Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào sáng hôm sau, Hạng Noãn đang có ý muốn rời giường để tỉnh dậy, nhưng mà cô đã không làm được.

Ôn Hàn cứ ôm cô không chịu buông ra: "Ba năm rồi anh không được yêu em, em để cho anh yêu em thêm một lúc đi." Nói xong, anh hôn cô, sống chết đè cô xuống.

Hạng Noãn không thể nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi.

Tối hôm qua anh đã dày vò cô quá lâu, anh giống như một con sói không biết mệt mỏi, không phải năm thì cũng đến bốn lượt, còn có nhiều thủ đoạn hơn ba năm trước nữa.

Hạng Noãn vừa quay đầu vừa xỏ dép, vừa hỏi: "Ba năm qua, anh đi học thầy rồi hả?"

Ôn Hàn nằm trên giường, nhìn cô, cười nói: "Tự học không cần thầy nhé, cộng thêm việc chăm chỉ nghiên cứu nữa."

Hạng Noãn bóp bóp cái eo đau xót của mình, trừng hắn: "Lần sau, anh nhẹ một chút."

Ôn Hàn đi tới, từ phía sau anh ôm lấy cô: "Chỗ nào em đau, anh sẽ xoa bóp cho em."

Hạng Noãn đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Cô liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.

Ôn Hàn mở máy lên, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, anh ngả người xuống giường trả lời một lượt.

Người đầu tiên là của Hàn Thư.

"Người đẹp Hàn, xin hỏi bà có chuyện gì?"

Hàn Thư nói qua điện thoại: "Sức khỏe của con thế nào? Mẹ sẽ nấu một ít canh xương mang qua cho con nhé."

Ôn Hàn nói: "Ngàn vạn lần mẹ đừng có tới, mẹ đến thì không tiện đâu."

Hàn Thư: "Vậy thì con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối nhớ đi ngủ sớm, ngày hôm qua mấy giờ thì con ngủ?"

Ôn Hàn: "Ngày hôm qua có việc nên con ngủ muộn chút." Mấy tiếng đồng hồ căn bản anh đều không có ngủ mà.

Hàn Thư: "Làm sao thế? Kịch bản xảy ra vấn đề gì sao?"

Ôn Hàn: "Không phải." Anh không có trả lời là đang xảy ra chuyện gì, Hàn Thư nhất thời hiểu được, cuối cùng nói qua điện thoại: "Con trai, chú ý tiết chế chút nhé."

Ôn Hàn cười cười, bấm tiếp cuộc điện thoại thứ hai gọi lại.

Triệu Văn Đình nói qua điện thoại: "Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu, thế mà cậu lại tắt máy? Nói đi, cậu đã làm cái gì rồi?"

Ôn Hàn: "Khi nào có phụ nữ thì cậu sẽ hiểu thôi."

Triệu Văn Đình không cần có phụ nữ thì anh ta cũng có thể hiểu được hết thảy.

Ôn Hàn nói tiếp: "Tại sao mới sáng sớm gọi điện thoại cho tôi thế?"

Triệu Văn Đình: "Bản cập nhật hôm nay đã viết xong rồi, nên tôi muốn xem bệnh tình của cậu thế nào ấy mà, tôi với Đào Hủy Hủy đã hẹn lát sẽ cùng tới. Món sườn xào chua ngọt bỏ thêm chút đường vào thì tôi cũng không chê đâu."

Ôn Hàn chưa kịp từ chối thì anh ta đã cúp điện thoại.

Hạng Noãn bước ra từ phòng tắm, oán giận mà nói với anh: "Anh quá độc ác đây này." Trên người cô ấy khắp nơi đều có in hình quả dâu tây. Cũng may là trời lạnh, cô ấy mặc nhiều quần áo, nếu như là mùa hè, sợ rằng cô ấy cũng chẳng dám ra khỏi cửa.

Ôn Hàn mở rộng hai cánh tay, anh nhướng nhướng mày: "Nào, bảo bối, đến đây, ôm, ôm."

Hạng Noãn phớt lờ anh. Cô đi chuẩn bị bữa sáng và thức ăn cho chó.

Ôn Hàn trở lại phòng làm việc, xách cuốn ghi chép đi đến bàn ăn, vừa viết kịch bản vừa nhìn Hạng Noãn hâm sữa trong bếp.

Con chó đã ngồi bên cạnh và bắt đầu ăn thức ăn của nó, bên cạnh còn có một củ hình trái cây như củ cà rốt để cho nó gặm chơi.

Hạng Noãn ăn xong bữa sáng thì bắt đầu làm thử đề bản thảo thử do Lộ Gia gửi.

Cô mất cả một buổi sáng để vẽ và đăng.

Bên kia nhanh chóng trả lời.

[Ban tuyên truyền chính phủ thành phố Nam: Anh sẽ đưa nó cho lãnh đạo xem, sau đó nếu có tin tức thì anh sẽ báo em nhé.]

[Họa Thủ Phi Vãn: Cảm ơn anh.]

[Ban tuyên truyền chính phủ thành phố Nam: Thêm QQ đi, tài khoản Weibo này, Ban Tuyên truyền sử dụng công khai nên việc liên lạc cũng không được thuận tiện cho lắm.]

Hai người đã thêm QQ.

Ôn Hàn cầm ly nước đi vào phòng, anh nhìn Hạng Noãn đang trò chuyện trên QQ, thản nhiên hỏi: "Đây là ai thế?"

Hạng Noãn vừa đánh máy vừa trả lời: "Chính là người lần trước em nói với anh đó, người của Ban tuyên truyền chính phủ thành phố Nam, em gửi bản thảo thử cho họ rồi."

Ôn Hàn ậm ừ, anh đưa cốc nước cho Hạng Noãn: "Cái ava này nhìn hơi quen mắt nhỉ."

Hạng Noãn nhìn kỹ hơn, và đúng là như vậy, đây là khu vườn nhỏ ở lối vào của Thư viện Đại học Nam Thành.

Ôn Hàn hỏi: "Vị tiền bối này của em đã kết hôn chưa?"

Hạng Noãn uống một ngụm nước, nói: "Em không biết. Người ta cũng chẳng rảnh đến mức mà nói với em những cái này."

Vừa dứt lời, cô đã thấy Lộ Gia gửi một tin nhắn qua.

[Lộ Gia: Hiện tại tôi đang ở một mình, cuối tuần tôi sẽ về nhà bố mẹ đẻ.]

Hạng Noãn nhanh chóng đóng cửa sổ trò chuyện trong khi Ôn Hàn không để ý, đương nhiên là cô không thẹn với lương tâm, nhưng cô không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Nghĩ đến đây, cô chợt hiểu Ôn Hàn, tối hôm qua anh không cố ý che giấu chuyện mình chơi với Phương Tịnh Khởi khi còn nhỏ, mà là không muốn để cô phải hiểu lầm.

Hạng Noãn đứng dậy, cô tiến đến ôm lấy cổ Ôn Hàn, hôn mạnh lên môi anh.

Khi cô muốn rời đi, cô chợt nhận ra rằng cô đi không nổi rồi.

Anh ôm cô, khó chịu mà lên tiếng: "Em có muốn không?" Nói xong, anh hôn cô.

Ôn Hàn ôm Hạng Noãn đi tới bàn học, va vào và làm rớt một quyển sách, uỵch một cái nó rơi xuống sàn gỗ.

Cũng may là anh chỉ đè cô xuống bàn hôn cô một cái rồi bật dậy.

"Anh đến công ty một lát, chắc là có thể về trước bữa tối."

Hạng Noãn thu dọn cổ áo bị anh làm cho rối tung lên, và nói: "Vâng."

Ôn Hàn trở về nhà sau khi hoàn thành công việc, anh đứng ở cửa với một túi đồ ăn, đứng ngay ở ngoài cửa anh cũng nghe thấy giọng nói bên trong, chính là giọng nói của Triệu Văn Đình, anh ta nói rất lớn, nên độ nhận dạng cũng rất cao.

Ôn Hàn vừa mở cửa thì nghe thấy anh ta vẫn còn đang liến thoắng.

"Hôm nay vừa sáng sớm tôi đã viết xong cập nhật, chỉ là để ghé qua ăn chực sườn xào chua ngọt đấy."

Đào Hủy Hủy không chút lưu tình mà cầm một cuốn sách trên bàn lên, làm bộ như muốn đập qua: "Chỉ biết ăn. Tôi mà sớm biết anh là đại thần kiểu này thì á tôi đã chẳng thèm đăng ký bài viết của anh."

Triệu Văn Đình nhướng mày: "Yo, vị quý cô này, không phải em vẫn là fan nhỏ của tôi sao."

Đào Hủy Hủy vốn muốn đặt cuốn sách trên tay xuống, nhưng khi nghe thấy lời này, cô nàng đã ném nó qua một cách không thương tiếc, đánh vào cổ tay của Triệu Văn Đình.

"Xong rồi, xong rồi, tay của tôi là tay vàng tay bạc, vậy mà bị em làm hỏng rồi, em đền... Về rồi hả, Ôn Hàn về rồi, sườn xào chua ngọt của tôi đến rồi."

Triệu Văn Đình liếc nhìn đồ ăn trong tay Ôn Hàn, sau đó anh ta vô cùng mãn nguyện khi phát hiện ra một hộp sườn heo.

Hạng Noãn bước tới, cầm lấy đồ ăn trong tay Ôn Hàn, rồi cô đặt nó vào phòng bếp, ngâm rau trong nước, Đào Hủy Hủy thì đứng sang một bên, dựa vào bồn rửa nói: "Thanh niên à, cậu phải kiềm chế đó."

Hạng Noãn quay đầu lại liếc nhìn Đào Hủy Hủy, cực kỳ mất tự nhiên sờ vào cổ mình, cái vết cô bị Ôn Hàn gặm ra một lát dâu tây đó.

Đào Hủy Hủy nói tiếp: "Mình nghĩ cha mẹ của đại thần khá hài lòng với cậu đấy, cho nên lần trước ở bệnh viện, khi bác gái nhìn thấy cậu ấy, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một bảo bối đó. Khi nào thì cậu định đưa đại thần ra mắt nhà cậu hả?"

Hạng Noãn cúi đầu rửa rau, đáp: "Để xem thế nào đã."

Đào Hủy Hủy liếc nhìn phòng khách, hai người đàn ông đang đứng trên ban công nói chuyện, cô nàng thì thầm: "Bà của cậu chắc thích đại thần lắm, bố mẹ cậu, nhất là mẹ cậu, chắc sẽ cằn nhằn. Cơ mà trông đại thần nhà chúng tôi, đẹp trai như vậy, lại còn cao, tài năng và giàu có, gia đình bình thường chắc chắn sẽ không từ chối được đâu. "

Hạng Noãn gật đầu nói: "Dù sao sau khi kết hôn, tớ cũng sẽ không định ở chung với bọn họ mà."

Đào Hủy Hủy vỗ vai Hạng Noãn: "Bà nội yêu cậu nhất. Hãy kết hôn sớm trong khi bà vẫn còn đi, bà cũng yên tâm hơn."

Hạng Noãn cũng có dự định này, cô và Ôn Hàn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, cho dù không phải là vì bà nội, cô cũng muốn gả cho anh sớm hơn, đã ba năm lãng phí rồi, cô cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Triệu Văn Đình định châm thuốc, nhưng bị Ôn Hàn ngăn lại: " Cậu đừng có hút thuốc trong nhà của tôi, làm vợ tôi bị ngạt thì phải làm sao hả."

Triệu Văn Đình không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, nhân cơ hội châm chọc anh một trận: "Vợ quản chặt nhỉ."

Ôn Hàn: "Từ ngữ không chính xác, cái này gọi là cưng chiều vợ."

Triệu Văn Đình chua ngoa nói: "Ai chưa có vợ bộ dạng đều như thế này."

Ôn Hàn: "Cậu có vợ à?"

Triệu Văn Đình: "Mỗi nhân vật nữ chính trong các cuốn sách của tôi đều là vợ tôi."

Ôn Hàn: "..."

Hai người hàn huyên tán gẫu một hồi.

Triệu Văn Đình nói: "Thành phố Giang Thư sẽ bắt đầu kế hoạch tôn vinh một tác giả đứng đầu, mà họ hay gọi là thần, cậu có biết không?" Trang web ba năm một lần lại tán tụng một vị thần, và sử dụng người được đề cử nhiều nhất và nguồn lực công khai lớn nhất để quảng bá người được chọn đó.

Hồi đó Triệu Văn Đình là đạt được tán tụng như vậy, đương nhiên trước hết người này phải có tiềm lực trở thành thần, phong cách viết lại càng quan trọng, thậm chí còn phải xem tuổi tác, nếu không nhỡ là người ta là vũng bùn thì có muốn cũng không nâng lên nổi.

Ôn Hàn thì khác, anh ấy là một tuyển thủ tài năng trời sinh, chẳng cần phải được ca tụng thì vẫn có thể đứng trên đỉnh cao mà không cần trang web.

Ôn Hàn gật đầu, biểu thị là đã biết.

Triệu Văn Đình lại nói: "Khi nào thì cậu viết bài mới?"

Ôn Hàn nói: "Trong vài tháng, tôi đã nghĩ ra chủ đề mình muốn viết rồi, đang hình thành dàn ý cho nó."

Triệu Văn Đình ậm ừ nói: "Tôi không biết người may mắn nào sẽ được chọn nữa. Tôi vốn tưởng rằng Giang Thiếu Hoa khá đủ tiêu chuẩn, nhưng nghĩ lại, thành phố Giang Thư đã có một Ôn Hàn rồi, cũng chẳng cần ca tụng một tiểu Ôn Hàn khác để làm gì. Như thế sẽ thật nhàm chán. "

Anh ta nói đùa: "Trừ khi cái tên Ôn Hàn lớn này biến mất."

Ôn Hàn giơ chân đá vào chân Triệu Văn Đình.

Triệu Văn Đình né tránh: "Quần của tôi mấy chục vạn tệ, nếu đá hỏng thì phải trả tiền đấy."

Ôn Hàn lấy điện thoại di động ra: "Chương cậu cập nhật buổi sáng đã bị khóa rồi." Anh nói xong thì đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Triệu Văn Đình: "Quái, lần này lý do gì, tại sao lại khóa tôi chứ? Tôi không lái xe, không dính líu đến chuyện hình sự, không viết gì cả..., chờ đã, cậu nói dối, tôi không bị khóa đúng không. "

"Làm tôi sợ muốn chết."

Ôn Hàn lôi Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy ra khỏi bếp và bắt đầu thái rau và nấu ăn.

Đào Hủy Hủy đứng ở cửa bếp, tựa vào vai Hạng Noãn, nói: "Một người đàn ông nên giống như đại thần kia kìa, rèn luyện được cả kỹ năng nấu ăn ngon." Cô ấy nói rồi liếc nhìn Triệu Văn Đình đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, đảo mắt nói: "Tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy giữa người với người được chứ?"

Triệu Văn Đình nghe thấy thì vung tay lên nói: "Tôi có tiền, tôi sẽ thuê người giúp việc nấu, không cần tự mình làm."

Đào Hủy Hủy trừng mắt nhìn anh: "Chả có cái vị gì."

Hạng Noãn mỉm cười và gọt một số trái cây để tiếp đãi khách.

Ôn Hàn đang nấu ăn trong bếp, Hạng Noãn cùng Đào Hủy Hủy và Triệu Văn Đình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và trò chuyện.

Khi phòng bếp thổi tới mùi sườn xào chua ngọt, Triệu Văn Đình hét lên: "Thêm đường, bớt giấm."

Ôn Hàn mặc kệ anh ta, anh cho rất ít đường, lại đổ thêm một thìa giấm, đều là theo khẩu vị của Hạng Noãn.

Đào Hủy Hủy nói với Hạng Noãn: "Khi cậu kết hôn, tớ nhất định phải làm phù dâu."

Triệu Văn Đình vung tay lên nói: "Tôi không đồng ý." Sau đó nói: "Là phù rể, tôi không muốn đứng chung với một phù dâu hung dữ như vậy nhé".

Đào Hủy Hủy giơ tay định đánh, Triệu Văn Đình bế con chó lên và đứng ở phía trước.

Hạng Noãn đột nhiên cảm thấy ngồi ở đây có chút dư thừa, vì thế cô đứng dậy đi vào phòng bếp giúp Ôn Hàn.

Ôn Hàn bưng bát đĩa đến, thản nhiên hỏi: "Kết quả bản thảo thử của em, đã có phản hồi chưa?"

Hạng Noãn đáp: "Tiền bối hẹn ngày mai gặp mặt."

Ôn Hàn: "Trên mạng cũng có thể thông tin rõ ràng mà, sao phải đi gặp thêm một lần?"

Hạng Noãn đến gần Ôn Hàn nói nhỏ: "Em nghĩ là được, nếu không thì sẽ không cùng em hẹn gặp mặt đâu. Một trong hai họa sĩ vẽ tay kia là người em biết, người ta nói họ không đạt, cũng không có hẹn gặp."

Ôn Hàn cúi đầu hôn lên môi Hạng Noãn nói: "Vợ anh đúng là người có năng lực."

Hạng Noãn cười: "Đừng nói cho ai biết, nếu không phải em được thì sao, mọi chuyện cứ đợi cho đến khi ký hợp đồng thì mới tính."

Cô thực sự đã được chọn, cô có thể thể hiện tác phẩm của mình trong một bộ phim tài liệu truyền tải hình ảnh quốc gia, điều mà nhiều họa sĩ thậm chí còn không dám nghĩ tới. Một mặt, bạn phải có năng lực, mặt khác, bạn phải có may mắn.

Hạng Noãn chưa bao giờ cảm thấy bản thân cô may mắn, dường như cô chưa bao giờ có được điều đó, nhất là khi cô chia tay với Ôn Hàn vào năm đó, sau đó bị chủ nhà cho thuê đuổi ra ngoài trong đêm mưa gió, thời điểm đó vận may của cô thật khủng khiếp và cuộc sống của cô tràn đầy vô vọng.

Khi vận may thực sự tốt lên, đó là sau khi gặp lại Ôn Hàn.

Ôn Hàn cho rằng đây hoàn toàn không phải là vấn đề may rủi mà là kết quả tất yếu được định hướng bởi sự tích lũy thực lực.

Anh hôn lên môi cô và nói: "Cô gái tương lai thăng quan tiến chức thì đừng có quên người chồng nghèo của mình nhé."

Hạng Noãn ngẩng đầu hôn lại anh: "Tháng sau tìm thời gian, chúng ta đi gặp người nhà của em nhé."

Truyện Chữ Hay