Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm cũng không có vội vã đi mở cửa tiệm buôn bán. Dù sao hôm nay cũng không phải họp chợ chính, việc buôn bán cũng không có bận rộn như vậy. Hắn đi sang đông phòng, di chuyển một ngăn tủ ra chỗ khác, từ bên trong tường ôm một hộp sắt đi ra tới.
" tiểu dào, bạc nhà chúng ta đều để ở đây, ta cũng không biết có bao nhiêu trong này. Về sau chìa khóa sẽ đưa cho nàng cầm, nàng quản gia, ta chỉ phụ trách kiếm tiền, nàng chỉ cần tiêu thôi."
Tiểu Đào mở hộp sắt ra nhìn, bên trong có ngân phiếu cũng có cả thỏi bạc, còn có một đống bạc vụn. Cẩn thận đếm qua phát hiện ra chỗ này có gần lượng.
" nhiều tiền như vậy, để ở nhà cũng không an toàn đâu, cho dù cất kĩ, trong lòng chung quy cũng không yên ổn. Ta cảm thấy, vẫn là mua gì đó đi, chẳng sợ chúng ta không có thời gian làm, cũng có thể thuê ta điền, hoặc là mướn người làm công nhật làm việc cũng được, như vậy vẫn có thể kiếm tiền." Tiểu Đào nghiêm túc nói.
Hoắc Trầm gật đầu: " hai ta suy nghĩ thật giống nhau, ta cũng nghĩ đến chuyện mua đất. Lần trước nàng đến chỗ kia làm nha hoàn, ta liền nghĩ, ta muốn mua đất, làm đại địa chủ, không cho nàng đi làm nhà hoàn nhà người khác. Về sau, chờ chúng ta thành đại địa chủ, ta cũng để nàng có nha hoàn hầu hạ nàng."
Nhớ tới lần tới Hoàng gia làm nha hoàn, được hắn cứu về trong lòng Tiểu Đào càng ngọt ngào. Một lần nữa cất kĩ bạc vào hộp sắt, liền hỏi hắn vì sao mấy tháng nay không đi mua đất.
Ruộng nước hay ruộng cạn nhiều như vậy, nhưng là nông dân ruộng chính là mạng sống của họ, không vạn bất đắc dĩ sẽ không có ai nguyện ý bán đất. Cho nên, mấy tháng nay Hoắc Trầm vẫn luôn hỏi thăm, lại chưa có mua. Chuyện mua đất không thể gấp gáp, phu thê thương lượng với nhau xong, trước không thả ra tiếng gió là nhà muốn mua nhiều mà chỉ muốn mua hai ba mẫu ruộng. Chậm rãi tích tiểu thành đại đi.
Tại Trung Quốc, mẫu có nguồn gốc từ tỉnh điền chế thời Hạ, Thương, Chu, trong đó mỗi thửa ruộng hình vuông được chia đều thành mảnh, với mảnh ở trung tâm do dân gieo trồng nhưng thuộc về nhà nước còn sản phẩm thu được từ tám miếng bao quanh là của dân. Một mẫu (亩/畝) bằng khoảng m² hay phương trượng (mỗi phương trượng bằng khoảng , m²). Khoảng mẫu bằng một hecta sau này.
Nghỉ ngơi hai ngày sắp sang năm mới, Tiểu Đào liền muốn mở cửa làm ăn, Hoắc Trầm lại không đồng ý.
" nhà chúng ta không thiếu được chỗ tiền này, nàng sao lại phải cậy mạnh. Sắp ăn tết, chúng ta cũng đi mua ít đồ tết, trở lại nàng giúp ta tới thu tiền đi."
Thời tiết tháng chạp quá lạnh, phòng bếp nhỏ tuy có che chắn, nhưng thời điểm cán bột vẫn rất lạnh. Hoắc Trầm đặc biệt kiên trì, Tiểu Đào cũng vui vẻ mà lười biếng một phen.
Thừa dịp người đi họp chợ chưa đông, hai người nắm tay nhau đi mau đò tết. Hoắc Trầm đẩy một xe đẩy nhỏ, Tiểu Đào đi bên cạnh hắn. Mấy ngày trước trời rơi một trận tuyết lớn, đến tận bây giờ, trên đường cái vẫn còn tuyết đọng lại chưa tan hết, Hoắc Trầm liền nói với Tiểu Đào: " lại đây, nàng ngồi lên xem ta đẩy nàng đi."
Tiểu Đào buồn cười: " ta mới không ngồi đâu, nếu ta ngồi lên trên, cả đường đều cười chết ta."
" ai dám cười nưởng tử ta, ta đánh chết hắn." Hoắc Trầm cao to, hữu lực, hắn nếu thật sự muốn đánh người, thật sự đúng là không ai là đối thủ của hắn.
Tiểu Đào muốn mua chút miến rồi lát làm thịt hầm, đậu hũ khô, nàng ở trước quầy hàng hỏi giá, Hoắc Trầm liền đẩy xe đứng bên cạnh, đứng im chờ đợi bên cạnh nàng chờ nàng mua đồ. Đại nương bán tranh tết nhìn thấy liền cười hắn: " Đại Trầm, trong nhà có tiểu tức phụ, ăn uống chắc tốt hơn trước hả, nhìn ngươi có mấy hôm thôi đã béo hơn rồi."
Hoắc Trầm thỏa mãn cười:" Tiểu Đào nhà ta tay nghề rất tốt, ta bây giờ là đang hưởng phúc a."
" đúng, nhìn ra a! lông mày, đuôi mắt đều là ý cười. Nào mua tranh tết treo nhà đi nha, ngũ cốc được mùa này, lại nhìn tranh cá chép này đi, hài tử ôm cá chép trông rất đáng yêu. Cuối năm thành thân, sang năm để Tiểu Đào xinh cho ngươi một đôi nhi nữ, nhiều cát lợi, tới, mau mau xem một cái đi."
Hoắc Trầm nhìn hài tử béo mập trong tranh, mặt mũi hớn hở, đưa tay sờ soạng lại lôi kéo tay Tiểu Đào nói: " nương tử, tranh này rất đẹp, chúng ta mua một cái đi."
Đại nương bán tranh tết cười ha ha: " Đại Trầm, ngươi mỗi ngày làm nhiều đồ như vậy lại kiếm được nhiều tiền, mua tranh tết lại còn phải hỏi tức phụ nhà ngươi sao?"
Nếu đổi thành tâm tư của người tiểu nhân, chắc chắn là đang cho rằng lời này là đang chê cười mình, nói không chừng liền trở mặt. Bất quá, Hoắc Trầm sẽ không, hắn không chỉ có không tức giận, còn đặc biệt cao hứng gật đầu: " đúng rồi, nhà chúng ta là Tiểu Đào quản tiền, ta chỉ là đi kiếm tiền về cho Tiểu Đào tiêu thôi, muốn tiêu gì phải hỏi Tiểu Đào."
Vài vị đại nương bên cạnh liên tục líu lưỡi:" ai da nha, đây là Tiểu Đào tu mấy đời mới có phúc phận này a, gả cho Đại Trầm thật đúng là cả đời hưởng không hết phúc a!"
Tuy rằng nói Tiểu Đào quản tiền, nhưng Hoắc Trầm muốn mua gì đương nhiên sẽ mau được, Tiểu Đào sao có thể ngăn hắn không được mua đâu? Nếu hắn thích tranh tết, Tiểu Đào liền trả tiền mua bức ngũ cốc được mùa.
Đại nương bán tranh tết thu tiền, vội vàng nhiệt tình nói: " mua tranh tết a, đều có đôi có cặp đấy, đặc biệt là các ngươi a, phu thê tân hôn. Đến đây xem bức Quan Âm tống tử này đi, nhất định rất hợp với hai người, đem tranh tết treo đầu kháng, đảm bảo sang năm hoài thượng một hài tử béo tốt."
" được, cái này cũng mua." Hoắc Trầm đưa tay nhận lấy, để Tiểu Đào đưa tiền.
ở trên đường cái lớn đàm luận sự tình này, nàng có chút ngượng ngùng. Chính là, ở đây các đại nương luôn luôn nói trắng ra, Hoắc Trầm lại còn thập phần sung sướng mà nghe người ta nói, nàng cũng không có biện pháp. Chỉ có thể thanh toán tiền lôi kéo Hoắc Trầm đi.
Một lần đi xuống mau đồ, xe đẩy liền tràn đầy đồ đạc bên trong. Về đến cửa nhà, liền thấy ba người đang đứng đó chờ mua dao phay, đã sắp không chờ thêm được nữa.
Hoắc Trầm đẩy xe vào sân viện, Tiểu Đào an trí bày đồ vật mới mua ra, hắn liền đi lên cửa tiệm bán hàng. Tiểu Đào cất xe đẩy, sắp xếp xong đồ vật, liền đi lên cửa tiệm giúp đỡ hắn, Hoắc Trầm đương nhiên là biểu hiện một phen thật tốt trước mặt nương tử nhà mình, đem áo bông cởi ra, chỉ mặc trên người một cái áo ngoài mỏng, xoay xoay tay, cầm đại thiết chùy lên, rất nhanh liền làm xong một phen dao phay.
Có tiểu nương tử bên cạnh hiệu suất làm việc cao lên rất nhiều, tới gần trưa, Hoắc Trầm so với ngày thường đánh nhiều hơn con dao phay, trong hộp tiền nhiều thêm văn tiền.
" Tiểu Đào nàng nhìn xem, chỉ cần nàng tới giúp ta lấy tiền, liền kiếm nhiều hơn so với tiệm mì của nàng rồi. Về sau nàng không cần vất vả cán bột nữa, ở bên cạnh ta rất tốt, ta quay đầu lại liền nhìn thấy được nàng."
Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ không phục nói: " chàng đang nói ta vô dụng phải không? Bận việc cả ngày cũng không kiếm được nhiều như chàng."
Hoắc Trầm cười: " nàng sao lại vô dụng được a? nàng là hữu dụng nhất, không có nàng, ta làm sao sinh được hài tử đây."
Tiểu Đào bị hắn chọc cười, đem xâu tiền đồng đi tới hậu viện, chỉ để lại ở hộp tiền vài đồng tiền.
Rất nhanh Tiểu Đào làm xong hai món xào một món canh, gọi Hoắc Trầm đến hậu viện ăn cơm. Hoắc Trầm vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy hai bức tranh tết đặt trên bàn, còn chưa dán lên tường.
" Tiểu Đào, chúng ta dán tranh lên đi, ta muốn mỗi ngày nhìn thấy đôi nhi nữ này." Hoắc Trầm cũng không vội ăn cơm, giơ tranh lên ngó tái ngó phải, yêu thích không buông tay.
Tiểu Đào đi đảo hồ dán, bôi lên mặt trái của tranh tết. Hoắc Trầm cởi giày trèo lên giường đất, giơ tranh tết để Tiểu Đào xem: " thẳng hay không? Ta cứ như vậy dán được chưa?"
" bên trái hơi cao a, được, cứ như vậy, được rồi." Phu thê hợp tác ăn ý, rất nhanh liền dán xong hai bức tranh tết, vốn là phong tân hôn có hai bức tranh như vậy càng thêm có vẻ náo nhiệt vui mừng.
Ngày hôm sau chính là tháng chạp, theo tập tục trong thôn là phải quét dọn nhà cửa, nhưng bọn họ mới tân hôn. Phòng ở trước đó mới quét vôi, cũng không có chỗ nào cần phải dọn kĩ.
Tiểu Đào chưng một lồng màn thầu to, đủ loại kiểu dáng, đặc biệt dễ nhìn. Lại lấy một vò rượu trắng, làm chút đường táo, cùng Hoắc Trầm tới thăm mộ cha mẹ chồng.
" cha, nương, đây là nương tử của con là Tiểu Đào, con mang nàng tới ra mắt hai người, Tiểu Đào rất tốt, con rất thương nàng. Năm nay mùa hè con trở về nhà, trong phòng trống rỗng, con cảm thấy cuộc sống rất không thú vị. Nhưng hiện tại không giống nhau, trong nhà có Tiểu Đào, căn nhà kia đã trở thành một căn nhà thực sự rất ấm áp, sang năm nếu có thêm một hài tử béo nữa, thì con chắc chắn sẽ dẫn nó tới cho hai người nhìn một cái." Hoắc Trầm mỗi lần đi tới thăm mộ cha mẹ tâm tình đều rất tệ, chỉ có lúc này trong lòng thực vui mừng, chẳng qua vẫn còn có chút chua xót trong lòng. Nếu cha nương vẫn còn sống, người một nhà hòa thuận, tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tiểu Đào cẩn thận dùng đũa gắp đồ lễ lên, hy vọng thông qua phương thức này có thể làm họ có thể nếm thấy hương vị. Lại đem rượu trắng đổ xuống trước mộ, ôn nhu nói: " cha, nương, các người yên tâm. Con cùng Đại Trầm ca nhất định sẽ sống thật tốt, chàng đối xử với con rất tốt, con cũng sẽ chiếu cố chàng thật tốt. Hai người ở trên trời nhìn xuống cũng có thể ân tâm."
Phu thê cầm tay nhau ra về, bắt đầu chuẩn bị chuyện ăn tết. Tục ngữ nói: " quét nhà, nghiền đậu, cắt thịt, thịt gà trống, kéo mì sợi, nặn màn thầu, tết làm sủi cảo, mồng chổng mông vái chào.
Cửa ải cuối năm của người nghèo không dễ chịu, nhưng nhà thợ rèn năm này vừa vui mừng lại nhẹ nhàng, phu thê ân ân ái ái ngọt ngào, cái này so với thêm tuổi mới làm sao so sánh được. Buổi tối đêm , Hoắc Trầm ở bậc cửa đốt pháo bông, cùng Tiểu Đào ở trong sân cười đùa ầm ĩ.
Chạy mệt, hắn liền ôm nàng đặt lên đùi mình, ăn mấy đồ ăn vặt trên bàn bát tiên.
" Tiểu Đào, đêm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa đi, thức cả đêm,. Ai ngủ sau liền được thưởng ngày mai được ăn thêm một chén sủi cảo, thế nào?"
Vụ đánh cược này không có lực hấp dẫn, làm Tiểu Đào cười ha ha: " kia vẫn là chàng ăn nhiều hơn một chén đi, ta không có ăn hết được nhiều như vậy đâu, ăn nhiều như vậy bụng vỡ mất."
" bụng này của nàng đúng là nhỏ thật..." Hoắc Trầm vừa nói, vừa đưa tay đến sờ soạng, lại bị Tiểu Đào đè tay lại. Lôi kéo cười đùa, gợi lên dục hỏa trong lòng Hoắc Trầm.
" Tiểu Đào, nhiều ngày như vậy rồi, thân thể nàng đã tốt hơn chưa.?"
Tiểu Đào cảm nhận được ý muốn của hắn, tuy rằng nàng đối với chuyện đó không có ham muốn mãnh liệt như hắn, chính là hắn đối với nàng tốt, nàng cũng muốn cho hắn thoải mái, liền nhẹ giọng nói: " mấy ngày trước đã tốt rồi, hôm nay cũng không có chuyện gì. Nhưng mà không phải chàng nói đón giao thừa sao?"
" có chuyện quan trọng như vậy cần làm, còn ngồi đây đón giao thừa làm cái gì nha, sớm biết người nàng tốt rồi, ta đã sớm không tuân thủ." Hoắc Trầm bỗng nhiên đứng dậy, ôm Tiểu Đào đi về phía giường đất. Hôn đến thiên hôn địa ám, hôn môi, hôn cổ nàng, bàn tay to sờ lên phía trước, trong mùa đông rét lạnh, hai người lại nóng đến mồ hôi ướt đẫm.
Đêm này đã định sẵn là một đêm không ngủ, chẳng qua là thay đổi phương thức không ngủ thôi. Bên ngoài tiếng pháo ngoài kia vẫn vang lên không ngừng, trong phòng ấm áp, trên giường đất động tĩnh cũng không hề nhỏ.
Ý nghĩa món ăn trong ngày tết của người Trung.
Gà nguyên con: tượng trưng cho sự đoàn tụ gia đình.
- Cải bẹ xanh cọng to, để nguyên cây nấu chín, tượng trưng cho sự trường thọ.
- Cá viên, thịt viên: tượng trưng cho sự trường thọ.
- Củ cải trắng: tượng trưng cho sự khởi đầu may mắn.
- Hẹ trắng để nguyên cọng nấu tượng trưng cho sự lâu dài.
- Cá tượng trưng cho sự dư dả trong năm. Lưu ý là không ăn hết nguyên con.
Chả giò gọi là món ăn may mắn vì nhìn giống thỏi vàng.
Tranh tếtĐậu hũ khô