỡng nheo lại, tóc khẽ rối, áo nửa mở. Cao Hạo như vậy hoàn toàn không hợp với từ ‘ôn nhu’,
“Anh làm sao vậy?”
Cao Hạo áp lại gần che đi tia sáng làm Hướng Nam lóa mắt.
Hắn đang hỏi Hướng Nam cứ lất qua lật lại không ngủ là vì chuyện gì, thế nhưng Hướng Nam lại hiểu lầm.
Hướng Nam cho rằng Cao Hạo phát hiện ra sự biến đổi của y, hỏi y làm sao vậy.
Mặt Hướng Nam càng thêm đỏ, kéo chăn lên che đầu, ậm ờ đáp: “Không có gì.”
Tiếp đó Hướng Nam quay lưng lại với Cao Hạo rồi quay trở lại vị trí ngủ ban đầu của mình.
Bởi vì đi đường thực sự rất mệt nhọc, Cao Hạo thấy y như vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, hắn vươn tay tắt chiếc đèn ở đầu giường, rồi cũng nằm xuống.
=. =. =. =. =
Ngủ một giấc đến thẳng sáng hôm sau.
Thường Triết hỏi mượn xe của bà chủ Hủy. Hướng Nam đi tới, y thấy dưới mắt Hướng Nam thâm sì, hỏi Hướng Nam: “Đại thúc tối qua anh ngủ không ngon sao?”
Hướng Nam lắc đầu với Thường Triết, sau đó mỉm cười nhàn nhạt, gật đầu với bà chủ Hủy.
Bà chủ Hủy thấy Hướng Nam chào mình, cánh môi đỏ cong lên. Cô vốn có ấn tượng không tồi với Hướng Nam, liền mời: “Nếu cậu buồn ngủ thì qua chỗ tôi uống cốc trà đặc rồi hẵng đi. Thế nào?”
Lời mời nho nhã của bà chủ Hủy làm Hướng Nam khẽ sửng sốt.
Ánh mắt ung dung, cử chỉ ưu nhã, nói năng nhẹ nhàng, đột nhiên, Hướng Nam cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất thuận mắt.
Hướng Nam mỉm cười.
Thấy hai người trước mặt nhìn nhau cười, Thường Triết có chút ngứa mắt. Thường Triết ho nhẹ một tiếng, đường nhìn của hai người bị cắt ngang, ánh mắt dừng lại trên mặt y. Thường Triết lắc lắc cái chìa khóa cảm ơn bà chủ Hủy, xoay người liền đi.
Hướng Nam vội vã đuổi theo, đột nhiên bà chủ Hủy gọi lại. Y quay đầu, bà chủ Hủy nói: “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa. Đường vào nội thành lúc mưa rất khó đi, nên cố gắng về sớm một chút.”
“Được.”
Hướng Nam gật đầu.
Bà chủ Hủy nói tiếp: “Nếu mưa quá lớn không về được, nhà nghỉ của tôi có một nơi qua đêm tạm thời trên đường, vị trí đại khái lúc đi cậu để ý một chút. Nếu khi quay về thực sự cần dùng đến, mở cửa dùng chìa khóa phòng của nhà nghỉ là được.”
Hướng Nam lại gật đầu.
Hướng Nam thấy Thường Triết thực sự dã đi xa. Y vẫy tay tạm biệt với bà chủ Hủy, vội chạy qua.
Đường vào nội thành không phải rất dễ đi, xe cứ lắc lư, có điều Hướng Nam lúc đến đã trải nghiệm qua, cũng không có say xe, nên không để ý.
Y vẫn quay trái quay phải nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tìm gian nhà nhỏ trong lời bà chủ Hủy.
Mặc dù % không muốn cùng Thường Triết đơn độc ở qua đêm, thế nhưng làm người đều phải lo trước tính sau.
Thường Triết thấy y cứ quay trái quay phải, hỏi y: “Đại thúc anh thích bà chủ Hủy sao?”
Hướng Nam khẽ giật mình, ánh mặt rơi lên người Thường Triết: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Có thiện cảm thì không sai, thế nhưng Hướng Nam chỉ cảm thấy đối phương là người đáng để kết bạn.
Hướng Nam cho rằng, người xinh đẹp như bà chủ Hủy, cho dù bản thân có thực sự thích, cũng không thể trèo cao.
“Không trực tiếp trả lời là thích rồi.”
Lời Thường Triết nói làm Hướng Nam nhíu mày.
Thường Triết lại hỏi: “Vậy đại thúc có thích tôi không?”
Tới rồi. Hướng Nam biết Thường Triết sẽ hỏi.
Cao Hách từng nói Thường Triết sẽ làm chuyện bốc đồng, Hướng Nam cũng đã trải nghiệm qua Thường Triết làm chuyện bốc đồng. Hướng Nam cảm thấy không xử lý tốt vấn đề này, lát nữa mình nhất định sẽ gặp phiền toái.
“Thường Triết…. Kỳ thực có rất nhiều người rất thích cậu….”
“Vậy anh có thích không?”
Hướng Nam gượng ép giật giật khóe miệng: “Trong đám bạn cùng lứa, cậu hẳn là rất được hoan nghênh nhỉ…”
Hướng Nam không biết vòng vo không biết ton hót, có điểm bí từ.
“Vậy anh có thích không?”
Thường Triết vẫn hỏi câu đó, hơn nữa còn dừng xe chờ y trả lời. Hướng Nam có chút hoảng sợ.
Nên xuống xe không?
Hình như còn chưa tới mức đó.
Hơn nữa đã đi được một đoạn rồi.
Tự mình đi bộ quay về có chút không thực tế.
Câu hỏi kia của Thường Triết……
Nói dối, là không có thể rồi.
Hướng Nam thứ nhất là không muốn gạt người khác, thứ hai nếu nói thích không chừng Thường Triết sẽ nhào tới ở ngay tận đây.
Hướng Nam suy nghĩ một chút, nhỏ giọng: “Vậy cậu thích tôi sao?”
Câu hỏi của Hướng Nam làm Thường Triết ngây người.
Nhìn phản ứng của y, đại thúc biết mình hỏi đúng rồi.
“Cậu thích tôi sao?”
Hướng Nam hỏi lại. Hướng Nam kỳ thực rất sợ, sợ Thường Triết mặc kệ có thực lòng không mà thuận miệng nói thích, sau đó lại ép y trả lời.
Nếu thực sự như vậy, y không biết nên phải thế nào.
Rất may mắn là, Thường Triết không trả lời, mà lại nhíu mày nhìn Hướng Nam.
Lòng Hướng Nam đã định.
Y nói: “Nếu cậu không thích tôi, vì sao yêu cầu tôi thích cậu chứ? Như vậy không công bằng.”
Hai chữ ‘công bằng’ dường như là tử huyệt của Thường Triết, y lại ngẩn ra.
Thường Triết không nói lời nào, trực tiếp khởi động xe.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện, Hướng Nam vẫn tìm chỗ dừng chân tạm thời bên đường trong lời bà chủ Hủy. Một gian nhà gỗ rất nhỏ, rất không thu hút sự chú ý, nhưng đại thúc vì dự phòng ngộ nhỡ nên nhớ kỹ địa điểm.
Đi tới nội thành, Hướng Nam mới phát hiện Thường Triết thực sự là một cậu ấm nhà giàu tiêu tiền như rác.
Y mua đồ chuyên chọn cái tốt nhất, số lượng khoa trương, còn chưa từng liếc mắt qua mác giá.
Đống đồ không biết y lấy từ đâu ném vào xe đẩy hàng, Hướng Nam có hỏi y giá cả, y nghĩ nửa ngày, kết quả nhăn mày đáp một câu: “Tôi trước này chưa từng xem giá.”
Mặc dù không phải tiền của mình, Hướng Nam đi theo một đường, cái thẻ kia quét một cái, lại quét một cái, tim Hướng Nam thắt lại, phiền muộn vô cùng.
“Cho đến hiện tại cậu đã tiêu hết bao tiền rồi?”
“Không nhiều lắm.”
Còn không nhiều?!
Lời Thướng Triết làm Hướng Nam nhất thời không nói được gì. Hướng Nam lắc lắc đầu, tùy y vậy.
Thường Triết nói không sai. Trong nội thành rất nhiều cửa hàng không có dịch vụ chuyển hàng, bao lớn bao nhỏ từ cửa hàng xách ra đặt lên xe, nơi có thể đặt đồ trong xe rất nhanh đã chật cứng.
Hướng Nam cùng Thường Triết lại vào một cửa hàng khác.
Trong cửa hàng này có rất nhiều người, Hướng Nam bị người ta đưa lên đẩy xuống, đột nhiên bị thứ gì đó hấp dẫn, y chen lại nhìn rất lâu, nói: “Thường Triết, chúng ta lấy cái này được không?”
Hướng Nam quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Thường Triết không thấy đâu nữa.
Y nghển cổ tìm kiếm trong cửa hàng, nhìn trước nhìn sau đều không thấy bóng Thường Triết đâu. Y cuống quít chen ra khỏi cửa hàng, người đi trên đường đông đúc, nhưng lại không tìm thấy bóng người quen thuộc, chiếc xe vốn đỗ bên lề đường cũng không thấy đâu cả, không quen biết nơi chốn, Hướng Nam triệt để hoảng loạn.
Thường Triết bỏ lại một mình y ở đây.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hướng Nam.
Không ngờ Thường Triết lại làm vậy, Hướng Nam nghĩ thầm mình vừa rồi khẳng định đã đắc tội với y rồi.
Nghĩ đến đây, đại thúc không khỏi cười khổ.
Hướng Nam đại thúc không biết, kỳ thực Thường Triết không có đi xa.
Y cố ý đưa xe sang chỗ khác, đỗ ở ngã tư bên con đường đối diện Hướng Nam.
Người đi đường cùng xe cộ trên đường tương đối nhiều, Hướng Nam căn bản không có nhận ra.
Thường Triết ngồi trong xe, tay chống cằm nhìn chẳm chằm không chuyển mắt về phía đại thúc đang luống cuống.
Thấy Hướng Nam bất lực đứng đó nhìn quanh, đi qua đi lại, tâm tình y trở nên rất tốt.
Nhìn Hướng Nam cuối cùng hoang mang lo sợ ngồi xuống ven đường, khóe miệng y xấu xa cong lên.
Di động Thường Triết đột nhiên reo vang.
Y nhấc máy: “Gì?”
“Khi nào cậu quay lại?”
Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cao Hách, Thường Triết đáp: “Không vội đi.”
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, hỏi: “Đại thúc ở bên cạnh cậu chứ? Để anh ấy nghe máy đi.”
Thấy Cao Hách nói vậy, khóe miệng Thường Triết lại cong lên, nói: “Anh ấy không rảnh.”
Bên kia lại trầm mặc một hồi, hỏi: “Anh ấy đang làm gì vậy?”
“Anh ấy….” Thường Triết ngẩng đầu nhìn về chỗ Hướng Nam ngồi, trong lòng lập tức ‘thình thịch’, hoảng sợ.
Ở chỗ đó trống khống, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đại thúc đâu nữa rồi.
“Lát nói tiếp.” Thường Triết cụp máy xuống xe.
Y khẩn trương nhìn xung quanh.
Tìm mãi, vẫn không thấy đâu.
Y cuối cùng trở về chỗ lúc trước Hướng Nam ngồi, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.
Vốn hắn chỉ định muốn chỉnh Hướng Nam một chút mà thôi, không ngờ thực sự lạc mất người.
Thường Triết rất mong Hướng Nam có thể goi điện cho mình, thế nhưng nhớ tới Hướng Nam căn bản không biết số điện thoại của y, y đầy một bụng oán giận, đập mạnh vào song sắt bên đường. Người đi đường thấy y hung dữ như vậy, tất cả đều tời tấp chạy trốn.
Có người nhẹ nhàng vỗ vai y một cái, Thường Triết quay mạnh đầu lại trừng mắt. Hướng Nam bị dọa sợ, lùi một bước, lại bị Thường Triết nắm tay kéo lại.
“Chết tiệt, anh đi đâu vậy?”
Hướng Nam lần đầu thấy Thường Triết dữ tợn như vậy, ý nghĩ vốn cho rằng Thường Triết cố ý bỏ y lại lập tức biến mất.
Hướng Nam cho rằng mình vừa rồi hiểu lầm Thường Triết. Y cho rằng mình không cẩn thận, không theo sát, nên mới lạc mất Thường Triết.
“Xin lỗi…. Tôi vừa rồi thấy cảnh sát, nên….”
Định hỏi đường.
“Anh không thể ở im một chỗ không động đây sao?” Thường Triết rít lên: “Anh chắc chắn tôi sẽ không trở lại tìm anh như vậy sao?”
Hướng Nam cảm thấy có chút oan ức, mày y nhíu lại.
Thường Triết trừng mắt với những người xung quanh, kéo Hướng Nam định đi ra chỗ đỗ xe bên kia, không ngờ Hướng Nam không chỉ không đi, mà còn kéo Thường Triết lại.
Thấy Hướng Nam nắm lại lấy tay y, Thường Triết ngẩn người.
Y quay đầu lại, Hướng Nam nói: “Cậu đi theo tôi.”
Hướng Nam kéo Thường Triết vào cừa hàng vừa rồi.
Y chỉ vào mô hình chiếc bánh ga-tô ở trong tủ thủy tinh, hỏi Thường Triết: “Cậu thích không?”
“Cái gì?”
Thường Triết nhướn mi.
Kỳ thực cái gì cũng cần mua, nhưng chỉ có thức ăn là không cần đặc biệt chuẩn bị, nhất là bánh ga-tô, nhà nghỉ nhất định sẽ làm cho y.
“Nếu cậu thích tôi sẽ tặng cậu a.”
Lời Hướng Nam nói làm Thường Triết sửng sốt.
“Vì sao?”
Hướng Nam đáp: “Không phải là sinh nhật cậu sao?”
Hướng Nam đi cùng Thường Triết đến nhiều nơi như vậy chỉ không thấy Thường Triết mua cái này. Trong mắt Hướng Nam đại thúc, trẻ con khi sinh nhật thích nhất cái này. (! Triết Triết là trẻ con sao anh)
Hành động này của Hướng Nam làm trong thâm tâm Thường Triết xuất hiện một cảm giác khác lạ.
Y nhìn chằm chằm Hướng Nam suy nghĩ, nhìn thật lâu, đột nhiên mỉm cười, gật đầu: “Được a.”
Hướng Nam nghĩ nhiều người như vậy, vốn định đặt một cái thật lớn, nhưng Thường Triết không chịu, y chỉ cho Hướng Nam đặt một chiếc nho nhỏ. Hướng Nam nhắc y rằng sẽ không đủ phần, Thường Triết bảo y định sau mười hai giờ hai người bọn họ sẽ lén lút cùng ăn. Hướng Nam bị quyết định không biết có tính là trẻ con hay không này làm cho mỉm cười.
Bọn họ sau đó lại đi dạo rất nhiều nới, lúc quay về trời thực sự bắt đầu đổ mưa.
Thời tiết lúc hơn năm giờ chiều âm u như đã bảy tám giờ. Mưa càng lúc càng lớn. Trên đường về, tất cả những chỗ lõm xuống đều ngập nước, cả con đường bị nước mưa làm cho lầy bùn.
Cả đường không có đèn chiếu, chỉ còn lại đèn xe chỉ đường. Xe lắc lư mạnh mẽ, lúc đi qua đoạn đường đặc biệt không tốt thì bánh xe bị lõm xuống một ổ gà.
Thường Triết vốn định để Hướng Nam vào chỗ lái xe khởi động xe, sau đó y xuống đằng sau xe đẩy. Nhưng Hướng Nam tỏ ý rằng mình không biết lái xe, như vậy thì hết cách rồi, đành để Hướng Nam ra khỏi xe dầm mưa.
Mưa dồn dập hạ xuống, càng lúc càng lớn, dưới chân đều là bùn lầy. Hướng Nam sắn ống quần lên đi ra sau xe cố sức đẩy. Bánh xe xoay vòng trong hố bùn, bắn tung tóe lên cả chân cả người Hướng Nam, thế nhưng chiếc xe như bị đóng đinh tại đó, không chịu tiến lên.
“Làm sao bây giờ?”
Làm mãi một hồi, Hướng Nam lau nước mưa trên mặt đi lại gõ gõ cửa xe, Thường Triết hạ cửa sổ xuống.
“Để tôi thử xem!”
Y cởi kính xuống xe, chỉ dẫn cho Hướng Nam một chút, dặn Hướng Nam phải liều mạng khởi động xe, y đi lại phía sau cố sức đẩy. Hai người hợp tác, lăn qua lăn lại một lúc lâu, cũng không biết là bao lâu, bánh xe cuối cùng cũng thoát ra khỏi hố bùn.
Còn chưa kịp hoan hô, xe đi được một đoạn về phía trước, một tiếng động rất to, xe cư nhiên lại nổ lốp vào lúc này.
“Trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy!”
Thường Triết oán giận, nhìn một chút liền hết hi vọng, hung hăng đá vào bánh xe một cái. Y kiểm tra một lúc tìm thấy lốp xe dự phòng trong cốp, nhưng mưa to như vậy, bốn phía đều tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đầu xe, không thể đổi lốp được, y liền nhụt chí.
Hướng Nam nhìn y một vẻ bực dọc đứng ở ngoài dầm mưa, hạ cửa xe nói với Thường Triết: “Cậu đừng đứng cho dầm mưa nữa, nhanh vào đây đi.”
Thường Triết nghe vậy liền đi lại. Y còn đang nghĩ sẽ phải qua đêm trong xe, đột nhiên nhớ tới chỗ dừng chân tạm thời lúc nãy bà chủ nhà nghỉ nhắc tới, y trở vào trong xe hỏi Hướng Nam: “Bà chủ Hủy đã nói với anh chỗ nghỉ tạm thời đúng không?”
“Đúng vậy.” Hướng Nam lập tức nhớ lại.
“Ở đâu vậy?”
Kỳ thực bà chủ Hủy đã nói với tất cả mọi người, đám người Thường Triết không phải lần đầu tới đây, nên đều biết rõ, thế nhưng vì căn bản chưa dùng lần nào, nên bọn họ không có để trong đầu.
Thường Triết nhớ trên đường đi Hướng Nam cứ nhìn đông nhìn tây.
Hẳn là có tìm thấy, đại khái là nhớ kỹ.
“Hình như ở ngay gần đây.”
Hướng Nam nhìn trước sau một chút, không chắc chắn nói: “Tôi nhớ chỗ đó ở đâu, nhưng bây giờ lại không biết đang ở chỗ nào.”
“Anh chờ tôi.”
Thường Triết nói rồi lại chui ra khỏi xe. Y suy nghĩ một chút, chạy về phía trước. Hướng Nam lo đêm tối đường trơn, muốn gọi y quay lại, thế nhưng bóng người Thường Triết rất nhanh chìm vào bóng đêm, đành phải đợi ở trong xe.