Trong tiếng nhạc của ending song của anime, Sở Trì lặng lẽ cầm chuột tắt web.
Hôm nay cậu không muốn xem gì khác nữa.
Đột nhiên tâm trạng trùng xuống, cảm giác khó chịu muốn khóc lớn một trận, mà trong mắt lại ráo hoảnh không có chút hơi nước nào.
Cúi đầu nhìn QQ, có một cái ava không ngừng nhấp nháy từ lúc nào, Sở Trì không vào quá nhiều nhóm, cũng không có bao nhiêu bạn, vì thế cậu không bao giờ để chế độ offline.
Mở ra liền thấy là nhóm tổ kịch mới, mọi người đang náo nhiệt thảo luận nội dung vở kịch, còn muốn chọn ra một đoạn khó ghi âm nhất, ghi âm xong còn ngồi cười nhạo lẫn nhau.
Sở Trì cũng chỉ tùy tiện xem một chút, loại đối thoại này cậu cũng không quá dễ xen vào.
Lão nương: (‵′) Mấy người thì tính cái gì?
Cạn tiền: Lão nương cô lại xù lông rồi? Không phải cô phối nha hoàn sao, có lời kịch rất khó nói sao?
Đẩy nhanh: Tôi xin thề với tổ chức, tuyệt đối không khó.
Lão nương: Tôi cũng không nói tôi!
Phong Mặc: Cô ấy nói tôi
Phong Mặc: Còn có thụ nhà tôi
Bình tĩnh: Hả? Có lời kịch rất khó? Không thấy trong kịch bản nha!
Lão nương: (‵′) 凸 Đồ ngốc cậu xem hết lời thoại chưa? Dám nói không có
Bình tĩnh: Đậu, đã nói không được gọi ông đây là đồ ngốc!
Bình tĩnh yên lặng bình tĩnh lại, được rồi.
Cậu ta thật ra chỉ mới xem dự cáo và kỳ , nguyên tác cũng chưa đọc cẩn thận, dài thế bố ai mà đọc được, cũng có ngu đâu.
Cạn tiền: Lão nương cô đọc rồi? Đó là cái gì?
Những người ở đây hầu như đều không có thói quen tiếp kịch xong đi xem toàn văn, dù sao mỗi người cũng không chỉ có một bộ kich, đọc hết có mà mệt chết.
Lão nương: Tôi đương nhiên chưa xem hết toàn văn, chẳng qua tôi đọc mấy đoạn đó rồi, hehe
Chúc phúc: Rốt cuộc là cái gì?
Đẩy nhanh: >
Đàn ông thì đừng có lắm chuyện thế.
Có hứng thú với H như thế, người ta ngại nhắm nha...!
Bình tĩnh:!!! Kịch có H? Bò đi xem
Trong nhóm im lặng vài phút, xem ra mọi người đều chạy đi tìm H để xem.
Đẩy nhanh không nhịn được cảm thán, ài, không phải cô nói, chữ cái thứ tám đối với nhân loại trần tục vẫn là có tác dụng mà.
(chữ thứ trong bảng chữ cái là chữ H)
Sở Trì thấy nội dung trong nhóm liền híp mắt, có H? Sao cậu xem hết toàn văn mà không thấy?! Nếu bọn họ nói là thật, thế kịch bản trên tay mình là cái gì...!
Tham ăn: H cái gì, sao tôi xem hết toàn văn mà không thấy.
Phụt, Bình tĩnh phun luôn, đồ ngốc xuất hiện rồi! Hóa ra có thật.
Đẩy nhanh: Éc...Tham ăn sama cậu xem hết toàn văn rồi sao?
Đẩy nhanh có chút chút áy náy, xem ra cậu rất nghiêm túc, mình có phải hơi quá đáng không?
Tham ăn: Ừm, âm thô cũng ghi âm rồi, không biết đưa ai.
Đẩy nhanh: Người nhận âm thô bây giờ không online, đưa em cũng được!
Đẩy nhanh nhận được âm thô của Tham ăn, lúc nhìn bên trên chỉnh tề, nghiêm túc đề , thật là muốn khóc rồi.
Đương nhiên là do áy náy.
Đột nhiên cảm thấy mình thấy xấu xa, thế mà lại đi lừa đứa nhỏ nghiêm túc thế này.
Tham ăn: H là chuyện gì?
Sắc mặt Sở Trì đã biến xanh rồi.
Nhận kịch đam mỹ vốn đã phá vỡ nguyên tắc của cậu, kết quả kì kịch thứ nhất còn có H, ban nãy xem lời Lão nương thì H kịch này khẳng định không ít.
Trong nhóm lại không có ai nói chuyện, một câu này của Sở Trì vẫn lù lù ở đấy mà không ai trả lời.
Bọn họ không biết phải trả lời thế nào, cũng không có cách nào trả lời, dù sao lừa một người nghiêm túc như thế là không đạo đức, nói sao cũng chỉ là ngụy biện.
Phong Mặc: Bé Tham ăn, hôm nay ăn gì?
Sở Trì ngơ ra, vẫn trả lời lại.
Cậu đối với ý tốt của người khác trước nay không có cách nào bơ đi, mà cũng không thích lúc mình không vui lại giận cá chém thớt người vô tội.
Tham ăn: cơm rang trứng, canh trứng tảo biển.
Phong Mặc: ^-^ lúc nào làm cho chồng em ăn đi
Tham ăn:...!
Phong Mặc: Xấu hổ à? Không nói thì coi như em rất muốn làm cho anh ăn nhé
Tham ăn: -- kiếp sau sau nữa đi
Phong Mặc: ╮(╯▽╰)╭ Quả nhiên là xấu hổ
Tham ăn; Đại thần anh đau trứng à
Phong Mặc: Hết cách rồi, rảnh mà
Phong Mặc rất hiểu một mặt trên mạng này của Sở Trì, cậu trai mềm lòng không nỡ tổn thương người vô can này.
Quần chúng ngu người, không nghĩ đến Phong Mặc đột nhiên hỏi chuyện thường ngày như thế, càng không ngờ Tham ăn thế mà lại thật sự trả lời chuyện đời thường với hắn, mặc dù chưa được hai câu đã cua gấp rồi.
Đẩy nhanh kích động mặt đầy nước mắt, cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ GV, càng cảm tạ đại thần cứu cô từ trong nước sôi lửa bỏng.
Hai người ở trong nhóm câu được câu không hờ hững mà nói chuyện, rõ ràng không nói cái gì, vì sao lại có cảm giác bong bóng hường phấn bay tung tóe thế này.
Những người khác cười híp mắt xem trộm, ài, xem trộm kỳ thực cũng vui phết.
Chỉ có một mình Cạn tiền là nhìn chằm chằm cái tên gần đây luôn gắn với Phong Mặc.
Tham ăn.
Một người nhìn thì có vẻ rất ngốc, đến cái tên cũng...hắn không hiểu rốt cuộc Phong Mặc thích gì ở cậu!
Phong Mặc! Cái người vốn không để người khác vào phạm vi sở hữu của mình, bất luận hiện thực hay trên mạng, từ khi cậu xuất hiện thì mỗi ngày đều treo câu thụ nhà tôi bên miệng, rốt cuộc là vì sao? Hay là trúng tà rồi.
Cuối cùng, Đẩy nhanh vẫn là xin lỗi, lấy kịch bản chưa bị chỉnh sửa ra đưa cho Sở Trì.
Sở Trì xem mà muốn thổ huyết.
Này rốt cuộc có bao nhiêu nóng bỏng! Con gái bây giờ trong đầu rốt cuộc toàn cái thứ gì vậy!!
Đẩy nhanh: Thực ra, em cũng không muốn lừa anh.
Nhưng mà không như thế thì anh sẽ không chịu tiếp kịch.
Tham ăn: Nếu cô không biết mấy thứ này, tôi sao lại không tiếp
Đẩy nhanh nước mắt đầy mặt mà đi, quả nhiên mình vẫn quá là WS mà! Nhưng mà, đây là tiếng kêu gọi của quần chúng nhân dân nha, đoàn người chỉ húp nước không ăn thịt đã đói khát muốn chết rồi.
Cô cũng là vì mọi người thôi! Cô dễ dàng lắm sao?!
Phong Mặc lúc này đang nói chuyện với một người.
Phong Mặc: Hậu kì âm thanh liền nhờ cậu vậy.
Với cả ngày mai giúp tôi sửa qua máy biến âm, hoặc là giọng giống lần trước.
Chỉ thích một mình: ...!Anh cẩn thận như thế chẳng thà đừng chơi nữa
Phong Mặc: hết cách rồi.
Câu được vợ về thì không chơi nữa
Chỉ thích một mình: Được rồi.
Xem cậu vì muốn theo đuổi vợ như thế, liền setup phần mềm đi.
Tôi không thể mỗi lần đều giúp cậu sửa âm được.
Chuyện của mình thì tự mình làm!
Phong Mặc: Biết rồi, nhờ cậy cậu đấy
Chỉ thích một mình: Chúc cậu thành công
Phong Mặc: ^-^ Cảm ơn
Sự kiện kịch bản qua đi, mọi người lại thò đầu ra ô là la tiếp tục nhảy nhót, Đẩy nhanh thấy đám người không lương tâm này thì tức đến nghiến răng.
Ban nãy lúc mình nước sôi lửa bỏng thì mấy người này chết chỗ nào chứ?! Giờ không sao thì lại chạy ra chơi tiếp!
Đáng ghét nhất là không có ai an ủi trái tim pha lê íu đúi của cô!
Đẩy nhanh ở bên này vẽ vòng tròn, bên kia mọi người đều thương lượng xong thời gian đi YY đối kịch, liền tự đi làm việc của mình.
Lúc Đẩy nhanh quay lại, trong nhóm đã im lìm, mọi người đều lượn hết rồi, cô lại buồn bực!
Đáng ghét! Lúc cô muốn nói chuyện sao lại chả có ai chứ?!!
Sở Trì bị Phong Mặc kéo đến phòng nhỏ trên YY, đương nhiên còn cái đuôi quăng không rớt Lão nương.
Phong Mặc ba lần bảy lượt uy hiếp, Lão nương vẫn không sợ chết mà dính theo.
Vì muốn nghe giọng của Tiểu H, đại thần uy hiếp gì cũng chỉ là mây bay! Chẳng lẽ anh còn có thể leo qua đường mạng mà đến cắn cô sao, huống hồ cô cũng rất muốn xem đại thần rốt cuộc như thế nào.
Nếu xấu quá, cô cũng sợ sẽ xúi Tiểu H trèo tường!
Phòng YY.
Nói là đối kịch, kết quả biến thành Sở Trì nói chuyện, Phong Mặc gõ chữ, Lão nương dự thính kèm bỏ đá xuống giếng.
"Đại thần, sao anh không nói chuyện?!"
Phong Mặc: Máy tính hỏng, mấy ngày nữa mới nói chuyện được.
"Đại thần, máy tính nhà anh đúng là thụ, ahaha!" Lão nương cười rung rốn, "Cẩm thận anh cũng bị Tiểu H đè luôn nhá."
"Lão nương, đừng nói lung tung." Sở Trì rõ ràng quen Phong Mặc chưa lâu, nhưng cậu cảm thấy anh là một người rất cường thế, bây giờ bị Lão nương trêu chọc như thế, có khi tức giận không.
"Aiya, Sama, em sai rồi!" Lão nương gió chiều nào theo chiều nấy, cực kì chân chó!
Phong Mặc: Nếu bé Tham ăn thích, đè thì đè thôi.
Nếu không, cục cưng à, anh nằm ngoan cho em đè nhé?
Lão nương chấn kinh! Sở Trì ngu người!
"Đại thần anh không sao chứ?"
"Sama anh không sao chứ?"
Phong Mặc: Có sao!
Lão nương có chút áy náy.
Người ta tâm tình không tốt mình còn nói như thế, bây giờ nháo đến có chút giận chính mình, đợi lát nữa bị đè rồi, có thể làm sao.
"Sama, có chuyện gì? Huynh đệ nhất định giúp anh!"
Sở Trì 囧.
Khí thế của Lão nương giờ chẳng khác gì bị quăng về giang hồ thời cổ đại, lại còn huynh đệ...không biết mình là con gái sao?!
Chẳng qua cậu cũng rất tò mò, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên cũng không lên tiếng mà nhìn khung chat.
Phong Mặc: Chủ động hiến thân mà không thành công, đau lòng.
Một câu vừa nói ra, Lão nương chảy máu mũi ngã xuống đất héo queo, "Đại thần không hổ là đại thần nha!"
Sở Trì giật giật khóe mắt, quả nhiên không hổ là đại thần, đến da mặt cũng dày hơn người ta! Đột nhiên thật tò mò Phong Mặc có râu không, dựa theo độ dày da mặt hắn, râu chắc cũng không dễ mọc lên được đi, không chọc thủng được cái lớp tường đồng vách sắt kia.
Phong Mặc: Hiến thân chưa thành công, trẫm sẽ càng cố gắng
"A!" Lão nương kinh ngạc hét một tiếng, bên kia nghe thấy rõ ràng tiếng mở cửa.
"Tôi phải out rồi! Tên kia nhà tôi về.
Anh ấy không thích tôi lên mạng chơi, ổng nghĩ tôi bị quỷ nhập! Lăn đi đây!"
Sở Trì vẫn còn chưa phản ứng lại đã thấy Lão nương biến mất khỏi phòng, cô nhóc chắc bị cưỡng ép tắt máy rồi.
Phong Mặc: Vợ ơi, cuối cùng chỉ còn thế giới hai đứa mình.
Em có phải nên biểu đạt chút không
Sở Trì thấy hắngõ chữ, Lão nương cũng không ở đây, một mình nói chuyện cứ kì kì liền cũng tắt mic gõ chữ.
Tham ăn: Anh từ từ điên, tôi đi xem kịch bản
Phong Mặc: ^-^ Anh xem với em nhé
Tham ăn: Không cần!
Phong Mặc: Đêm dài đằng đẵng, xem đến cái gì đó "tinh hoa" lại "kích tình", vợ à, em không thấy một mình...!
Phong Mặc không viết hết câu mà để lại ba dấu chấm mờ ám, nhìn đến Sở Trì muốn cắn người.
Thế thì sao? Ông đây chẳng lẽ không thể tự giải quyết sao? Còn cần anh nhọc lòng?!
Tham ăn: Không cần, tôi tự xem là được!
Phong Mặc: Một mình xem rất hại thân thể
Tham ăn: Xem với anh tôi càng đau lòng
Phong Mặc:...Vợ, em thế mà độc miệng!
Tham ăn: Con người, quả nhiên bị ép đến như thế
Phong Mặc: Tiểu Trì
Mắt Sở Trì giật một cái, mấy ngày nay Phong Mặc không viết ra hai chữ này, cậu nghĩ hắn trước đây chỉ là vô ý gõ ra, bây giờ nhìn thấy vì sao lại có chút hết hồn.
Tham ăn: Đại thần, tôi thật sự không cần ai cùng xem
Phong Mặc: Vậy em theo cùng tôi đi
Sở Trì có chút bực mình.
Tính cách cậu vốn rất bình tĩnh, người có thể khiến cậu phát hỏa không nhiều, người này có thể đừng ép cậu không? Vừa muốn nói một lời độc địa, bên kia lại phát đến một câu, Sở Trì xem xong liền ngây ngẩn cả người.
Phong Mặc: Tối nay trong phòng thật lạnh.
Tiểu Trì, anh nhớ em.
Sở Trì ngây ngốc nhìn mấy chữ kia.
Chúng không ngừng phóng to trước mặt cậu, thẳng đến khi tràn đầy trước mắt, tất cả đều là mấy chữ ấy.
Tiểu Trì, anh nhớ em.
Anh nhớ em.
Anh nhớ em.
Anh nhớ em.
Anh nhớ em.
Anh nhớ em.
Sở Trì một tay áp lên ngực, tim đột nhiên đau đến mức cậu thở không được, Vì sao...!
Vì sao...!
Vì sao...lại nói với cậu lời này
Vì sao...người nói lời này lại chỉ là người bạn không quá quen thuộc qua mạng
Vì sao...không phải là anh.