“Ngài tổng thống, đây chỉ là tạm thời, Italia vẫn là căn cứ của chúng ta, đảng Cộng sản có thể thành công nhất thời nhưng Italia dù sao cũng thuộc phạm vi của chúng ta!” Dulles không để lỡ cơ hội khuyên nhủ, “Tối đa bốn năm, Italia sẽ lại quay trở về trong vòng tay thế giới tự do, nếu như chúng ta ra lệnh cho căn cứ quân sự tại Italia hành động, trong tình huống Liên Xô đã có sự chuẩn bị, tối đa chỉ có một nửa xác suất thành công, hơn nữa người Italia cũng sẽ bày tỏ sư bất mãn với chúng ta, càng huống hồ hiện tại các đảng Cộng sản khác ở châu Âu còn đang chờ phản ứng của chúng ta...”
“Được rồi, kín đáo xử lý, đây là chuyện nội bộ của Italia!” Eisenhower nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn còn chưa chịu từ bỏ, nói: “Cứ gửi một thông điệp tới Liên Xô đã, trước tiên cần phải xem thử quyết tâm của người Liên Xô...”
Ví như một người đã sớm có mưu tính chuẩn bị phạm tội, làm sao có thể vì một câu nói của cảnh sát liền tự bại lộ bản thân? Ví dụ tuy rằng không được phù hợp lắm nhưng đạo lý cũng giống nhau. Vì kế hoạch lần này Liên Xô đã có chuẩn bị chu đáo, thậm chí tại Rumani đã có một sư đoàn lính dù đang chờ đợi, chỉ cần nước Mỹ chuẩn bị đủ quyết tâm can thiệp quân sự sẽ lập tức đổ bộ xuống Italia. Nếu như một đảng Cộng sản lên nắm quyền gặp phải trấn áp, Liên Xô là thủ lĩnh của phe xã hội chủ nghĩa lại chẳng có chút phản ứng nào thì làm sao mà tiếp tục dẫn đội được?
Với nguyên nhân tương tự, lập trường của phía Mỹ cũng như vậy, tổn thất vì đánh mất Italia khiến Eisenhower làm sao mà nuốt trôi được? Hai năm trước vừa mới ra tay tưng bừng ở Triều Tiên nhưng lại bị ép dừng, quay đầu lại liền đánh mất Italia, ai đứng ra gánh trách nhiệm này?
Uy nghiêm của Hoa Kỳ ở đâu? Tôn nghiêm của Hoa Kỳ ở đâu? Một nước Liên Xô thương vong gần ba mươi triệu người trong Thế chiến thứ hai, chỉ mới qua được mười năm đã có thể cưỡi lên đầu lên cổ nước Mỹ? Vậy thì giá trị quan mà nước Mỹ đang kiên trì lúc này dựa vào cái gì để mở rộng ra toàn cầu? Eisenhower dù sao cũng không còn là một tướng lĩnh tiền tuyến nữa, hiện tại ông ta bắt buộc phải có trách nhiệm cân nhắc những chuyện liên quan đến toàn bộ nước Mỹ, mệt mỏi bổ sung thêm một câu, “Nếu như Liên Xô chịu nhượng bộ thì cũng thôi, đồng thời tôi cần kết nối điện thoại với tổng tư lệnh NATO hiện giờ, đánh giá một chút tình thế lúc này...”
Trụ sở chính trên danh nghĩa của NATO nằm ở Brussel Bỉ, tổng tư lệnh lực lượng đồng minh quân đội Mỹ tại châu Âu, thượng tướng Alfred Gruenther đã sớm nghỉ ngơi. Sau khi Eisenhower thôi chức, chức vụ cao nhất trên danh nghĩa không còn do người Mỹ đảm nhiệm, các sự kiện thông thường do tổng thư ký NATO ra mặt, tổng thư ký NATO thời kỳ này là huân tước Anh Hastings Ismay, công việc bình thường do người Anh xử lý.
Lúc này tâm tư tranh bá thế giới của nước Anh còn chưa hoàn toàn tàn lụi, theo lời huân tước Hastings Ismay thì mục đích của NATO chính là mời người Mỹ tới, áp chế người Đức, xua đuổi người Nga, đến lúc thích hợp công việc tại châu Âu đại lục vẫn phải do người Anh quyết định. Chính sách của nước Anh còn chưa có tâm thái nhìn thẳng vào sự thật như thời thập niên khi Công đảng lên cầm quyền, nước Anh bây giờ vẫn còn thực lực nhất định khuấy động lên sóng gió, sẽ không cam tâm rút khỏi võ đài lịch sử.
Thượng tướng Alfred Gruenther nhận được điện thoại của Eisenhower khi trời đã tối khuya. Ông ta đương nhiên là biết tình hình ở Italia nên hoàn toàn không lề mề lập tức bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo tới cạnh điện thoại, “Tướng quân Alfred Gruenther, bên phía Liên Xô có động tĩnh gì không!”
Eisenhower đi thẳng vào vấn đề, Alfred Gruenther rất kích động, ông ta biết tổng tống chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Italia mất đi, hưng phấn nói, “Đã chuẩn bị tiến hành tác chiến rồi sao? Tổng thống, cho tôi ba ngày, chắc chắn có thể giết không còn một mống...”
Tọa trấn trong phòng làm việc Nhà Trắng, Eisenhower thiếu chút nữa thì ném điện thoại xuống đất, thầm hô thật hiểm, trấn định nói: “Hiện tại tôi chỉ đang hỏi thăm tình huống, cần biết được tin tức cập nhật nhất! Đầu tiên tình huống ở Italia không phải là không còn đường xoay chuyển, thứ hai, cần các vị ở châu Âu đánh giá về phản ứng của Liên Xô!”
“Theo góc nhìn của tôi và huân tước Hastings Ismay, đảng Dân chủ Thiên chúa giáo Ý bây giờ đã không còn đường để phản công, nếu như chúng ta ngồi yên không quản, đảng Cộng sản lên cầm quyền gần như đã thành định cục!” Thượng tướng Alfred Gruenther trả lời rất chắc chắn, “Còn về phản ứng của Liên Xô, do chúng ta có căn cứ quân sự tại Italia, chỉ cần hành động nhanh chóng, có thể khống chế được cục diện trước khi lính dù của Liên Xô đổ bộ...”
“Lính dù của Liên Xô? Ở đâu?” Eisenhower giật mình kinh hãi, biết rằng đối thủ cũ của mình đã có chuẩn bị sắn sàng rồi. Nếu có thể khống chế được cục diện thì còn tốt, nếu như chậm trễ thời gian, không biết chừng sẽ phải giao chiến với Hồng quân Liên Xô tại Italia rồi. Sau chiến tranh Triều Tiên lại giao chiến với quốc gia đứng đầu phe xã hội chủ nghĩa, không thể không nói, đến khi thật sự đối mặt với vấn đề này, Eisenhower liền do dự.
“Người Liên Xô căn bản không hề che giấu ý đồ của mình, hoạt động của lính dù đổ bộ ở Rumani vốn không cần chuyên môn điều tra, bởi vì tất cả đều công khai!” Thượng tướng Alfred Gruenther ngữ khí nặng nề nói, “Bọn chúng hoàn toàn không thèm quan tâm tới chúng ta, giống như cho rằng lục quân của chúng ta không chịu nổi một đòn...”
Lục quân? Vừa nghĩ tới vấn đề này Eisenhower cũng không khỏi gãi đầu, phương thức xây dựng quân đội của nước Mỹ không giống như Liên Xô, không cần biết có chịu thừa nhận hay không, đãi ngộ của lục quân đúng là giống như con ghẻ, đối phó với quốc gia bình thường còn có thể, nhưng đối phó với Hồng quân Liên Xô không cần biết là vè sức chiến đấu hay trang bị đều vượt trội lục quân Mỹ, thật sự là quá đánh đố nhau rồi.
Xe tăng Sherman trang bị tiêu chuẩn của lục quân Mỹ, trong đánh giá của Hồng quân Liên Xô có mỹ danh “hộp quẹt”, chính là vì không cần biết về mã lực, giáp thép hay đường kính nòng pháo, trang bị của lục quân hai bên đều chênh lệch nhau quá nhiều, một khi đối đầu chính diện với xe tăng Liên Xô, ngoài bị bắn nổ thành một đống lửa ra thì cơ bản sẽ không có kết quả nào khác. Thông số chất lượng chính không phải là đối thủ của xe tăng Liên Xô thì cũng thôi, ít nhất còn có thể tự an ủi bản thân, Liên Xô sống sót từ chiến tranh trực diện với nước Đức, xe tăng có điểm độc đáo riêng cũng không có gì là lạ, nhưng điều không thể chấp nhận được nhất chính là, không chỉ riêng chất lượng không bằng mà số lượng xe tăng Liên Xô còn vượt xa nước Mỹ.bg-ssp-{height:px}
Nghĩ tới đây, Eisenhower liền hận không thể lái hết tàu sân bay lên bờ, lại không biết rằng ở Italia đã sớm có một kẻ từng mỉa mai phương thức xây dựng quân đội của nước Mỹ như vậy rồi.
“Trước tiên kết nối với đồng minh của chúng ta đi, nghe thử ý kiến của bọn họ, nếu như không có vấn đề! Vậy thì tiến hành!” Eisenhower mơ hồ nói: “Bây giờ để đảng Dân chủ Thiên chúa giáo tạm chờ đợi tin tức!”
Eisenhower do dự không hạ được quyết tâm, bởi vì một khi mở đầu tiên lệ này, ít nhất tại Italia sẽ khiến người ta cực kỳ thù hận, có một lần này, hận ý của người Italia với người Mỹ chắc chắn sẽ không chìm xuống, sớm muộn gì cũng lại lựa chọn đảng Cộng sản lên cầm quyền. Trừ phi là dứt khoát phế bỏ đảng Cộng sản tại châu Âu, chuyện này sau thời Thế chiến thứ hai nước Mỹ cũng không phải là chưa từng làm, nhưng hiện tại đám đảng Cộng sản châu Âu đó không phải kẻ nào cũng vẫn sống rất tốt sao?
Người ta tuy là cộng sản nhưng dù sao cũng do người bản địa tạo thành, nước Mỹ chẳng thể không phân rõ trắng đen, đều giết hết cả.
“Hôm nay không ngủ được rồi...” Eisenhower cảm thán, lập tức chuẩn bị triệu tập chủ tịch Thượng nghị viện và Hạ nghị viện, phó tổng thống, giám đốc CIA, chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân, cùng nhau thảo luận công việc liên quan tới Italia lần này.
Cùng lúc đó, tại Điện Kremlin thủ Moscow Liên Xô, mấy người Khrushchyov, Malenkov, Molotov đang nghiên cứu cùng một câu chuyện với đội ngũ lãnh đạo nước Mỹ ở bên kia đại dương.
“Bàn bạc thêm về sự kiện lần này đi, các đồng chí!” Ngoài ba sếp sòng ra, còn có mấy người Bulganin, Kaganovich, Voroshilov, Mikoyan ngồi dự thính. Xuất khẩu cách mạng là chuyện tất cả tầng lớp lãnh đạo của Liên Xô đều cực kỳ coi trọng, có thể nói là quốc sách của Liên Xô từ sau thời Lenin. Lần này đảng Cộng sản Ý mặc dù thông qua bầu cử lên cầm quyền, có chút không phù hợp với phương thức thành công kiểu Liên Xô, nhưng kết quả chung quy vẫn là tốt, có thể coi là một thắng lợi to lớn của đội ngũ lãnh đạo thời kỳ này.
“Không thể không nói, cậu nhóc Serov này làm việc không hề tồi!” Molotov chủ quản hệ thống ngoại giao dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc, nói, “Lần này đảng Cộng sản Ý lên cầm quyền, coi như là lần đầu tiên từ sau cuộc tổng tuyển cử Tây Ban Nha thập niên , các đồng chí châu Âu có được sự thừa nhận của nhân dân, giành được thắng lợi. Ý nghĩa cực kỳ trọng đại, nhưng chúng ta cũng cần phải lo lắng một điểm, đó chính là so với nước Đức và Italia trước đây, nước Mỹ lần này càng thêm hung ác tàn khốc, cho tới tận bây giờ, đảng Dân chủ Thiên chúa giáo vẫn chưa tuyên bố bầu cử thất bại, đó chính là một vấn đề rất lớn. Rút cuộc thì nước Mỹ sẽ có can thiệp quân sự hay không, chúng ta buộc phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!”
Chuẩn bị tình huống xấu nhất, ý tứ trong đó mọi người đều hiểu, lùi lại một bước? Lựa chọn này chưa từng xuất hiện trong đầu bất kỳ ai, lùi bước? Trách nhiệm đó ai gánh chịu? Liên Xô không phải là nước Mỹ, mỗi nhân vật chính trị đều có nhiệm kỳ, đến hết nhiệm kỳ đều phải đi xuống. Một khi bọn họ thỏa hiệp, chẳng may lại trở thành cái cớ để đối thủ chính trị công kích, cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu dậy nữa.
Tổng thống Mỹ thì làm sao, chẳng qua chỉ là suy nghĩ tốt những chuyện trong bốn năm tiếp theo, tối đa là tám năm. Đội ngũ lãnh đạo của Liên Xô không phải dựa vào dân ý mà sống, đến khi dân ý thật sự phản đối, bọn họ có muốn rút lui trong danh dự cũng không làm nổi. Có thể nói, ngoài chiến tranh hạt nhân có thể khiến những người này muốn lùi bước ra, những chuyện khác hoàn toàn không có chút khả năng nào.
Xét về phương diện chế độ chính trị, bọn họ tuy rằng có ưu thế mà tầng lớp lãnh đạo nước Mỹ không có nhưng lại càng không dám phung phí ưu thế đó, bởi vì một khi bọn họ xuống đài sẽ không có các tập đoàn lớn tiếp nhận bảo hộ bọn họ. Địa vị là do tự mình nỗ lực giành được, cho nên lại càng không dám làm ra chuyện nguy hại đến sinh mạng chính trị của bản thân.
“Serov, hình như là con trai một người bạn của đồng chí Bagramyan?” Nguyên soái Voroshilov bỗng lên tiếng, “Có vẻ cậu nhóc ấy công tác lần này cực kỳ nổi bật, không biết đồng chí Bagramyan nghe tin sẽ có thấy cao hứng không?”
Khrushchyov cười ha ha, hòa hoãn bầu không khí nặng nề, nói: “Cha của Serov vốn là đồng hương của đồng chí Bagramyan, tiếp đó theo đồng chí Bagramyan chiến đấu, cuối cùng hy sinh tại Ukraina, nhóc Serov mấy năm trước còn được đồng chí Bagramyan sắp xếp công tác tại Đoàn Thanh niên cộng sản! Có điều hẳn là đồng chí Bagramyan cũng không ngờ được Serov lại có thể tạo ra một thế cục lớn đến như vậy....”
Không khí hiện trường theo lời kể của Khrushchyov mà thoáng buông lỏng, chung quy cũng không còn cảm giác căng thẳng như lúc vừa mới bắt đầu nữa, nhưng sự tình đã phát sinh thì nhất định phải giải quyết. Lần này nếu như Liên Xô lùi lại một bước, có thể khẳng định, trong những người ngồi đây chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm cho sự kiện này, dù sao mọi người cũng là tập thể lãnh đạo, chẳng ai có quyền uy như Stalin, làm sai rồi có thể lật qua trang mới tiếp tục mưu tính.