Đãi Thiên Hoa Khai

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nàng đưa mũi ngửi thử hai cái, mùi thuốc đắng phảng phất như đòi mạng này khiến đôi mi thanh tú nhíu lại, "Tam ca bị bệnh sao?" Vừa rồi còn thấy hắn khỏe mạnh mà.

"Chuyện này...Điện hạ, thuốc này là chuẩn bị cho người." Thuận An nói.

"Ta đâu có bệnh." Trạm Liên vừa nghe, đôi mi thanh tú càng nhíu chặt hơn, "Là thuốc bổ sao? Không uống, không uống." Nàng khoát tay liền đi tới tây điện.

"Điện hạ, điện hạ." Thuận An mang vẻ đau khổ kêu than, Trạm Liên không để ý tới.

Thuận An cũng chẳng hy vọng gì vị chủ tử này nghe theo mình, nghiêng đầu nhìn người có thể lừa điện hạ uống thuốc kia, còn đang ở thư phòng nghị sự.

Chờ Trạm Huyên đi ra, bát thuốc đã nguội.

Thuận An báo cho Trạm Huyên nguyên do sự việc, Trạm Huyên bảo ông đi đổi một bát nóng tới, bản thân nhắm mắt tiến vào tây điện. Trạm Liên đang quấy mật ong trong bát đậu phộng, thấy tam ca đi vào, cười lấy muỗng bạc nhỏ cho hắn ăn một miếng.

Trạm Huyên liền ăn lấy từ tay nàng, bởi vì vị quá ngọt mà nhíu mày, "Ngọt như vậy, chú ý răng của muội." Nói xong cầm bát không cho nàng ăn nhiều, cũng sai nô tỳ mang trà tới cho nàng súc miệng.

Trạm Liên kêu gào đòi ăn miếng cuối cùng, Trạm Huyên liền chấm mật ong, đút nàng vài hạt.

Trạm Liên ăn xong, dùng trà súc miệng, lấy một nhành liễu non nhai trong miệng một lát, lại súc miệng.

Thuận An trong lúc này đã đổi một bát canh thuốc nóng mang lại, Trạm Liên vốn muốn nói với hoàng đế việc nữ tỳ của hoàng hậu ra tay với nàng, nhưng lại bị thang thuốc này chen ngang, "Tam ca ca, huynh lại sai tiểu công công sắc cho muội thuốc gì vậy!" Nàng bất mãn la lên.

Trạm Huyên tự nhận lấy chén thuốc, dùng mắt ra lệnh cho Thuận An dẫn đám nô tỳ lui ra, lúc này mới ngồi cạnh Trạm Liên, xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, mặt dày mà nói : "Liên Hoa nhi, có việc...trẫm muốn nói với muội một lát."

"Chuyện gì?" Trạm Liên ngờ vực.

"Muội bây giờ, có muốn sinh cho trẫm hoàng nhi không?"

Trạm Liên bông nhiên đỏ mặt, "Ca ca đang nói gì thế, muội còn chưa gả, huynh còn chưa cưới, sao có thể sinh con được?"

Trạm Huyên thấy dạng vẻ yêu kiều này liền lạc đề, "Vậy trẫm cưới muội, muội sẽ đồng ý sinh con cho trẫm?"

Lòng Trạm Liên đã đồng ý với ca ca cùng làm phu thê với hắn, tất nhiên là phải sinh con đẻ cái cho hắn. Nàng liền xấu hổ đỏ mặt gật đầu.

"Chúng ta sinh mấy đứa?" Nụ cười của Trạm Huyên càng rộ.

"Ca ca muốn sinh mấy đứa, thì sẽ sinh bấy nhiêu." Nàng hơi nhỏ giọng đáp.

Khóe miệng Trạm Huyên sắp ngoác tới mang tai rồi, hắn nên làm sao để yêu thương tâm can bảo bối này mới đủ.

Nhưng mà quay đầu nhìn bát canh thuốc, hắn càng chột dạ hổ thẹn, cẩn thận nói: "Liên Hoa nhi, trẫm vốn cũng muốn chờ muội xuất giá sẽ để muội sinh con, có điều hôm qua không cẩn thận, đã đẩy long tinh vào người rồi..."

Trạm Liên tròn mắt, không hiểu ý.

Trạm Huyên cúi đầu giải thích bên tai nàng.

Trạm Liên trợn tròn mắt, a! Thì ra đó chính là..."Nhưng đều đã chạy ra rồi, trắng trắng đó..." Nàng còn tưởng là thứ gì bẩn thỉu...Mặt Trạm Liên đỏ hồng lên.

Trạm Huyên nghe được khí huyết sôi trào, chỉ muốn lập tức ăn sạch nàng. Khó lắm mới mở miệng nói: "Trẫm vào sâu, sợ là không chảy ra hết, uống thang thuốc này, thì không lo."

Thì ra đây là chén thuốc tránh thai, Trạm Liên liền cong cái miệng nhỏ. Mặc dù không tình nguyện, nhưng biết lúc này có con, chính là chưa gả đã có mang, không tuân theo nữ tắc rồi.

Trạm Huyên lại dỗ hai câu, cầm thìa thuốc đưa đến môi nàng, Trạm Liên chau mày uống, liên mồm kêu đắng, Trạm Huyên thấy thế cũng nhíu lông mày, vội vã cầm mật ong đậu phộng còn ở trên bàn cho nàng ăn.

Trạm Liên uống một hớp thuốc ăn hai miếng đậu phông, uống được ba hớp thì không muốn uống, "Được rồi, uống xong rồi."

Trạm Huyên dịu giọng ôn tồn dỗ dành, luôn miệng gọi "Bé con", đồng ý với nàng rất nhiều việc, lát sau mới đút được một muỗng.

Vất vả lắm mới xong nửa bát, Trạm Liên nhai đậu phộng, yếu ớt nói: "Tam ca, thì ra phu thê vì sinh con mới làm ra chuyện ấy, sau này chúng ta đợi ngày muốn sinh còn, làm tiếp việc này."

Trạm Huyên nghe xong thiếu chút nữa vạn tiễn xuyên tâm, có ngàn cái miệng cũng khó đáp, hắn muốn nói với tâm can bảo bối rằng phu thê ân ái không chỉ vì muốn sinh con, nhưng ai bảo hắn học nghề chưa thạo, mạnh bạo như gấu, còn khiến Liên Hoa nhi hiểu sai ý hoàn toàn. "Liên Hoa nhi, việc này, thực ra chuyện không phải vậy...Tối nay muội ở lại trong cung, trẫm cùng muội lại lần nữa, muội sẽ..."

"Tối nay lại còn làm?" Trạm Liên trừng mắt, "Ca ca còn chê muội uống ít thuốc sao!"

"Trẫm lát nữa sẽ không đút vào..."

"Vậy đêm qua tại sao lại phải vào trong..."

"..." Trạm Huyên nghẹn không thành lời.

"Tam ca ca, huynh và muội cũng không sinh con, sao còn phải làm lại? Khiến muội đau vô cùng, lại còn phải uống một chén thuốc đắng đến nóng ruột, thực không tốt chỗ nào."

Từng từ đâm thẳng vào tim gan.

Trạm Huyên bị những chất vấn này dồn ép đến mức không thể ngẩng đầu. Một lần thất thủ, hận thiên thu.

"Bệ hạ, hoàng hậu nương nương ở bên ngoài cầu kiến..."

"Cho chờ!" Trạm Huyên đang giận không chỗ phát tiết, quay ra phía ngoài quát một tiếng.

Trạm Liên nghe Toàn hoàng hậu đã tìm tới cửa, yên lặng nhận lấy bát sứ trắng trong tay Trạm Huyên, đôi mi thanh tú nhíu lại ùng ục ùng ục bọt khí uống hết nửa chén thuốc.

Trạm Huyên dỗ Trạm Liên thì khổ, nhưng nhìn nàng miễn cưỡng nuốt thuốc đắng cũng đau lòng, vội nói: "Chậm chút, chậm chút, hoàng hậu tới có sao?"

Trạm Liên uống một hơi hết, vẻ mặt nhăn nhó ăn sạch sẽ đậu phộng mật ong, lúc này mới dần chậm lại.

"Tam ca, muội từ Ninh An cung về, thưởng đại cung nữ Nhạn Nhi cạnh hoàng hậu trượng, muội sai kẻ dưới giữ hơi tàn cho nàng ta, nói với bên ngoài là đánh chết?"

"Tại sao làm vậy?"

Trạm Liên liền đêm tình hình khi ấy kể sơ lược với hắn một lượt, Trạm Huyên lạnh mặt nói: "Loại nha đầu này giữ làm gì, giết là phải." Bảo bối hắn giữ trong lòng bàn tay mà giữ gìn, há để cho một tiện nô hô to gọi nhỏ?

"Nàng ta dù sao cũng là tâm phúc của hoàng hậu, cố gắng còn có thể dụ ra vài lời từ miệng cô ta."

Trạm Huyên khẽ xoa khóe môi nàng. "Ừ, trẫm vẫn còn tưởng phải chờ thêm mấy ngày, không ngờ hoàng hậu nóng lòng vậy, thế cũng tốt, sớm chấm dứt việc này, trẫm cũng sớm ngày lập muội làm hậu. Muội ngồi đi, trẫm đi lát là về."

"Muội đi cùng huynh."

Trạm Huyên rất ít phật ý nàng, bây giờ cư nhiên không phản đối.

Toàn hoàng hậu gần hai tháng không rời Chiêu Hoa cung vẫn mang thần sắc bệnh tật ngồi trong ngự thư phòng, thấy Trạm Liên cùng hoàng đế đi vào, cánh mũi vì giận dữ mà không tự chủ phình ra.

Hoàng hậu theo quy củ hành lễ với hoàng đế Trạm Liên cũng hời hợt vấn an nàng ta.

Minh Đức đế cho hoàng hậu ngồi, cũng cho Trạm Liên ngồi đối diện hoàng hậu, "Hoàng hậu, trẫm đến thăm nàng hôm trước, nàng vẫn có bệnh nằm trên giường, hôm nay sao lại đến Thái Lai trai rồi?"

"Bệ hạ, thần thiếp là gượng nỗi tức giận, mới có thể miễn cưỡng tới trước mặt người." Toàn hoàng hậu yếu ớt vô cùng nói.

"À, hoàng hậu cả ngày lánh mình, còn có gì phải tức giận?"

Toàn hoàng hậu chỉ chờ một lời này của Minh Đức đế, con mắt chứa độc mạnh mẽ hướng về phía Trạm Liên, "Ngươi có biết tội của ngươi không?"

Trạm Liên nói: "Nương nương cớ sao nói vậy?"

"Ngươi giả mạo tứ muội của bổn cung, lại nhiều lần chống ý chỉ bổn cung, hôm nay còn quá đáng ra tay với người bên cạnh bổn cung, người còn không rõ hay sao mà hỏi?"

"Hoàng hậu nương nương, điều thứ nhất, ta thực là Toàn Nhã Liên, sao nói là giả mảo? Thứ hai, ta cũng không phải chống lại ý chỉ, mà là thánh chỉ tới trước, ta không thể không từ chối, tuy rằng nương nương là chủ hậu cung, nhưng bệ hạ là chủ thiên hạ, phải phục mệnh ai trước, nương nương tự có định luận, thứ ba, Nhạn Nhi là nô, ta là chủ, nàng ta mạo phạm ta, phạm vào tội bất kính, ta lôi nàng ta xuống phạt trượng, có chỗ nào sai? Chẳng lẽ là nô tài của nương nương, thì ta không thể động vào, để mặc một nô tài ngang ngược trên đầu mình sao?"

Thuận An từ sau tiến vào mới biết điện hạ này của ông ra lệnh đánh người bên cạnh hoàng hậu. Ông không khỏi đồng tình nhìn về phía hoàng hậu, có điều nàng ta chưa thấu thân phận của điện hạ, Khang Lạc điện hạ đừng nói trong hậu cung, mà trong hoàng cung, ở cả Đại Lương triều, giống như một con cua, nghênh ngang đi lại vậy!

Toàn hoàng hậu giận quá hóa cười, nàng ta nhìn về phía Minh Đức đé, "Bệ hạ, người nhìn xem, thần thiếp là bị kẻ lai lịch bất minh này hoành hành trên đầu rồi!"

Trạm Huyên khẽ nhíu mày, "Hoàng hậu, nàng nói lời nào cũng bảo rằng Khang Lạc không phải muội muội nàng, rốt cuộc có chứng cứ gì?"

Toàn hoàng hậu chính là không có chứng cứ, mới phải bắt Trạm Liên đi thẩm vấn. Nàng ta phái người tìm nô tài hồi môn của Toàn gia ở Mạnh phủ, nhưng kẻ nào cũng không có manh mối, chỉ có Xuân Đào kỳ lạ nhất là không có tung tích, mặc dù phái người đi tìm, song đâu thể trong thời gian ngắn mà tìm được? Nàng mặc dù muốn Toàn gia ra tay đối với kẻ giả mạo này, cũng phải giữ lại chứng cứ phòng vạn nhất, ai ngờ nàng ta sai Nhạn Nhi đi bắt nàng về, tin về lại là Nhạn Nhi bị lôi xuống đánh. Người nào mà không hay Nhạn Nhi là cung nữ thân thiết của nàng, đánh cô ta chẳng phải đánh vào mặt nàng!

Nàng ta sai người đi ngăn cản, ai ngờ Nhạn Nhi đã bị đánh chết rồi!

Một kẻ giả danh không biết từ đâu ra, lại dám làm càn trước mặt nàng ta. Toàn hoàng hậu bị sỉ nhục lớn, nàng ta luôn nghĩ mãi, vẫn không nhịn nổi, nàng ta không thể nhịn qua việc này, cho dù kẻ giả mạo này có chết, nàng ta vẫn không thể có chỗ đứng ở hậu cung! Nàng ta sai người bắt Trạm Liên tới, lại nghe nói nàng vẫn trốn ở Thái Lai trai. Toàn hoàng hậu chỉ thấy cả hậu cung đều nghị luận sôi nổi đằng sau, nhìn vào việc của nàng mà cười, nàng ta tức đến mức vờ bệnh cũng phải dậy, thay đổi xiêm y liền đến thẳng Ngự Thư phòng.

"Bệ hạ, tỷ muội liền tâm, thần thiếp làm tỷ tỷ, há có thể không biết muội muội là thật hay giả?"

"Vậy sao trước kia không sớm nói, giờ mới nói?"

"Việc này..." Toàn hoàng hậu nghẹn một hồi, "Nô tì lúc trước không chắc chắn, giờ mới vững tin nàng là kẻ mạo danh."

Minh Đức đế sờ cằm, tự như trầm tư.

Thấy hoàng đế có phần nghi ngờ, Toàn hoàng hậu đứng dậy, "Bệ hạ, thần thiếp nguyện thấy tính mạng cả nhà ra đảm bảo, kẻ này là kẻ nguy hiểm giả mạo muội muội nô tỳ, trước không biết là ả có ý đồ gì, kính xin bệ hạ chớ dễ tin, chờ nô tỳ đưa đi thẩm vấn mới được."

Minh Đức đế suy nghĩ một lát, "Hoàng hậu, nếu nàng thề son sắt như vậy, trẫm cũng tin nàng một lần."

Truyện Chữ Hay