“Cho dù kích động, cậu cũng không cần không cởi giầy trực tiếp leo lên giường tôi chứ?”
Từ cửa phòng truyền tới một câu nói lạnh lùng, Hướng Nam nghe thấy giọng Cao Hách không khỏi ngẩn người.
Hướng Nam đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra, mình đang ở trong phòng Cao Hách.
Trình Nam tránh người, Hướng Nam chạm phải ánh mắt của Cao Hách lập tức trở nên rất khó xử.
Y hoàn toàn không nhớ rõ chuyện mình đánh người, nghĩ thấy giải thích cũng vô dụng, y vội vã nói với Cao Hách: “Xin lỗi!”
Cao Hách nhướn mày: “Vì sao xin lỗi?”
“Cái đó… Chuyện Lăng Na…”
“Chuyện Lăng Na sao anh lại xin lỗi nó?”
Trước cửa phòng lại có thêm mọt người, Hướng Nam vừa thấy Cao Hạo trong lòng liền ‘loảng xoảng’.
May mà….
“Đại thúc là đang xin lỗi vì mình suýt nữa phá hỏng buổi party của A Hách.” Thường Triết đột nhiên thốt ra một câu, lách qua Cao Hạo bước vào phòng. Y ngồi xuống bên giường ôm lấy Hướng Nam khoe mẽ: “Nhỉ?”
Hành động của Thường Triết làm Hường Nam bất mãn trừng y.
Kỳ thực Hướng Nam không phải xin lỗi vì điều đó. Quan hệ giữa Cao Hách và Lăng Na, Hướng Nam tự cho rằng mình hiểu rõ, nên y mới xin lỗi Cao Hách, chỉ là y không ngờ Cao Hạo cũng ở đây.
Thường Triết đỡ lời giúp y.
Hướng Nam rất cảm kích.
Chỉ là….
Hướng Nam không trực tiếp đẩy Thường Triết đang dán trên người mình ra, có điều y vươn tay đem móng vuốt đặt trên người mình của Thường Triết kéo xuống.
“Làm gì? Làm gì vậy?”
Thiếu Kiệt kêu la cũng xuất hiện trước của phòng, cậu vừa thấy hai tên sói cục cưng ngồi trên giường, trừng to mắt, chạy ào vào đẩy hai người ra.
Cậu bổ nhào về phía Hướng Nam, ôm lấy sườn lưng Hướng Nam, lớn tiếng: “Không cần sợ, đại thúc, chồng anh đến bảo vệ anh đây!”
“Chồng?”
Đầu Hướng Nam rất đau, mọi người đều tụ họp lại đây, phòng đông đúc trước nay chưa từng có. Hướng Nam có cảm giác bị người ta quấn lấy không sao thở nổi.
“A, ngoan ” Thiếu Kiệt
“Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?” Hướng Nam bất an đẩy Thiếu Kiệt ra. Y cảm thấy mình ngủ một giấc tỉnh lại rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Y mê muội nhìn mọi người, Thường Triệt nói: “Chuyện đêm qua thiếu chút nữa phá hỏng buổi party của A Hách, đại thúc anh không nhớ sao?”
Hướng Nam nghe vậy nhìn về phía Cao Hách, lắc đầu.
“Vậy chuyện đánh người có nhớ không?”
Hướng Nam lại lắc đầu.
“Vậy chuyện hại bọn tôi phải giúp anh thu dọn tàn cuộc, anh có nhớ không?”
Hướng Nam tiếp tục lắc đầu.
Hướng Nam càng nghe càng căng thẳng. Y cảm thấy mình giống như đã gây nên tội ác tày trời, làm hại mọi người, nhưng không biết mọi người chỉ là cố ý tạo bầu không khí căng thẳng.
“Đại thúc hại bọn tôi rất khổ nha!” Thiếu Kiệt ngồi sau lưng Hướng Nam nháy mắt ra hiệu với mọi người một cái, kêu lớn: “Để nghiêm phạt đại thúc, đại thúc phải cùng bọn tôi đi nghỉ phép!”
“Đúng, dù sao một tháng tiếp theo đại thúc không phải trực ban, phí tổn bọn tôi chi, đi du lịch cùng bọn tôi, bồi thường bọn tôi, làm bảo mẫu cho bọn tôi!” Trình Nam hưởng ứng.
“Cái đó….”
Hướng Nam định cự tuyệt, không ngờ Thường Triết cắt lời: “Như vậy đi, sáng sớm mai xuất phát!”
Thiếu Kiệt kêu to: “Chúng ta giải tán quay về thu dọn đồ đạc ”
“Đi đi ”
Ba cậu ấm lập tức giải tán định rời đi. Hướng Nam rốt cuộc có cơ hội mở miệng, hỏi một câu: “Tôi không đi được không a?”
Ánh mắt ‘hung tợn’ của bốn tên sói con lướt về phía Hướng Nam.
Hướng Nam sợ hãi cười.
Y đã biết.
Không được
Hướng Nam có cảm giác bị người ta ép lên kiệu hoa.
Xin nghỉ phép một tháng, Hướng Nam không dám giống người không có việc gì quay về ký túc xá bảo vệ nghỉ ngơi. Lúc mọi người giải tán vốn định nhân cơ hội đi cùng Trình Nam, có điều Cao Hách nói hắn hiện tại cần người chăm sóc, Hướng Nam đành phải ở lại.
Lúc trước không cảm thấy có gì, thế nhưng khi căn phòng trở nên yên tĩnh, Hướng Nam bắt đầu có chút không được tự nhiên.
Y tắm rửa một lượt, thay bộ quần áo được Cao Hách cho vào máy giặt giặt sạch đêm qua rồi liền trốn vào phòng bếp. Y rót cho mình một ly nước, xoay người lại thấy Cao Hách đang đứng ở cửa chằm chằm nhìn y, tay run lên, ly nước trên tay suýt nữa đổ.
“Anh sợ tôi sao?” Cao Hách hỏi.
Hướng Nam lắc đầu, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Y không muốn ở cùng một chỗ với Cao Hách trong phòng bếp, cúi đầu cầm ly nước bước nhanh ra ngoài, lại bị Cao Hách giữ lại ở cửa.
“Học được cách nói dối rồi.”
Lời Cao Hách làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam ngẩng đầu, đối mắt với Cao Hách. Cao Hách áp lại định hôn y, Hướng Nam quay đầu lẩn trốn.
Thấy được sự căng thẳng cùng rút rè của Hướng Nam, tia sáng trong hai mắt Cao Hách khẽ động.
Hắn lại áp tới, Hướng Nam hoảng hốt lùi lại một bước nói: “Cậu không nên như vậy. Cậu cứ thế này làm sao xin lỗi….”
“Xin lỗi…”
Xin lỗi chị dâu cậu…
Nửa câu sau Hướng Nam thực sự không nói nổi.
Bởi vì câu nói đó quá kỳ quặc.
“Anh đừng lo, sẽ không xảy ra chuyện hôm đó đâu.” Cao Hách nâng tay phải đang bó bột của mình lên: “Chuyện không có khả năng thành công tôi không muốn nếm thứ thêm lần nữa.”
Có kinh nghiệm lần trước, Cao Hách đối với việc một tay đấu lại đại thúc không chủ động có chút ngại ngần.
Có điều ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Hướng Nam, nói với y: “Tôi muốn đi mua mấy thứ, phải thay quần áo. Anh vào giúp tôi.”
Hướng Nam nâng tầm mắt, suy nghĩ, gật gật đầu.
Sau khi Cao Hách vào phòng liền bảo Hướng Nam lấy quần bò giúp hắn. Hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ cởi quần áo trên người, Hướng Nam cầm chiếc quần từ ngăn tủ đưa cho hắn. Hai người cách nhau một chiếc giường cộng thêm chút khoảng cách, vươn tay ra, không với tới quần. Hướng Nam thấy Cao Hách nhíu mày lại, liền vươn người qua đưa quần cho hắn. không ngờ Cao Hách đột nhiên nắm lấy tay y kéo y lên giường.
Hướng Nam bị hôn.
Khác với nụ hôn của Trình Nam, nụ hôn này của Cao Hách mang đến ý vị khai phá. Đầu lưỡi chuyên nghiệp quét trong khoang miệng mẫn cảm của đại thúc, cả người Hướng Nam bị khiêu khích run khẽ, mắt dần dần phủ một tầng hơi nước.
Lúc Cao Hách rời khỏi môi Hướng Nam mang theo một sợi chỉ bạc. Hướng Nam mặt đỏ bừng quay đầu đi, chùi môi, dùng giọng nói dường như không thể nghe thấy kháng nghị: “Cậu không phải nói cậu sẽ không chạm vào tôi sao?”
Câu “chuyện không có khả năng thành công tôi không muốn nếm thứ thêm lần nữa” của Cao Hách vừa nói dứt lời.
Khóe môi Cao Hách khẽ cong lên.
Ngón tay hắn cách lớp áo sơ-mi đặt lên đầu nhũ chỉ mới hôn môi đã dựng thẳng của Hướng Nam. Hướng Nam run lên, kinh hoàng nhìn vào mắt Cao Hách, trong đôi mắt Cao Hách dường như có sự âm u từng thấy qua khiến y sợ hãi.
Đại thúc hoảng hốt.
“Cao Hách, cậu… Ô!”
Đầu nhũ bị hai ngón tay Cao Hách kẹp lấy, ác ý véo một cái. Cả người Hướng Nam chấn động, mạnh mẽ co lại, Cao Hách hạ tầm mắt nhìn chằm chằm tay mình rồi lại nâng mắt lên, hỏi: “Cơ thể mẫn cảm như vậy, mấy ngày nay Trình Nam để anh tiết bao lần?”
Lại là loại lời nói này.
Hướng Nam nhíu mày: “Không có chuyện đó!”
“Đại thúc, anh muốn nói dối sao?”
Mắt Cao Hách vẫn dò tìm xuống dười, dứng lại ở chỗ giữa hai chân Hướng Nam: “Nói không chừng tôi vừa làm cái kia, trong này đã ướt rồi…”
Hướng Nam kinh hoàng cùng tức giận.
Kinh hoàng là vì Cao Hách bình thường nói chuyện với y không thích dùng danh hiệu, có vẻ như lúc muốn làm chuyện kia mới chủ động gọi y một tiếng ‘đại thúc’.
Tức giận là vì rõ ràng Cao Hách đang tùy ý đùa bỡn mình, nhưng lại thích tùy tiện phỏng đoán, dường như đang chỉ trích Hướng Nam đãng, nhất định muốn Hướng Nam thừa nhận.
Hướng Nam cảm thấy điều đó rất nhục nhã.
Hướng Nam vươn tay đẩy hắn, Cao Hách ra vẻ có ý lùi lại. Hướng Nam nhấc người xông ra ngoài, giây phút cửa phòng ký túc xá mở ra, Cao Hách ở đằng xong lập tức vươn tay giữ cửa lại.
“Tôi còn chưa thay đồ xong, anh vội đi đâu?”
Cảm giác nhiệt độ cơ thể dán sau lưng, Hướng Nam trốn tránh quay người lại, lưỡi Cao Hách liếm lên khóe môi Hướng Nam, nhỏ giọng: “Ngoan ngoãn chờ tôi, được không?”
Lại là ngữ điệu yêu cầu Hướng Nam tắt điện thoại đêm đó ở bệnh viện, Hướng Nam đối lại ánh mắt Cao Hách, trong đó ánh lên tia ám muội, mang theo ý nguy hiểm.
Hướng Nam biết, điều đó biểu thị nếu y kiên trì muốn đi, sẽ phát sinh chuyện không hay.
Hướng Nam đành thỏa hiệp.
Hướng Nam cho rằng Cao Hách muốn đi tới siêu thị trong khu A, thẳng đến lúc đợi ở chỗ đỗ xe phía dưới, Hướng Nam mới biết Cao Hách muốn ra khỏi trường.
Kỳ thực Cao Hách cũng chả mua gì mấy.
Chỉ là tới một cửa hàng CD, nói hai cái tên Hướng Nam chưa từng nghe qua, người kia gật đầu, đưa Cao Hách vào bên trong.
Hướng Nam đứng ở đó cảm thấy rất buồn chán, đảo mắt nhìn xung quanh. Bức tường hướng về phía đường cái trong cửa hàng là tấm kinh thủy tinh chạm đất, mắt Hướng Nam lướt qua chiếc xe màu xanh ngọc, lập tức dừng lại.
Người từ trên xe bước xuống là Thường Triết, còn có một nữ sinh trang điểm rất đáng yêu.
Cô nữ sinh kia đóng cửa xe lại liền lập tực chạy tới dính lấy Thường Triết. Thường Triết vươn tay ôm eo cô, hai người cũng bước vào một nhà hàng Nhật.
“Thấy A Triết chứ?”
Hướng Nam nghe tiếng liền thu lại ánh mắt, lúc này trong tay trái Cao Hách cầm một túi nhỏ.
Hướng Nam gật đầu: “Thấy rồi.”
“Đại thúc để ý sao?”
Hướng Nam khẽ ngẩn ra, y hỏi Cao Hách: “Sao phải để ý a?”
Cao Hách lắc đầu, kéo tay y ra khỏi cửa hàng.
Cao Hách tiếp đó lại dẫn y vào một cửa hàng nữa. Hướng Nam nhìn một chút, là cửa hàng chuyên bán đồ lót cho nam.
Cao Hách đứng trước chiếc tủ kề sát tường bầy đầy đồ lót, nhìn một lúc lâu. Hướng Nam nghĩ hắn không tìm được cỡ mình mặc định lại giúp, hỏi hắn: “Cậu mặc cỡ bao nhiêu?”
“Cỡ nào anh không phải rất rõ ràng sao?”
Cao Hách nói, giọng rất nhỏ.
Mắt Hướng Nam lập tức ửng đỏ.
“Tôi sao có thể biết được.”
Hướng Nam khẽ cao giọng làm Cao Hách nhìn về phía y. Khi hắn thấy khuôn mặt ửng đỏ của đại thúc, hắn biết, đại thúc hiểu nhầm rồi.
Hướng Nam cho rằng Cao Hách đang đùa giỡn ám chỉ y ‘dùng qua’.
Kỳ thực ý Cao Hách là đại thúc giúp hắn giặt quần áo, hẳn là biết.
“Tôi nói…” Cao Hách khẽ cong khóe miệng, nói: “Chuyện này anh cũng có thể liên tưởng tới chuyện đó, anh có phải rất tưởng niệm biểu hiện đêm đó của tôi không?”
Hướng Nam từ mặt tới cổ đều đỏ bừng. Y quay mặt sang chỗ khác, vành tai hồng hồng trông phi thường ngon miệng, khiến Cao Hách có xúc động muốn cắn.
Thế nhưng….
Cao Hách liếc về phía người bán hàng đang nhìn chằm chằm bọn họ. Người kia gặp phải ánh mắt lạnh băng của Cao Hách, lập tức chột dạ lẩn tránh, cúi đầu xuống.
“Ấn tượng của đại thúc về Thường Triết là như thế nào?”
Cao Hách xoay người sang chỗ khác, vươn tay cầm một hộp đồ lót mới đưa về phía Hướng Nam. Hướng Nam khẽ ngẩn ra, nhận lấy hỏi: “Vì sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Kỳ thực A Triết là người không tồi.” Cao Hách không nhìn về phía Hướng Nam, mà lại đưa một hộp đồ lót sang, Hướng Nam tiếp tục nhận lấy, Cao Hách nói: “Khi A Triết con bé cha mẹ cậu ấy cãi nhau, người đàn bá đó nhất thời tức giận, vì muốn trả thù cha cậu ấy, lừa cậu ấy ra ngoài, cố ý vứt bỏ. Đợi đến lúc có người tìm thấy cậu ấy, đã là chuyện của một tuần sau. Theo lời người lớn kể lại, lúc đó, cậu ấy cuộn mình trốn dưới một hầm cầu, nằm trong một cái ổ của một kẻ lang thang, sốt cao, đang hấp hối.”
Cao Hách nhìn vào mắt Hướng Nam: “Lúc đó, cậu ấy mới bốn tuổi.”
Hướng Nam nghe vậy, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Bọn họ đều là cậu ấm từ khi sinh ra đã ngậm khóa vàng.
Nhất là Thường Triết, khôn khóe lại giàu tình thương người, nên hẳn phải được cha mẹ sủng tới trời.
Hướng Nam không ngờ sau cái vẻ bất cần đời, suốt ngày trêu hoa ghẹo cỏ, Thường Triệt lại có cảnh ngộ như thể.
Người xưa không phải nói: “Hổ dữ không ăn thịt con” sao?
“Sau đó A Triết ở trong bệnh viện tròn hai năm, hết chữa trị sức khỏe lại điều trị tâm lý. Cha mẹ cậu ấy cũng vì chuyện ấy mà ly hôn. Người đàn bà kia sau đó làm ầm ĩ, nói muốn giết A Triết, muốn Thường gia phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Thường gia xin cảnh sát lệnh cấm chế, cấm người đàn bà kia tới thăm A Triết. A Triết từ lúc đó chưng từng gặp qua mẹ mình.”
Cao Hách nói: “Trong lòng tên nhóc đó có vướng mắc, rất sợ người khác không thích mình, sẽ vứt bỏ mình, luôn thích chạy đến giữa đám đàn bà yêu đương. Nếu gặp phải ai không thích mình, có lúc còn làm ra vài chuyện bốc đồng.”
Cao Hách nói xong ngẩng đầu lên: “Đại thúc, nếu như Thường Triết trước đây đã làm chuyện gì không đúng với anh, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh. Anh đừng tính toán.”
Hướng Nam ngẩn người.
Lời Cao Hách khiến Hướng Nam có ảo giác, dường như y đã biết tối hôm đó Thường Triết làm gì với mình.
Mắt Hướng Nam lướt qua chiếc xe màu xanh ngọc vẫn đỗ trước nhà hàng.
Nhớ tới Thường Triết luôn cố chấp hỏi y vì sao không thích mình, y liền trầm mặc.