CHƯƠNG
Một lát sau, Trạm Liên đột nhiên đứng lên: “Ta đi đây.”
Đỗ Cốc Hương nóng lòng nắm tay nàng: “Ngươi đi đâu?”
Trạm Liên hừ lạnh một tiếng, hất cằm nói: “Dù sao ngươi cũng không nhận ra người quen, coi hàng giả như bảo bối, ta không để ý tới ngươi nữa.”
Thần thái và giọng nói vô cùng giống, khiến Đỗ Cốc Hương trợn mắt như bị sét đánh.
Bên ngoài Dương Liễu chịu đau tới nhĩ phòng thay xiêm y sạch sẽ rồi vội vàng chạy tới, nhìn kỹ thì đôi mắt kia có hơi sưng đỏ, nhưng không ai chú ý tới nàng ta, bà vú và A Thất đều đứng ở ngoài phòng nghiêng người nghe ngóng động tĩnh bên trong. Dương Liễu nhanh lau nước mắt, nhẹ nhàng bước tới, A Thất quay vào bên trong chép miệng, rồi lại lắc đầu.
Mấy người họ cũng chẳng nghe được âm thanh gì rõ ràng, chỉ loáng thoáng nghe thấy bên trong khi thì truyền đến âm thanh chói tai, khi thì có tiếng nức nở, cuối cùng bình tĩnh lại.
Có nha hoàn đưa thuốc tới cho Đỗ Cốc Hương, Dương Liễu và A thất dè dặt bẩm báo vào trong, một lúc lâu sau mới được chấp thuận.
Hai người bưng thuốc và nước trà súc miệng cùng nô tỳ đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.
Đỗ Cốc Hương đã xuống giường khoác áo khoác, theo sát Khang Nhạc công chúa ngồi trên giường, hai tay còn cực kỳ thân mật kéo tay nàng, đầu còn tựa vào vai nàng, dáng vẻ dường như cực kỳ ỷ lại.
Hai thị thiếp khiếp sợ không thôi. Đây có phải chủ mẫu ngày thường lạnh lùng tự phụ các nàng biết không, sao lại có thể buông xuống tâm lý phòng bị như vậy? Cho dù ở trước mặt gia, nàng cũng không như chim nhỏ nép vào người như vậy.
Trạm Liên thấy ánh mắt của các nàng liền biết trong lòng các nàng nghĩ gì. A Hương này bình thường thanh cao quen rồi, tuy là một chủ nhân trong nóng ngoài lạnh, nhưng rất ít người hiểu rõ tính tình này của nàng. Đại khái cũng do lúc này nàng ấy thấy nàng vẫn còn sống trên đời nên quá vui mừng, bằng không ở trước mặt người khác nhất định sẽ ngồi ngay ngắn.
Vốn dĩ Trạm Liên do dự rất lâu, trước sau không muốn nói cho Đỗ Cốc Hương chân tướng trong đó, khi tới Bình Nam vương phủ nàng cũng không định nói cho nàng ấy biết thực tình, nhưng tận mắt thấy nàng ấy vì mình mà khóc lóc không thôi, cuối cùng nàng không còn cách nào kiềm chế xúc động trong lòng, nói rõ với nàng chân tướng. May mà cô nàng ngốc này còn dễ tiếp nhận chuyện nàng sống lại còn hơn cả Tam ca ca, khóc một hồi rồi ôm nàng không chịu buông tay.
Hai thiếp thất kinh hãi thì kinh hãi, công việc cũng không dám chậm trễ, các nàng bê thuốc tới trước mặt Đỗ Cốc Hương, ngoan ngoãn quỳ xuống giơ lên cao. Đỗ Cốc Hương vẫn giống như vừa rồi coi như không thấy.
Trạm Liên nói: “Ngươi lên cơn gì vậy, ngay cả thuốc cũng không uống?”
Đỗ Cốc Hương bị nàng nói như thế, mới mím môi bưng chén thuốc lên uống. A Thất dâng nước trà súc miệng lên, nàng không nói gì mà uống hết.
Có lẽ hai người hầu hạ chủ mẫu uống thuốc được thuận lợi một lần, A Thất và Dương Liễu cảm kích nhìn Trạm Liên, bưng cái chén không lui xuống.
Người ngoài đi rồi, Đỗ Cốc Hương không nhịn được muốn hỏi thăm chuyện ly kỳ mà nàng trải qua, lại bị Trạm Liên nói trước: “Ngươi làm sao vậy? Lại làm khó hai thiếp thất, cũng không sợ thiệt mất phần mình!” Nàng hơi ngừng lại: “Hai người này không phải ngươi chọn giúp Bình Nam vương ư?”
Đỗ Cốc Hương cười nhạt: “Ta mà chọn người thay hắn, chắc ta bị điên mất!”
Trạm Liên nhướn mày: “Chẳng biết người nào khoe khoang khoác lác trước mặt ta, nói muốn làm hiền thê tốt nhất thiên hạ, không chỉ có hầu hạ Diệp ca ca của nàng thật tốt, còn phải tìm mấy người dịu dàng hiền thục cùng hầu hạ hắn.”
Đỗ Cốc Hương ngây người, môi người cay đắng: “Chẳng phải là lúc đó cái gì cũng không hiểu sao?”
“Có chuyện gì?” Chẳng là nàng ấy bị thiếp thất ức hiếp?
Môi Đỗ Cốc Hương run rẩy, sâu trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Lúc ấy ta là đơn phương tình nguyện, không biết cảm giác lưỡng tình tương duyệt, đợi lâu rồi mới biết, mới hiểu được một đạo lý… tình cảm giữa hai người, không có chỗ cho người thứ ba.”
“Sao?” Trạm Liên vô cùng kinh ngạc, tuy nói phò mã công chúa không thể nạp thiếp, nhưng nam tử nào mà chẳng tam thê tứ thiếp, làm sao có thể cùng đám thê thiếp đó sống qua ngày?
“Ngươi còn chưa nếm mùi vị tình ái, ngươi không biết, dù sao bây giờ ngươi cũng là công chúa, tương lai chắc chắn Thiên gia sẽ thay ngươi chọn một lang quân như ý, ngươi sẽ không hiểu rõ những điều này.”
Mắt Trạm Liên giật giật mấy cái, nàng và Tam ca ca sắp trở thành phu thê, ngay cả chuyện xấu hổ kia cũng làm nhiều rồi, sao còn gọi là không biết mùi vị tình ái? Tuy rằng phi tần hậu cung khó tránh lục đục lẫn nhau, nhưng hiện giờ con nối dõi của hoàng thất lưa thớt dần, nếu là vì để con nối dõi của Tam ca ca đông đúc, thì nàng còn nguyện ý thay Tam ca ca nạp mấy phi tử hiền lành, sinh nhiều hoàng tử cho hắn.
Trạm Liên nghĩ vậy, trong lòng không hiểu sao hơi nhói đau, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Đỗ Cốc Hương vốn là thương tâm khổ sở, nay Trạm Liên đã trở về, trong lòng mừng rỡ, tức khắc cởi mở hơn rất nhiều: “Ngươi nói đúng, ta làm khó thiếp thất, là thiệt phần ta, ta sẽ không làm chuyện mất mặt này nữa.”
Trạm Liên gật đầu: “Có thế chứ, ngươi và Bình Nam vương mới là phu thê, các nàng chỉ là hạ nhân, tội gì phải để trong lòng?”
“Nhưng nếu tình cảm của Quận vương đối với hạ nhân giống như phu thê, ta phải làm thế nào?” Đỗ Cốc Hương định không nói, nhưng lại không nhịn được phản bác.
“Hả?”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Bình Nam vương người còn chưa thấy, đã nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ: “Vương phi, nàng chớ khinh người quá đáng!”
Đỗ Cốc Hương liếc mắt nhìn Trạm Liên đầy thâm ý, tự tiếu phi tiếu cong môi, nhưng vẫn dựa vào Trạm Liên, không định đứng dậy nghênh tiếp phu quân mình.
“Vì sao nàng lại làm khó…” Bình Nam vương nổi giận đùng đùng bước vào phòng, khi nhìn thấy Trạm Liên thì lời trách cứ ngừng lại.
Trạm Diệp mới vừa về thay xiêm y, vòng qua xem bệnh tình thê tử một chút, vừa bước vào sân đã thấy Dương Liễu đứng trước cửa khóc như mưa, A Thất ở bên cạnh khuyên giải, hắn hỏi ra mới biết là phu nhân nhà mình lại làm chuyện tốt, vậy mà lại hất trà nóng lên người Dương Liễu, hắn thấy trước ngực đã sưng đỏ còn nổi mụn nước, nhất thời không kiềm được tức giận, không ngờ lại có khách.
“Khang Nhạc công chúa?” Trạm Diệp đối với vị khách này có chút kinh ngạc, thấy hai người kề vai thân mật lại càng thêm kinh ngạc. Kể ra Bình Nam vương không hiểu rõ về người sắp làm hậu này lắm, sau lần nàng ném thẻ vào bình ở hậu viện nhà mình đã hấp dẫn ánh mắt bệ hạ, hắn thì có dự cảm kỳ lạ.
Ban đầu cứ tưởng bệ hạ bị ma ám, mới đối đãi khác biệt với Khang Nhạc công chúa, hắn không đành lòng nhìn thiên tử đau lòng, lúc này mới do dự rất lâu đưa Lư Phù vào hậu cung. Mỗi ngày, gia bị Lư Phù mê hoặc, hắn còn hối tiếc rất lâu, ai biết được ngọn nguồn, người ngoài còn tưởng rằng Lư Phù nhận hết sủng ái, Khang Nhạc công chúa này an an ổn ổn mà hưởng thụ tất cả, mãi đến
khi bệ hạ vi phục xuất tuần, chỉ dẫn theo một mình Khang Nhạc công chúa, hắn mới biết được bị điện hạ này mới thực sự là nữ tử một lần nữa chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng bệ hạ.
Chỉ là vị điện hạ này sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở vương phủ, còn ngồi cùng Vương phi nhà hắn thân mật như vậy?
“Quận vương gia.” Trạm Liên đứng dậy, chào hỏi chủ nhân vương phủ.
Đỗ Cốc Hương theo Trạm Liên đứng lên, hai mắt liếc nhìn hai thiếp thất chạy vào giả vờ khuyên can, cố ý hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy, vì sao lại đến chỗ thiếp nổi giận đùng đùng?”
Mặc dù không biết vì sao Khang Nhạc công chúa lại đến, nhưng có khách tất nhiên là không tiện xử lý việc nhà. Bình Nam vương kiềm chế cơn tức: “Không có gì, là tiểu Vương đường đột, không biết Vương phi đang tiếp đãi khách quý.”
Trạm Diệp dứt lời muốn đi khỏi, Đỗ Cốc Hương lại gọi hắn lại: “Vương gia, thiếp biết rồi, Vương gia là vì chuyện của Dương Liễu mà đến, chuyện này quả thực là thiếp không đúng, tức giận vô cớ, làm phiền Vương gia người tức giận. thiếp đã kêu đại phu tới xem cho nàng ấy, đợi nàng ấy khỏe rồi, thiếp sẽ ban cho nàng vị trí trắc phi, coi như là nhận lỗi với người, người thấy thế nào?”
Trạm Diệp giật mình không thôi. Đỗ Cốc Hương trước nay chưa bao giờ có sắc mặt tốt với thiếp thất của hắn, không chỉ khắt khe chèn ép, còn thường sai khiến các nàng như nô tỳ, hôm nay khuôn mặt lại có khí sắc như thế, còn đồng ý nhường nhịn, chẳng lẽ hôm nay trời mưa to?
Trạm Liên cũng giật mình. Chẳng lẽ Diệp ca thật sự vì một thiếp thất mà chất vấn A Hương? Tuy nói A Hương không nên như vậy, nhưng Diệp ca sao lại có thể vì một tiểu thiếp mà trách móc thê tử? Đây là coi trọng thiếp thất còn hơn thê tử sao?
Trạm Liên không hiểu nổi, chẳng lẽ một ngày nào đó, Tam ca ca cũng sẽ vì phi tử nào đó mà chất vấn nàng?
Do Đỗ Cốc Hương chân thành, mà tức giận của Bình Nam vương tiêu tán hơn nửa, sắc mặt của hắn cũng dịu xuống: “Vương phi mang bệnh, khó tránh khỏi trong lòng buồn bực, mọi thứ chờ Vương phi khỏi bệnh cũng không muộn.”
Đỗ Cốc Hương mỉm cười gật đầu đồng ý, thấy ánh mắt của Bình Nam vương đã không còn lửa giận như trước.
Trạm Diệp dẫn hai thiếp thất ra ngoài, Đỗ Cốc Hương bị bệnh nên thân thể suy yếu, Trạm Liên thấy nàng bị đả kích tinh thần, cũng không ở lại lâu nữa, chỉ bảo nàng dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai sẽ quay lại.
Đỗ Cốc Hương cũng không giữ nàng lại: “Bây giờ ta có một chuyện muốn ngươi giúp đỡ, ngươi có giúp không?”
“Ngươi cứ nói đi.” Trạm Liên biết đợi khi nàng ấy khỏi bệnh, nhất định sẽ cùng nàng tính sổ sau, bởi vậy khảng khái nói xong,chỉ mong được khai ân.
“Ngươi đã đồng ý rồi, thì không được đổi ý.”
Trạm Liên gật đầu.
“Được, vậy ngày mai ngươi mang thiệp mời tới vương phủ, mời ta tới phủ công chúa ở.”
Trạm Liên nhướn mày: “Ngươi muốn làm gì?”
“Trước tiên ngươi không cần quan tâm, coi như ta xin ngươi.”
“Chuyện này có gì mà xin với không xin, ta đồng ý với ngươi.”
Một hai ngày sau, Trạm Liên biết Đỗ Cốc Hương đã gần khỏi bệnh rồi, liền gửi thư tới Bình Nam vương phủ, tìm lý do mời Đỗ Cốc Hương tới.
Chưa tới một ngày, Bình Nam vương phi đã chọn này tới phủ công chúa.
Bạn thân đã lâu không gặp, trong lòng Trạm Liên cũng có chút vui mừng, nỗi nhớ Trạm Huyên cũng vơi bớt.
Ngày hôm đó Trạm Liên đã dậy sớm chuẩn bị, điểm tâm và trái cây Đỗ Cốc Hương thích ăn đều đã chuẩn bị xong.
Lòng Trạm Liên tràn đầy vui mừng chờ Đỗ Cốc Hương đến, ai ngờ câu nói đầu tiên khi nàng ấy vừa bước xuống kiệu là hỏi: “Ngươi phải làm hoàng hậu sao?”