Đại Thần Tiềm Quy Tắc

chương 4: xá ngã kỳ thùy (không ai sánh bằng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hướng Dịch vẫn là người phái chủ chiến, chính mình luôn hài lòng với cách làm đó, lần đầu tiên có ý nghĩ đánh không lại bỏ chạy, cậu nhìn một chút bên cạnh đoàn người đông nghìn nghịt, ngực có chút hoài nghi.

“Được rồi, ngươi bước đi được không?”

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Hướng Dịch không thể không gật đầu.

Nghỉ ngơi một lúc, bây giờ đi đường không thành vấn đề.

“Tốt lắm” Dạ Sắc Quân Lâm coi như cậu đã đồng ý, tập trung tinh thần quan sát bốn phía, đem phương hướng các ngoạn gia có level hơi lợi hại một chút quan sát, suy nghĩ chỉ chốc lát liền quyết định điểm công phá.

Phía bắc người vây quanh ít nhất, hiện tại vừa qua chính ngọ, ánh nắng vừa vặn từ phía nam chiếu đến.

Hơn nữa, nơi đó có ngựa để bọn có thể đột kích ra ngoài.

Ngoạn gia ở đây không có ai cấp bậc vượt qua cấp , 《 tứ quý 》 tốc độ thăng cấp chậm đến nỗi được công nhận là biến thái —— đương nhiên, đối với tuyệt đại đa số ngoạn gia mà nói, càng có tính khiêu chiến trái lại càng khơi dậy lòng háo thắng của bọn họ.

Dạ Sắc Quân Lâm một thân mặc sắc áo choàng, cổ áo cao của hắn càng tăng thêm vài phần thần bí.

Mặt trời mới nhô lên cao, nhìn hắn giống như một con người sống trong đêm đen, không ít người trong lòng đều tuôn ra cảm khái như vậy: Đây là thần nhân a ~~~

Thời gian thử nghiệm nội bộ và công khai cũng không lâu lắm, tại sao có thể có người luyện đến cấp chứ. Người này tuyệt đối là thiên tài chơi game, đối với phương diện này có thiên phú cực cao.

Lúc này thấy hắn ở bên cạnh Hướng Dịch, đương nhiên ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Nói không chừng hắc y nhân cấp tiện tay quăng một tiểu kĩ năng, công sức bọn họ mấy ngày nay khổ cực đào hầm kiếm tiền thăng cấp đều thành không công.

Một đường này khoảng cách sâu sâu không thể vượt qua, trên lý thuyết mà nói là không thể chiến thắng.

Đương nhiên, trên thực tế cũng không thể chiến thắng = =

Tại các loại tâm tư bất đồng, Dạ Sắc Quân Lâm kéo Hướng Dịch nhanh chóng hành động.

Ngoạn gia trên cấp có thể học khinh công, đương nhiên 《 tứ quý 》 thử nghiệm tới nay, trong hơn mười vạn ngoạn gia có thể học được khinh công lác đác không có mấy.

Thấy tốc độ mau lẹ, mọi người sâu sắc cảm nhận được chênh lệch giữa cấp và cấp .

Người so với người, quả nhiên có thể tức chết người ~~

Hắc y nhân mang theo Hướng Dịch đi động tác nhanh như chớp khiến đám người ngẩn ngơ, sau đó lập tức có người phản ứng lại: “Cản bọn họ lại.”

Kim tệ sắp đến tay a, làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua?

Qua lần này, khả năng liền không còn cơ hôi tốt như vậy.

Dạ Sắc Quân Lâm chạy về hướng Đông.

Ưu thế lớn nhất là phạm vi Tân Thủ Thôn rất lớn, đủ để cho người bị truy đuổi dễ dàng thay đổi phương hướng.

Lúc thường, tay Dạ Sắc Quân Lâm đều rất lạnh.

Đầu xuân khí trời đã trở nên ấm áp, nhưng mà tay của nam tử này lại giống như băng tuyết lạnh nhất mùa đông.

Tiếng gió thổi gào thét lọt vào tai, nam tử áo choàng mặc sắc nhãn thần chuyên chú, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào từng dị động trên bốn phương tám hướng của trận chiến.

Nếu như hai người không thể ly khai, cũng chỉ còn một kết cục bị tiêu diệt.

Hắn nói qua muốn bảo vệ người kia, liền nhất định sẽ bảo vệ.

Tay hắn rất lạnh, trong tiếng gió thổi cùng tiếng tên bay Hướng Dịch bỗng nhiên thầm nghĩ, vô thức trở tay nắm lấy một chút.

Ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, Dạ Sắc Quân Lâm nhàn nhạt nở nụ cười.

Ba phương hướng chí ít hơn phân nửa người đều chuyển đến phía tây để chặn hai người bọn họ, phương bắc liền trống không.

“Nắm chặt ta.”

Đầu mũi tên không ngừng từ phía sau phóng tới, hai người vừa quan sát bốn phía, vừa ứng phó đao kiếm liên tiếp phóng tới. Khoái mã cách bọn họ rất gần, Dạ Sắc Quân Lâm cười cười, bỗng nhiên kéo Hướng Dịch cùng nhau xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất cướp ngựa của kẻ sau lưng.

Tên chủ nhân đáng thương té xuống đất, đứng dậy hướng về phía bóng lưng hai người chạy như bay hét: “Ngươi cái tên đáng chém nghìn đao, đây là ngựa ta tốn năm kim tệ mua về a, giá trị so với lão bà của ta còn quý giá.”

“Ngươi nói cái gì?” Một nữ nhân dáng dấp thật cao đứng phía sau túm lỗ tai của hắn, “Hanh, con ngựa kia so với ta còn quý giá, ngươi muốn tìm nó làm lão bà của ngươi hả, ta muốn chia tay ngươi.”

“Đừng đừng đừng, lão bà ta sai rồi, ta sai rồi, lỗ tai đau...”

“Kêu sai rồi cũng vô dụng, con ngựa kia, ngươi nếu dám đem nó tìm về, ta liền bỏ ngươi ngay.”

“Lão bà, ta sai rồi sai rồi tha thứ ta tha thứ ta >

Truyện Chữ Hay