Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

chương 101: yêu cầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới làn hơi ấm áp, Cao Hách bảo bối nhắm hờ hai mắt, cả người thả lỏng, có chút buồn ngủ.

Hướng Nam thấy hắn cứ dựa người về phía mình, sợ hắn được sấy tóc một lúc lại ngủ gật, liền lấy điều khiển tăng âm TV.

Chiêu này dường như có tác dụng. Cao Hách bảo bối nhăn mặt mở mắt, liếc về phía TV, ngẩng đầu nhìn Hướng Nam, hỏi y: “Anh sớm thế đã bị lãng tai rồi sao?”

“Đừng có nói linh tinh.” Hướng Nam tắt máy sấy đẩy Cao Hách ngồi thẳng dậy, luồn tay vào tóc hắn khẽ vuốt vài lần, nói: “Tóc còn chưa khô, đừng ngủ vội.”

“Tôi sẽ không ngủ thực đâu. Tôi còn chưa ăn gì, tôi phải đợi anh mà.” Hắn cầm lấy điều khiển, giảm âm thanh TV xuống.

Hắn chỉ hộp đồ ăn với bình giữ ấm để trên bàn xếp di động cho Hướng Nam: “Tôi mang rất nhiều đồ đến cho anh, vừa rồi anh đã xem thứ chưa?”

“Xem qua rồi, nhiều quá.”

“Không nhiều, mới là phần ăn cho một người thôi ”

Kỳ thực đây đâu phải phần ăn cho một người.

Dì Yêu thương Cao Hách nhất, chuẩn bị nhiều không ít. Bà nghĩ Cao Hách hẳn cũng sẽ ăn cùng, nên bỏ vào một phần cơ bản cho Cao Hách, rồi thêm một phần cho Hướng Nam, lại thêm các loại hoa quả đã bóc vỏ cắt khối. Trong này đã gần đủ phần ăn cho ba người đàn ông bình thường.

Hướng Nam tiếp tục sấy tóc cho Cao Hách. Cao Hách bảo bối ngồi nghiêng người dỡ các ngăn nhỏ trong hộp đồ ăn ra, bày đồ ăn ra khắp bàn.

Hắn cũng có chút đói.

Hắn cầm lấy hai múi quýt, nhét một múi vào miệng mình, một mùi cầm qua đầu đút cho Hướng Nam.

Hướng Nam hơi cúi đầu đón lấy. Cao Hách bảo bối cầm bình giữ ấm lên lấy cốc đã chuẩn bị từ trước, ngẩng đầu hỏi Hướng Nam: “Anh muốn ăn trước hay muốn uống trước?”

“Uống trước đi.”

Hướng Nam nói rồi sờ lên trán Cao Hách, thấy hơi lạnh, liền học theo cách người già mà khẽ hà hơi rồi xoa bóp. Cao Hách cảm thấy thư thái vô cùng, phồng mặt cúi đầu cọ vào bụng Hướng Nam. Hướng Nam tắt máy sấy đi, xoa mái tóc mềm mại của hắn, trêu chọc nói: “Cậu còn nhỏ lắm ấy.”

“Nhỏ hơn anh…”

Cao Hách bảo bối lầm bầm một câu rồi lại cọ lên người Hướng Nam. Hướng Nam bị hắn làm cho ngứa ngáy, đẩy hắn ra, đưa tay rút rắc cắm rồi cất máy sấy vào ngăn tủ.

Cao Hách bảo bối không làm rộn nữa.

Hắn đổ sữa đậu nành ngọt ra, hỏi Hướng Nam: “Bây giờ anh ăn được mấy món rắn được chưa?”

“Được rồi. Kỳ thực hôm qua lúc tôi ra ngoài có ăn một chút.”

“Với ai?” Cao Hách nghe thấy vậy thì buột miệng hỏi, thế nhưng lập tức một bóng người hiện lên trong đầu hắn, quay đầu lại: “Anh tôi?”

“Phải.” Hướng Nam đáp, không có quay lại.

Cao Hách nhìn chằm chằm lưng y, tia u ám trong đôi con ngươi khẽ chuyển.

Sau đó, Cao Hách nói: “Chiếc đồng hồ đó… tôi đã cầm về trả lại cho anh tôi rồi.”

“Hả?” Hướng Nam ngẩn người.

Y lập tức quay đầu lại, đáp Cao Hách một tiếng: “À.”

Câu trả lời của Hướng Nam quá đơn giản, Cao Hách bảo bối không thực thỏa mãn, lại nói: “Chiếc đồng hồ đó hiện nằm trong tay Lena rồi.”

Hướng Nam không biết Cao Hách đang chăm chú quan sát phản ứng của y.

Y đóng ngăn tủ lại, bỏ chân xuống giường đi dép vào, định đứng dậy cầm chiếc khăn lông ẩm ướt để lại vào nhà tắm, không ngờ, khăn lông lại bị Cao Hách giữ lấy.

“Sao vậy?”

Hướng Nam quay lại hỏi hắn. Cao Hách bảo bối thấy bộ dạng khó hiểu của y, hỏi: “Anh không thấy nên có phản ứng gì với tôi sao?”

Phản ứng gì?

Hướng Nam suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Cao Hách bảo bối nhíu mày: “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn cậu giúp tôi trả đồng hồ lại cho anh cậu.”

Hướng Nam nói rồi lấy chiếc khăn lông ra khỏi tay Cao Hách, đi vào nhà tắm. Cao Hách vẫn không thỏa mãn với lời này của Hướng Nam, lại hỏi: “Anh không trách tôi sao? Đó vốn là đồ anh tôi tặng anh.”

Bước chân Hướng Nam dừng lại trước cửa phòng tắm.

Y liếc Cao Hách bảo bối một cái, nói: “Không trách.”

Có gì để mà trách, món đồ đó y vốn cũng định trả lại, lúc này Cao Hách làm hộ thì càng tốt.

“Vậy còn a Triết?”

Nghe đến đây, bàn tay đang vắt khăn lông lên giá trong phòng tắm của Hướng Nam liền dừng lại.

Hướng Nam nghĩ tới lời nhục mạ lúc trước của Thường Triết.

Hướng Nam không dám nhận rất hiểu Thường Triết, thế nhưng Thường Triết lúc trước tuy tình tình càn quấy, thế nhưng không có tâm trạng thất thường như lúc này.

Hướng Nam phát hiện ra Thường Triết sau khi lâu ngày ở cùng y cả người liền trở nên rất bất an. Làm gì cũng nghi ngờ rồi nổi quặp, sau khi y nhập viện thì số lần mắng người tăng lên không ít.

Hướng Nam đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống cạnh Cao Hách.

Y nhận lấy cốc sữa đậu nành ngọt Cao Hách đưa cho, muốn nói bản thân cũng không trách Thường Triết, thế nhưng không cách nào dối lòng mà nói như lời đó ra được.

Cao Hách bảo bối biết y rất để ý những lời Thường Triết nói lúc trước.

Cao Hách thấy y nhấp hai ngụm sữa đậu, cánh môi vì hơi nóng mà đỏ thắm mở ra khép lại mấy lần, lời định nói ra lại nuốt vào, cũng không ép y, chuyển đề tài nói: “Lần sau không mang sữa đậu ngọt cho anh nữa.”

“Vì sao?” Hướng Nam ngước mắt quay đầu lại, vệt sữa ngọt ngọt dính trên môi bị Cao Hách liếm đi. Cao Hách bảo bối chỉ về phía TV, Hướng Nam quay ra xem. Là một chương trình tư vấn sức khỏe hình như đang nói cái gì mà uống nhiều ăn nhiều sẽ có ảnh hưởng đến phương diện nào đó.

Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày.

Tay Cao Hách bảo bối đặt lên thắt lưng mẫn cảm của Hướng Nam vuốt ve, sống mũi cao cọ lên má Hướng Nam, nhỏ giọng trêu Hướng Nam: “Nhất là đàn ông trung nhiên, thể hiện tốt hay không, thận rất quan trọng…”

Cái này Hướng Nam đương nhiên biết.

Hướng Nam bị hắn vuốt đến mềm nhũn, hơi dịch người về trước, muốn trốn khỏi hắn. Cao Hách lại như cao dính dán lên lưng Hướng Nam, chuyển động theo y, còn lấy một tay đè lên bụng Hướng Nam.

Hướng Nam lấy tay hắn ra.

Y chuyển người, để hắn ngồi tránh ra, cầm đũa, lấy phần nước tương pha mật ong trong bình nhỏ tiện lợi Cao Hách mang tới rưới lên phần bánh cuốn được cắt vuông vức.

Y lấy một chiếc đĩa nhỏ đỡ phía dưới, gắp một miếng bánh cuốn đưa đến bên miệng Cao Hách. Cao Hách đưa mắt nhìn y, định nói mình không muốn ăn, thế nhưng Cao Hách nghĩ lại, mở miệng nuốt miếng bánh cuốn kia vào.

“Ngày kia tôi qua đón anh ra viện được không?”

Lời Cao Hách bảo bối làm Hướng Nam đang gắp đồ dừng lại một lúc.

Hướng Nam nhìn hắn, hắn nói: “Tôi biết ba ngày nữa anh ra viện. Tôi đến đón anh trước một hôm, tôi sẽ không nói với Thường Triết. Thu dọn hết đồ đạc, ngày mai theo tôi đi, đươc không?”

Cao Hách nói những lời này làm Hướng Nam nhớ tới Trình Nam.

Trình Nam lúc đó cũng nói với y như vậy.

Ngày kia tới đón y, đồ đạc không cần mang theo, thế nhưng không được nói với đám Thường Triết.

Nói cho cùng bọn họ chỉ muốn bắt cóc y dưới mí mắt của mấy con sói con khác.

Miếng bánh cuốn trên đũa Hướng Nam không ngừng chảy nước tương ra chiếc đĩa đỡ ở dưới. Hướng nam không nói gì, chỉ cụp mắt im lặng ở đó. Cao Hách bảo bối đợi mãi không thấy y trả lời, nhíu mày, hỏi lại: “Được không?”

“Hả?”

Hướng Nam đưa mắt nhìn lên, thấy Cao Hách tiến lại gần y liền đưa tay lên chắn. Bánh cuốn, nước tương lập tức rớt lên người Cao Hách.

Hướng Nam luống cuống.

Y vội vàng tay không nhặt miếng nhân bánh để lên bàn, rút một đống giấy lau trước ngực, tay và chỗ quần Cao Hách.

“Đại thúc.”

Cao Hách thấy y cuống cuồng bận rộn trên người mình, nhận thấy y đang trốn tránh vấn đề, muốn ngăn y lại, y còn đưa tay ra sức lau giúp hắn. Cao Hách nhíu mày, lớn tiếng: “Đại thúc!”

Cao Hách vừa rống lên Hướng Nam liền đờ người.

Hướng Nam thu tay lại, ngồi về vị trí của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Cao Hách, không rõ vì sao Cao Hách lại dữ tợn với y, có chút không biết nên làm gì.

Cao Hách thấy Hướng Nam như vậy, tim liền đập rộn “thịch thịch thịch”.

Cao Hách bảo bối nhìn không được vươn người cắn lấy môi Hướng Nam.

Hướng Nam không biết nên phản ứng lại thế này, có chút ngẩn ngơ cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Cao Hách bảo bối thấy không bị cự tuyệt, liền được voi đòi tiên, trực tiếp đẩy Hướng Nam xuống.

Hướng Nam bị đè ngã xuống giường.

Hai người chiếm đoạt cùng bị chiếm đoạt, chống cự cùng bị chống cự nằm trên giường môi lưỡi quấn quýt, hôn đến nóng bừng.

Bọn họ không biết, ở hành lang phòng bệnh, ngoài cách cửa sổ lá lách chưa đóng lại, một tia chớp xẹt qua, một khuôn mặt sáng sủa lúc này đang nhím chặt hai môi lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn hai người đang dây dưa trong phòng. Bàn tay đặt trên bánh xe lăn siết lại ngày một chặt, những đốt ngón tay lộ ra vì lực độ mà dần trở nên trắng bệch…

QQ: Mấy chương sau đi cùng nhau sẽ hay hơn, mà ta lại không có thời gian để dịch hết nên hôm nay post tạm chương trước nha ^^

Truyện Chữ Hay