Đại Thúc Có Yêu Khí

quyển 3 chương 5: trường sinh là như thế sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chính là sau khi chúng ta vào, cái vật gì đó đang xoay tròn trên đỉnh tháp?"

Liễu Khanh Nhan hỏi, Minh Vũ gật đầu.

Đã không còn nam tử kia điều khiển, yêu ma không có linh tính như trước. Mặc Dạ ứng phó cũng có chút thoải mái. Băng Cơ đang phía dưới ra sức tác chiến cùng những bức tượng bất tử.

"Hiện tại chúng ta cần phải đem cái thẻ bài trấn hồn di chuyển hoặc là phá hư. Nếu không chúng ta chỉ có thể chết ở chỗ này."

Liễu Khanh Nhan nói ra lợi và hại trong đó, Huyền Minh ở một bên gật đầu.

"Hơn nữa phải dưới tình huống nam tử kia không hề hay biết. Một người đi phá hư, những người chúng đừng ai lộ ra cái gì để khiến cho hắn nghi ngờ. Trước mắt chỉ biết điểm yếu của nam tử yêu dị, lại không biết thiếu niên kia như thế nào?"

Huyền Minh nói ra lo lắng của hắn. Đối thủ hung hãn cũng không đáng sợ, đáng sợ chính không biết hắn còn che dấu cái gì.

Đối với nguy hiểm không biết, cũng giống như bị uy hiếp, Huyền Minh nhạy cảm đối với mấy cái này, hơn nữa hắn là người đầu tiên phát hiện điểm này.

Băng Cơ tạm thời không thoát thân khỏi mấy pho tượng. Liễu Khanh Nhan dưới chân đạp trên hoa sen sáng rực quá bắt mắt. Nếu Liễu Khanh Nhan biến mất, nam tử kia không kinh ngạc mới kỳ quái. Về phần bộ xương khô lâu vẫn luôn đi theo sát Liễu Khanh Nhan. Huyền Minh là hồn phách, một khi bị công kích sẽ làm cho hồn phi phách tán. Mặc Dạ từ đầu đến cuối là bao phủ trong màu đen. Hắn luôn dùng khí tức cường thế cùng tàn nhẫn tuyên cáo sự tồn tại của mình.

"Ta đi, ta có thể dùng thuật phân thân. Bất quá người ở chỗ này tu vi sẽ thấp một ít."

Mặc Dạ nói. Liễu Khanh Nhan đã nhìn ra ý tưởng của hắn, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

"Được rồi, chúng ta phải chú ý. Huyền Minh, một hồi ngươi phụ trách đối phó yêu ma xung quanh Mặc Dạ. Chuyện này ngươi có thể làm được."

Huyền Minh gật đầu.

"Không có vấn đề, có Tiểu Ngư Nhi hỗ trợ, chúng ta có thể làm được."

Bàn bạc xong, Mặc Dạ dùng tốc độ rất nhanh khởi hành. Lúc hắn rời đi chỉ còn lại có một tàn ảnh. Liễu Khanh Nhan nhìn bóng lưng của hắn biến mất, không biết tại sao trong lòng có chút lo lắng.

"Cẩn thận một chút, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về."

Liễu Khanh Nhan nhẹ nhàng mở miệng, giọng cực kỳ nhỏ, tựa như một trận gió cũng có thể thổi tan.

Liễu Khanh Nhan nói "ta" mà không phải "chúng ta", vào lúc này sẽ có ý nghĩa khác biệt.

Mặc Dạ tựa như nghe được Liễu Khanh Nhan nói gì, thân ảnh lập tức dừng một chút. Hắn không quay đầu, tiếp tục hướng lên phía trên đến chỗ cao nhất. Mà một cái phân thân khác của hắn tốc độ rõ ràng chậm rất nhiều.

Nam tử yêu mỵ đã trở lại.

"Ca ca...... Ca ca......"

Thiếu niên vừa nhìn thấy A Nô trở về, cao hứng muốn nhào tới. Nhưng A Nô có vẻ không vui, thậm chí có dấu hiệu tức giận.

"Bốp!"

Một bạt tai ném qua.

Đôi mắt A Lý chứa đầy nước mắt, khó hiểu nhìn A Nô, tràn đầy ủy khuất cùng nghi hoặc, còn có thâm trầm bi thương.

"Ca ca vì cái gì, vì cái gì mỗi lần đều đánh ta. A Lý có sai gì, ca ca nói đi, chỉ cần ca ca nói A Lý sửa được không, ca ca......"

A Lý khóc cầu khẩn. Hắn vươn tay muốn đụng vào A Nô. Nhưng khi hắn chạm vào, A Nô liền phất tay đánh hắn. Trải qua mấy lần A Lý chỉ có thể đứng rất xa, không dám tiến lên.

"A Lý, ngươi đã bao nhiêu tuổi sao vẫn như đứa trẻ vậy. Ngươi chẳng lẽ không biết ta mỗi lần từ trên đi xuống sẽ rất bực bội sao? Còn nữa...... từ nay về sau đem đồ vật đưa tới cũng đừng có ở lại chỗ này."

A Nô kiên quyết nói.

Lời này đối với A Lý giống như là sấm sét giữa trời quang. Hắn trừng mắt nhìn, trong đáy mắt tất cả đều là không thể tin.

"Nhưng mà.... Nhưng mà ta rất nhớ ca ca, ta muốn gặp ca ca thì làm sao bây giờ? Ta một mực muốn ở cùng ca ca. Ca không thích A Lý sao?...... A Lý không tốt chỗ nào, ca ca nói cho A Lý được không, A Lý sẽ sửa. Ca ca, ta chỉ là thích ca mà thôi, tại sao phải cự tuyệt."

A Lý khóc vô cùng thương tâm.

A Nô không thích A Lý. A Nô chán ghét A Lý. A Lý chỉ có một mình mà thôi. Không có A Nô, A Lý còn có cái gì có thể lưu luyến. A Lý là đứa trẻ không có người thương...

Quắt miệng, A Lý tính trẻ con muốn làm nũng. Từ trước đến nay hắn luôn như vậy, A Nô sẽ nói điều dễ nghe đễ dỗ dành hắn, chọc hắn vui vẻ.

"A Lý......"

A Nô dài thở thật dài, hắn xoa đầu A Lý, nhìn qua đệ đệ vĩnh viễn không lớn này.

"Ngươi nói chúng ta mấy năm nay làm việc này là vì cái gì?"

"...... Cái gì?"

A Lý có chút mờ mịt, sau đó nhìn về phía A Nô, trong mắt lại bắt đầu có nước mắt.

"Ca ca, chúng ta đã trường sinh, không phải sao? Chúng ta đã sống đủ dài rồi. Ca ca, qua đêm nay chúng ta liền rời đi thôi, được không? Những thứ kia đem thân thể chúng ta khống chế. Ca ca, ta không thích như vậy. Ta muốn trở lại như trước kia được không? Chúng ta có thể dựng một căn nhà nhỏ, có thể trải qua cuộc sống không lo không nghĩ. Ca ca nói như vậy tốt không?"

A Lý cầu khẩn.

Trường sinh......

Lại là trường sinh.

Liễu Khanh Nhan cau mày. Nếu như hai huynh đệ này là vì trường sinh, như vậy bọn họ trường sinh không phải là dùng tánh mạng người khác đổi lấy sao. Thủ đoạn như thế so với quái vật tàn nhẫn không có nhân tính có gì khác nhau.

Nếu là nghịch thiên mà làm, tất nhiên sẽ phải chịu trách phạt.

Liễu Khanh Nhan nghĩ đến những bộ xương ở chân núi, những hài cốt không có đầu lâu cũng bởi vì cái gọi là trường sinh này. Toàn bộ núi là xương cốt xếp thành đống. Trường sinh này khiến mọi người trả giá thê thảm đau đớn.

A Nô và A Lý muốn kéo dài sinh mạng bọn họ lại giết người khác.

Trường sinh... Trường sinh.... trường sinh là như thế sao?

Phàm nhân tu luyện, yêu ma tu luyện, chính là muốn đắc đạo thành tiên, để có thể trường sinh.

Không có mục đích nào không phải là trường sinh.

Mà trường sinh này....

A Nô là một người sống, lại có thể thao túng phần đông yêu ma không chết, hút tinh khí cùng hồn phách người khác. Hắn không hề khác biệt yêu tinh quỷ quái. Mà thiếu niên A Lý sống sờ sờ đúng là người vừa chết, lại phá vỡ quy luật âm dương. Tòa tháp này vĩnh sinh bất diệt.

Trường sinh sao?

Như vậy thật là trường sinh? Còn chưa phải trường sinh, đều là xem hoa trong sương mù.

Những thứ này đem so cùng Băng Cơ và Mặc Dạ đều là hoang đường vô cùng. Hai người bọn họ là vì tu luyện lâu dài mà có thể thành tiên, đã chịu thiên kiếp trải qua kiếp nạn mới trường sinh. Nhưng đây cũng chỉ là trường sinh mà không phải vĩnh sinh.

Vĩnh sinh là vĩnh viễn không có tử vong.

Vĩnh sinh là không chết.

Trường sinh như vậy bất quá là mượn sinh mạng người khác kéo dài sự sống. Là tội ác, giết chóc cùng oán nộ, nghịch thiên, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.

Về phần Minh Vũ, hắn vốn là nghịch thiên, nhưng hắn cũng không có làm ra bất cứ cái gì thương thiên hại lí, càng không như huynh đệ này giết chóc. Hắn nghe qua vẫn cảm thấy câm hận vô cùng.

Bọn họ bất quá là người bình thường mà thôi, rõ ràng có thể tìm được vĩnh sinh bằng cách khác. Chuyện này làm cho Minh Vũ chấn động. Càng làm cho hắn thêm chấn động chính là số hài cốt dưới núi kia, chỗ đó có bao nhiêu hồn phách đây.

Minh Vũ nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy hắn chỉ là tiểu bại hoại, mấy người kia mới là đại ma đầu. Hắn cảm giác mình rốt cục thuần lương rất nhiều, bởi vì hắn hút hồn phách rất ít người......

Lần đầu tiên, Minh Vũ cảm thấy trên đời này còn có người so với hắn càng nghịch thiên hơn. Người nghịch thiên như thế vẫn tiêu dao sống mấy ngàn năm, mà tội của hắn hẳn là ít hơn, như vậy tính ra, hắn có thể sống càng lâu hơn sao?

Kẻ một mực sợ chết như Minh Vũ, rốt cục không còn sợ hãi. Trong nội tâm đặc biệt cảm tạ huynh đệ này.

"A Lý, ngươi nói cuộc sống như vậy ta chưa từng nghĩ. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý cả ngày bị nhốt tại Tháp Ngàn Yêu, cả ngày bị những hư vô đó bao quanh. Ngươi xem xem trong này, ngoại trừ yêu ma, ngoại trừ xương cốt, còn có cái gì? Còn có cái gì? Không có gì cả. Buồn cười chính là ta lại là một người sống!"

A Nô nổi giận cười to, đôi mắt lập loè không ngừng, khóe mắt chảy ra nước mắt.

"Nhưng mà, A Lý chưa được. Chúng ta bây giờ vẫn chưa thể buông tha như vậy. Những người kia không phải vĩnh sinh sao, ngươi mỗi ngày ở dưới chân núi nhìn bọn họ, bọn họ cũng không phải là vĩnh sinh? Vĩnh viễn là thời gian dừng lại tại đó, vĩnh viễn sẽ không chết đi. Nhìn bọn họ thống khổ như thế. A Lý, chẳng lẽ ngươi không vui? Còn nữa, ngươi căn bản quên bọn họ đối đãi với chúng ta như thế nào?! A Lý, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?!"

Truyện Chữ Hay