Nói dễ nghe thì có thể tạm chấp nhận được bà lão này gọi cô bé là cháu gái, nhưng thật ra bà cũng không chăm sóc cô tử tế được ngày nào. Nếu không phải do lần trước Hàn thiếu có lòng tốt cứu cô, thì nói không chừng giờ Ninh tiểu thư đã bị bà đánh chết rồi đi.
"Lão thái thái, trước kia tiên sinh nhà tôi từng được cha của Tần Ninh tiểu thư giúp đỡ rất nhiều, giờ biết sức khỏe Ninh tiểu thư vốn không được như những người bình thường khác, ngài ấy muốn chăm sóc cô ấy, coi như là báo ân Bình Lục tiên sinh. Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói, danh không chính ngôn không thuận, cô bé ấy ở cạnh tiên sinh nhà tôi, có quyền nuôi nấng đàng hoàng chắc chắn người ngoài không thể nói ra nói vào được."
"Tiên sinh nhà cậu là ai?"
Tần lão thái thái nhìn chằm chằm tờ chi phiếu vạn, hai mắt sáng như sao vẫn cố làm bộ làm tịch dò hỏi.
"Tiên sinh nhà tôi là bằng hữu của Bình Lục tiên sinh, nhị thiếu gia Tần gia và nhị thiếu nãi nãi cũng biết tiên sinh nhà tôi. Vốn dĩ ngài ấy chuẩn bị số tiền này để đưa cho nhị thiếu nãi nãi, nhưng ngài ấy cảm thấy dù sao bà cũng là bà nội của Tần Ninh, nên mới kêu tôi đến báo với bà một tiếng. Tuy rằng có hơi đường đột một chút, nhưng tiên sinh nhà tôi cũng đã cho người chuẩn bị một ít lễ vật nhỏ cho bà."
Tần lão thái thái vừa nghe Tống Huyền nói là đáng ra sẽ gặp Giang Bội, số tiền này vốn dĩ được trao cho Giang Bội thì nét mặt bỗng trở nên bực tức.
"Nếu ta kí vào tờ giấy thỏa thuận này, không phải Tần Ninh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia sao?"
"Đúng là trên pháp luật là vậy, nhưng xét về đạo đức cô bé vẫn là cháu gái Tần gia. Tiên sinh nhà tôi cũng nói nên đưa tờ giấy này cho bà kí, vì ngài ấy muốn có một câu trả lời hợp lý để nuôi dưỡng Tần Ninh từ bà, để có thể tránh miệng lưỡi người đời."
Sở dĩ Tống Huyền đem hợp đồng mấy trăm triệu tới đàm phán với Tần lão thái thái là để dễ dàng thuyết phục hơn, một con ếch ngồi đáy giếng, tham tài lợi thế, không có gì để khiêu chiến.
"Sức khỏe Ninh tiểu thư trước giờ vốn không tốt, thường xuyên phải vào viện nằm, ngày nào cũng uống mấy loại thuốc đắt tiền, chẳng phải nhà bà đã tốn rất nhiều tiền sao. Nếu giờ để tiền sinh nhà tôi chăm sóc cô bé thì về sau toàn bộ phí sinh hoạt của cô ấy đều do tiên sinh nhà tôi trả. Còn nếu bà không hài lòng với số tiền này, tiên sinh nhà tôi có thể tăng thêm chút nữa."
Tống Huyền lại lấy ra hai mươi vạn, đặt lên trên tờ chi phiếu vạn.
"Nếu bà kí tên lên tờ giấy này, thì toàn bộ quà tạ lễ này đều là của bà." Tống Huyền đẩy tờ chi phiếu vạn và hợp đồng tới trước mặt bà ta.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chi phiếu dâng lên tận mặt, lão thái thái kích động nuốt nước miếng, có lẽ cả đời này bà ta cũng chưa được nhìn thấy đống chi phiếu có giá trị như vậy.
Nếu giờ có thể vừa đuổi được đồ khắc tinh ấy đi, vừa nhận về vạn, chẳng phải là lời quá rồi sao, coi như số tiền này là do con nhỏ khắc tinh ấy báo đáp công ơn dưỡng dục của Tần gia.
Nhưng bà ta không nghĩ được rằng, nếu giờ bà ta cầm số tiền này, thì không khác gì đang đem cháu gái ra giao bán.
Lão thái thái hưng phấn cầm bút, bà ta thậm chí còn không đọc qua văn kiện, chỉ biết nghe theo chỉ thị của Tống Huyền thẳng tay kí tên vào tờ giấy.
Tống Huyền nhìn bà kí xong, quay đầu lại liếc qua hai nhân viên chính pháp đang cầm camera trên người, hai người họ gật đầu, bước đến đóng dấu.
Có ghi hình, nhân chứng, vật chứng, trình tự pháp luật thực hiện đầy đủ, Tống Huyền thu văn kiện lại.
Từ nay, Tần Ninh đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia!
Lúc rời đi Tống Huyền còn lên tiếng khuyên bảo bà ta, "Mong lão thái thái sẽ không nói chuyện này ra, trước kia tôi đã vô tình đề cập đến phần tạ lễ này trước mặt nhị phu nhân, nếu giờ để bà ấy biết được việc này thì, số tiền.."
Lão thái thái cầm vạn chi phiếu cất cẩn thận, khuôn mặt già nua tham tiền cười rộ lên đầy nếp nhăn.
Bà ta còn nghĩ thầm trong lòng, nếu biết đồ khắc tinh ấy có giá như vậy thì đã bán đi từ lâu rồi!
Nghe lời nhắc nhớ của Tống Huyền, trong đầu lão thái thái hiện lên hình ảnh Giang Bội kí trộm bản hợp đồng này, sau đó nhận vạn giấu biến đi, sắc mặt bà ta trầm xuống, trong lòng thầm khẳng định nhất định không được nói những chuyện này cho người khác biết.
Khi Tống Huyền cầm tờ văn kiện đưa tới trước mặt Tần Ninh, nhìn thấy chữ kí của đôi bên, cô không tỏ ra vui mừng, cũng không có vẻ mong chờ chuyện này sẽ xảy ra, lúc này cô giống như bị người ta đâm một nhát dao vào thẳng trái tim mình.
Thật đau đớn!
Tuy Tần Ninh biết rõ Tần lão thái thái rất ghét cô, nhưng vì chút tiền ấy mà bà sẵn sàng bán cô cho người ta, điều này khiến cô cảm thấy rất đau lòng.
"Khóc cái gì, không phải em còn có tôi hay sao?" Hàn Quân Vũ nhìn cô rớt nước mắt nãy giờ, tâm tình anh tự nhiên bực bội.
Tần Ninh bổ nhào vào lồng ngực anh, cô bây giờ giống một con thú nhỏ bị người ta gây thương tích, ô ô khóc lóc, "Hàn thúc thúc, cháu thấy khó chịu trong lòng quá."
Từ lúc cha cô qua đời, cô chỉ còn hai người thân ruột thịt là bà nội và chú, nhưng bà nội lúc nào cũng gọi cô là đồ khắc tinh, lần nào nhìn thấy cô bà cũng tỏ ra vô cùng chán ghét.
Còn cô chú thì lúc nào cũng nghĩ kế hại cô chết.
Có họ là người thân, chẳng khác nào ở gần bọ cạp độc, sẵn sàng cắn đứt cổ cô bất cứ lúc nào, cứ nghĩ đến đây cô lại cảm thấy trong lòng vừa bất an vừa sợ hãi.
"C ho phép em khóc năm phút!"
"Hàn thúc thúc.."
Có quá nhiều ủy khuất, quá nhiều nỗi oan ức cô phải chịu đột nhiên dâng tràn trong lòng khiến cô nói không nên lời, chỉ biết dựa vào ngực anh, nghẹn ngào gọi tên anh khóc một trận thật to.
Giống như chỉ khi chắc chắn được anh đang có mặt ở đây, cô mới lấy lại được cảm giác an toàn.
Hồi lâu sau, cô gái nhỏ khóc nhiều đến phát mệt, ngủ thiếp đi trong lồng ngực anh, lúc này Hàn Quân Vũ mới dịu dàng ôm cô đặt trên giường.
"Chậc chậc, Quân Vũ, cậu mà cũng có lúc thương hoa tiếc ngọc."
Tiêu Tước cũng không sợ hãi trước ánh mắt cảnh báo của anh, đợi anh đắp chăn cho cô gái nhỏ đàng hoàng mới cùng anh rời khỏi phòng bệnh.
Đứng bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Tước nhìn áo sơ mi của anh bị ướt một mảng lớn, khuôn mặt Tiêu Tước lộ rõ thâm ý.
"Nếu đã chọn chăm sóc cô ấy, lúc cô ấy đau lòng tôi an ủi cô ấy là chuyện đương nhiên, cậu có ý kiến gì?" Hàn Quân Vũ cười lạnh.
"Để chăm sóc người ta có rất nhiều cách, với tiền tài và năng lực của cậu, bỏ tiền ra tìm người chăm sóc cô ấy, chẳng phải là sẽ dễ hơn nhiều sao?"
Tiêu Tước dứt lời liền dồn hết tập trung nhìn chằm chằm anh, không bỏ qua bất kì biểu lộ gì của anh, lại tiếp tục nói.
"Cậu đã vì cô bé, mà chuyến công tác bên nước ngoài lần này thậm chí còn chưa xử lí xong, đã tự mình đi máy bay tư nhân để về nước. Chuyện như vậy, đây chẳng phải là chuyện hiếm có xuất hiện lần đầu tiên rồi đi."
Hàn Quân Vũ nhướng mày, thời điểm anh nhận được tin cô gái nhỏ ấy mất tích từ Tống Huyền, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là phải tìm được cô. Lòng sốt ruột đến mức không chịu được thêm giây phút nào nữa, đành vội vàng tự lái máy bay quay về.
"Vậy thì sao?" Hắn lạnh lùng hỏi lại, hiển nhiên là không có nhiều kiên nhẫn.
"Đừng giả bộ, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, không lẽ tôi còn chưa đủ hiểu câu, ngày nào cũng giống như một Diêm Vương sống, kì thật chẳng khác nào một con sói đói phúc hắc!"
Khóe miêng Tiêu Tước cong lên thành một đường ma mị, ý cười như vậy chỉ có những người trưởng thành mới đủ tuổi hiểu rõ.
Hàn Quân Vũ không tự giác nhớ lại hình ảnh tối hôm đó trong đầu, anh mất khống chế hôn cặp môi hồng phấn yêu kiều kia, cặp môi ấy vừa mềm vừa thơm đem theo vị ngọt khó cưỡng xông vào khoang miệng anh, mặc dù lí trí anh giống như tảng băng lạnh không chịu tan chảy, nhưng cái cảm giác này lại khiến anh mất ngủ mấy ngày.
Đến khi nhận thức được ý niệm của bản thân, đôi mắt Hàn Quân Vũ dần trở nên phức tạp.
Chẳng lẽ là tại anh không tìm đến phụ nữ, nên trong đầu mới nảy sinh ý niệm cầm thú này chăng?
Mặc dù trong lòng Hàn Quân Vũ không ngờ được chuyện mình lại bị cái ý niệm này cho quay vòng vòng, nhưng trên mặt anh vẫn không lộ ra một biểu cảm nào.
"Cậu suy nghĩ hơi nhiều rồi."
"Phải khó khăn lắm mới có một cô gái không khiến cậu bị dị ứng, xem như lấy đây làm cơ hội để tập luyện dần đi. Lúc nào cũng không chịu chạm vào nữ nhân, không sợ tiêu gia hỏa của cậu công năng mất cân đối sao?" Tiêu Tước tẩm vào đầu anh một liều thuốc mạnh mẽ.
Khóe mắt Hàn Quân Vũ sắc bén, khí lạnh phát ra trên người anh làm những người xung quanh sợ hãi.
"Tiêu thiếu gia Tư Xuân, có lẽ tôi nên về nói với Tiêu nãi nãi biết, để bà ấy còn chọn cô dâu cho cậu, cho cậu luyện đủ thì thôi!"
(nãi nãi là bà nội, ở đây nhóm dịch k thể dịch trắng ra là Tiêu bà nội được, sở dĩ Hàn Quân Vũ gọi như vậy là vì anh có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Tiêu)
Vừa nghe Hàn Quân Vũ uy hiếp, Tiêu Tước lập tức giơ tay đầu hàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu thắng!"
Gần đây Tiêu Tước cũng bị ép hôn, bị lão thái thái làm cho không dám về nhà.
Ngày Tần Ninh xuất viện, Hàn Quân Vũ tới đón cô.
Nhìn người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo sơmi đen, tây trang màu nâu, vai rộng eo thon, chiếc quân tây anh đang mặc trên mình được ủi thẳng tắp theo đường chân dài miên man.
Lúc anh tiến tới đứng cạnh cô, dáng hình trông cao to ngất ngưởng, trầm ổn kiêu ngạo, khuôn mặt anh tuấn như đang trêu đùa với ánh mặt trời, thật sự là đẹp trai hết mức tưởng tượng.
"Đẹp sao?"
Thấy cô nhìn chằm chằm bản thân như hoa si, anh trừng phạt cô bằng cách xoa xoa cái đầu nhỏ.
Tần Ninh tránh cánh tay anh, vuốt lại phần tóc bị anh vò rối, tức giận chu miệng, "Hàn thúc thúc, cháu dùng ánh mắt như vậy ngắm thúc là do thúc rất đẹp trai! Tại sao thúc lại bắt nạt cháu?"
Hàn Quân Vũ nghe giọng cô mềm như bông gọi tên mình, giống như một chú mèo làm nũng khi hờn dỗi, móng vuốt nhỏ khẽ cào vào lòng anh, khiến sâu trong tâm anh có vài phần xao động.
Anh làm mặt lạnh, ra vẻ bình tĩnh trở lại, "Từ sau, em không được thân cận với nam nhân khác như vậy!"
Đột nhiên cảm nhận được khí lạnh tỏa ra xung quanh người anh, Tần Ninh bị dọa đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, ủy khuất thả tay anh ra, giữ khoảng cách với anh.
"Hàn thiếu, có thể gặp được anh ở đây, chúng ta đúng là có duyên."
Đột nhiên, một giọng nữ chói tai vang lên như đánh vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.