“Mang theo người nhà? Tổng cục không được phép mang theo người nhà ra nước ngoài!” Roman nghe vậy cả kinh, KGB nghiêm cấm nhân viên nội bộ mang người thân ra nước ngoài, chuyện này đều cần phải xin cho phép, không ngờ Panyushkin vậy mà lại không đợi Serov nói, tự mình đã ra quyết định.
Panyushkin xua xua tay không để ý, chẳng hề lo lắng chút nào: “Quân hàm của đồng chí Serov đã là thiếu tướng, cho dù có kẻ địch tiếp xúc cũng không thể khiến một thiếu tướng tuổi phản bội. Lại thêm vợ của đồng chí Sero anh hẳn cũng đã biết, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cho nên loại thủ đoạn thấp kém như mỹ nhân kế không thể khiến cậu ta mắc câu. Một điểm cuối cùng, kỳ thực tôi cũng vô cùng khó hiểu, đó chính là Serov hình như không quá nhạy cảm với tiền bạc! Khi làm việc tại Italia, lượng tiền cậu ta tiếp túc tới phải tính bằng con số hàng trăm triệu, cũng không phát hiện cậu ta có hành động tham ô...”
Nói đến cuối cùng, chính bản thân ngữ điệu của Panyushkin cũng mang theo vẻ nghi hoặc, tựa hồ có chút ngơ ngác với biểu hiện của Serov. Cái gì cũng không thích, tiền bạc không đả động được, phụ nữ không đả động được, chức tước không đả động được? Nhược điểm của Serov là ở đâu?
“Chẳng lẽ trẻ tuổi như vậy đã có lý tưởng cộng sản cao quý?” Panyushkin không thể không xuống tay từ phương diện lý tưởng, chỉ có thể coi Serov là một người cộng sản có tư tưởng cao thượng.
Người cộng sản cao thượng, đồng chí Serov lúc này đang nằm trên giường ở thành phố Gatchina, mặc áo may ô ngắn, chân tay dạng thành hình chữ “Thái” (太) ngủ ngáy khò khò, pháo cáo xạ chĩa thẳng lên trời. Bộ dạng này không hề khiến người ta cảm thấy hắn có một chút quan hệ nào với những từ như vĩ đại, cao thượng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Serov mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn còn có thể cảm nhận được vết thương do con đường cao tốc cấp quốc gia không nhìn thấy trên bản đồ, từ Kuybyshev tới Gatchina, mang tới. Day day hai vai đau nhức, thầm nghĩ quân Đức tham gia Thế chiến thứ hai, các vị thật vất vả, không phải là quân ta không cố gắng, thực sự là người Liên Xô quá xảo quyệt.
“Chào buổi sáng, đồng chí Shirekov!” Serov vẻ mặt mơ hồ, cầm bàn chải đánh răng nhìn gương soi bắt đàu vệ sinh. Sau khi xong xuôi, hai người một lần nữa xuất hiện trong thị trấn nhỏ. Nhân khẩu trong trấn kỳ thực cũng không nhiều, theo như Serov thấy thì không tới một nghìn người, mà sở dĩ dậy sớm như vậy là vì Serov có chút tò mò với cách quản lý ở thành phố Gatchina, cho nên mới dậy đi dạo trong thị trấn.
“Ông chú, xin hỏi cặp kính râm này bán thế nào?” Serov tiến vào một cửa hàng ở bên đường, cầm một cặp kính râm lên hỏi giá tiền bằng tiếng Nga.
Một ông lão có vẻ hơi hói vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, dùng tiếng Ý nói: “Thưa quý khách, anh đang nói gì vậy?”
“Nếu không phải gương mặt ông ta mang đặc trưng rõ ràng của người Đông Âu, tôi thật còn tưởng trước mặt là một người Ý!” Serov sắc mặt bình đạm nói với Shirekov, tiếp đó hỏi lại một lần nữa bằng tiến Ý liền nhận được đáp án chắc chắn.
Serov lại quên mất một điểm, chính là hắn đã trở về Liên Xô, trên người đã không thể còn tiền Italia nữa, đến khi trả tiền liền gặp phải vấn đề, đó là người ta không nhận thu đồng rúp Nga. May mà Jose kịp thời đi tới giúp Serov giải vây, nếu không hắn còn không biết phải làm thế nào cho ổn.
“Jose, ở trong này có một số người phải chăng là vĩnh viễn sẽ không rời khỏi thành phố Gatchina?” Serov suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Chuyện đó thì có gì không ổn? Đối với một số người mà nói, nơi này quả thực chính là thế ngoại đào nguyên!” Jose không trực tiếp trả lời câu hỏi của Serov nhưng vẫn uyển chuyển đưa ra đáp án, có một số người khả năng cả đời chỉ có thể sinh sống tại Gatchina, giống như bị nuôi nhốt vậy.
Bỏ đi, không liên quan đến mình! Không biết chừng Jose nói cũng đúng, có lẽ một số người còn vô cùng mơ ước về nơi thế ngoại đào nguyên như ở đây. Serov không tiếp túc xoắn xuýt ở vấn đề này, hôm nay còn phải tới khu Đông Âu, mục tiêu của hắn là tìm thấy một người thông thạo phong tục và ngôn ngữ Đông Âu làm trợ thủ, cũng không biết là có thể tìm được hay không.
Do hạn chế của tình trạng đường xá, nhóm Serov mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được khu vực Đông Âu. Chuyến đi tới Gatchi này Serov coi như đã được mở rộng tầm mắt, lại tới một thị trấn với phong cách hoàn toàn khác biệt, thị trấn nhỏ này tương tự cũng không có tên, theo lời Jose nói thì hẳn là thể tổng hợp của các quốc gia Đông Âu, ngoại trừ tiếng Nga ra, bất kỳ ngôn ngữ Đông Âu nào cũng đều có thể tùy ý sử dụng.
“Thành phố Gatchina nghiêm cấm sử dụng tiếng Nga và tên gọi Xla-vơ! Đồng chí Serov, do vậy anh không cần phải thăm dò nữa, tên của những người này vốn đã không phải là tên tiếng Nga!” Jose vừa dẫn Serov đi tham quan vừa nói.
“Đồng chí Serov, chúng ta tới kho hồ sơ xem thử đi? Tìm từng người một quá phiền phức, trước tiên xem đánh giá của chúng tôi, sau đó tìm người sẽ đơn giản hơn một chút!” Jose đề nghị.
“Được thôi!” Serov cũng không do dự, khu Đông Âu tuy nhân số không nhiều nhưng cũng không thể bắt hắn đi tìm tới từng người một.
Nơi lưu trữ hồ sơ chính là một tòa nhà ở bình thường, dù sao với ánh mắt của Serov thì cũng chẳng nhìn ra được có điểm nào đặc biệt, “Shirekov, giúp tôi cùng xem thử, nhớ kỹ, cần phụ nữ!” Serov buông ra một câu thiếu chút nữa khiến Shirekov ngã bổ chửng, nếu không phải định thần lại nhớ ra Serov sợ vợ thì anh ta còn tưởng Serov đang chuẩn bị tìm một tình nhân gì đó cơ.
“Isemortny?” Serov mất cả nửa buổi mới ghép âm thành công, còn chẳng biết đây có phải là tên chính thức hay không nữa, ngẩng đầu lên hỏi, “Đồng chí Jose, Isemortny là tên của vùng nào?”bg-ssp-{height:px}
“À, tên Hungary!” Jose cười ha ha, cầm lấy hồ sơ của Isemortny nói: “Isemortny được đưa tới đây mười hai năm trước, quân đội Nội vụ nhặt được trong chiến tranh tại Hungary, tiếp đó chuyển tới Gatchina, một cô bé rất xinh đẹp!”
Cô bé? Serov sắc mặt vụt biến, hỏi: “Isemortny bao nhiều tuổi? Kết quả học tập của cô ta thế nào?"
“Isemortny à, mười chín tuổi!” Jose gãi gãi đỉnh đầu nửa hói của mình, giống như đang hồi tưởng lại, nói: “Gọi là có thiên phú về mặt ngôn ngữ, tiếng các nước Đông Âu Ba Lan, Nam Tư, Hungary, Tiệp Khắc đều tinh thông!”
Serov rất bất mãn với kiểu bốc phét của Jose, Ba Lan cũng giống như Nam Tư và Nga, đều thuộc hệ ngôn ngữ Xla-vơ, rất dễ dàng học thông, chỉ là tiếng Hungary và tiếng Tiệp Khắc cũng thật có chút hữu ích cho Serov.
“Có thể gọi đến đây không, tôi muốn hỏi một chút!” Serov lười nhác dựa người vào lưng ghế, chẳng có cách nào, bản thân hắn vốn là loại người như vậy, nhiệt tình thường thường không duy trì được quá lâu, một khi cảm thấy Isemortny phù hợp với điều kiện của mình liền không còn muốn tìm kiếm người tiếp theo nữa.
“Có lẽ là không được, đồng chí Serov!” Jose xòe tay, giải thích, “Nam nữ trẻ tuổi trong thành phố hôm nay sẽ thực hành huấn luyện bắn súng! Đến tối người của quân đội Nội vụ mới đưa học viên trở về!”
“Chuyện nhỏ, tôi có thế chờ đợi. Không gây ra vấn đề gì cho học viện vẫn hơn!” Serov hoàn toàn không có chút làm cao, một bộ suy nghĩ hộ cho người khác. Mặc dù có chút tò mò với việc tiến hành huấn luyện sinh tồn ở đâu nhưng ngại quy định của học viện, Serov cũng không tiện mở miệng.
Đến buổi chiều, Serov nhận được một bức điện báo do Jose chuyển tới, mở ra xem thì chính là cấp trên trực tiếp của mình, cũng tức là cấp phó Roman của tổng cục trưởng Tổng cục Panyushkin, gửi tới, nội dung để Serov suy nghĩ một chút, có thời gian tới Ai Cập một chuyến hay không?
Rõ ràng đã quyết định rồi còn làm ra vẻ để Serov tự mình quyết định, thế này chẳng dân chủ chút nào! Serov biết, bây giờ là lúc để phát huy phong cách, lập tức nhờ Jose gửi điện trả lời, khi về Moscow sẽ lập tức tiếp nhận sắp xếp của Tổng cục , đi sang Ai Cập.
“Cái đám ngu ngốc này, Ai Câp đâu có quan trọng bằng Hungary!” Serov vốn muốn tới Hungary một chuyến, chiến tranh kênh đào Suez giữa Ai Cập và Anh Pháp căn bản chẳng liên quan gì đến hắn, kết quả đã sớm được định sẵn, Anh Pháp liên hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Mỹ và Liên Xô. Chỉ có làm hai nước đế quốc thực dân lâu năm này tan rã, thế giới mới rơi vào trong tay nước Mỹ và Liên Xô, vì thế lập trường của Mỹ và Liên Xô là nhất trí, chính là để hai đế quốc thực dân mau chóng sụp đổ tan tành, chờ bọn họ chết hẳn đi rồi, nước Mỹ và Liên Xô tranh giành nhau như thế nào đều là chuyện sau này.
Cho nên cuộc chiến ở Ai Cập này đánh thế nào cũng sẽ không thua, cho dù trên chiến trường thua trận, chỉ cần cái cổ Ai Cập đủ cứng, nước Mỹ và Liên Xô chắc chắn sẽ tiến lên giúp đỡ. Cho dù là tới Ai Cập, Serov chỉ cần chờ đợi chiến tranh bắt đầu là có thể nằm yên mà thắng Khủng hoảng Suez, thực lực Anh Pháp rất mạnh, nhưng thực lực Mỹ - Xô càng mạnh hơn, kẻ phải thỏa hiệp nhất định là hai nước Anh Pháp.
“Một chút thử thách cũng không có!” Phần tử giả tạo lâu năm Serov thở dài bất đắc dĩ, hắn cản bản không muốn đi vớt công lao, tại sao Panyushkin cứ nhất định phải ép hắn đi vậy? Còn chê hắn thăng chức chưa đủ nhanh hay sao?
Trong lúc Serov đang càm ràm quan lộ quá thuận buồm xuôi gió thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, phản ứng đầu tiên của hắn chính là vội vàng rút súng, tiếp đó lại lập tức nhớ ra, đây là thành phố Gatchina, ai dám gây bất lợi cho hắn? Muốn chết à?
Đập vào mắt là một cô gái mặc quân phục màu xám tro, chỉ là trên vai không có quân hàm, hẳn là không phải quân nhân chính thức. Cô gái tuổi tác không lớn, gương mặt trắng trẻo có nét mềm mại, mái tóc vàng nhạt rủ xuống ngang vai, đôi mắt màu nâu nhìn không chớp vào Serov, lên tiếng nói: “Isemortny, sinh tại thủ đô Budapest nước Cộng hòa Nhân dân Hungary, cha mẹ qua đời trong Thế chiến thứ hai, hiện tại sinh sống tại Budapest, vừa tham gia công tác được một năm, làm việc tại xưởng thép Serra!”
Phần lai lịch Serov vừa nghe chính là những gì Isemortny đã học thuộc lòng năm này qua tháng khác, đã hình thành phản ứng bản năng trong não cô, cho dù Isemortny bị bắt giữ, dùng thôi miên bức cung lai lịch thật sự có lẽ cũng vô dụng, bởi vì phần lai lịch này đã dung nhập vào trong tinh thần của cô....
“Chào cô, đồng chí Isemortny! Nghe nói cô thông thạo ngôn ngữ các nước Đông Âu, có lẽ chính là người tôi cần tìm....” Serov đưa mắt đánh giá Isemortny, đôi chân này thật dài! Con cháu người Magyarok (Hungary), không biết trình độ cưỡi ngựa thế nào.
“Đúng vậy, đồng chí Serov!” Isemortny mặt không cảm xúc trả lời, đoạn lùi lại phía cửa ra vào, khóa cửa lại, một tay kéo rèm cửa xuống, một tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo trước ngực.
Chờ chút... Cảnh tượng này mình hình như đã gặp ở đâu đó, không đợi Serov kịp nói gì, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đã cởi thắt lưng của hắn ra, “Nói như vậy, anh chính là cấp trên của tôi sau này? Cũng tốt, so với trước khi rời khỏi đây để đám giáo viên đó chiếm lợi, không bằng chính là anh luôn!” Isemortny không một mảnh vải mỉm cười khó hiểu, hai tay khẽ hất, đẩy Serov ngã ngửa xuống giường!
Tôi là thiếu tướng KGB! Lời Serov còn chưa ra khỏi miệng đã bị đôi môi hồng gợi cảm của Isemortny chặn lại, tất cả lời nói đều trôi ngược vào trong bụng, ‘Chuyện này không khoa học, mình con chưa chuẩn bị chén thư ký sớm như vậy!’ Trước khi tiến vào thân thể Isemortny, Serov có chút định thần lại, thân thể lại rất thành thật bày tỏ khinh bỉ tư tưởng của hắn, vừa dùng sức tiến vào nơi ấm áp đó, khoái lạc cực độ truyền tới đại não Serov, trong khoảnh khắc lý trí liền biến mất không thấy tăm hơi.