Đại Thời Đại 1958

chương 69: xin mời hàng không mẫu hạm lên bờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hôm nay nghe nói đồng chí đại sứ Mỹ Smith tới đại học công lập Roma số để phát biểu! Là một người bạn của đồng chí Smith, tôi đến để cùng các bạn sinh viên lắng nghe!” Serov mở mồm, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Smith, đứng cạnh ông ta, bộ dạng như là chúng ta rất thân thiết, “Hôm nay còn bàn về tự do nữa không? Đồng chí Smith?” Serov giống như vừa nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt tò mò hỏi.

Tự do cái XXXXX nhà mi! Smith vừa trông thấy Serov liền giống như gặp phải Satan, Chúa ơi, con đã làm gì sai hay sao, gã Liên Xô này được phải xuống để trừng phạt con hay sao? Là một người theo thuyết vô thần, Serov đương nhiên là không nghe được thánh âm của Thượng đế lão nhân gia, nếu không có lẽ sẽ còn phóng thêm hai quả bom nguyên tử trợ hứng...

Rõ ràng là hận không thể bóp cổ chết đối phương, nhưng lại còn phải cố kỵ thân phận đại sứ ngoại giao, Smith dám thề, nếu có một cơ hội làm lại, ông ta sẽ ngoan ngoãn ở lại trong quân đội, cho đến khi về hưu.

“Kỳ thực chúng ta bàn luận về dân chủ cũng không tồi!” Serov mặt đầy chờ mong, đề nghị.

Ngươi mới dân chủ, cả họ nhà ngươi đều là dân chủ! Smith mặt mày sưng sỉa, ở trước mặt hơn một nghìn sinh viên phải cố nhẫn nhịn để không chửi thề, khẽ hắng giọng nói, “Đại sứ Serov, hôm nay là buổi thuyết giảng của tôi, mời anh rời đi...”

“Đại sứ Smith, là một con người, tôi có nhân quyền cơ bản, không thể bị cô lập ra ngoài quần thể xã hội!” Serov phản bác: “Cái loại quy tắc, nếu có lợi cho bản thân liền ngăn cản người dân biểu đạt ý kiến cá nhân của mình như thế, không phù hợp với giá trị qua tự do của nước Mỹ.”

“Đây là học theo người Liên Xô các vị!” Smith vẻ mặt như muốn ăn thịt người, nhìn Serov nói.

“Liên Xô chúng tôi là quốc gia dân chủ, nước Mỹ là một quốc gia tự do, tiêu chuẩn khác biệt, không thể so sánh ngang bằng!” Serov xòe tay bất đắc dĩ, đánh tráo khái niệm.

“Không có kiểu logic bá đạo như vậy được!” Smith muốn phát điên lên rồi, ông ta chưa bao giờ gặp loại thanh niên nào da mặt lại dày đến thế, liền không biết tôn trọng người lớn tuổi một chút sao?

Đáng tiếc, trong mắt Serov ngoài người nhà thì chỉ còn có kẻ địch, xưa nay không bao giờ dùng tuổi tác để đánh giá một con người, trong nhà giam Bộ Nội vụ, những lão già khốn nạn suốt ngày ra vẻ đạo mạo cũng không phải là ít. Khi ấy Serov cũng không có ý định nuôi dưỡng bọn chúng đến lúc chết, người người ngang hàng tất cả xử bắn hết.

“Nếu nói bá đạo, nước Mỹ tự nhận số hai, trên toàn bộ hành tinh này không có quốc gia nào dám nhận số một!” Serov cười ha ha nói. “Một mình ông tự nói với các sinh viên này thì có gì thú vị? Tất cả mọi chuyện đều phải lắng nghe ý kiến từ các phương diện bất đồng, dùng tư duy biện chứng để phân tích mới có thể đạt được kết quả khách quan!” Thật sự nghĩ Serov công tác ở Đoàn Thanh niên cộng sản Liên Xô là lãng phí thời gian? Những cái lý luận ngôn từ chặt chẽ, nhìn qua không chút sơ hở này, hắn cũng thuận mồm là chém, hoàn toàn không có chút ngập ngừng.

Bốp bốp... Lời của Serov vừa được phiên dịch xong liền dẫn tới một trang pháo tay, còn có người hô lớn, “Đúng thế, lắng nghe những ý kiến khác biệt, để chúng tôi tự mình phán đoán...”

“Ông nghe thấy rồi đó, đồng chí Smith...” Serov một câu đồng chí này, một lần nữa khiến Smith lợm giọng muốn chết, giống như nhớ tới chuyện gì đó rất tệ hại, rồi lại thấy Serov bỏ loa phóng thanh sang bên, thấp giọng lầm bầm, “Người Mỹ đúng là lũ thô lô, chẳng có chút giáo dưỡng nào cả!”

Mẹ nó! Thế này thì thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, “Là một nhân vên ngoại giao, đề nghị anh chút ý lại tố chất của mình, người Liên Xô đều thô lô như vậy sao?”

Oành.... Trước gương mặt ngây thơ vô tội của Serov, các sinh viên Italia phía dưới như nổ tung. Mặc dù phiên dịch sẽ không dịch những lời này ra nhưng rất nhiều sinh viên Italia cũng nghe hiểu tiếng Anh, do Serov vừa nãy khi nói đã bỏ loa phóng thanh ra, bọn họ không nghe thấy gì cả, nhưng lời đại sứ Mỹ nói tục thì lại qua micro vang vọng toàn bộ thao trường, lập tức khiến các sinh viên nhộn nhạo hết cả lên...bg-ssp-{height:px}

“Ông hiện đang công kích tổ quốc của tôi, việc này không phù hợp với tác phong của một cán bộ ngoại giao!” Serov bộ dạng cực kỳ khắc chế, giống như phải chịu đựng ủy khuất rất lớn, trong lòng lại chẳng có nửa phần tức giận. Quốc gia không vô cớ ăn chửi thì không phải là cường quốc, những nước sức hiện diện bằng không mới không bị chửi đổng, Serov có cách nhìn rất cởi mở, căn bản sẽ không nổi giận.

“Đi xuống đi, người Mỹ thô lỗ...” Sinh viên là điển hình của chỉ dựa vào ấn tượng đơn giản để làm việc, rất hiển nhiên, đồng chí Smith của chúng ta đã khiến cho số đông nổi giận.

“Đi xuống đi, con cháu của đám tội phạm!” Serov ngẩn người, trong số này phải chăng là có người từng đi qua quảng trường, đây không phải là từ Serov dùng để miêu tả người Mỹ lúc ở quảng trường sao?

“Làm ơn giữ trật tự, tôi và đồng chí Smith chỉ là có cách nhìn nhận vấn đề khác biệt nhau!” Chính Serov cũng cảm thấy lời mình nói ra có chút buồn nôn, nhưng mà không có cách nào, loại công tác này chính là như vậy, hắn chỉ có thể thích ứng theo. May mà biểu hiện làm bộ làm tịch của hắn không khiến các sinh viên nhìn ra được manh mối.

Nhưng là đại sứ nước Mỹ, Smith đã gặp qua rất nhiều loại người giả dối rồi, sớm đã thân kinh bách chiến. Loại biểu hiện này của Serov chỉ càng khiến sự chán ghét của Smith với hắn càng thêm sâu sắc.

“Liên Xô chẳng qua chỉ là một đất nước nghèo nàn, có tư cách gì mà nói chuyện ở đây!” Smith đã hoàn toàn bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, nhưng đã không còn để ý nữa, cuộc diễn giảng hôm nay một lần nữa biến thành trò cười từ đầu đến đuôi đều là lỗi của gã Liên Xô trước mặt này.

“Nước Mỹ rất giàu? Ừm, là rất giàu! Nhưng Liên Xô rất nghèo sao?” Serov ung dung hỏi, “Một quốc gia phát tài như chiến tranh chẳng qua chỉ được cái mẽ bề ngoài thôi...”

“Chỉ được mẽ bề ngoài? Hải quân Mỹ tung hoành trên các đại dương khắp thế giới, toàn cầu đều nằm trong tầm khống chế của hải quân chúng ta!” Smith gào lên, “Số lượng hàng không mẫu hạm của nước Mỹ, dù cho Liên Xô một trăm năm cũng không phát triển ra được!”

“Đồng chí Smith, xét về mặt công nghiệp, không cần biết là sắt thép, than đá, dầu mỏ hay là sản lượng phát điện, lộ trình vận chuyển đường sắt, nước Mỹ hình như đều không vượt trội quá nhiều, rất nhiều lĩnh vực còn là Liên Xô dẫn trước!” Serov vươn ngón trỏ ra lắc lắc, nhẹ nhàng nói, “Là một con người, tôi sinh sống trên đất liền, nếu ông đã phát ra ngôn luận chiến tranh ở đây thì rất đơn giản, xin mời hàng không mẫu hạm của nước Mỹ lên bờ, Liên Xô không phải là không thể chế tạo hàng không mẫu hạm, chỉ là không có nhu cầu quá cấp thiết như nước Mỹ mà thôi!”

“Với màn trình diễn của lục quân Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên!” Serov khinh miệt liếc nhìn Smith, “Lục quân Mỹ không trải qua tổng động viên, Hồng quân Liên Xô vĩ đại có thể phải mất một tuần mới đánh bại nổi, sau đó mất thêm hẳn một tuần bắt giữ tù binh, phát biểu xã luận, truyền thông, chiến tranh kết thúc!"

Serov quá hiểu sức uy hiếp của Hồng quân Liên Xô, đây không phải là người Liên Xô tự bốc phét cho đất nước mình. Đương nhiên, cũng có một phần là bốc phét, nhưng sức chấn nhiếp của dòng lũ sắt thép Hồng quân Liên Xô thời kỳ Chiến tranh Lạnh chỉ có thể nói là, ai đối mặt người đó biết, ngoài miệng nói không sợ, trong lòng kiêng kỵ gần chết, cũng chẳng phải chỉ có một mình nước Mỹ

Cho nên dựa vào loại tâm lý đó, Serov có thể chém gió không chút kiêng dè gì, hơn nữa cũng không sợ bị người Mỹ bóc trần vỏ bọc, bởi vì nước Mỹ không giành được thắng lợi trong chiến tranh Triều Tiên, không có năng lực bóc trần vỏ bọc của Serov.

Truyện Chữ Hay