Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

chương 121: rửa bát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bữa cơm đó có thể coi là hòa hợp.

Sảnh Dực không ngừng tạo bầu không khí, luôn miệng tâng bốc Cao Hách, nói mấy lời kéo gần khoảng cách giữa Hướng Nam và Cao Hách.

Cao Hách nghe vậy thì thi thoảng sẽ lịch sự cười đáp lại Sảnh Dực nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm Hướng Nam. Hướng Nam chỉ vùi đầu mà im lặng ăn cơm, không nói mấy.

Ăn cơm xong, Hướng Nam định dọn đồ đi rửa bát, nhưng lại bị Sảnh Dực phất tay cản lại, kêu y qua tiếp khách.

Hướng Nam ngồi xuống sofa, thấy Cao Hách chọn lê thì cầm lấy một quả bên ngoài trông khá ổn, lấy dao gọt vỏ, gọi Diệc Thuận lại bảo: “Giúp bố vào bếp hỏi mẹ lấy một chiếc đĩa ra đây được không?”

Hướng Nam nói vậy là vì biết rõ thói quen ăn hoa quả của bốn tên sói con.

Trình Nam ngại phiền phức nhất, bình thường mặc kệ đã rửa hay chưa cứ vậy mà cầm lên ngoạm thẳng.

So ra, Thiếu Kiệt bình thường sẽ rửa hoa quả, thế nhưng nếu ăn được cả vỏ sẽ không gọt gì mà ăn luôn.

Thường Triết thì không kén chọn loại hoa quả nào, thế nhưng y sẽ không chủ động ăn, phải chờ người đút cho. Người khác cắt gọt xong đưa đến bên miệng y, cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Cao Hách thì muốn người khác gọt vỏ, bỏ hạt, cắt miếng, để lên đĩa rồi tự mình lấy, tự mình ăn.

Hướng Nam vừa dứt lời, Cao Hách lập tức bảo không cần.

Hắn lên tiếng bảo không cần bổ lê, muốn Hướng Nam gọt vỏ xong thì đưa cả quả cho hắn.

Hướng Nam thấy kỳ lạ, hỏi hắn: “Không phải trước nay cậu rật ngại cái này sao?”

“Người khác bổ lê cho tôi không quan tâm. Nếu anh bổ lê tôi sẽ không ăn.”

Hướng Nam hơi ngẩn người.

Nếu Cao Hách đã nói vậy, Hướng Nam đương nhiên sẽ không cắt nữa.

Hướng Nam lại kêu Diệc Thuận đi lấy đĩa. Cao Hách khẽ cười, cầm điều khiển chỉnh âm TV to lên.

Mắt thấy lê sắp gọt vỏ xong, kẻ địch của Cao Hách dần đông lên.

Diệc Hòa nhìn chằm chằm phần thịt lê trắng lấp lánh, muốn ăn, chu cái mỏ hồng nhuận đi đến bên Hướng Nam.

Diệc Thuận chạy từ trong bếp ra, thấy Cao Hách đang chăm chú xem TV liền trèo lên sofa, ngồi cạnh Hướng Nam, cũng đợi Hướng Nam làm xong.

Cả hai đứa nhỏ đều muốn quả lê trên tay Hướng Nam.

Diệc Thuận ngoắc ngoắc ngón tay với Diệc Hòa. Hai đứa nhỏ đứng lại với nhau, thề muốn dùng bao búa kéo để quyết định quả lê trên tay Hướng Nam sẽ thuộc về ai, thế nhưng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện tên Trình Giả Kim Cao Hách. Một búa đập vỡ hai kéo nhỏ, Cao Hách thắng.

Hai bạn nhỏ ủ rũ, có chút tức giận nhìn Cao Hách. Cao Hách ngoắc ngoắc tay với Hướng Nam. Y nhoẻn miệng cười, đưa quả lê cho hắn: “Cậu còn nhỏ à.”

“Vốn là của tôi, tôi dựa vào bản lĩnh bản thân để chiến thắng, không sai nha.”

Hướng Nam không nghe ra ẩn ý sau lời nói của hắn, khẽ cười lau tay, cầm điều khiển định chuyển kênh. Đột nhiên Sảnh Dực lao ra từ trong phòng bếp ra, cướp lấy điều khiển trong tay y.

Hướng Nam ngớ người, hỏi cô: “Sao vậy?”

“Tối nay là kết thúc phim, chiếu liền hai tập, đến giờ rồi.”

Sảnh Dực nói xong lại cảm thấy làm phiền tới khách xem TV, xấu hổ cười với Cao Hách, hỏi hắn: “Cậu Cao không để ý chứ?”

“Không sao đâu.”

Cao Hách thản nhiên đáp lời, thấy nhóc Diệc Thuận chọn một quả lê rồi nhét vào tay Hướng Nam muốn y gọt cho thì giật giật khóe miệng.

Diệc Hòa ôm gối ngồi bên cạnh đột nhiên chỉ nhân vật nữ chính trên màn hình TV, lắp bắp lớn tiếng nói: “Ma… ma! Chị kia vì sao… vì sao lại khóc?”

Nhân vật nữ chính trong TV đang thổn thức khóc bên bờ biển. Sảnh Dực xoa đầu Diệc Hòa, đáp: “Vì chị ấy đau lòng.”

“Đau…” Bé Diệc Hòa không rõ đau lòng là thế nào, cậu hỏi Sảnh Dực: “Vì sao… vì sao… lại… đau ạ?”

“Vì chị ấy bị người ta vứt bỏ.” Sảnh Dực xem đến hào hứng, giải thích: “Chị gái này nha, rất ngốc. Mấy lời hứa hẹn bọn công tử nhà giàu trao cho thì nghe thôi. Nhưng cô ta nghe lại còn tin, tin rồi lại đợi. Gã công tử kia lời ngon tiếng ngọt. Cô ta chờ mãi đợi mãi, đến cuối lại bị người ta ném tiền vào mặt nên đau lòng rồi khóc.”

Hướng Nam nghe vậy liền nhíu mày.

“Các con còn nhỏ, em ở đó giải thích linh tinh cho chúng nó thì được cái gì?”

Phản ứng của Hướng Nam khá lớn.

Y bắt hai con ra ngồi cạnh bàn ăn luyện viết chữ, sau đó vào bếp rửa nốt đống bát Sảnh Dực còn chưa rửa xong.

Sảnh Dực không rõ y làm sao. Cô nhìn nhìn Cao Hách rồi lại nhìn Hướng Nam đang đi vào bếp, nhất thời hơi xấu hổ và lúng túng.

Cao Hách thấy Hướng Nam bỗng trở nên kỳ lạ như vậy thì lịch sự cười với Sảnh Dực một cái, rồi đứng dậy theo vào bếp.

Cao Hách vào tới bếp, nghe Hướng Nam “loảng xoảng loảng xoảng” ra sức “rửa” bát, khóe miệng khẽ cong lên.

“Lâu ngày không gặp, phát hiện ra thay đổi lớn nhất ở anh lại là tính tình xấu đi rất nhiều.”

Cao Hách lại gần Hướng Nam, kề bên tai y nhẹ giọng nói: “Vì áp lực làm cha quá lớn hay là do bị tên nhà giàu nào đó vứt bỏ mà oán hận chất đống?”

Hướng Nam nghe vậy hơi lườm Cao Hách rồi lách người tránh ra, không đáp lời.

So với nhân vật nữ chính trong bộ phim trên TV, Hướng Nam năm ấy thực ra không bắt Thiếu Kiệt nhất định phải thực hiện lời hứa sẽ kết hôn đó.

Y là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông vừa nghèo vừa già.

Thiếu Kiệt là người như thế nào, những gì cậu ngầm sở hữu, những điều cậu kiêng kỵ, những gì cậu theo đuổi, sự cố gắng của cậu, y đều rõ.

Y không hy vọng xa vời nhưng lại rất tức giận.

Lúc y tỉnh lại, người bác sĩ kia có nói với y rằng nhà họ Ngụy vì cảm ơn y cứu Thiếu Kiệt mà đã trả cho bệnh viện một khoản tiền thuốc men khổng lồ.

Còn Thiếu Kiệt nhằm cảm ơn sự chăm sóc và bầu bạn bấy lâu của y, đã để lại một món quà rất lớn: Giấy xin cư trú tạm thời, một mặt dây chuyền cùng một thẻ ngân hàng hạn mức cao.

Lúc ấy Hướng Nam hỏi Thiếu Kiệt đang ở đâu, vị bác sĩ kia không đáp.

Sau đấy người bác sĩ kia chỉ tấm thẻ ngân hàng, nói một câu: “Cậu còn chưa rõ sao?” (Hướng Nam không biết thông tin vị bác sĩ này truyền đạt lại có nhầm lẫn…)

Giây phút đó, cả thế giới của Hướng Nam như sụp đổ.

Hoàn cảnh này thể hiện rõ rằng cậu sợ Hướng Nam sẽ sống chết quấn lấy, sợ mất mặt nên không chờ y tỉnh lại đã vội vàng bỏ đi rồi.

Y thà rằng năm đó Thiếu Kiệt nói rõ ràng với y. Cho dù chỉ là một lời cảm ơn cắt đứt quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn so với việc tỉnh lại chỉ còn đơn độc một mình, lại bị xấp tiền dày cộp này đập cho hôn mê.

Hướng Nam luôn phải chịu tổn thương, nhưng y nào biết bản thân năm đó bị mấy người có ý đồ bên cạnh liên kết lại khiến y hiểu lầm.

“Cái này…” Cao Hách lấy chiếc tô đựng canh từ đống đồ đầy dầu mỡ, vung vẩy trước mặt Hướng Nam đang ngây người.

Ý hắn là đáy cái tô này đã có vết nứt, định hỏi xem Hướng Nam có muốn vứt đi không.

Hướng Nam hồi thần, tưởng hẳn muốn giúp thì liếc hắn một cái: “Cho nước rửa bát vào.”

“Hả?”

Cao Hách trước này chưa từng nghĩ sẽ phải rửa bát lập tức nhíu mày.

Hắn cảm thấy mình đây là vô công rồi nghề đi kiếm việc, lại ngẫm thấy dù sao tay cũng đã bẩn, vậy trực tiếp…

“Không có.”

Nước rửa bát đổ hoài không ra. Hắn ra sức bóp cái chai rỗng chỉ thấy bong bóng không thấy xà phòng đâu, nhíu mày nhìn Hướng Nam chờ y giúp đỡ.

Hướng Nam lấy một chai nước rửa mới từ trong tủ ra đưa cho hắn.

Hắn mở nắp chai đổ vào trong bát. Hướng Nam thấy hắn cẩn thận nhỏ từng giọt nước rửa bát xuống như thể đó là chất hóa học làm thuốc nổ thì hỏi hắn: “Lần đầu sao?”

Hàng lông mi dài khẽ run lên, Cao Hách liếc Hướng Nam đang “khinh bỉ” hắn, khẽ giật khóe miệng: “Trước mặt anh, phải.”

Hướng Nam bật cười.

“Cậu thật là…” Hướng Nam cười trêu rồi lắc đầu: “Lúc trước Thiếu Kiệt bảo mấy việc vặt trong nhà cậu còn vụng hơn cả Thường Triết, tôi khi ấy còn không tin…”

Hướng Nam nói rồi cầm lấy chai nước rửa bát từ trong tay hắn.

Có ba việc vặt trong nhà mà Thường Triết không làm:

Thứ nhất là gấp chăn, vì y cảm thấy gấp rồi lại trải ra, trải ra xong lại gấp vào thật không cần thiết.

Đương nhiên, nếu có người chịu gấp cho thì y rất hoan nghênh.

Hai là không giặt quần áo. Quần áo của y siêu nhiều, y cũng đặc biệt quan tâm đến chuyện vệ sinh. Thế nhưng y không thích tự giặt tay, đồ chất liệu tốt đến đâu cũng chỉ có một cõi đi về – máy giặt.

Đương nhiên, Hướng Nam nhất định sẽ giúp y nhét quần áo vào trong máy giặt, giặt hộ thu hộ là hộ luôn, y vô cùng hoan nghênh.

Điều thứ ba, đương nhiên là rửa bát.

Dầu mỡ là điều tối kỵ của Thường Triết.

Y có thể không ăn nhưng bạn không thể ép y rửa bát. Cái bát qua tay y cọ một vòng nước rửa, vết dầu phía trên còn nghiêm trọng hơn so với lúc vừa cho vào bồn.

“Lúc trước a Triết thường giúp anh làm việc nhà sao?”

Hướng Nam đổ ít xà phòng vào tấm xốp rửa bát, làm ẩm, sau đó cầm lấy từng chiếc bát lên cọ rửa, lắc đầu: “Không hay giúp.”

Cao Hách bảo bối hiểu là: Không hay giúp nhưng vẫn có giúp

Cao Hách cầm lấy chai nước rửa bát, khẽ hỏi: “Vậy cậu ta lúc trước giúp anh làm gì? Dọn dẹp sao?”

Nói đến việc dọn dẹp, Hướng Nam lại muốn phụt cười. Thường Triết không có số dọn dẹp đồ. Y đôi khi sẽ bỗng có lương tâm, đột nhiên chăm chỉ sắp xếp lại đồ đạc của mình. Tuy nhiên không biết phân loại, để đồ không theo trật tự. Dọn dẹp xong chưa được năm phút, y lập tức sẽ vì không tìm được một món đồ nào đó mà lật tung hết đồng đồ vừa mới dọn xong.

Cao Hách thấy Hướng Nam cười, hàng mi khẽ rung lên, che đi nét u ám, dò hỏi: “Anh nhớ cậu ta?”

“Có một chút…” Hướng Nam không phủ nhận: “Nói chuyện nhắc đến mà…”

Hướng Nam suy nghĩ một lúc rồi hỏi Cao Hách: “Đúng rồi, bên đó… mấy cậu vẫn sống tốt chứ?”

“Rất tốt…” Cao Hách không tập trung đáp: “Tôi tin anh cũng có xem tin tức. A Triết hiện tại rất lợi hại rất thoải mái.”

“Vậy còn Trình Nam?”

Hướng Nam không quên chút chuyện nghe được về Trình Nam lúc trước.

Đoạn phim đã cắt ghép ấy, chỉ có Trình Nam và Thường Triết có. Trình Nam sẽ không tự làm hại bản thân, vậy người tuồn ra chỉ có thể là…

“Không rõ nữa, không biết cậu ta chạy đến phương trời nào rồi.” Nhắc đến Trình Nam, giọng Cao Hách liền trầm xuống: “Cậu ta với Thường Triết cãi cọ trở mặt. Thiếu Kiệt lại không ở đây, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà không thấy cậu ấy tới tìm tôi lần nào…”

“Cao Hách?”

“Hả?”

“Cậu rất lo cho cậu ấy phải không?”

“Không có.” Cao Hách nhíu mày, nhìn Hướng Nam: “Sao anh lại hỏi vậy?”

Hướng Nam đưa tay chỉ bàn tay hắn.

Cao Hách cúi đầu nhìn thử.

Wow

Cả một chai nước rửa bát mới, toàn bộ đều đã bị hắn đổ vào cái to đựng canh trong tay rồi.

Á…

Một bát tô to.

Phải rửa bao lâu…

Cao Hách với Hướng Nam hai mắt nhìn nhau, cùng thấy sầu não.

Truyện Chữ Hay